chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:Nanhh

Ngay sau đó, một chùm ánh sáng lờ mờ từ phía trước chiếu vào, cùng với đó là tiếng còi đinh tai nhức óc, quản gia vội vàng đỡ Lục Tây sang một bên, nheo mắt nhìn những chiếc xe đang tiến đến ngã tư và thì thầm: "Lão gia , hình như là "Xe!"

Có lẽ là bởi vì gần đây mưa nhiều, sương mù ban đêm trở nên rất dày đặc, Lục Tây nhìn về phía trước, tim đập thình thịch, cậu tự hỏi có phải mình bị ảnh hưởng bởi sự việc kinh khủng vừa rồi hay không. Giờ phút này cậu chỉ cảm thấy ma quái, nhất là kính chắn gió, có một tầng hơi nước màu trắng nhàn nhạt bao phủ trên mặt kính, khiến bóng người trong xe mơ hồ. Xxs-②

Cho đến khi chiếc xe từ từ dừng lại trước cửa nhà, và người lái xe bước xuống để mở cửa, Hạ Kim Bảo đã lao ra khỏi cửa xe và chạy nhanh đến chỗ Lục Tây.

Thân hình to lớn rõ ràng là cao hơn Lục Tây hơn cả một cái đầu, cùng với bộ vest khiến cậu ta lại càng thêm cao và thẳng.

Lục Tây ngẩng đầu lên, cái đầu này chắc cũng 1,85 mét phải không? Khuôn mặt đẹp trai với những góc cạnh sắc nhọn trên đầu, Lục Tây đột nhiên cảm thấy rất có chút áp lực.

Thảo nào Chiêu Mỗ lại thờ ơ với Hạ Kim Bảo, vóc dáng chênh lệch lớn như vậy, người ngoài nhìn thoáng qua cũng biết họ không phải là cha con ruột thịt.

Huống chi, Hạ gia kinh doanh lớn như vậy, vậy mà lại cho một người con rể không có quan hệ huyết thống thừa kế, cho nên Chiêu Mỗ họ Chiêu, con nuôi họ Hạ. Huống chi, đứa bé còn là con nuôi, cũng không phải máu thịt của mình, phỏng chừng Chiêu Mỗ mỗi lần đối mặt với Hạ Kim Bảo sẽ cảm thấy đau âm ỉ trong lòng.

Tuy nhiên, thái độ của Hạ Kim Bảo đối với người cha nuôi này lại ấm áp đến lạ thường, cậu ta tháo găng tay da ra, đặt mu bàn tay lên một bên mặt của Lục Tây, sắc mặt cậu ta đột nhiên trở nên u ám, quản gia bên cạnh sợ tới mức không dám thở.

Hạ Kim Bảo đội chiếc mũ sau chiếc áo choàng lông lên đầu Lục Tây, và nhìn quản gia bằng đôi mắt lạnh lùng: "Không phải tôi đã nói với ông rằng tôi sẽ quay lại sau, và bảo cha đừng đợi ở ngoài cửa sao."

Quản gia trên cằm hai cái râu mép lập tức nhíu lại với nhau, lão vội vàng thanh minh: "Thiếu gia, ta, ta đã nói với ngài ấy, là lão gia, người không nghe, nhất định ở chỗ này chờ ngài..."

Hạ Kim Bảo vươn tay kéo cổ áo choàng của Lục Tây về phía trước, thản nhiên nói: "Đến quản sự lấy tiền tháng này đi. Tháng sau sẽ có người thay ông."

Quản gia muốn khóc không ra nước mắt.

( Anh Hạ tính nóng như kem=)))

Lục Tây vội vàng giải vây cho quản gia: "Là ta khăng khăng đợi ở đây. Làm sao ta có thể yên tâm nếu ngươi về muộn được? Đừng làm khó xử Lão Lí."

Thấy bàn tay của Lục Tây đang nắm cánh tay mình, trong mắt Hạ Kim Bảo chợt hiện lên sự ấm áp, quả táo Adam của cậu ta khẽ động, cậu ta cụp mắt xuống và nhanh chóng kìm nén cảm xúc của mình.

Hạ Kim Bảo liếc quản gia một cái: "Lần này thì thôi đi, nhưng sẽ không còn lần sau đâu."

Quản gia thấy hắn không cần thu dọn đồ đạc rời đi, vội vàng cúi đầu cảm tạ: "Tạ thiếu gia! Đa tạ lão gia!"

Lục Tây: "..."

Có thấy không, nếu cậu giúp hắn, hắn phải cảm ơn thiếu gia trước sau đó mới đến lão gia, không có sự phân biệt giữa người già và người trẻ tuổi. Thảo nào Chiêu Mộ ghét Hạ Kim Bảo, nhìn thì có vẻ như cậu có chức danh chủ gia tộc nhưng thực tế thì nó đã bị bỏ trống từ lâu.

Nhưng Hạ Kim Bảo này thực sự rất mạnh mẽ, một đứa con nuôi không liên quan gì đến nhà họ Hạ, cậu ta khiến mọi người trong nhà họ Hạ phải cúi đầu, nếu cậu ta có thể làm được điều này, bất kể về cậu ta hay thành phố này, Lục Tây biết rằng không nên đánh giá thấp hắn.

Không ngờ đúng lúc này, tài xế mở cửa sau bên trái, bước xuống xe là một cô gái trẻ đi giày cao gót màu đỏ rượu. Cô ấy đang mặc một chiếc sườn xám hoa lan màu xanh đậm, trông cô giống như một món đồ sứ màu xanh trắng.

Nửa tiên nửa yêu, vừa bụi bặm lại vừa quyến rũ, trên người khoác một chiếc khăn choàng lông cáo, nửa cổ lộ ra không thua gì tiểu hồ, ngược lại còn đẹp hơn cả lông cáo trắng như tuyết .

Cô giơ chiếc quạt lông gấp lên che nhẹ nửa dưới khuôn mặt, động tác che nửa mặt không ngừng chuyển động.

Nó hơi uốn éo nhưng khá tao nhã, giống như đuôi chồn cào vào tim cậu, chỉ để lại cảm giác ngứa ran.

Đặc biệt là đôi mắt đầy nước ấy, trong mỗi cái chớp mắt đều có vô vàn lời muốn nói. Đối với Lục Tây, một người đàn ông thẳng thắn cách đây không lâu, có thể nói rằng cậu không hề thờ ơ. Xét cho cùng, gu thẩm mỹ của cậu vẫn tập trung vào phụ nữ.

Cảm thấy rằng sự chú ý của Lục Tây ngay lập tức tập trung vào người phụ nữ trẻ, khuôn mặt của Hạ Kim Bảo ngay lập tức chìm xuống, cậu ta ho nhẹ, Lục Tây cũng nhanh chóng chớp mắt.

Người phụ nữ xuyên qua chiếc quạt lông vũ nở nụ cười quyến rũ, đi tới trước mặt anh: "Thiếu gia Hạ thật sự nổi tiếng hiếu thuận, còn chưa kịp xuống xe đã nóng lòng muốn xuống xe tìm cha, thậm chí không quan tâm rằng tôi vẫn còn trong xe."

Mặc dù người phụ nữ nói những lời này với Hạ Kim Bảo, nhưng từ đầu đến cuối, đôi mắt biết nói đó đều dán chặt vào Lục Tây.

Sau đó, người phụ nữ chào Lục Tây: "Xin chào chú, cháu tên là Nguyệt Sát, chú có thể gọi cháu là A Nguyệt. Trước đây cháu luôn nghe thiếu gia Hạ nhắc đến chú, hôm nay thật may mắn khi được gặp chú. Cháu không ngờ chú hãy còn trẻ như vậy."

Lục Tây bị cô gái nhìn chằm chằm đến nỗi toàn thân trở nên yếu ớt, tay đổ mồ hôi nóng,vốn dĩ cậu không phải là một kẻ lăng nhăng, mặc dù người phụ nữ này quả thực rất xinh đẹp, nhưng có hơi quá hấp dẫn, dường như nếu bạn bắt gặp ánh mắt của cô gái này, linh hồn của bạn lập tức sẽ bị cuốn đi.

Linh hồn...

Trái tim của Lục Tây đập lỡ một nhịp, cậu vô thức liếc nhìn cánh cửa phía sau mình.

Vừa rồi lão bà đốt giấy nói, Trung Nguyên ngày 15 sẽ mở cửa Tây Môn, nửa đêm sẽ nghênh ma vào nhà. Chẳng lẽ, Tây Môn mở vào Lễ hội ma quỷ sẽ thật sự khiêu khích một số thứ ô uế?

Lục Tây nhìn Hạ Kim Bảo và nói, "Cô gái này là ...?"

Hạ Kim Bảo: "Chỉ là bạn bè thôi, gặp trên đường, định giữ cô ấy ở nhà vài ngày, nếu người thấy không tiện, con sẽ phái người đưa cô gái này đến khách sạn gần đây."

Lục Tây chưa kịp phản ứng, người phụ nữ đã nhướng mày, giọng nói đột nhiên trở nên hơi kỳ lạ: "Chỉ là bạn thôi sao? Những gì Thiếu gia Hạ nói quả sự rất đau lòng."

Vừa nói vừa cất chiếc quạt lông trong tay đi, khuôn mặt lộ ra ngoài khiến tất cả những người hầu có mặt đều phải nuốt nước miếng.

Lục Tây thầm nghĩ, hắn ở đâu mà gặp được mỹ nhân xinh đẹp như vậy?

Địa vị tuy thấp, nhưng trên cơ bản đã từng gặp qua ở các nơi trong kinh thành, đoán chừng toàn thành phố không có người nào sánh được với cấp độ mỹ nhân này.

Lục Tây cũng sửng sốt, cổ họng cậu khô khốc một lúc, nhưng lần này cậu không còn kinh ngạc trước vẻ đẹp của người phụ nữ, mà là sợ hãi.

Vừa rồi khi người phụ nữ xuống xe, sự chú ý của anh đều tập trung vào chính người phụ nữ đó, nhưng anh không để ý đến hoàn cảnh xung quanh, chỉ trong chốc lát, gió đã thổi bay hai chiếc đèn lồng trên cổng phía sau anh, và Lục Tây để ý bóng của mọi người. Tất cả đều run rẩy, chỉ có bóng của người phụ nữ này là không di chuyển chút nào!

Nó giống như một mảnh vải đen dính chặt vào mặt đất, cho dù bạn di chuyển nguồn sáng như thế nào, vị trí của cái bóng sẽ bất di bất dịch.

Có thể nào những thứ ô uế thực sự tìm thấy đường đi của chúng?

Nhưng nữ nhân này không phải Hạ gia, cho dù là quỷ, cũng sẽ không phải là thứ ba nhiệm vụ thẻ yêu cầu hắn đi tìm người, đúng không?

Nhưng Lục Tây muốn xác minh phỏng đoán của mình trước nên vội vàng giải quyết ổn thỏa: "Cô Nguyệt , cô đừng bận tâm, Kim Bảo luôn nói năng thoải mái, tôi sao có thể để một cô gái đến khách sạn một mình vào giờ muộn như vậy, cứ ở đây đi, trong nhà còn rất nhiều phòng trống, lát nữa để Lý quản gia đưa cô đi chọn."

Mặc kệ nữ nhân này là người hay là quỷ, từ dung mạo cùng thời gian xuất hiện, đoán chừng trong người ẩn chứa manh mối trọng yếu, mặc dù đối với thân thể của nàng có rất nhiều nghi vấn, nhưng cũng không nên đẩy nàng ra ngoài. Nhất là trong thời điểm hiện tại.

Nghe những lời thuyết phục ở lại của Lục Tây, Nguyệt Sát đã thay đổi thái độ vừa rồi, và đột nhiên mỉm cười, và bước tới nắm lấy cánh tay của Lục Tây theo cách quen thuộc, và dính vào anh một mùi thơm nồng nàn: " Là chú thương cháu nên Nguyệt Sát sẽ kính trọng hơn là nghe lời, khoảng thời gian này hẳn cháu sẽ làm phiền chú nhiều."

Lục Tây chỉ muốn nói vài lời lịch sự chiếu lệ với cô ấy, nhưng khi cô gái ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt lại đột nhiên đông cứng lại.

Vừa rồi đứng đối diện với cậu, cậu chỉ cho rằng người đẹp này khá cao, nhưng bây giờ nhìn lại, cô thật ra cao hơn Hạ Kim Bảo một thước! Nếu uớc tính thì khi cởi giày cao gót sẽ cao khoảng 1,9 mét...

Chưa kể đứng cạnh cậu là người cao khoảng 1m6, nói vui là gần giống mẹ bồng con. xS12

Lục Tây không khỏi cảm thấy sợ hãi hơn, cho dù con ma này không dùng bất cứ thủ đoạn gian xảo nào và chiến đấu với cậu bằng tay không, cậu có lẽ sẽ không phải là đối thủ với cơ thể nhỏ bé này. Tại sao hệ thống lại cho cậu hình dáng như vậy? Một cơ thể thiếu dinh dưỡng đến mức này?

Chẳng mấy chốc, nhóm người đã tiến vào sảnh chính bên trong, đèn trong phòng chính vẫn sáng, trên bàn bày đầy một bàn ăn, Lục Tây chỉ muốn thở dài rằng mặc dù Chiêu Mộ nghiêm khắc và thờ ơ với con nuôi của mình. Nhưng về vấn đề ăn uống anh vẫn chăm sóc chu đáo, về đến nhà là nấu bao nhiêu món ăn.

Nhưng khi nhìn kỹ lại, trái tim của Lục Tây đã lỡ một nhịp, trong số mười món ăn, chín món rưỡi được ước tính là món chay, và một nửa món thịt chỉ còn lại là trứng bác với tỏi tây.

( như này bảo sao 1m6J)

Tuy nói ăn chay giữ gìn sức khỏe, nhưng lại làm một bàn cơm chay đón con trai, nhà họ Hạ có phải vì làm ăn lớn mà thiếu chút tiền này không? Trước mặt người ngoài thì đúng là hơi mất mặt.

Mặc dù không phải là người đưa ra chỉ thị này, nhưng Lục Tây vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, anh nhanh chóng nháy mắt với Lý quản gia, người đang giúp anh cởi áo khoác lông, trầm giọng nói: "Mau kêu nhà bếp phục vụ một số món thịt, nhanh lên."

Quản gia nhìn chằm chằm Lục Tây một lúc, dường như nghi ngờ lỗ tai của của mình: "Món thịt? Lão gia không phải là ..."

Lục Tây nhéo anh ta: "Nói thì đi đi, nói nhiều cũng vô nghĩa!"

Sau khi Lục Tây sắp xếp cho Hạ Kim Bảo và Nguyệt Sát ngồi xuống, cậu nói với họ: "Hãy ngồi xuống một lúc. Vừa rồi một số món ăn đã nguội. Ta nhờ quản gia gọi bếp hâm nóng. Sẽ sớm sẵn sàng thôi."

Cậu vừa nói vừa rót cho mình một tách trà, còn muốn giúp hai người đối diện rót nữa, nhưng Hạ Kim Bảo đã nắm lấy cổ tay cậu, cậu ta nhìn Lục Tây với ánh mắt dò xét rồi cầm lấy ấm trà từ Lục Tây và nói: "Để con."

Lục Tây nghĩ nghĩ, không có lý do gì để một người cha rót nước cho con trai mình, vì vậy cậu quyết định ngồi xuống.

Khi uống trà, cậu lén nhìn Nguyệt Sát, phát hiện lần này ánh mắt của cô dán chặt vào bàn thờ trước mặt, trên đó đặt bài vị của cả nhà họ Hạ.

Hương dâng trên lư hương cuộn tròn dần dần trôi đến bàn ăn, lúc này Lục Tây nhìn thấy Nguyệt Sát đang ngửi khói hương dâng, rõ ràng làm động tác nuốt xuống, bắt đầu thường xuyên ngoáy ngoáy trong cổ họng.

Lục Tây giật mình, cô ta vậy mà đang hít hương!

---------------------

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các tiểu thiên sứ bầu cử cho ta hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng trong khoảng thời gian này ~

Cảm ơn thiên thần nhỏ đã ném lựu đạn: Có viên gạch đỏ trên đường Nam;

Cảm ơn tiểu thiên sứ ném mìn: 2 bệnh nhân ảo giác 1. Dung dịch dinh dưỡng đưa cho ngươi, đừng từ bỏ hố, trên đường phía nam có một viên gạch đỏ; 1;

Cảm ơn tiểu thiên sứ tưới dung dịch dinh dưỡng: Qiao Fengyi và Qin Fei ôm trong tay 30 bình, gọi là bố 10 bình, Baizang Liangyue 5 bình, bệnh nhân ảo giác 2 bình;

Cảm ơn bạn rất nhiều vì sự hỗ trợ của bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro