Chương 47: Hoa trong gương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng ngòi bút chủ động di chuyển ra khỏi giấy, chẳng qua vì để an toàn..., Vân Lạc vẫn tiếp tục niệm chú đưa tiễn, "Bút tiên bút tiên ngài mệt mỏi rồi, nếu đã muốn đi, xin mời đem bút di chuyển ra khỏi giấy."

Niệm ba lần, lại đợi trong chốc lát, cảm giác tất cả khí lạnh trên người rút đi, cô mới đặt bút xuống.

Cùng lúc đó, ba người còn lại công việc bề bộn lên.

Tư Đồ đi tìm hàng hai cột ba ngăn kéo bên trái, Qua Đăng đang lục tìm hàng năm cột một ngăn kéo trước mặt, Tiêu Tiêu Mộ Vũ cũng bắt đầu kiểm tra phía dưới bục giảng.

Rất nhanh, ba người tìm được manh mối.

Tư Đồ nói, "Hoa không phải hoa, sương mù không phải sương mù, ban đêm tới, bình minh đi."

Qua Đăng nhíu mày, nói lên gợi ý, "Càng sợ hãi, càng vui sướng."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ lại từ phía dưới bục giảng, tầm mắt tập trung, lấy ra một chìa khóa.

Vân Lạc, "......"

Thì ra là chìa khóa, vậy hai câu được nhắc tới là có ý gì?!

Qua Đăng cũng không biết làm sao, "Gợi ý chính là viết như vậy đấy."

Vân Lạc để sát vào kiểm tra. Thật sự là nhắc nhở mà bọn họ nói giống nhau.

"Hoa không phải hoa, sương mù không phải sương mù, ban đêm tới, bình minh đi. Đây là thơ của Bạch Cư Dị thời Đường ." Tư Đồ trầm ngâm suy nghĩ.

"Tức là, giống hoa mà không phải hoa, giống như sương mù mà không phải sương mù. Khi ban đêm thì đến, sau bình minh rời đi."

"Nếu nhớ không lầm, lúc tiến vào phó bản hệ thống đã cho nhắc nhở, trăng trong nước, hoa trong gương. Cẩn thận nghĩ lại, cùng câu thơ này có ý nghĩa gần như giống nhau."

"Vừa mới tiến vào phó bản, dòng chữ to đỏ như máu viết rõ, lo âu, khẩn trương, phẫn nộ, uể oải, sợ hãi...... Đến đây đi, ở vực sâu đau khổ mà ra sức giãy giụa đi." Qua Đăng mặt không chút thay đổi nói, "Nếu nói như vậy, người chơi càng sợ hãi, BOSS càng vui sướng? Chẳng lẽ BOSS phó bản này có tâm lý vặn vẹo?"

Tiêu Tiêu Mộ Vũ âm thầm chấp nhận mà gật đầu, nghe rất là có lý nha! BOSS phó bản không biến thái thì ai biến thái đây?

Qua Đăng, "......"

Người này là nghiêm túc sao? Cho dù là nghiêm túc hay giỡn chơi, có phải chơi đùa tui không?

Tại thời khắc mấu chốt, Vân Lạc đi ra hoà giải, "Có lẽ gợi ý của chúng ta không có vấn đề, lại cứ mơ hồ không rõ, dẫn dắt sai phương hướng tìm ra lời giải. Cái khác thì mặc kệ, trước tiên thử xem chìa khóa có thể mở cửa hay không ."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ đồng ý đi lên.

"Cùm cụp" một tiếng, khóa mở.

Vân Lạc lộ ra vẻ suy tư, "Chỉ còn có hai cơ hội đưa ra câu hỏi, đừng lãng phí."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ trông giống như không có việc gì đứng ở một bên, trong lòng thì lại nghĩ, các gợi ý ở trạm kiểm soát thứ nhất đều tìm được rồi, còn muốn hỏi cái gì nữa?

Đột nhiên, cậu phát hiện ánh mắt của anh họ dừng ở trên người mình.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"

Không hiểu sao lại có cảm giác lo sợ như bị người cha kiểm tra bài tập vậy ta.

Cậu vắt óc suy nghĩ, một lát sau mới thăm dò nói, "Kế tiếp, hỏi trạm kiểm soát khác, tất cả manh mối được được giấu ở nơi nào phải không?"

Âm cuối cao lên, điển hình là người nói chuyện thật sự không tự tin.

Tư Đồ khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng. Sau đó, anh trầm giọng nói, "Thật ra, nếu như bản thân tư duy nhanh nhẹn, thì rất dễ dàng vượt qua vòng trò chơi."

"Tổng cộng có bốn trạm kiểm tra, bốn cơ hội để đặt câu hỏi. Chỉ cần người chơi lần lượt dò hỏi bút tiên các phương thức vượt qua các trạm/ tất cả manh mối, trò chơi liền có thể dễ dàng kết thúc."

"Tiếc là, khi bắt đầu trò chơi, người chơi phó bản không nhất định nguyện ý sẵn sàng hợp tác; những người nguyện ý hợp tác thì có thể không nghĩ sách lược vừa nói đến; những gì họ nghĩ đến là giành lấy đánh giá A, có lẽ họ cũng sẽ không nói thẳng ra."

Đột nhiên, Qua Đăng cười cười. Anh ta liếc nhìn Tư Đồ một cái, rất có thâm ý mà dò hỏi, "Vậy, anh là thuộc những người như vậy sao?"

Tư Đồ lạnh lùng quay đầu nhìn, "Vừa nghĩ ra một chiến lược."

"Không phải cố ý giấu giếm sao?" Qua Đăng cố gắng thăm dò hỏi thêm.

Tư Đồ vẻ mặt thờ ơ, hỏi ngược lại, "Nếu có thể nghĩ ra sách lược dễ dàng như vậy, sao anh không nghĩ ra đi?"

Qua Đăng nghẹn họng.

Tư Đồ nói không sai. Sau khi bị nhắc nhở, anh ta lập tức nhận ra, thì ra vẫn có thể làm như vậy. Nhưng trước khi bị vạch trần, anh ta sửng sốt hồi lâu mới có phản ứng.

Vì thế Qua Đăng gật gật đầu, thừa nhận nói, "Anh nói có lý."

Mặt khác, anh ta thầm giật mình. Ban đầu, cảm thấy đồng đội của mình quá yếu, sợ bị kéo chân sau, bây giờ mới biết, phối hợp với đồng đội trong phó bản cũng không đơn giản như vậy.

Tư Đồ không chỉ có tư duy nhanh nhạy, mà phương thức hỏi của Vân Lạc cũng rất lợi hại, cư nhiên chỉ một lần mà hỏi được tất cả manh mối! Nhìn bề ngoài, câu hỏi của cô ấy cũng không phức tạp. Nhưng trước đó, người chơi khác không một ai nghĩ đến việc có thể hỏi như vậy.

Đối mặt cùng một vấn đề, có người nháy mắt đã nghĩ ra biện pháp tài tình giải quyết, trong khi người khác chỉ có thể làm từng bước một, dựa theo thủ đoạn giải quyết bình thường, thì ra đây chính là sự chênh lệch giữa người với người!

Bên cạnh đó......

Ánh mắt Qua Đăng không dấu vết mà quét qua Tiêu Tiêu Mộ Vũ. Vân Lạc, Tư Đồ bộc lộ tài năng, lợi hại ra bên ngoài. Tiêu Tiêu Mộ Vũ thì không nói nhiều, bị buộc hỏi mới miễn cưỡng nói một hai câu, giả bộ làm tay mơ tốt thật. So với hai người kia, loại người đem chính mình che giấu lại càng cần đề phòng hơn!

Tiêu Tiêu Mộ Vũ bị nhìn chằm chằm cả người phát cáu, nhịn không được chửi thầm lên.

# làm sao, đời này ngươi chưa thấy qua học tra sao #

# ta là học tra ta kiêu ngạo #

# có học tra làm nền, các học bá mới có vẻ càng thêm loá mắt, các người hiểu chưa, hiểu chưa, hiểu chưa hả#

# lão tử là tra, nhưng nhóm bạn của ta bằng lòng hỗ trợ nha! Có bản lĩnh thì ngươi so với bọn họ #

# so với Vân Lạc, Tư Đồ, đặt niềm tin vào những kẻ cặn bã, thì được cái gì tốt #

# có bản lĩnh so ném tiền, tuyệt đối cưỡng chế nghiền áp #

Nghĩ như vậy, Tiêu Tiêu Mộ Vũ lưng lại càng thẳng hơn, trên mặt còn có vài phần kiêu ngạo.

Thấy vậy, Qua Đăng càng thêm chắc chắn rằng Tiêu Tiêu Mộ Vũ là đang giả heo ăn thịt hổ, đồng thời chú ý hơn đến hành động của anh ta.

Cách đó không xa, Vân Lạc thấp giọng nhắc nhở, "Nếu như vượt qua bốn trạm kiểm tra, đại khái chỉ có thể đạt đánh giá B, không bằng hỏi thăm trạm thứ hai tất cả manh mối giấu ở nơi nào. Gom đủ các manh mối, nói không chừng có thể chạy trốn khỏi trường học sớm, sẽ đạt được đánh giá A.

Tư Đồ khẽ gật đầu, "Tôi cũng nghĩ như vậy. Chỉ là lấy được đánh giá B, hẳn là không tìm được đạo cụ đặc thù."

Dừng một lát, Vân Lạc rũ mắt xuống, cố ý thăm dò, "Anh cảm thấy, trong những người chơi có nội gián sao?"

Tư Đồ vẻ mặt lãnh đạm, nghiêm túc phân tích nói, "Theo lý mà nói, chúng ta ba người tổ đội tiến vào phó bản, khả năng chỉ có thể là Qua Đăng. Nhưng anh ta lại là người đầu tiên cho rằng có thể có nội gián, hơn nữa còn rất phòng thủ, không giống NPC lắm."

"Như vậy, nếu có nội gián, chỉ có thể là trong chúng ta người nào đó vô tình bị thay thế."

"Từ khi vào phó bản tới nay, anh đã tích cực phân tích, cố gắng thể hiện vị trí người chơi của mình. Cho nên tôi cũng không cất giấu, đem những điều tôi biết đều nói ra. Nếu là có nội gián, chỉ có thể là Tiêu Tiêu Mộ Vũ."

"Anh hoài nghi cậu ta?" Vân Lạc tò mò hỏi. Nếu cảm thấy không có vấn đề, có thể nói là không có tồn tại nội gián trong đây.

Tư Đồ nghiêm túc nói, "Sau khi tiến vào phó bản mức độ khó, cơ trí của Tiêu Tiêu Mộ Vũ có chút không giống bản thân cậu ta cho lắm, có điểm đáng nghi."

Vân Lạc, "......"

Thì ra quá cơ trí cũng là một cái tội sao?

"Nhìn lại thì. Nếu là NPC, sớm hay muộn cũng sẽ lộ ra dấu vết." Tư Đồ thản nhiên nói, "Có ba người nhìn chằm chằm cậu ta, chắc cũng không có chuyện gì."

Thảo luận xong, Tư Đồ ngồi vào vị trí của mình, bắt đầu mời bút tiên, "Bút tiên bút tiên, bạn là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của bạn, nếu bạn muốn tiếp tục mối quan hệ với tôi, xin vui lòng vẽ một vòng tròn trên giấy ."

Sau khi niệm ba lần, bút lông vẽ ra vòng tròn.

Dựa theo kết quả đã thảo luận từ trước, Tư Đồ trầm giọng nói: "Trạm kiểm tra thứ hai, xin hãy nói cho tôi biết nơi cất giấu cụ thể của tất cả manh mối."

Bút vẽ run rẩy, làm như thể chính mình không nghe được cái gì. Ngay sau đó nó vẫn không nhúc nhích, giống như đột nhiên bị mật thính giác, lại giống như cố ý ở đây giả chết.

Tư Đồ kiên nhẫn, đem vấn đề lặp lại một lần một lần lại một lần.

Ba lần không phản ứng, tiếp tục niệm lần thứ năm, sau lần thứ bảy, bút tiên cuối cùng không có lựa chọn nào khác. Nó di chuyển run rẩy trên giấy, giống như một ông già sắp chết.

"Bậc", "Thứ", "Hai", "Thềm", "Lan, "Can".

"Thân", "Cây", "Cổ", "Thụ", "Trăm", "Tuổi".

"Bụi", "Cỏ", "Xanh".

Viết xong chữ cuối cùng, ngòi bút vội vã di chuyển ra khỏi giấy.

"Bút tiên bút tiên ngài mệt mỏi rồi, nếu muốn đi xin mời ngài dời bút khỏi trang giấy." Niệm xong ba lần câu thần chú đưa tiễn, Tư Đồ đặt bút xuống, đứng lên, "Trạm thứ hai đã có manh mối, nghe có vẻ như là một khu vườn."

Vân Lạc thức thời tỏ vẻ, "Không quan trọng là cảnh gì, hỏi ra manh mối ở đâu là được rồi."

Ngay sau đó ra hiệu cho Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "Tới lượt cậu."

"Đã biết." Tiêu Tiêu Mộ Vũ trả lời, ngồi vào vị trí của mình, bắt chước bộ dáng thỉnh bút tiên của người khác, "Bút tiên bút tiên, bạn là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của bạn, nếu muốn tiếp tục mối quan hệ với tôi, hãy vẽ một vòng tròn trên giấy ."

Qua Đăng nhìn chằm chằm vào Tiêu Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt hơi lóe sáng. Không hổ là phó bản mức độ khó, tìm kiếm manh mối cũng không dễ dàng. Trong phòng học thiếu ánh sáng, lời nhắc nhở lại bị khắc trên ngăn kéo. Nếu người chơi sơ ý sao nhãng, rất dễ dàng bỏ qua.

Quan trọng hơn là, người chơi ai cũng không biết có bao nhiêu manh mối trong một trạm, liệu có bỏ sót hay đã tìm đủ manh mối hay chưa. Nhưng sau khi hỏi qua bút tiên, trong lòng liền nắm chắc.

Bây giờ, các manh mối ở các trạm kiểm tra một, hai, ba sắp tới tay, vượt qua kiểm tra dễ như trở bàn tay. Bởi vậy có thể thấy được, cách đặt câu hỏi rất hay, có thể giảm bớt độ khó của phó bản rất nhiều.

Qua Đăng suy nghĩ rất nhiều, mà lúc này, trên tờ giấy trắng đã vẽ ra một vòng tròn.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ tinh thần phấn khích, tiếp tục nói, "Trạm kiểm tra thứ ba, xin vui lòng cho tôi biết nơi cất giấu cụ thể của tất cả các manh mối."

Nghe vậy, bút tiên rung lên dữ dội.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ dựa vào kinh nghiệm trước đây, kiên nhẫn đem câu hỏi lặp đi lặp lại một lần một lần lại một lần.

Bút lông chấn động càng lúc càng lớn, cuối cùng ở trên tờ giấy trắng điên cuồng mà viết xuống một chữ, "Cút!"

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"

Vì sao những người khác hỏi thì đều trả lời, đến phiên mình chính là cút hả? Đừng có mà khi dễ người ta chứ.

"Cạch ——" trên thân bút lông bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt.

Ngay sau đó, một cơn gió lạnh đột ngột thổi vào phòng học, thật lạnh lẽo như muốn thổi bay lòng người.

"Sao lại thế này?" Vân Lạc chau mày.

"Tình hình không đúng lắm." Tư Đồ nhăn mày, quyết quyết nói, "Tiêu Tiêu Mộ Vũ, mau tiễn bút tiên đi!"

Tiêu Tiêu Mộ Vũ cuống quít niệm chú, "Bút tiên bút tiên ngài mệt mỏi rồi, nếu ngài muốn đi xin hãy di chuyển bút khỏi trang giấy."

Nhưng cậu niệm liên tiếp ba lần, ngòi bút không hề có ý định di chuyển ra khỏi giấy. Ngược lại, trên thân bút có hai ba đường nét mảnh, như thể có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ sững sờ, tim đập loạn xạ, không biết phải làm gì.

Ánh sáng phòng học càng thêm tối tăm, gió lạnh từng trận thổi càng thêm tê buốt, khiến người từ trong ra ngoài lạnh thấu tim.

"Tiếp tục niệm!" Qua Đăng hét lớn một tiếng, "Chúng ta nhất định phải đem bút tiên tiễn đi!"

Thỉnh bút tiên mà lại không đem nó tiễn đi, đây là điều tối kỵ, ai biết có thể hay không làm ra lá cờ tử vong?

Tiêu Tiêu Mộ Vũ đôi tay run run, giọng nói run rẩy, căng da đầu tiếp tục niệm chú, " Bút tiên bút tiên ngài mệt mỏi rồi, nếu ngài muốn đi xin hãy di chuyển bút khỏi trang giấy."

Niệm đến bảy lần, chiếc bút lông rơi ra, những mảnh vỡ vương vãi trên bàn. Mà bút tiên, chung quy không thể tiễn đi thành công.

Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Tiêu Mộ Vũ ( vẻ mặt tang thương): Bút tiên ngài mệt mỏi, như thế nào còn không chịu rời đi

Bút tiên: Mệt cái rắm, vùng lên và gây rắc rối hơn nữa

**

Bút tiên: Thời buổi này, người chơi độc ác đến mức liền cầm bút cũng không chịu buông tha...... Yếu đuối, đáng thương, bất lực

Vân Lạc ( đúng lý hợp tình ): bạn là kiếp trước của tôi sao!

Bút tiên: Ngươi cút đi ! Kiếp này ta không có như ngươi đâu !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro