Chương 49: Hoa trong gương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chó ngao Tây Tạng chạy nhảy khắp sân thể dục, đặc biệt hoạt bát và năng động. Nhưng sau khi chạy cả ngày, nó không được ăn một miếng thịt nào. Nó có chút tức giận, nhịn không được ngửa mặt lên trời hú lên.

Tuy nhiên, sau khi hú hét, vẫn không có tiến triển chút nào, lúc thì đi phía đông, một lúc thì đi phía tây, mặc cho người khác trêu chọc mình.

Vân Lạc đi ra chỗ trống, lặng lẽ tới trước cổ thụ bên trong kiểm tra. Không ai có thể nói chắc chắn trong số những người chơi có tồn tại nội gián hay không, vì vậy cô dự định sẽ đích thân kiểm tra từng manh mối để đề phòng có người cố ý can thiệp vào nội dung.

Sau khi kiểm tra lời nhắc nhở, cô muốn đi đến bãi cỏ để kiểm tra một lần nữa.

Tư Đồ nhận thấy điều gì đó, lấy chìa khóa ra quơ quơ.

Lúc này Vân Lạc mới an tâm.

Thời gian trôi qua, người chơi ngày càng thuần thục hơn trong việc chăn dắt chó đi dạo.

Đầu tiên là Tư Đồ vỗ tay, tiếp theo là Qua Đăng tạo ra tiếng vang, cuối cùng đến lượt Tiêu Tiêu Mộ Vũ hấp dẫn sự chú ý của Chó Ngao Tây Tạng. Mọi người thay phiên nhau trêu chọc con chó, phối hợp vô cùng ăn ý.

Chú chó Ngao Tây Tạng đáng thương chạy quanh, nhưng cũng vô ích thôi.

Mười phút trôi qua trong nháy mắt, các người chơi chuẩn bị rút lui.

Tư Đồ dẫn đầu chạy đến cổng sắt để mở khóa, sau đó thì rời đi đầu tiên.

Theo sau là Vân Lạc. Tư Đồ chân trước vừa rời đi, chân sau Vân Lạc liền đi theo ra cổng sắt.

Tiếp theo là Qua Đăng. Anh ta lợi dụng con chó ngao Tây Tạng đang chạy về phía Tiêu Tiêu Mộ Vũ để nhanh chóng rút lui, hành động vô cùng dứt khoát.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"

Chờ khi cậu ấy định thần lại, chỉ còn lại mình cậu và chú chó Ngao Tây Tạng trên sân thể dục, những người khác đều đã biến mất.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ mơ hồ nhận ra điều gì đó, xải chân, dùng hết sức chạy một mạch.

Nhưng tốc độ của Chó ngao Tây Tạng quá nhanh, nhanh chóng đã đuổi kịp và cắn đứt một miếng thịt trên cánh tay của mục tiêu.

Sau đó, nó hiếm khi bình tĩnh lại và tập trung vào việc ăn uống.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ tranh thủ thời gian để trốn thoát, nhanh chóng chạy đến cổng sắt. Lúc bước chân ra khỏi cổng, cậu cảm thấy vô cùng đau lòng, tại sao người bị thương luôn là mình?

Cảnh thứ ba lại là phòng học, Vân Lạc, Tư Đồ, Qua Đăng đang đứng cùng nhau trao đổi tin tức, thuận tiện phân tích.

Vân Lạc dẫn đầu liệt kê tất cả manh mối, "Trăng trong nước, hoa trong gương."

Hoa không phải hoa, sương mù không phải sương mù, ban đêm đến, bình minh đi."

"Người trong mộng, khách trong cốc."

"Lo âu, khẩn trương, phẫn nộ, uể oải, sợ hãi...... Đến đây đi, ở vực sâu thống khổ ra sức giãy giụa."

"Càng sợ hãi, càng vui sướng."

"Đau khổ của ngươi là nguồn vui sướng của ta."

"Cái trước đều là huyễn cảnh, còn cái sau..." Tư Đồ vô ý thức dừng lại. Những lời nhắc sau đây, ngoài việc giải thích rằng BOSS phó bản có tính cách ác liệt, dường như không giải thích được gì.

"Có thể hay không suy nghĩ quá nhiều? Có lẽ BOSS phó bản chính là loại lừa bịp, người chơi càng thống khổ, nó liền càng cao hứng." Qua Đăng đưa ra các loại suy đoán, "Lại hoặc là, nếu người chơi quá mức sợ hãi, lo lắng, giá trị sinh mệnh sẽ tự động khấu trừ."

Chính là không bao lâu, hắn lại vẻ mặt nghiêm lại, sửa lại lý do thoái thác, "Không đúng, cái này phó bản có hay không đại BOSS đều rất khó nói. Có lẽ chỉ là một loạt trạm kiểm tra nhỏ, xâu chuỗi thành phó bản khó."

"Chung quy BOSS hẳn là có." Vân Lạc nhắc nhở, "Anh đã quên sao, bút tiên nói qua, nhìn thấu chân tướng là có thể thoát khỏi trường học. Dù sao cũng là phó bản khó, sẽ không chỉ có bốn cái trạm kiểm tra đơn giản như vậy."

"Cô nói cũng có lý." Qua Đăng lâm vào trầm tư.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ đứng ở bên cạnh quan sát một lúc, phát hiện ra rằng việc thiếu vắng bản thân không ảnh hưởng đến cuộc thảo luận sôi nổi giữa các đại lão.

Không hiểu sao lòng như lại càng thêm tắc nghẽn.

Dòng chữ to đỏ như máu đúng lúc hiện lên, 【 Trạm kiểm tra thứ hai kết thúc. 】

【 Trạm kiểm tra thứ ba: Chủ đề họp lớp về quỷ.】

【quy tắc trò chơi: Các thành viên trong lớp lần lượt lên sân khấu kể về kinh nghiệm của mình. Sau khi cả lớp nói xong, trò chơi kết thúc, cửa lớp tự động mở ra và người chơi có thể chuyển sang cảnh tiếp theo. 】

Qua Đăng cảm thấy lạ, "Quỷ cũng tổ chức họp lớp?"

Vân Lạc sắc mặt biến đổi, tựa hồ nhớ tới cái gì, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường. Cô bình tĩnh nhắc nhở: "Ngồi ở hàng sau đi, để quỷ biểu diễn trước, xem có thể kể kinh nghiệm gì."

Ba người đáp lại, ở hàng sau tìm vị trí ngồi xuống.

Một lúc sau, nhiều học sinh đột nhiên xuất hiện ở hàng ghế đầu, lấp đầy một nửa lớp học.

Vân Lạc lẳng lặng quan sát, phát hiện trong phòng học ngoại trừ bốn người chơi, còn có mười sáu con quỷ nữa, tất cả đều là những gương mặt trẻ tuổi.

Lớp trưởng hắng giọng nói, nghiêm túc nói, "Chủ đề lớp sẽ lập tức bắt đầu, xin giữ yên lặng." Nói xong, hắn phất phất tay, ra hiệu học sinh thứ nhất lên đài.

Học sinh đầu tiên là một cô gái nhỏ nhắn trên mặt có tàn nhang với tóc mái dày che trán, khiến cô ấy trông không được thu hút.

Chỉ thấy cô nàng nhỏ giọng mà kể, "Hồi đi học, em yêu một chàng trai, vì quá thích nên em viết thư tình rồi lặng lẽ nhét vào cặp sách của anh ấy, ai biết được bức thư bị đọc to lên trước mặt mọi người..."

Nói đến đây, gương mặt cô gái lộ ra chút cô đơn: "Cô giáo khi biết chuyện đã mắng tôi, còn bố mẹ thì chê ta làm họ mất mặt, nên không thể chờ đợi muốn đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi đã bí mật giấu một con dao, sau khi bước vào phòng tắm tôi tự cắt cổ tay của mình . "

Vân Lạc, "......"

Tư Đồ, "......"

Qua Đăng, "......"

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "!!!"

Anh ta khiếp sợ không thôi, thân thể run lên, thiếu chút nữa lật đổ cả bàn học.

Thật lâu sau, Gordon thấp giọng nói: "Chủ đề họp lớp, cho nên chủ đề là 'cái chết' sao?"

"Nội dung thật độc đáo." Vân Lạc tâm tình hỗn loạn.

"Nhìn cho kỹ, đừng để lòi đuôi." Tư Đồ nhẹ giọng nhắc nhở.

Học sinh thứ hai là một cậu bé đẹp trai tỏa nắng. Ngũ quan rõ ràng, cánh mũi thẳng tắp, cười rộ lên càng đáng yêu lại mê người.

Im lặng một lúc, cậu ta mới chậm rãi mở miệng: "Rất lâu trước đây, tôi có thích một cô gái. Cô ấy tuy không xinh đẹp, lại suốt ngày ngẩn ngơ, nhưng tôi chỉ thích cô ấy."

"Một hôm, một học sinh lớp người nước ngoài hỏi mượn tôi cuốn sách giáo khoa, tôi không nghĩ nhiều liền đưa sách ra, không ngờ trong đó có một bức thư tình. Mấy đứa con trai bên cạnh la ó, và có ai đó đã giật lấy bức thư tình và đọc to lên. Dù tôi có ngăn cản hay quát mắng thế nào, họ cũng đều nghĩ tôi đang đùa và làm ra hồ nháo".

"Sau này, sự việc càng ngày càng rắc rối. Không chỉ giáo viên biết chuyện, mà còn bị gọi phụ huynh."

"Tôi vẫn không thể hiểu được. Cô gái tôi thích cũng thích tôi, điều đó thật sự không thể tha thứ được sao?"

"Hoặc là bị trời cao trêu đùa, cô gái đã đặt bức thư tình vào sách giáo khoa. Thật tình cờ khi hôm đó có người hỏi mượn tôi cuốn sách. Vì vậy, bức thư tình rơi xuống đất và bị nhiều người nhìn thấy."

"Tôi cứ nghĩ sự việc dù lớn đến đâu rồi cũng sẽ qua. Chờ vài năm nữa, khi chúng tôi lớn lên, sẽ không ai ngăn cản chúng tôi ở bên nhau. Không ngờ bố mẹ cô gái lại nhốt cô gái ở nhà không cho ra ngoài. Ngay sau đó, tin tức về cô gái tự tử bằng cách rạch mạch máu truyền đến trường."

Nói xong lời cuối cùng, nét mặt chàng trai càng buồn bã: "Đã gần nửa năm trôi qua mà lòng tôi vẫn đầy áy náy, hầu như đêm nào tôi cũng mơ thấy cô ấy, trằn trọc không ngủ được. Sau đó, tôi đã uống cả lọ thuốc ngủ, cuối cùng tôi cũng có thể đến bên cô ấy."

"Kể chuyện về quỷ thì cũng được đi, thế nhưng còn bị dồn cẩu lương." Qua Đăng có chút bất mãn.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ cả người run run, hoàn toàn không thể bình tĩnh được, trong đầu thì đầy những suy nghĩ — có 16 con ma và 4 người chơi trong lớp! Trong trường hợp có chuyện gì, thì không có cách nào có thể đánh bại nó!

""Nghiêm túc đi." Vân Lạc hạ giọng, thần sắc rất nghiêm túc, , "Nói không chừng kiểu chết không thể được lặp lại."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ cứng họng không nói nên lời. Cách chết đều không thể lặp lại, thế giới này còn có công lý không?

Tư Đồ tán thành gật đầu: "Cả lớp trình bày xong, cửa lớp sẽ tự động mở ra. Cẩn thận hơn là đừng phạm sai lầm, lỡ giữa chừng xảy ra chuyện thì không có chỗ trốn."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngậm miệng lại trong sự phẫn uất, xốc lại tinh thần, cẩn thận lắng nghe bài phát biểu của các học sinh ở hàng ghế đầu.

Học sinh thứ ba là một cậu bé đeo kính. Cậu ấy trông gầy gò và ốm yếu, có khí chất của một học bá, trông giống như một đứa trẻ ngoan và cực kỳ tập trung vào việc học.

Cậu chỉnh lại mắt kính, trên mặt không có nhiều biểu cảm: "Tôi là ủy viên ban học tập của lớp, thành tích rất tốt, luôn đứng trong top ba của trường. Tuy nhiên, bố mẹ tôi không hài lòng ."

"Gia cảnh của tôi không tốt, bố mẹ mong tôi chăm chỉ học hành, sau này sẽ thay đổi số phận của cả gia đình. Ngày nào tôi cũng chăm chỉ học tập, nhưng thi cử luôn có thời điểm phát huy không tốt. Lần nào cũng thế, khii điểm của tôi bị tụt xuống hạng năm, hạng tám ở trường, cứ về nhà là bị mắng, có khi còn bị đánh".

"Dần dần, tôi càng sợ thi, mỗi lần mất vài điểm đề thi là tôi thấy vô vọng như trời sập xuống vậy.

"Nhiều lúc tôi không chịu được áp lực, không khỏi than thở với bạn bè nhưng chúng nó luôn cười bảo: 'Top 10 trường chưa đủ sao? học bá cũng phải sốt ruột thành tích kiểm tra, học tra làm sao bây giờ? '' được rồi, biết cậu thành tích tốt rồi, đừng có mà lại khoe ra nữa. '"

"Tôi rất thống khổ, nhưng là không có người hiểu."

"Áp lực đè trên người tôi ngày càng lớn. Dần dần, tôi bắt đầu bị mất ngủ, trí nhớ cũng giảm sút".

"Cuối cùng một ngày, tôi mắc một lỗi nghiêm trọng trong kỳ thi, điểm số của tôi đột ngột tụt xuống hạng 34 trong trường."

"Sau khi nhận được phiếu điểm, tôi không dám về nhà, cứ quanh quẩn trong khuôn viên trường. Suy nghĩ hồi lâu, tôi dứt khoát nhảy xuống từ tầng cao nhất của tòa nhà dạy học, thế là xong. .."

Nói đến đây, thiếu niên trên mặt lộ ra một tia vui sướng, "May mắn, sau khi chết không có khảo hạch."

Qua Đăng khẽ thở dài, có vẻ khá xúc động.

Vân Lạc rũ xuống đôi mắt, trong lòng lại suy nghĩ, mọi người cũng đều không dễ dàng gì.

Cậu bé đeo kính bước ra khỏi sân khấu, sau đó là học sinh thứ tư lên sân khấu, rồi tiếp đến học sinh thứ năm...

Nhìn thấy hơn chục con quỷ lần lượt lên đài kể về trải nghiệm của bản thân, Vân Lạc hạ giọng, vội vàng gấp gáp nói: "Thứ tự xuất hiện của người trên sân khấu là ngẫu nhiên, dù sao tôi cũng là người cuối cùng. ."

"Nhớ kỹ, cửa phòng học vừa mở ra liền trốn đi, nếu không sự tình sẽ thay đổi."

"Tại sao" Qua Đăng cau mày, khó hiểu.

Vân Lạc trong mắt hiện lên một tia kỳ dị, trong lời nói tràn đầy thâm ý: "Bởi vì... Đây là bối cảnh của tôi."

Sau đó ngậm chặt miệng không nói nữa.

Nghe vậy, đồng tử Qua Đăng co lại một hồi, tựa hồ hiểu được cái gì.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ không hiểu ra sao, hoàn toàn nghe không rõ. Cũng may cậu không phải người thích dây dưa, hơn nữa bịa ra một kinh nghiệm cá nhân đặc sắc thật sự rất mệt mỏi, cho nên cũng không dư sức suy nghĩ chuyện khác.

Tư Đồ liếc mắt nhìn Vân Lạc thật sâu, khẽ mở môi mỏng, tùy ý nói vài câu.

Vân Lạc sắc mặt vừa động, dứt khoát đồng ý.

Bởi vì thanh âm rất nhỏ, người khác nghe không rõ, cho nên không có thu hút sự chú ý.

Rất nhanh, mười sáu con quỷ nói xong, đến lượt người chơi.

Qua Đăng đứng lên, bình tĩnh đi lên bục giảng.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ ngồi trên ghế, lòng bàn tay hơi đẫm mồ hôi, cả người khẩn trương nói không nên lời.

Phải biết rằng, mười sáu quỷ đầu tiên đã đem kịch bản thường thấy đều nói một lần. Thật không dễ để kể một câu chuyện mới lạ. Anh ta suy tư hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra một cái!

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Lạc: Mời viết ra toàn bộ văn "Vô Hạn Cầu Sinh" , cho đến khi kết thúc

Bút tiên ( rít gào ): Ngươi! Là! Ma! Quỷ! Sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro