Chương 48: Hoa trong gương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giây tiếp theo, cuồng phong gào thét, thổi đến mức người chơi không mở được mắt. Bàn ghế trong lớp bị gió thổi bay và đập về phía người chơi.

Trong đó, Tiêu Tiêu Mộ Vũ bị đập vào người nhiều nhất. Trong nháy mắt, phần lưng, trán, trước ngực, cánh tay và đùi đều bị bàn ghế va đập đến.

Vân Lạc thuận tay nắm lấy một cái bàn học che ở trước người, lớn tiếng nhắc nhở, "Cửa phòng học đã mở ra, mau chạy ra ngoài."

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Qua Đăng đột nhiên không kịp phòng ngừa, cánh tay phải bị va đập mạnh một cái, lập tức giá trị sinh mệnh bị -30. Anh ta vội vàng ngồi xổm xuống, bước nhanh từng bước lao ra cửa lớp.

Tư Đồ kéo Tiêu Tiêu Mộ Vũ ra khỏi chỗ ngồi ở đó, cứu cậu ta khỏi đợt tập kích thứ hai. Sau đó, cả hai lần lượt chạy về phía cửa chính.

Vân Lạc đứng gần cửa phòng học gần nhất, phát hiện tình hình có gì đó không ổn, lập tức lao ra bên ngoài. Trong khoảng thời gian đó, cô bị một cái bàn đập vào lưng, giá trị sinh mệnh bị -30, cô cũng không quay đầu lại, ngược lại càng chạy nhanh hơn.

Một lúc sau, Vân Lạc là người đầu tiên lao ra khỏi phòng học.

Tiếp theo là Qua Đăng. Là người thứ hai chạy ra khỏi phòng học sau khi giá trị sinh mệnh bị -70.

Sau đó là Tư Đồ cùng Tiêu Tiêu Mộ Vũ. Tư Đồ vẫn còn tốt, giá trị sinh mệnh chỉ bị -50, còn Tiêu Tiêu Mộ Vũ thì thảm hơn, sau nhiều lần bị tấn công, giá trị sinh mệnh bị -180.

Càng xui hơn là, 【chưa hoàn thành việc đuổi bút tiên đi, giá trị sinh mệnh của người chơi sẽ bị -100. 】

Khi trạm kiểm tra thứ nhất kết thúc, giá trị sinh mệnh 500 đầy đủ của Tiêu Tiêu Mộ Vũ chỉ còn lại có 220, nhìn qua thật là đáng thương.

Nhưng mà, sự việc vẫn chưa đến lúc kết thúc.

Vân Lạc nghi ngờ, "Trước đó, tôi và Tư Đồ đều hỏi cùng một câu hỏi và không có chuyện gì xảy ra. Như thế nào đến lượt Tiêu Tiêu Mộ Vũ, bút tiên liền nhịn không được mà hung bạo?"

"Có lẽ là trước đó đã chứa đầy lửa giận rồi, bây giờ rốt cuộc nhịn không được mà bùng nổ đi?" Tiêu Tiêu Mộ Vũ suy đoán.

"Thật kỳ quái. Tại sao không thể đưa bút tiên đi? Cái này không bình thường chút nào." Qua Đăng xem xét Tiêu Tiêu Mộ Vũ từ trên xuống dưới , liền kém không nói thẳng ra đây chính là gián điệp.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ dang hai tay ra, vẻ mặt tang thương, "Tôi so với anh còn tò mò về lý do hơn."

Cuối cùng là Tư Đồ, thật sâu liếc mắt nhìn em họ một cái, hỏi lại là, "Vì cái gì giá trị sinh mệnh lại giảm như vậy? Không phải cậu có rất nhiều đạo cụ phòng ngự sao?"

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"

Cuối cùng cậu ấy cũng đã hiểu rằng khi một người trông khá khả nghi, nói bất cứ điều gì cũng giống như đang ngụy biện vậy.

Cậu trả lời với vẻ mặt cứng ngắc, " Phó bản mức độ khó lần trước gần như đầy giá trị sinh mệnh mà vẫn vượt cửa ải, em cảm thấy quá lãng phí đạo cụ, hoàn toàn có thể tiết kiệm một ít. Cho nên lúc tiến vào phó bản, em dự định chờ đến khi giá trị sinh mệnh còn một phần ba, mới bắt đầu sử dụng đạo cụ."

Vân Lạc ánh mắt khẽ động. Lời giải thích của Tiêu Tiêu Mộ Vũ nghe có vẻ hợp lý, nhưng hành vi của cậu ta có chút kỳ lạ không thể tả được.

"Tôi nói đều là sự thật!" Tiêu Tiêu Mộ Vũ không khỏi biện hộ cho mình, "Ở trường học nói chuyện kỳ quái, tôi sợ nhất chính là trò chơi bút tiên, làm sao có thể cố ý quấy rối?"

"Các người không biết sao, khi tôi học cao trung có người chơi bút tiên ở trong trường học. Sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, một trong những người tham gia đã tự cắt cổ tay mình, máu chảy đầm đìa, thiếu chút nữa là mất mạng."

"Từ đó về sau, khi nghe đến trò chơi bút tiên cả người đều liền ớn lạnh, càng miễn bàn là tự mình tham gia. Nếu không phải xác định đang ở phó bản, tất cả đều là trò chơi ảo, vừa rồi sau khi hệ thống tuyên bố quy tắc trò chơi, tôi liền muốn trốn chạy rồi!"

Qua Đăng cười lạnh một cái, giả vờ, tiếp tục giả vờ đi.

Tư Đồ vẻ mặt bình tĩnh, đem đề tài dời đi, "Chuẩn bị vượt qua trạm kiểm tra thứ hai đi."

Theo như anh biết, khi ở cao trung chính xác là em họ có trải qua tình huống tương tự như vậy, và nó đã tạo thành bóng ma tâm lý. Nếu Tiêu Tiêu Mộ Vũ được NPC sắm vai, kia không khỏi diễn quá giống rồi.

Có lẽ, không có nội gián trong những người chơi. Mà là trò chơi có cài đặt đặc thù, như vậy người chơi trong phó bản mới có thể nhìn rất đáng nghi.

Ngay lúc này, dòng chữ to đỏ như máu xuất hiện, 【trạm kiểm tra thứ nhất kết thúc. 】

【trạm kiểm tra thứ hai: Bịt mắt bắt người. 】

【 quy tắc trò chơi: Bốn người chơi chỉ được chạy trốn trong sân thể dục, một khi bị qủy bắt được, giá trị sinh mệnh -50. Sau mười phút, trò chơi kết thúc, người chơi có thể mở cửa bằng chìa khóa tìm được, và chuyển sang cảnh tiếp theo. 】

Qua Đăng biểu tình trở nên kỳ lạ, lẩm bẩm nói, "Khi còn nhỏ gặp ác mộng, đã từng mơ thấy mình ở trường học sân thể dục bị đồ vật kỳ quái đuổi theo. Không nghĩ tới có một ngày giấc mộng có thể trở thành hiện thực......"

"Có manh mối về bậc thềm thứ hai của lan can, thân cây cổ thụ trăm năm, cỏ xanh." Tư Đồ vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía xa xa.

Cảnh thứ hai là sân thể dục rộng lớn, có một sân bóng ở chính giữa, hai bên trái phải đều có một khung thành, phía sau mỗi cánh cửa có một bãi cỏ. Bên cạnh có cái lan can, đó là nơi treo cờ.

Có những cây cổ thụ cao chót vót được trồng ở bốn góc của sân thể dục. Có rất nhiều cây cối cao to và cây hoa quế được trồng giữa hai bên, điều này cho thấy việc được phủ xanh thật sự rất tốt.

Cuối sân thể dục có cái cổng sắt, trên đó có treo ổ khóa, đoán chừng dùng chìa khóa mới có thể mở ra.

Nếu không phải bút tiên đưa ra nhắc nhở, muốn ở trong sân thể dục tìm ra các manh mối, là cực kỳ khó khăn.

Vân Lạc vừa định nói chuyện, bỗng nhiên, cách đó không xa vang lên âm thanh hít thở nặng nề.

Cô quay đầu lại nhìn, tức khắc không nói nên lời, "Tại sao trong trường lại có chó ngao Tây Tạng?!"

Đó là một con chó khổng lồ cao bằng nửa người với cơ thể nửa trong suốt. Một thân lông rậm màu nâu làm cho thân thể càng thêm khổng lồ. Lúc này đôi mắt bị băng bịt mắt màu đen che lại, ngửi trái rồi ngửi phải, tựa hồ tùy thời chuẩn bị hung bạo lên bắt người.

Qua Đăng bàng hoàng nhớ lại thời thơ ấu của mình, "Trong bài kiểm tra chạy đường dài mỗi học kỳ, mọi người đều nói rằng nếu có đàn chó săn đuổi theo, thành tích nhất định sẽ tăng lên một bậc."

Vân Lạc khóe miệng giật một cái, trong lòng thầm nghĩ, thành tích thể dục thì sao, đạt tiêu chuẩn là được. Cô không muốn bị chó ngao Tây Tạng đuổi theo vì điểm số!

Tuy nhiên lúc này chó ngao Tây Tạng đã xác định được phương hướng. Nó xòe chân chạy thật nhanh.

"Mọi người tản ra." Vừa nói, Tư Đồ dẫn đầu chạy sang một bên.

Vân Lạc theo sát phía sau, tùy ý lựa chọn một phương hướng chạy trốn.

Sau đó là Tiêu Tiêu Mộ Vũ và Qua Đăng.

Bốn người bọn họ xông ra bốn hướng, có chạy thoát được hay không, tất cả đều phụ thuộc vào người mà chó ngao Tây Tạng nhắm đến.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ điên cuồng chạy cũng không quay đầu lại, nhưng đang nghĩ trong lòng, còn có thể có ai nữa? Con ma xui xẻo về cơ bản không nghi ngờ chính là mình.

Cũng không biết là cùng phó bản này có vi phạm gì không, mà ba người kia đang chơi tốt, đến lượt cậu liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu không phải lúc nào cậu cũng tỉnh táo, có lẽ cũng đã nghi ngờ rằng mình đã mất trí nhớ sau khi làm điều xấu gì đó rồi ...

Không chỉ Tiêu Tiêu Mộ Vũ nghĩ như vậy, mà ba người còn lại ba cũng cho là như vậy. Cho nên khi nghe thấy tiếng chó sủa ngày càng gần mình, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Qua Đăng là, chẳng lẽ Tiêu Tiêu Mộ Vũ không tản ra, mà là chạy cùng hướng với anh ta sao?

Bây giờ, nội gián đều trắng trợn táo bạo như vậysao? Không thể chịu được!

Qua Đăng hai mắt tối sầm lại với vẻ mặt khá khó chịu. Ai ngờ quay đầu lại vừa thấy, Vân Lạc, Tư Đồ, Tiêu Tiêu Mộ Vũ đã sớm chạy ra rất xa. Nhưng con chó ngao Tây Tạng lại rất ưu ái anh ta mà kiên trì đuổi theo.

Khoảng cách giữa hai bên không ngừng rút ngắn lại, Qua Đăng thậm chí có thể rõ ràng thấy kia bộ lông chó xù, dáng vẻ mạnh mẽ của nó.

Mẹ kiếp!

Qua Đăng tâm can run rẩy, lập tức đạp chân xuống đất, vùi đầu chạy như điên.

Chỉ là chó ngao Tây Tạng thân thủ thực sự nhanh nhẹn, bốn chân chạy như bay, nhanh chóng tiếp cận mục tiêu.

Nó không mất nhiều thời gian để hạ gục Qua Đăng, xé toạc một miếng thịt lớn từ cổ mục tiêu bằng hàm răng sắc nhọn của nó.

Trong khi con quỷ đang ăn, khuôn mặt của Qua Đăng trở nên tái nhợt và anh ta nhanh chóng ôm lấy cổ và bỏ chạy.

Chó Ngao Tây Tạng cũng không đuổi theo mà vui vẻ thưởng thức đồ ăn ngon.

Khi con quỷ không có thời gian để truy đuổi, Vân Lạc, Tư Đồ, Tiêu Tiêu Mộ Vũ trước sau vội vã chạy tới nơi cất giấu manh mối.

Bậc thềm thứ hai của lan can, Vân Lạc kinh ngạc phát hiện ở góc có viết mấy chữ Hán, "Người trong mộng, khách trong cốc."

Chữ viết trên bậc thang vô cùng mờ nhạt, nếu như bút tiên không chỉ rõ vị trí của manh mối, rất dễ bị người chơi bỏ qua khi tìm kiếm.

Trên bãi cỏ xanh, Tư Đồ tìm tới tìm lui. Sau vài phút, anh dừng lại, rồi nhặt lên một chiếc chìa khóa.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ chạy chậm để kiểm tra thân cây cổ thụ trăm năm, ai ngờ liên tiếp nhìn hai cái cây cũng chưa tìm được manh mối.

Đúng lúc này, chó ngao Tây Tạng đã ăn xong, ngoáy đuôi và lại di chuyển mũi. Sau một lúc, nó xác định được phương hướng của mình và bắt đầu hào hứng chạy.

Vân Lạc nhìn trong chốc lát, không khỏi nhíu mày. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cô luôn cảm thấy tốc độ của chó Ngao Tây Tạng nhanh hơn trước, thân hình cũng lớn hơn, như thể đã uống thuốc kích thích.

Nhưng trước khi cô kịp hiểu tại sao, cô đã thấy chú chó ngao Tây Tạng hào hứng chạy về phía mình.

Vân Lạc, "!!!"

Cô không muốn lại gần một con ăn thịt sống khổng lồ như vậy.

Vân Lạc không cần nghĩ ngợi, quay đầu liền chạy.

Con chó ngao Tây Tạng thích thú gầm lên, đồng thời phi nước đại bằng bốn chân, càng chạy càng hăng.

Vân Lạc âm thầm kêu khổ, đây rõ ràng là một điệu bộ không ăn thịt thì nhất quyết sẽ không bỏ qua...

Ngay khi cô cảm thấy mình không thể chạy trốn được nữa, thì có một tiếng vỗ tay rõ ràng ở đằng xa.

Con chó ngao Tây Tạng dừng lại, vểnh tai lên lắng nghe cẩn thận.

Tiếng vỗ tay lần lượt vang lên, lọt vào tai một cách rõ ràng.

Vì vậy, con chó ngao Tây Tạng không chút do dự quay lại và chạy về hướng phát ra âm thanh.

Vân Lạc lúc này mới rốt cuộc có cơ hội lấy lại hơi. Cô lấy lại bình tĩnh, xoay người, lại phát hiện vỗ tay người là Tư Đồ. Người nọ không biết từ khi nào chạy tới góc sân thể dục, vừa lúc đừng chéo với cô.

Chó ngao Tây Tạng vui vẻ chạy về phía Tư Đồ, Tư Đồ lại như là không hề phát giác, vẻ mặt bình tĩnh đứng bất động tại chỗ.

Khi khoảng cách giữa hai bên cực kỳ gần, Vân Lạc trong lòng vừa động, vỗ tay kịch liệt.

Con chó ngao Tây Tạng đột ngột dừng lại, vểnh tai lên lắng nghe, khuôn mặt chó bông của nó rất đờ đẫn. Nó có chút khó hiểu, âm thanh rõ ràng là phát ra từ hướng nó đi, tại sao lại đột nhiên phát ra từ phía sau?

Bất quá...... những thứ không hiểu rõ nó lười nghĩ đến. Nó xoay người, chạy theo hướng của âm thanh.

Vân Lạc thở một hơi dài, trong lòng tựa hồ ý thức được cái gì. Khi bị bịt mắt, thứ duy nhất có thể dựa vào là thính giác và khứu giác. Đánh giá từ tình hình hiện tại, con quỷ xác định rõ ràng phương hướng của người chơi dựa trên âm thanh và mùi.

Chỉ tiếc, gia hỏa này là chỉ là con chó Tây Tạng.

Chó ngao Tây Tạng nổi tiếng là có chỉ số IQ thấp, người ta đồn rằng nó cả đời chỉ trung thành với một chủ nhân, thực ra là do chỉ số IQ thấp nên nó chỉ quen một người. Bây giờ ở đâu có âm thanh, nó sẽ vui vẻ chạy đến đó, tự nhiên sẽ bị người chơi xoay vòng.

Trong khi Vân Lạc, Tư Đồ dắt chó đi dạo, Tiêu Tiêu Mộ Vũ lặng lẽ tìm thấy cái cây cổ thụ trăm năm thứ ba. Anh nhìn kỹ, rất nhanh phát hiện trên thân cây có khắc mấy chữ: "Nỗi khổ của ngươi, là niềm vui sướng của ta."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"

Càng xem càng cảm thấy BOSS phó bản giống một tên biến thái.

Cho đến nay, tất cả các manh mối đã được tìm thấy. Chỉ cần chơi với Chó Ngao Tây Tạng trong mười phút, chúng ta có thể mở cổng, bình tĩnh mà rời đi.

Sau khi nắm vững phương pháp dắt chó đi dạo, nét mặt Qua Đăng vô thức thả lỏng.

Vừa rồi cổ bị cắn một ngụm, giá trị sinh mệnh lập tức -50. Đây vẫn là chuyện nhỏ, quan trọng hơn là lúc chó ngao Tây Tạng cúi đầu cắn, hình ảnh trong mắt còn khá chấn động. Anh ta thiếu chút nữa cho rằng mình thật sự sẽ bỏ mạng! Sau khi chạy một quãng đường dài, hít thở sâu vài lần, cuối cùng cũng hồi phục.

Chó ngao: Tốt xấu cũng là quỷ, thế nhưng bị chơi xoay vòng, lại còn vui vẻ

Vân Lạc: Quỷ hồn thì như thế nào? Sao chỉ số thông minh thấp như vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro