chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: Nanhh

Thông thường, dâng hương là để tế thần, phật và tổ tiên, nếu cô ta như vậy, điều đó có nghĩa là cô ta chắc chắn không phải con người.

Nhưng tại sao cô ta lại quấy rầy Hạ Kim Bảo?

Lục Tây thấy Nguyệt Sát đang nhìn xuống tách trà trước mặt nhưng cô không có ý định uống trà, cậu đang tự hỏi ả đang nghĩ gì thì Nguyệt Sát đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu, đối mặt với Lục Tây.

Trong đôi mắt cười chẳng những không có kinh ngạc, ngược lại còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ biết Lục Tây vẫn luôn nhìn nàng: "Nghe nói thủ đô nuôi người, nhưng bây giờ cháu thấy nó thực sự xứng đáng với danh tiếng của nó, chú không giống người đàn ông bốn mươi chút nào. Nếu chú nói đây là một trò đùa thì thật thiếu tôn trọng, ngay cả khi chú nói rằng chú là em trai của Thiếu gia Hạ, hẳn mọi người sẽ tin điều ấy."

Hạ Kim Bảo nhíu mày cắt ngang nàng: "Còn nói nhảm nữa thì cút ngay!"

Lục Tây ho khan: "... Cô Nguyệt không phải còn khen tôi trẻ sao? Sao đột nhiên cô lại mắng ta?"

Trên thực tế, cho dù Nguyệt Sát không nói gì, cậu vẫn cảm thấy khá kỳ lạ, trước khi nhìn thấy Hạ Kim Bảo, cậu còn tưởng rằng đứa con nuôi được đề cập trên chứng minh thư sẽ là một đứa trẻ bảy tám tuổi, nhưng bây giờ cậu nhìn nó, bất kể thế nào,cũng phải khoảng hai mươi.

Dựa theo cách tính này, tuổi của Chiêu Mỗ phải khoảng bốn mươi, nhưng thân thể của cậu vậy mà mới ngoài ba mươi, cho dù cậu đặc biệt chăm sóc thì cũng không nên trẻ như vậy. .

Chẳng lẽ Hạ phu nhân khi còn sống thích bò già ăn cỏ mềm, lại đặc biệt tìm được chồng trẻ nên cố ý giấu tuổi thật của Chiêu Mỗ để không bị mang tiếng xấu?

Hay bản thân Chiêu Mỗ bị đóng băng tuổi tác, khiến cậu trông trẻ hơn?

Mấy người ngồi trong đại sảnh nói chuyện phiếm một hồi, cuối cùng đồ ăn cũng được dọn vào phòng bếp, Lý quản gia sai nhà bếp làm bốn món thịt, một gà canh nhân sâm, một vịt quay sốt ngọt, một cá vược hấp,một shabu-shabu thịt cừu bọ cạp, bốn, năm đĩa nguội được đặt xung quanh nồi đồng.

Nồi canh sôi sùng sục vừa bắt đầu, mùi thơm của dầu đỏ tỏa ra, hơi nước trắng đục bốc lên nghi ngút, mấy người hầu vội chạy tới xào thịt cừu và rau xanh vào trong nồi đồng.

Nhìn thấy những món thịt đột nhiên được dọn lên bàn, khuôn mặt của Hạ Kim Bảo rõ ràng đông cứng lại, anh ngập ngừng nhìn Lục Tây: "Cha, sao cha lại ăn những thứ này?"

Ngay khi Lục Tây chuẩn bị cắm đũa vào nồi đồng, cậu sửng sốt một lúc, rồi nghĩ đến chín món chay trên bàn vừa rồi, tự hỏi liệu Chiêu Mỗ có phải là người ăn chay không bao giờ ăn thịt?

Chết tiệt, tại sao lại có một khung cảnh như vậy ...

Vừa rồi khi nói sẽ chuẩn bị món thịt, vẻ mặt quản gia rõ ràng là kinh ngạc, phỏng chừng Chiêu Mộ thật sự không ăn thịt trong nhà Hạ.

Nghĩ đến đây, Lục Tây mừng rỡ vì mình không gắp thịt cừu trước, gắp vài lá rau muống cho vào nồi rồi bình tĩnh nói: "Ta không ăn, ngươi ăn đi. Cả năm về nhà mấy lần, nấu cái gì cũng phải ngon, mau ăn đi, lát nữa thịt dê sẽ không ngon."

Nhưng Hạ Kim Bảo đã nghe thấy điều gì đó khác biệt trong lời nói của Lục Tây, khuôn mặt đột nhiên sa sầm lại.

Lục Tây nhận thấy rằng những người bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào mình, và khi nhìn lên, cậu giật mình bởi đôi mắt của Hạ Kim Bảo.

Mé, Thịt ở trong nồi mà, cần gì phải nhìn cậu với ánh mắt đói khát như vậy hở trời? !

Hạ Kim Bảo bất ngờ nắm chặt tay Lục Tây: "Là do con sơ suất. Sau khi trở về học viện quân sự, con nhất định sẽ dành nhiều thời gian hơn để về nhà ở bên người."

So với nói chuyện với cha mình, giọng điệu đó lại càng giống như đang an ủi người yêu đã khuất thì hơn, đặc biệt là ánh mắt trìu mến, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.

Lục Tây dừng việc nhai lá rau và nhanh chóng rút tay ra khỏi Hạ Kim Bảo.

Có phải cậu lại rơi vào một mớ hỗn độn đẫm máu nào đó không?

Con đường tình....

Sau bữa ăn vội vàng, quản gia Lý đưa Nguyệt Sát đi chọn phòng, Hạ Kim Bảo vốn muốn đưa Lục Tây về phòng nhưng Lục Tây thẳng thừng từ chối: "Cô Nguyệt là khách, ngươi vẫn nên dẫn cô ấy xem phòng trước đi. Con gái một mình ở bên ngoài không dễ dàng gì, nếu cô ấy tin tưởng ngươi như một người bạn, đừng quá thờ ơ."

Hạ Kim Bảo cười lạnh một tiếng: "Cô ta không phải nữ hài..."

Cậu ấy còn chưa nói hết câu, một bàn tay trắng nõn đã đặt lên vai Kim Bảo, Nguyệt Sát đột nhiên từ bên cạnh ló đầu ra, liếc nhìn Hạ Kim Bảo: "Tôi không phải là cái gì?"

Hạ Kim Bảo hừ lạnh một tiếng, hất bàn tay trên vai ra.

Thay vì tức giận, Nguyệt Sát cười khúc khích và đi đến gần Lục Tây: "Cháu mới từ nước ngoài trở về cách đây không lâu và cũng không quen thuộc lắm với thủ đô. Tình cờ gặp Ngài Hạ ở cảng nên cháu đã hỏi anh ta vào ở một thời gian. Chúa ơi, đừng lo lắng cho cháu, cháu sẽ chuyển ra ngoài ngay sau khi tìm được một ngôi nhà."

Lục Tây nhìn Nguyệt Sát đang nói dối một cách nghiêm túc, và tự nhủ rằng cô ta thực sự theo kịp thời đại, từ khi nào những con ma biết vượt biển bằng thuyền?

Ngoài mặt, cậu chỉ có thể khen ngợi cô ả: "Cô Nguyệt thậm chí còn ở nước ngoài nữa sao, điều đó quả là thực sự tuyệt vời."

Nguyệt Sát cười một cách quyến rũ: "Không có gì, cháu chỉ ăn một vài miếng bít tết và có thể nói một vài từ ngữ bằng tiếng nước ngoài. Mặt trăng ở nước ngoài còn không tròn bằng mặt trăng của chúng ta." Đang nói, cô ta đột nhiên ôm mặt Lục Tây và vâng, cô ta in lên gò má cậu trái phải hai dấu son đỏ, "!"

Lục Tây đứng đó chết lặng: "..."

Nhìn bóng lưng Nguyệt Sát vẫy tay cười chạy về phía trước, Hạ Kim Bảo nghiến răng: " Nguyệt! Sát!"

Tuy nhiên, bóng dáng ấy đã biến mất từ ​​lâu ở góc đường phía trước cùng với tiếng cười vang.

Hạ Kim Bảo nhìn lại vết son môi để lại trên mặt Lục Tây, vai cậu ta run lên vì tức giận, giống như chiếc bánh mua được sau khi dành dụm tiền lâu ngày lại bị ai đó cắn một miếng to trước khi cậu ta kịp chạm đến.

Lục Tây lấy tấm khăn trên người ra, lau thật mạnh và nói với một nụ cười khô khan: "Cô Nguyệt có vẻ khá hoạt bát."

Hạ Kim Bảo: "Cô ta luôn luôn vô liêm sỉ như vậy."

Khi nói, cậu ta đột nhiên quay lại và đi đến trước mặt Lục Tây, nhìn anh một cách bướng bỉnh.

Lục Tây lùi lại một bước trong tiềm thức và thì thầm, "Ngươi đang làm gì vậy?"

Hạ Kim Bảo thần sắc có chút khó xử: "Cô ta đã hôn người rồi, con còn chưa trưởng thành..."

Sau khi Lục Tây hiểu ý của đối phương, cậu gần như phun ra một ngụm máu già, đẩy vai Hạ Kim Bảo ra: "Cô ấy mới đi du học về, ngươi cũng đi du học về sao? Bây giờ ngươi có thể trưởng thành hơn không, mau đi ngủ đi."

Vừa nói, cậu vừa nhanh chóng kéo Hạ Kim Bảo ra và đi về phía hành lang phía trước, mặc kệ đứa con nuôi sau lưng cô đơn như thế nào. (quá trời quá đất òi:)))

Theo bản đồ được cung cấp trong hệ thống, Lục Tây nhanh chóng tìm thấy phòng của mình, cậu nghĩ rằng căn phòng này ngay cả khi nó không phải là tráng lệ nhất trong ngôi nhà, nhưng hẳn cũng phải được trang trí lộng lẫy, nhưng có vẻ cậu đã lầm. Đứng ở cửa và đi vào. Một tầng ẩm ướt phả vào mặt, cả căn phòng chỉ có duy nhất một cái giường, một cái tủ sách cùng một cái bàn gỗ đựng đồ lặt vặt.

Cả căn phòng không thể đơn giản hơn.

Mà nhìn đồ vật trong gian phòng này, cơ bản đều là đồ dùng hàng ngày, như giấy bút viết, một bộ ấm trà uống nước, bình trà, một chậu trúc măng tây cao nửa mét. Còn lại cơ bản là một đống sách linh tinh, có lẽ đã bị bỏ lại ở đây từ lâu, trang sách nhìn từ bên cạnh đã có chút ố vàng.

Lục Tây lật từng cuốn sách và nhặt tờ giấy bản thảo đã sử dụng để kiểm tra, nhưng không tìm thấy gì, về cơ bản nó là một bản phác thảo do Chiêu Mỗ viết.

Ngay khi Lục Tây bước đến tủ quần áo, cậu định xem qua.

Khi kiểm tra những gì bên trong, cậu nghe thấy tiếng đập từ tủ. Mặc dù âm thanh không lớn nhưng vẫn nghe được rất rõ ràng trong căn phòng im lặng này.

Bàn tay của Lục Tây chuẩn bị mở cửa tủ thì đột nhiên treo lơ lửng trong không trung.

Tình hình gì đây......

Lục Tây vội vàng nín thở, lặng lẽ lùi lại, vốn định nhờ Lý quản gia kêu cậu dẫn thêm vài người đến xem xét, cho dù kẻ giả danh ở đây không phải ma, nhưng là trộm thì cũng đủ cho cậu ăn một cước.

Tuy nhiên, Lục Tây dù bước nhẹ, vừa định quay người thoát ra khỏi phòng thì lưng cậu bỗng va vào góc bàn, ấm trà bên cạnh bàn lập tức rơi xuống đất. chiếc đèn chùm trên đầu nhấp nháy mấy lần đột nhiên vụt tắt. Xxs-②

(mọi người cũng biết đó là dấu sát thương gòi đó)

Xung quanh đột nhiên chìm vào bóng tối, Lục Tây sững người tại chỗ, chỉ cảm thấy mình thực sự toang rồi. Đèn đều đã tắt, trong tủ này nhất định không có người!

Cậu bế tắc đứng một hồi, thấy tủ bên cạnh tựa hồ không có động tĩnh, định mò mẫm một chút rời đi lại chậm rãi lui về phía sau một bước, sờ soạng lui về phía sau một chút.

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước...

Động tác của Lục Tây đột nhiên dừng lại, cảm nhận được cái chạm từ tay cậu, bỗng cảm thấy da đầu tê dại một lúc...

Bàn tay con người được đặt trên chiếc bàn này khi nào? !

Năm ngón tay lạnh lẽo nắm lấy bàn tay của Lục Tây, lúc đó adrenaline dâng trào đến cực độ, Lục Tây quay người bỏ chạy nhưng bị bàn tay trên bàn nắm lấy cổ tay và kéo lại. Cơ thể nhỏ bé của Chiêu Mộ làm sao có thể chống cự được, cậu chỉ có thể tuyệt vọng mà bị đối thủ kéo lê như một con gà chờ bị làm thịt.

(Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm. )

Vào thời khắc then chốt, Lục Tây chộp lấy đống đồ lặt vặt trên bàn ném về phía trước, trong bóng tối không thể nhìn rõ đối phương ở đâu nên chỉ có thể dựa vào trực giác của mình để ném lung tung. Tiếng ồn ào chẳng mấy chốc vang vọng khắp phòng.

Tuy nhiên, trong lúc hoảng hốt, cậu đã chạm vào ngón trỏ của đối phương và phát hiện nó đang đeo một chiếc nhẫn lạnh có hạt tròn ở chính giữa.

May mắn thay, bởi vì tiếng ồn quá lớn, những người hầu nhanh chóng chạy đến, Hạ Kim Bảo chạy đến với bọn họ, trong khi gọi cha mình, cậu ta sờ soạng bật công tắc trên tường, đèn bật sáng ngay lập tức, ánh sáng trắng chói lọi lấp đầy tầm nhìn, cậu nheo mắt vì bị chói, khi định thần lại thì thấy căn phòng đã bừa bộn, chậu măng tây trên bàn bị lật đổ hoàn toàn, đất bên trong đổ hết ra ngoài vung vãi khắp sàn nhà.

Bây giờ đèn đã sáng, có rất nhiều người đang xem, Lục Tây mạnh dạn đẩy cánh cửa tủ ra, bên trong chỉ có một vài bộ quần áo cũ được gấp lại, tất cả đều được đặt ngay ngắn dưới đáy tủ, không có điều gì cả.

Nhưng Lục Tây chắc chắn, vừa rồi thực sự có một thứ gì đó được giấu trong tủ.

Nhưng đối phương là yêu ma, đến rồi lại đi không để lại dấu vết, cho dù muốn bắt hắn cũng không làm gì được.

Hạ Kim Bảo chạy đến để đỡ cánh tay của Lục Tây, nhưng Lục Tây đã bình tĩnh tránh cậu ta, "Không sao đâu, vừa rồi đột nhiên có một con chuột chạy vào phòng, xảy ra chuyện là đèn tắt khiến ta bị sốc thôi."

Nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, Hạ Kim Bảo vẫn có chút lo lắng: "Thật sự không sao chứ? Nếu không, cha, người đêm nay cùng con ngủ phòng của con."

Nhìn vẻ mặt tràn đầy hy vọng của Hạ Kim Bảo, Lục Tây cảm thấy như có gai trong cổ họng, khi về già liệu hắn có thiếu tình cha như vậy không?

Lục Tây vừa định cự tuyệt, ánh mắt đảo qua trên mặt đất, đột nhiên nhìn thấy dưới chậu măng tây gãy lộ ra một đoạn sợi tơ hồng, ánh mắt của cậu lập tức định lại, cúi người kéo sợi tơ hồng ra khỏi xới đất một chút, liền phát hiện sợi dây đó. Ngoài ra còn có một chiếc chìa khóa bằng đồng treo ở phía trên, có lẽ nó đã bị chôn vùi trong đất quá lâu, trên bề mặt đã hình thành một lớp gỉ đồng màu xanh đậm.

Cậu lấy khăn lau tay ra, lau sạch đất bám trên chìa khóa, phát hiện trên cán chìa khóa có khắc hai chữ: Nhà kho.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro