Chương 50: Hoa trong gương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua Đăng trên mặt không hề sợ hãi, kể lại câu chuyện mà anh đã nghĩ ra.

Sau khi nghe một lúc, vẻ mặt của Tiêu Tiêu Mộ Vũ trở nên kỳ lạ.

Qua Đăng nói, toàn bộ sự nghiệp học tập của anh ta chính là một bi kịch.

Nhiệt tình giúp đỡ người yếu kém may mắn và dũng cảm chống lại bắt nạt học đường, ai ngờ cuối cùng lại trở thành mục tiêu bắt nạt mới. Và những người được anh giúp đỡ, chỉ vui mừng vì họ đã thoát khỏi vũng lầy đó mà không hề có ý định đáp lại ân tình ấy.

Thành tích học tập của anh ta rất xuất sắc, vì thế có thể học tập dễ dàng. Nhưng giáo viên bất ngờ giao cho anh một nhiệm vụ và yêu cầu anh giúp đỡ những học sinh tạm thời bị tụt điểm. Nhưng những người này căn bản không có ý muốn học tập, làm sao anh ta có thể làm ra thành tựu gì được? Khi sự việc kết thúc, giáo viên đã quát mắng anh ta, cho rằng anh ta làm việc bất cẩn, chỉ biết quan tâm đến kết quả học tập của bản thân mà không quan tâm đến những học sinh khác sống chết thế nào.

Giai đoạn trước khi thi, những học sinh kém đã vây quanh anh ta và yêu cầu anh ta cùng nhau gian lận. Anh kiên quyết không đồng ý nên bị hãm hại. Trong lúc thi, ai đó đã ném một tờ giấy gian lận lên bàn của anh. Anh chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết ổn thỏa thì đã có người đứng ra tố cáo anh gian lận. Nhìn thấy cả người lẫn tang vật, cho dù anh có nói thẳng ra, thì cũng chưa chắc có người tin anh là vô tội.

Anh cãi lại một cách gay gắt, nói rằng điểm số của anh ta rất tốt, việc gì anh phải gian lận? Người tố giác còn khẳng định rằng gần đây anh ta thường bị phát hiện thất thần và không tập trung trong lớp, và có lẽ anh sợ bị tụt điểm nên đã làm điều ngu ngốc. Điều không nói nên lời nhất là giáo viên thực sự tin điều đó và cho anh ta một hình phạt nghiêm khắc.

......

Tiêu Tiêu Mộ Vũ nghe mà chết lặng.

Qua Đăng đã nói rất nhiều ý, nhưng ý nghĩa cốt lõi là anh ấy quá tốt bụng, nhưng thế giới quá tồi tệ không xứng đáng với anh ấy, vì thế anh ấy quyết tâm tự sát.

Một trải nghiệm truyền kỳ đặc sắc như vậy đương nhiên sẽ không đụng chạm với kịch bản của nhóm quỷ.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ trong lòng nghĩ, cốt truyện có nhiều khúc ngoặt và phong cách miêu tả độc đáo, anh chàng này thực sự là một tài năng kể chuyện.

Đúng lúc này, Qua Đăng bắt đầu kể lại đoạn kết: "Trong kỳ nghỉ, một đám nam sinh xấu tính lại bắt nạt tôi. Chúng mời tôi đi chơi nhưng thực chất là bắt tôi phải chịu mọi chi phí."

"Tôi lặng lẽ đồng ý và định tìm cơ hội trả thù. Chẳng qua tình cờ chúng nó định chơi trò chèo bè vượt thác".

"Trước đó, tôi giấu dao trong người, đến lúc thì chém xuồng cao su, rồi cắt đồ bơi của mọi người. Cuối cùng, mọi người ở đáy nước yên giấc ngàn thu."

"Những kẻ bắt nạt tôi đều phải trả nợ."

Nói xong câu cuối cùng, Qua Đăng uy nghiêm bước xuống bục và trở về chỗ ngồi.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ không khỏi rất là kính nể. Không hổ là đại lão, nói chuyện, khí thế cùng người thường thực không giống nhau!

"Tới lượt cậu." Tư Đồ thấp giọng nhắc nhở.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ khẽ gật đầu, thu hết can đảm bước lên bục giảng. Cậu hắng giọng một cái, vừa định nói, liền nhìn thấy dưới bục có rất nhiều quỷ, trong lòng bất giác run lên.

Hít sâu vài hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cậu chậm rãi nói: "Một buổi tối sau giờ học, trong lớp chỉ còn lại ba lăm người, bạn tôi đột nhiên rủ tôi chơi trò Bút tiên. Quy tắc trò chơi là như thế này..."

Trải nghiệm ở trạm kiểm tra thứ nhất, những tin đồn kinh dị nghe được ở trường trung học, cộng với những tình tiết bịa đặt tình cờ, trộn lẫn với nhau, trở thành trải nghiệm cá nhân của Tiêu Tiêu Mộ Vũ.

Tư Đồ nhướng mày, nhỏ giọng nói thầm, "Cư nhiên có vài phần nhanh trí, xem ra có tiến bộ." Mặc dù câu chuyện không có gì đáng kinh ngạc, nhưng ít nhất nó có thể được thông qua một cách an toàn.

Tiếng thì thầm nhỏ đến nỗi Qua Đăng không nghe thấy.

Giờ phút này, anh ta nhìn Tiêu Tiêu Mộ Vũ, càng cảm thấy mình nhìn không thấu người này. Người này... làm sao có thể giả bộ được như vậy? Nếu không phải trong lòng anh ta tự nhắc nhở nhiều lần, suýt chút nữa đã cho rằng người này thật sự là ngu ngốc!

Một lúc sau, câu chuyện của Tiêu Tiêu Mộ Vũ cũng kết thúc, "Bút tiên không bị mời đi mà vẫn quanh quẩn ở đó. Không biết có phải ảo giác không, nhưng vài ngày sau khi trò chơi Bút tiên kết thúc, tôi cảm giác có thể nghe được có người nói chuyện bên tai mình."

"Sau một tuần, biểu hiện của tôi bắt đầu trở nên mê man, và thường làm ra một số việc không thể giải thích được."

"Rồi một hôm, khi bố mẹ vắng nhà, tôi bất ngờ đứng dậy, tìm một con dao gọt trái cây và cứa cổ mình".

"Toàn bộ quá trình, tôi cực kỳ trấn định, như thể tôi là người ngoài cuộc."

Vừa dứt lời, Tiêu Tiêu Mộ Vũ đã đổ đầy mồ hôi, không biết những người khác có sợ hãi hay không, nhưng dù sao cậu cũng bị câu chuyện mà cậu ta bịa ra làm cho sợ hãi.

Sau đó đến lượt Tư Đồ.

Anh đứng trên bục giảng, nhìn xuống mọi người (quỷ) dưới bục giảng, nói vô cùng ngắn gọn: "Không cho phép yêu sớm, vì vậy tôi đã chết với người yêu của mình. Hôm đó tôi mặc một bộ vest màu đen, cô ấy đang mặc váy trắng, hai ngón trỏ đan vào nhau, hẹn ước với nhau cả đời, cùng nhau cảm thấy rất hạnh phúc."

Nói xong, anh rời khỏi bục giảng.

Qua Đăng, "......"

Đây có thực sự là Tư Đồ trước đó không? Không phải giữa chừng bị quỷ thay thế đi? Trình độ giảm xuống đâu chỉ là một cấp bậc?!

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"

Cứ khoác lác đi! Độc thân từ trong bụng mẹ đến nay, còn không biết có bạn nữ hay không, ở đấy mà chết vì tình đâu!

Cuối cùng là Vân Lạc.

Cô bước lên bục với ánh mắt hoài niệm: "Một đêm sao sáng lấp lánh, gió lạnh thổi hiu hiu. Tôi thay váy dài trắng, hẹn gặp người yêu".

"Chúng tôi hứa rằng dù giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay ốm đau, chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau."

"Sau khi tuyên thệ, chúng tôi nắm tay nhau đi đến thiên đàng. Từ đó về sau, không ai có thể ngăn cản chúng tôi ở bên nhau."

Qua Đăng, "!!!"

Người thông minh vừa nghe liền hiểu được, Tư Đồ, Vân Lạc đang kể cùng một câu chuyện, và họ chính là cặp đôi đã chết vì tình yêu.

Vì vậy, hai người này đã thương lượng tốt để cùng nhau phát điên?

Tiêu Tiêu Mộ Vũ miệng khẽ nhếch, vẻ mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

# các người là quan hệ chết vì tình yêu, sao tôi không biết? #

# anh họ ngươi thay đổi rồi, trước kia rõ ràng không gần nữ sắc #

# tổ đội ba người, hai người là bạn tình, vậy tôi là gì? Bóng đèn sao! #

Trong lúc nhất thời, rất nhiều suy nghĩ xẹt qua trong đầu Tiêu Tiêu Mộ Vũ , khiến cho vẻ mặt của cậu bối rối, hồi lâu không thể lấy lại bình tĩnh.

Một lúc sau, cửa lớp tự động mở ra, kẽo kẹt một tiếng.

Chợt có người hỏi: "Chẳng lẽ hai người là một đôi chết vì tình yêu sao?"

Vân Lạc ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người vừa nói chuyện là lớp trưởng.

Trước đó, những người khác lần lượt lên sân khấu, lớp trưởng cũng chưa từng bày tỏ ý kiến. Nhưng sau khi cô lên sân khấu, đối phương gấp không thể chờ đợi mà đặt câu hỏi với cô.

Vân Lạc hai mắt tối sầm, trong lòng cấp tốc nghĩ.

Theo lẽ thường, vào lúc này cô nên trả lời "đúng vậy". Tuy nhiên, khi bắt đầu buổi họp lớp, cô gái có tàn nhang là người đầu tiên lên sân khấu kể về trải nghiệm của mình, và chàng trai tỏa nắng là người thứ hai lên sân khấu kể. Họ rõ ràng là nhân vật chính trong câu chuyện của đối phương, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau, lại không có phản ứng gì với đối phương.

Từ đó có thể thấy, cho dù quá khứ đối với nhau rất quan trọng, nhưng sau khi thành quỷ, e rằng sẽ không bao giờ nhận ra người thân và bạn bè cũ của mình nữa.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Vân Lạc định trả lời, nhưng Tư Đồ đã nắm lấy tay phải của cô trước.

"Tôi không biết cô ấy là ai, nhưng tôi rất muốn nắm tay cô ấy." Khi nói chuyện, biểu cảm của Tư Đồ vô cùng dịu dàng, tựa hồ còn có chút hoài niệm.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ quá đỗi hoảng sợ, tròng mắt sắp rớt ra ngoài.

Qua Đăng ánh mắt hơi lóe, mày nhíu chặt. Bất quá rất nhanh sau đó, ánh mắt lộ ra một tia hiểu rõ.

Vân Lạc sửng sốt một lúc, và sau đó nhanh chóng phản ứng - ở trạm kiểm tra thứ ba, câu trả lời của Tư Đồ tốt hơn câu trả lời của cô. Bối cảnh thuộc về cô, không ai ngoài cô biết được bối cảnh là gì. Có lẽ những gì cô nói là sai, thì người ngoài nói gì cũng không có quan hệ.

Lớp trưởng trầm mặc không nói, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vân Lạc không dấu vết mà đánh giá cửa phòng học, trong lòng cân nhắc, nên dùng lý do gì để rời đi.

Lúc này, Tư Đồ hỏi: "Cùng tôi ra ngoài đi dạo một chút được không? Tôi có chuyện muốn hỏi cô."

Người đồng đội này thật tuyệt vời! Vân Lạc lặng lẽ cho Tư Đồ 36 lượt thích trong lòng.

Trên mặt, cô làm bộ rụt rè, chần chờ một lát mới gật gật đầu, "Vừa lúc, tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh."

Tư Đồ quay đầu nhìn lớp trưởng, như thể đang trưng cầu ý kiến.

Chủ đề họp lớp đã kết thúc, lớp trưởng tìm không thấy lý do thích hợp đem người lưu lại. Bởi vậy, mặc dù lại không cam lòng, hắn ta cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, "Tự do hoạt động."

Vì thế Tư Đồ nắm tay Vân Lạc, thoải mái đi ra khỏi cửa.

Theo sau, Qua Đăng cùng Tiêu Tiêu Mộ Vũ cũng tùy tiện tìm một cái cớ, rời khỏi phòng học.

Sau khi bước vào cảnh thứ tư, cuối cùng Tiêu Tiêu Mộ Vũ cũng không thể kìm lòng được, trong lòng lần lượt đặt câu hỏi: "Anh à, anh đang làm gì vậy? Anh bắt đầu hẹn hò với Vân Lạc từ khi nào? Tại sao em lại không biết?"

Qua Đăng vừa nghe xong câu hỏi liền nhận ra có điều gì đó không ổn, nhất thời không nói nên lời, nhìn Tiêu Tiêu Mộ Vũ với vẻ mặt phức tạp. Thì ra tên này thật sự ngu ngốc, không phải giả bộ... đề phòng lâu như vậy, hóa ra đều là hư không.

"Không quan hệ, đây là chiến lược vượt qua kiểm tra." Tư Đồ buông Vân Lạc ra, giải thích nói, "Trạm kiểm tra thứ ba, Vân Lạc không thích hợp nói nhiều, cần có người hỗ trợ che chở."

"Đã sờ soạng tay cô gái người ta, còn không biết xấu hổ nói là chiến lược." Tiêu Tiêu Mộ Vũ trong miệng lẩm nhẩm với giọng cực kỳ thấp.

Ai ngờ Vân Lạc cũng nói, "Là chiến lược không sai. Trải qua ba trạm kiểm tra, tôi cần xác nhận một số chuyện."

"Cảnh thứ nhất thuộc về Tiêu Tiêu Mộ Vũ, cái thứ hai thuộc về tôi, cái thứ ba là thuộc về cô?" Qua Đăng có điều phát hiện.

Vân Lạc  gật đầu, "Đúng vậy."

Qua Đăng hỏi tiếp, "Cô đã có trải nghiệm đặc biệt gì sao? Tại sao những con quỷ thay phiên nhau lên sân khấu?"

Vân Lạc không khỏi cười khổ nói: "Nếu phải nói, tôi khi còn bé chỉ là quá ảo tưởng, toàn bộ phòng học đều là ma quỷ, chỉ có tôi là người bình thường mà thôi."

Mà thôi??

Tiêu Tiêu Mộ Vũ cảm thấy, cô nàng này quá sức ảo tưởng, quá đáng sợ!

"Nói cách khác, phó bản dựa trên trí tưởng tượng và nỗi sợ hãi của người chơi để tăng thêm yếu tố trò chơi, biến nó thành một trạm kiểm tra." Tư Đồ bình tĩnh phân tích, "Đến lượt cảnh của ai, thì người đó sẽ được đối xử đặc biệt trong trạm kiểm tra đó."

"Vì vậy, khi chơi trò chơi mời bút tiên , chỉ khi Tiêu Tiêu Mộ Vũ đặt câu hỏi, bút tiên mới bùng nổ."

"Cho nên khi chơi trò chơi họp lớp theo chủ đề, chỉ khi Vân Lạc kể về trải nghiệm của bản thân, mới bị lớp trưởng chất vấn."

Qua Đăng nói tiếp, "Trong trò chơi bịt mắt bắt, chó Ngao Tây Tạng đã ăn thịt tôi, như thể đã uống thuốc kích thích. Tốc độ của nó không chỉ tăng lên mà kích thước của nó cũng tăng lên nữa."

"Nếu không tìm cách xử lý kịp thời, e rằng tổn thất sẽ rất nặng nề".

"Đây hẳn là đối đãi đặc biệt cho trạm kiểm tra thứ hai."

"Vượt qua các trạm kiểm tra có vẻ rất dễ dàng." Tiêu Tiêu Mộ Vũ lẩm bẩm tự nói.

Dễ dàng?

Qua Đăng cười lạnh một tiếng, "Cậu sẽ cảm thấy dễ dàng, đó là bởi vì trạm kiểm soát thứ nhất, Vân Lạc đặt câu hỏi rất hay, thuận lợi tìm ra tất cả manh mối."

"Sau khi tới trạm kiểm soát thứ hai, Tư Đồ nhanh chóng nghĩ ra biện pháp dẫn dắt chó, tránh cho người chơi bị tấn công."

"Còn tôi, ở trạm thứ nhất nhấn mạnh trình tự mời bút tiên, trạm thứ hai thẳng thắn nói ra kinh nghiệm của bản thân, cuối cùng cũng giúp đỡ được một chút."

"Về phần cậu......"

Qua Đăng hướng bên cạnh liếc mắt một cái, không khỏi lắc lắc đầu.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Tiêu Mộ Vũ: Lắc đầu là có ý tứ gì? Có bản lĩnh đừng có rời khỏi trường học!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro