Nhà thơ và Trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nọ, trăng rơi xuống hạ giới.

Trả bóng tối về cho bầu trời.

Nhưng lại soi sáng cho trái tim một người.

Mà người đó, số phận từ giây phút ấy đã bị định đoạt.

-------------------

Hắc Bạch vô thường hỏi: "Ngươi không có điều gì hối hận chứ?"

"Có."

"Là vì đã say Trăng sao?"

"Không, là vì ta đã chưa yêu nàng ấy đủ nhiều."

"Dù rằng nàng ấy chưa bao giờ hạ phàm?"

Hắn nói chắc như đinh đóng cột. "Ừ."

--------------------

Bên sông Thái Thạch mồ ai?

Vùng quanh man mác chân trời cỏ non

Gò hoang, suối thẳm, xương mòn.

Long trời lở đất hãy còn văn chương.

Làng thơ mệnh bạc thế thường,

Mà trong lẫn đẫn anh nhường ai hơn.

(Lý Bạch mộ 李白墓—Bạch Cư Dị)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro