Chương 46: Hoa trong gương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ngờ rằng, kính linh thật sự chỉ là thu thập thân thể, gom đủ bốn bộ đồ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Ngược lại là gương, tuyệt đối không thể làm vỡ, nếu không sẽ kích hoạt lá cờ tử vong.

Vân Lạc khá kinh ngạc, một lát sau vẻ mặt mới dãn ra.

Liếc mắt nhìn thời gian, nhận thấy tới lúc Tiêu Tiêu Mộ Vũ đăng nhập vẫn còn lâu, còn Tư Đồ vẫn còn đang ở trong trò chơi, cô thì quá lười hạ thêm phó bản nên rời khỏi trò chơi để đi xem phim.

Mở ra bảng xếp hạng hàng năm, vị trí đầu tiên là bộ phim hoạt hình. Vân Lạc cũng không ghét, tự ý nhấn mở.

Sự thật chứng minh, được xếp ở vị trí đầu tiên đều có lí do của nó. Phim hoạt hình vai chính là hình tượng phiên bản Q, trông rất dễ thương. Hơn nữa tình tiết câu chuyện ngắn gọn súc tích, nhiều tình tiết hài hước, nội dung truyện thì vô cùng hấp dẫn.

Vân Lạc hoàn toàn chìm đắm trong trong câu chuyện, khóe miệng thỉnh thoảng hiện ra ý cười, tâm lý trước giờ chưa từng thoải mái như vậy.

Mãi đến khi phim kết thúc, cô mới phát hiện ra, chính mình đã rất lâu rồi mới được thảnh thơi như vậy.

Cẩn thận nghĩ kỹ lại , chương trình học năm một năm hai bị gò bó, thời gian rảnh cũng không nhiều. Ngoài bận rộn với việc làm thêm, đem thời gian lãng phí vào việc giải trí và nghỉ ngơi quả thực chính là một cái tội! Ngoài ra gánh nặng cuộc sống đè nặng lên người chỉ khiến người ta khó thở, thực ra cũng không có tâm tư chơi đùa.

Bây giờ, sau khi bán ra các đạo cụ đặc biệt và kiếm được nhiều tiền, với một chiếc ví căng phồng, tự nhiên bạn không cần phải đem chính mình cố gắng quá sức nữa.

Trong vô thức, Vân Lạc nhớ lại những khó khăn gian khổ trong quá khứ.

Đột nhiên, Tư Đồ liên tiếp gửi tin nhắn đến, "Đã chuyển khoản, gửi các đạo cụ cho tôi."

"Tiêu Tiêu Mộ Vũ đã online. Chờ lát nữa tôi mời cô, cùng nhau lập thành tổ đội đánh hạ phó bản khó."

Thấy hai chữ "chuyển khoản", Vân Lạc không tự giác cười cong mi. Cô thoải mái đồng ý, "Được."

Kiểm tra số dư của thẻ ngân hàng, xác nhận số tiền là chính xác, gửi đạo cụ qua bưu điện, giao dịch hoàn thành.

Kiếm tiền, chính là đơn giản như vậy!

Vân Lạc cực kỳ xúc động, may mắn mấy ngày hôm trước nghe nói đến trò chơi Vô Hạn Cầu Sinh, may là cô có quyết tâm thử dịch vụ gói qua đêm để soát đạo cụ, bằng không lúc này còn vì một hai trăm đồng mà lo lắng bất an.

Tư Đồ đúng lúc phát tới lời mời lập đội, 【 người chơi "Tư Đồ" mời bạn cùng lập đội tiến vào phó bản khó, có đồng ý hay không? 】

【 Có】

【 Không 】

Vân Lạc không chút do dự chọn 【 Có】.

Có một câu hát thanh tao văng vẳng bên tai, "Trăng trong nước, hoa trong gương."

Giây tiếp theo, Vân Lạc hóa thành bạch quang.

**

Tiến vào phó bản, Vân Lạc phát hiện chính mình đang đứng ở trong một phòng học. Ngoài cô ra, bên cạnh còn có ba người chơi nam, biệt danh, cấp bậc lần lượt là ——

Qua Đăng, giới tính nam, cấp bậc 6, giá trị sinh mệnh 600.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, giới tính nam, cấp bậc 5, giá trị sinh mệnh 500.

Tư Đồ, giới tính nam, cấp bậc 5, giá trị sinh mệnh 500.

Vân Lạc, "......"

Ở trò chơi trước, bản thân may mắn không phải đứng chót, ai ngờ đổi cái phó bản, lập tức lại là cấp bậc thấp nhất. Cuộc đời quả là vô thường!

Còn đang suy nghĩ, thì có dòng chữ đỏ như máu đột nhiên xuất hiện, 【 lo lắng, căng thẳng, tức giận, uể oải, sợ hãi...... Đến đây đi, hãy ra sức giãy giụa ở vực sâu của đau khổ đi! 】

【 điều kiện quá quan: Trong vòng hai giờ, hoàn thành bốn cái trạm kiểm tra và còn sống, hoặc chạy trốn khỏi trường học. 】

【 trò chơi chính thức bắt đầu. 】

【 trạm kiểm tra thứ nhất: Thỉnh bút tiên. 】

【 quy tắc trò chơi: Bốn người chơi lần lượt thay nhau thỉnh bút tiên, mỗi người có cơ hội đưa ra câu hỏi. Sau khi các câu hỏi lần lượt được đặt ra, trò chơi kết thúc, người chơi có thể mở cửa bằng chiếc chìa khóa đã tìm được và sang cảnh tiếp theo. 】

Vân Lạc nhìn xung quanh, phát hiện ở giữa phòng học được bày từng hàng bàn học, ghế dựa. Phía trước là bục giảng, và có một cánh cửa bên cạnh, nhưng nó đã bị khóa. Trừ mấy cái này ra, không còn cái nào khác.

Cô nhìn lướt qua, trong lòng đại khái hiểu rõ, phân tích, "Điều kiện quá quan là trong vòng hai giờ, hoàn thành bốn cái trạm kiểm tra và còn sống, hoặc chạy trốn khỏi trường học. Thời gian có hạn, tốt nhất mọi người nên làm việc cùng với nhau."

"Trong phòng học không có nhiều nơi có thể giấu manh mối, bục giảng, ngăn kéo cần được lục soát kỹ càng."

"Sau khi thỉnh bút tiên, có thể hướng bút tiên dò hỏi biện pháp quá quan."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ sắc mặt tối sầm. Gì? Hướng bút tiên dò hỏi? Đây là điều mà người bình thường sẽ nói sao?

Không biết khi nào, Tư Đồ đã đi đến cửa phòng học, khoá cửa một cách cẩn thận . Một lát sau anh nói, "Mở cửa cần phải có chìa khóa. Tôi sẽ hỏi bút tiên, chìa khóa cửa giấu ở chỗ nào là được."

Qua Đăng tiện tay lật tờ giấy trắng cùng cây bút đen trên bàn, thuận tiện nói cho những người khác biết cách chơi của trò chơi bút tiên, "Hai bàn tay nắm lấy nhau và đặt bút vào giữa hai bàn tay, bảo đảm bút vuông góc với mặt bàn."

"Tay để trên không trung, thả lỏng, nhẹ kẹp lấy bút, trong miệng thầm đọc, ' bút tiên bút tiên, bạn là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của bạn, nếu muốn cùng tôi tiếp tục nối duyên, vui lòng vẽ một vòng tròn trên giấy. '"

"Ngoài ra, thỉnh bút tiên còn có một số cấm kỵ. Ví dụ như tuyệt đối không thể hỏi bút tiên là chết như thế nào. Hoặc là khi kết thúc trò chơi nhất định phải chào tạm biệt, tiễn bút tiên đi."

"Chờ lát nữa tôi sẽ là người đầu tiên chơi trò chơi, làm mẫu cho các anh."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"

Mặc dù cậu cũng không muốn tranh đoạt danh hiệu người thứ nhất thỉnh bút tiên đâu, nhưng người này như thế nào liền tự nói, tự ý quyết định mình là người đưa ra câu hỏi đầu tiên?

Trái lại Tư Đồ lộ ra vẻ suy tư, "Có phải cô lo lắng là một trong bốn người chơi rất có thể không phải là người và cố tình phá hư không?"

Ví dụ như biết rõ cấm kỵ, cố ý vi phạm lại ngụy trang thành không hiểu quy tắc trò chơi.

"Đề phòng sớm còn hơn là tí nữa lại thất vọng." Qua Đăng nói.

"Tôi là người thứ hai." Vân Lạc nhấc tay báo danh, "Lỡ như vi phạm cấm kỵ đến bút tiên, cơ hội đưa ra câu hỏi bị hủy bỏ, đây là tổn thất lớn. Vấn đề quan trọng nhất là câu hỏi, người chơi càng đáng tin cậy thì thứ tự đặt câu hỏi được đưa lên trước ."

Tư Đồ gật gật đầu, "Vậy thì tôi là người thứ ba."

Vì thế, Tiêu Tiêu Mộ Vũ cái gì cũng chưa nói, thứ tự liền đã được sắp xếp.

Cậu thầm nghĩ, ôi, (IQ) lại bị gạt sang một bên rồi.

Qua Đăng không dấu vết mà đánh giá ba người chơi khác, suy nghĩ một lát sau đó gật gật đầu, "Được rồi, cứ theo thứ tự này chơi đi."

Quan sát tình hình hiện tại, Vân Lạc thì đang tích cực tìm kiếm biện pháp để quá quan, Tư Đồ cũng có ý nghĩ của mình. Chỉ có cái tên Tiêu Tiêu Mộ Vũ kia...... Không nói một lời nào, tâm tư thâm trầm, cũng không biết rốt cuộc là đang tính toán cái gì.

Qua Đăng hai mắt tối sầm lại, anh ta bình tĩnh ngồi xuống ghế, thận trọng nói, "Đều cách xa ra chút. Để tránh trong quá trình thỉnh bút tiên, có người ' không cẩn thận ' té ngã, phá hư trò chơi."

Cả ba người lùi lại .

Bên cạnh, Tiêu Tiêu Mộ Vũ thấp giọng hỏi, "Sao lại đồng ý cho anh ta làm người đầu tiên thỉnh bút tiên? Lỡ như tên trộm gọi để bắt tên trộm, bản thân anh ta chính là nội gián thì làm sao?"

"Bởi vì anh ta là người đầu tiên đề cập đến nó, giữa những người chơi có thể có nội gián tồn tại." Tư Đồ nghiêm túc nói, "Nếu là bản thân là gián điệp, khi những người chơi khác chưa đề cập đến thì tuyệt đối sẽ không chủ động nhắc đến. Cho nên, Qua Đăng nhất định là người chơi không thể nghi ngờ."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy quả thật đúng là như vậy, tức khắc không nói chuyện nữa.

Còn Qua Đăng, sau khi tập trung cao độ, cánh tay nâng lên, cầm lấy bút, nhẹ nhàng thầm đọc, " Bút tiên bút tiên, bạn là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của bạn, nếu muốn cùng tôi tiếp tục nối duyên, vui lòng vẽ một vòng tròn trên giấy."

Sau khi thỉnh xong, hơi thở bình ổn, lặng lẽ chờ đợi bút tiên đến.

Trong phòng học cửa sổ đều được đóng chặt, lại vô cớ có một trận gió lạnh thổi qua.

Qua Đăng cảm giác được trên người có một cổ ớn lạnh nói không nên lời, trong lòng biết bút tiên có thể đang tới gần. Vì thế, anh ta lại nói, " Bút tiên bút tiên, bạn là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của bạn, nếu muốn cùng tôi tiếp tục nối duyên, vui lòng vẽ một vòng tròn trên giấy."

Sau khi lặp lại ba lần, bút lông từ từ đứng lên. Ngòi bút khẽ chạm vào giấy trắng, rất nhanh vẽ ra một vòng tròn.

Thỉnh bút tiên đã thành công, bây giờ là lúc đặt câu hỏi.

Qua Đăng suy nghĩ một lát, đưa ra câu hỏi mà anh muốn biết nhất, "Làm thế nào để trốn thoát khỏi trường học?"

Ngòi bút lại đứng lên lần nữa, từng nét bút, bắt đầu viết chữ.

Chữ thứ nhất, "Nhìn."

Chữ thứ hai, "Thấu."

Chữ thứ ba, "Chân."

Chữ thứ tư, "Tướng."

Nhìn thấu chân tướng? Đây cũng được gọi là trả lời câu hỏi?

Qua Đăng tức khắc không nói nên lời, phó bản trò chơi Vô Hạn Cầu Sinh, cái nào không cần phải giải mã thành công là có thể quá quan? Chỉ toàn là nói nhảm!

Nhưng mà, anh ta đã không có cơ hội thứ hai để đặt câu hỏi rồi.

Qua Đăng hít sâu một hơi, nhanh chóng kìm nén cảm xúc, nói từng chữ một, "Bút tiên bút tiên bạn mệt rồi, nếu bạn rời đi, làm ơn lấy bút ra khỏi giấy."

Sau khi đọc xong ba lần, ngòi bút được rút ra khỏi giấy, tiễn đưa hoàn tất.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ vẻ mặt khác thường. Còn tưởng rằng Qua Đăng có cấp bậc cao nhất, sẽ là một người lợi hại, ai ngờ lại là người đầu tiên lãng phí cơ hội đặt câu hỏi...

Ngược lại Vân Lạc không cảm thấy lãng phí cơ hội, bởi vì cô cũng muốn hỏi câu giống vậy. Chẳng qua trước đó không dự đoán được, bút tiên đưa ra đáp án không đâu vào đâu.

Sớm biết như vậy, đã có thể đổi thành cách hỏi khác. Cho dù có nhiều tiền đi nữa thì cũng không thể mua được từ 'nếu tôi biết điều đó sớm hơn'.

Qua Đăng đứng dậy, nhường lại vị trí, Vân Lạc thản nhiên ngồi xuống. Cô nhanh chóng thay một tờ giấy trắng tinh, sau đó vừa xoay bút vừa thúc giục mọi người: "Nghĩ xem, có câu hỏi nào hay có thể đưa ra để hỏi không."

"Hỏi chìa khóa cửa ở đâu." Tư Đồ đề nghị.

Qua Đăng đề nghị, "Hướng bút tiên yêu cầu muốn có nhiều gợi ý."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ tiếp tục không nói một lời, cúi đầu giả vờ thâm trầm.

Tư Đồ quay sang, chủ động dò hỏi em họ, "Cậu có ý kiến gì không?"

Tên này đến đây để được huấn luyện đặc biệt, cũng không thể làm cậu ta tùy tiện lười biếng được.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ rất muốn nói, ba vị đại lão đều có ý tưởng riêng biệt. Các đại lão sắp đặt như thế nào, cậu liền như thế mà làm theo. Chỉ là nói ra câu này, sợ là sẽ bị anh họ đánh một trận.

Cậu chớp mắt, tỏ vẻ nói lời ngay thẳng, "Không thể đem quá nhiều thời gian lãng phí cho những câu hỏi trên. Nếu không, tốt hơn là nên bắt đầu tìm kiếm toàn diện với tốc độ nhanh."

Tư Đồ nhướng mày kinh ngạc, không tồi, có tiến bộ.

Đúng vào lúc này, Vân Lạc ánh mắt sáng lên, búng tay một cái, "Tôi nghĩ ra một ý kiến hay."

Qua Đăng còn tưởng Vân Lạc sẽ nói ra câu hỏi, rồi cùng người khác thảo luận, ai ngờ người này lập tức nín thở tập trung suy nghĩ, nhấc bút lên, chuẩn bị thỉnh bút tiên. Anh đành phải đem lời nói nuốt về, yên lặng xem chuyện gì xảy ra.

Tư Đồ, Tiêu Tiêu Mộ Vũ tự giác tránh xa.

Vân Lạc nắm lấy bút, nhẹ nhàng hát lên, " Bút tiên bút tiên, bạn là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của bạn, nếu muốn cùng tôi tiếp tục nối duyên, vui lòng vẽ một vòng tròn trên giấy."

Cô nói liên tiếp ba lần, lặng lẽ chờ đợi bút tiên đến.

Gió nhẹ thổi qua, một góc giấy trắng nhẹ nhàng nâng lên, rồi từ từ rơi xuống

Tay Vân Lạc rõ ràng không cử động, bút lông lại từ từ giơ lên, rất nhanh vẽ ra một vòng tròn.

Khóe miệng Vân Lạc nhếch lên, đã sớm chuẩn bị tốt câu hỏi đưa ra, từng câu từng chữ mà nói, "Trạm kiểm tra thứ nhất, xin hãy cho tôi biết nơi cất giấu cụ thể của tất cả manh mối."

Trong phút chốc, cả lớp học chìm vào im lặng chết người.

Khoảng nửa phút sau, ngòi bút vẫn không nhúc nhích, giống như bút tiên căn bản không có tới.

Vân Lạc kiên nhẫn, đem câu hỏi lặp lại một lần nữa. Ngòi bút bất động, tiếp tục lặp lại lần thứ ba.

Biết người chơi cũng không có ý định đổi câu hỏi, bút lông cuối cùng cũng di chuyển. Từng nét một, động tác chậm rì rì, nhìn qua giống như không tình nguyện.

"Hàng", "hai", "cột", "ba", "rút", "ngăn kéo", "bên", "trái".

"Hàng", "năm", "cột", "một, "rút", "ngăn kéo", " trước", "mặt".

"Chú ý", "Dưới ", "Đáy", "Bục giảng".

Sau khi viết từ cuối cùng, ngòi bút tự động di chuyển ra khỏi mặt giấy. Nhìn tư thế kia, dường như là bởi vì viết chữ quá nhiều, đại gia bút tiên tức giận mà ném bút, không chơi nữa!

Tác giả có lời muốn nói:

Tâm tư thâm trầm ・ Tiêu Tiêu Mộ Vũ: Thật ra tôi chỉ là không có cơ hội được nói chuyện

Vân Lạc (vẻ mặt vô tội): Đã nói "Bạn là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của bạn" đâu? Đối với chính mình tàn nhẫn một chút mà thôi, thì có sao

Đại gia bút tiên: Tức giận, không muốn nói chuyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro