chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: NanhhLục Tây thoạt nhìn đã thấy nó giống như một con nhện khổng lồ, nhưng phần thân trên của con nhện lại giống con người, từ eo mọc ra tám cái chân, dài hơn người bình thường hơn 20 cm, tạo thành một vòng tròn bao quanh xương hông, phía dưới của bàn chân dường như có một cốc hút và nó được hút chắc chắn vào nắp của lối vào tầng hầm.


Nó đung đưa trên tám chân, sẵn sàng di chuyển về phía Lục Tây đang ở dưới chân cầu thang, mái tóc dài màu trắng của nó xõa xuống, che khuất mặt và ngực, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của một khuôn mặt người trong bóng tối.


Lu Xi cứng đờ đứng tại chỗ, nhất thời không dám nhúc nhích. Vì đối phương trông rất giống con nhện nên có lẽ thói quen của anh ta cũng giống con nhện. Thông thường, con nhện sẽ phán đoán vị trí chính xác của con mồi thông qua thanh âm cử động, nếu cậu đứng yên, có thể bên kia không thể nhận ra cậu.


Cảm thấy may mắn, Lục Tây nín thở và dừng lại ở chỗ cũ. Sau khi đợi một lúc, con nhện chặn lối vào thực sự bò về phía bên kia của mái nhà. Nhìn bóng đen dần dần biến mất khỏi khóe mắt, Lục Tây từ từ thả lỏng, sau khi thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như cậu đã thực sự bị lừa.Lục Tây nhìn vào khoảng cách từ mình đến cầu thang, và ước tính khả năng cậu sẽ lao tới cầu thang bằng một cú lao, rồi đẩy nắp ra để trốn thoát.


Nếu hành động đủ nhanh, xem ra vẫn còn thời gian, dù sao thời hạn hiệu lực của "Heart of Di" vẫn còn 5 phút, vì vậy đó là một canh bạc.Lục Tây hít một hơi thật sâu, dang rộng hai chân lao lên trên, nhưng sau lưng lại như có một lực không thể giải thích được kéo cậu lại, hai chân đạp tại chỗ một lúc lâu, nhưng thân thể quá nặng không thể chạy được.Lúc này, một cái đầu chậm rãi từ đỉnh đầu buông xuống trước mắt, dài xõa tóc dưới, một cái khó có thể miêu tả đáng sợ khuôn mặt dựng ngược ở trước mắt, lòng trắng từ con ngươi nhìn hắn không chút lưu tình, chớp mắt, và khóe miệng cong xuống.Đôi mắt của nó có thể nhìn thấy!


Khi cậu biết điều này, đã quá muộn để Lục Tây trốn thoát!Ngay khi cậu ngồi xổm xuống, vừa định chạy nhanh đi ra ngoài, phía sau nắm lấy váy của cậu và chân sau móc trở về, dễ dàng đem hắn kéo trở về chỗ cũ. Cùng lúc đó, những cái chân khác của con quái vật cũng bắt đầu nhanh chóng di chuyển về phía bên này, và mùi ôi thiu khổng lồ tràn ngập không khí.Thấy con quái vật nửa người nửa nhện này sắp bắt Lục Tây, một hàng rào màu đỏ đột nhiên xuất hiện trong nháy mắt! Đánh bật con quái vật nhện sắp tóm lấy Lu Xi và đập vào bức tường đối diện.


Trái tim của bọ cạp đã phát huy tác dụng!Bởi vì không ở phó bản thứ ba, đạo cụ uy lực cũng sẽ yếu đi rất nhiều, kết giới thời hạn chỉ có thể kéo dài 30 giây, một khi hết thời gian, đạo cụ sẽ tiến vào 72 giờ hồi chiêu thời gian , buộc phải ngủ và không thể sử dụng liên tục.


Lục Tây nắm bắt thời gian và lao lên cầu thang dưới sự bảo vệ của hàng rào, cầu thang không dài và chỉ mất chưa đầy 5 giây để lên đến đỉnh, nhưng nắp trên đó dường như bị một vật nặng đè lên. sức mạnh của toàn bộ cơ thể không thể lay chuyển chút nào.Những giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên khóe trán, Lục Tây cảm thấy tay mình bị trầy xước, lẫn lộn với mồ hôi, lòng bàn tay bỏng rát vì đau. Lúc này, Lục Tây thực sự ghét bỏ cơ thể và cánh tay yếu ớt như que diêm do hệ thống giao cho cậu, không có gì lạ khi cậu có thể di chuyển nó! Xxs-②【 Nhắc nhở hệ thống: Thời gian sử dụng trái tim của bọ cạp đang đếm ngược 10 giây. 10, 9, 8, 7, 6...]Cậu hai tay dùng sức đẩy ra tầng hầm nắp che trên đầu, nhìn tám cái chân lắc lư dưới cầu thang con nhện quái vật đang bò về phía mình, trong lúc nhất thời, trong lòng tràn đầy tức giận cùng sợ hãi, trực tiếp rống to một tiếng một cách giận dữ."A a a a a a!"【Hệ thống nhắc nhở: 2, 1. 】


Quái vật nhện lập tức bay tới, kết giới trước mặt lập tức biến mất, Lục Tây nhắm chặt hai mắt, đột nhiên tấm che trên đỉnh đầu buông ra, một bàn tay từ trong tấm che khe hở duỗi ra. nắm lấy cổ tay của Lục Tây, kéo cậu lên .Khi Lục Tây nhận ra rằng cậu đã được cứu, cậu đã bị kéo lên tầng một của nhà kho.Khi nhìn thấy mặt trời lần nữa, cậu nheo mắt vì ánh nắng bên ngoài, hai chân mềm nhũn, đồng loạt ngã về phía trước, những người xung quanh hét lên, người đang ôm cậu lại càng ôm chặt hơn.


Một mùi thơm ngọt ngào thoảng qua lỗ mũi, Lục Tây từ từ mở mắt ra, chỉ thấy rằng cậu đang dựa vào vòng tay của Nguyệt Sát, người vẫn đang ôm cậu thật chặt, vùi đầu vào bộ ngực mềm mại của cậu.Lục Tây: "..."Có rất nhiều người đang theo dõi, Hạ Kim Bảo cũng ở trong số đó, Lục Tây vội vàng ngẩng đầu lên vì xấu hổ, nhưng Nguyệt Sát đã ấn lại và sau đó vuốt ve vai Lục Tây: "Không sao đâu chú, đợi một lúc nữa khi chú sẽ cảm thấy chóng mặt, cháu không mệt đâu."Lục Tây vùng vẫy và tiếp tục ngẩng đầu lên: "Tôi không ..."


Tay Nguyệt Sát vòng qua eo Lục Tây nhéo vào da thịt, khiến Lục Tây khẽ kêu lên một tiếng đau đớn rồi lại ngã xuống, Nguyệt Sát đỡ lấy cậu: "Chú xem, cháu đã nói phải nghỉ ngơi nhiều hơn ròi. Không sao đâu, không sao đâu, chúng ta ra ngoài nhé."Thấy Nguyệt Sát chuẩn bị bước ra ngoài trong khi đỡ Lục Tây, Hạ Kim Bảo nhanh chóng ngăn cô ta lại: "Buông ra, tôi sẽ làm."


Nguyệt Sát cười tủm tỉm nhìn hắn, "Hạ đại nhân, chúng ta trước tìm người đi xem Lý quản gia đi, đầu của hắn vết thương nghiêm trọng, nếu không cẩn thận chết ở chỗ này, truyền ra ngoài cũng không tốt lắm đâu."


Nói đến việc "giữ" Lục Tây chuẩn bị rời đi, Lục Tây sợ Hạ Kim Bảo lại chết và vào tầng hầm, khi bị kéo ra khỏi cửa nhà kho, cậu quay lại và nói: "Không ai được phép đi xuống tầng hầm mà không có mệnh lệnh của ta! Mau đóng nắp tầng hầm lại! "Được rồi! Đưa Quản gia Lý ra ngoài và tất cả chúng ta ra ngoài thôi."


Nhìn thấy Lý quản gia nằm trên mặt đất, trên đầu còn có vết máu, có lẽ là bị thương nặng, hi vọng hắn không có việc gì.Lục Tây bị Nguyệt Sát lôi ra khỏi sân sau, tìm một căn phòng vắng vẻ ở phòng bên và đẩy cậu vào. Lục Tây loạng choạng đứng đó, nhìn Nguyệt Sát vội vàng khóa cửa, đầu óc đầy bùn đất phi nước đại. Trước đây cậu còn tưởng rằng nữ quỷ kia đối với Hạ Kim Bảo là tiểu thịt tươi có hứng thú, nhưng bây giờ nhìn thấy, chẳng lẽ là thật sự thích cậu sao?Ngày nay có khá nhiều người thiếu tình cha...


Khi Nguyệt Sát khóa cửa và quay lại để bước tới, Lục Tây đã ôm vai cô.Lục Tây: "Tôi yêu người vợ quá cố của mình sâu sắc."Nguyệt Sát cười: "Cho nên?"Lục Tây: "Ta sẽ không theo ngươi cho đến khi ta chết."Nguyệt Sát mỉm cười lấy từ trong tay áo ra một con dao, vung vẩy trước mắt: "Ồ, thật đáng tiếc."Nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo cùng lưỡi kiếm đang ở rất gần , Nguyệt Sát lại cao hơn cậu tận hai cái đầu, Lục Tây chậm rãi buông tay ra:"... Quên đi, ta coi như hân hạnh được giúp đỡ người khác một lần."Nguyệt Sát: "Cởi quần áo."Đối mặt với nữ côn đồ này, Lục Tây cởi áo dài và áo choàng với vẻ mặt táo bón rồi ném chúng xuống đất.Nguyệt Sát nhìn thân trên gầy guộc của hắn, đột nhiên nhíu mày, tiếp tục nói: "Cởi quần ra."Lục Tây lúng túng giữ thắt lưng, "... ngươi có thể ngừng nhìn chằm chằm vào ta được không?"Nguyệt Sát mỉm cười và ném con dao qua, cắt thắt lưng của Lục Tây và đâm nó vào bức tường phía sau cậu.Kỹ thuật dùng dao không tồi.Chiếc quần rộng thùng thình rơi xuống cùng với quần áo kêu loảng xoảng, trong nháy mắt, trên người Lục Tây chỉ còn lại một chiếc quần lót to.Cô ta nhún nhún vai đứng ở giữa phòng, vầng trăng bao quanh, cẩn thận nhìn lên nhìn xuống mấy lần, giống như đang nhìn một món hàng, cuối cùng dừng lại, nhíu mày nói : "Quên đi."Có lẽ là bởi vì cho rằng thân thể của mình quá tiều tụy, Lục Tây như được tha thứ, vừa định cúi người nhặt quần áo trên mặt đất, Nguyệt Sát lại nói: "Cởi quần lót ra, nằm lên trên giường."Lục Tây: "..."Cho dù là ma nữ cũng không cần đói như vậy chứ? !Cậu thực sự không ngờ rằng mình sẽ gặp phải một cuộc khủng hoảng trinh tiết trong một trò chơi kinh dị.Lục Tây đang nằm trên giường với hai tay khoanh trước ngực, nhắm chặt mắt và lông mày nhíu chặt thành một nút lớn, giống như dáng vẻ của Chúa Giê-su khi bị đóng đinh.Cảm giác như có một đôi bàn tay hơi mát rượi đang sờ soạng khắp nơi trên cơ thể mình, sờ từ trên xuống dưới, hắn thậm chí còn không tiếc chỗ khuất sau lưng.Tuy nhiên, Nguyệt Sát rõ ràng vẫn chưa nhận được những gì cô ấy muốn thấy, cô rít lên, ngồi cạnh Lục Tây và nhìn ra ngoài cửa sổ, tự nhủ: "Còn quá sớm sao?"Sau khi nói xong, cô đột nhiên thay đổi từ thái độ đe dọa và nở nụ cười tươi, nhặt từng bộ quần áo trên mặt đất và mặc lại cho Lục Tây một cách nhẹ nhàng và cẩn thận. Lục Tây không hiểu cô ta đột ngột quay ngoắt 180 độ là có ý gì, lúc này trong lòng cậu cảm thấy khó xử đến chưa từng có nên vội vàng gạt tay ra, mặc quần áo vào.Nguyệt Sát lại quen thuộc nắm lấy cánh tay của cậu: "Chú, chú đang tức giận sao?"Lục Tây: "Ta không dám."Nguyệt Sát: "Chú, Nguyệt Sát cảm thấy buồn khi chú nói như vậy đó. Mặc dù điều này là có lý do, nhưng cháu đã hành động quá vội vàng. Xin thứ lỗi cho cháu vì đã xúc phạm. Thực ra, tôi cháu đến đây tối hôm qua. Trong nhà có đồ vật không sạch sẽ, khi kiểm tra đồ dâng hương trong chính điện thì phát hiện trong đồ dâng hương có dấu vết ẩm ướt, sợ rằng quanh năm có tà khí lén lút hít vào, cho nên mới như vậy,là vậy đó."Sau khi nghe điều này, Lục Tây hơi sửng sốt và ngạc nhiên nhìn người bên kia: "Làm sao ngươi hiểu điều này?"Theo ý kiến của cậu, trong cả gia đình, ngoại trừ quái vật nửa người nửa nhện dưới tầng hầm, cô ta chính là người duy nhất đáng nghi ngờ nhất.Cuối cùng nàng nói trong nhà có đồ vật không sạch sẽ, đây không phải là nói nàng bại lộ thân phận sao?Nhưng Lục Tây không chỉ ra điều đó, chỉ muốn xem cô ta có gì khác để nói không.Nhưng Nguyệt Sát trong nháy mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của Lục Tây, và đột nhiên bật cười, "Cháu biết rằng chú luôn nghi ngờ rằng cháu cũng là một ác linh. Rốt cuộc, Pu Songling đã nói rằng trên đời không có vẻ đẹp như vậy, và cháu là yêu hay hồ ly, cháu biết cháu xinh đẹp như tiên, chính cháu cũng nghi ngờ cháu không bình thường."Lục Tây: "..." Mặc dù sự thật như vậy, nhưng ngươi không cảm thấy hơi xấu hổ khi tự mình nói ra những lời này sao?Nguyệt Sát: "Nhưng cháu thực sự không xấu xa, chỉ là cháu thông thạo Đạo giáo hơn người thường. Nếu chú không tin cháu, chú có thể hỏi Thiếu gia Hạ kia để chứng minh. Hắn cũng biết cháu trong cuộc họp của trường .Cháu có thể chứng minh điều đó."


Vừa nói, cô ta vừa đi thẳng đến tủ, mở ngăn kéo lấy ra một tờ giấy vệ sinh, gấp một con hạc giấy cỡ lòng bàn tay bằng vài nét vẽ đơn giản, thổi nhẹ lên đầu con hạc rồi ném về phía Lục Tây.


Lục Tây ban đầu không chú ý lắm, nhưng khi con hạc giấy bay đến trước mặt cậu, cậu chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, con hạc giấy dường như còn sống, đập cánh trong không trung và lại bay xung quanh cậu. Một lần nữa ngay khi cậu đưa tay ra để nắm lấy nó, nó đã khéo léo lướt qua cậu và đi vòng ra phía sau.Sau nhiều lần không bắt được con hạc giấy, Lục Tây đơn giản là không bận tâm, cậu để những con hạc giấy bay xung quanh, sau đó hỏi Nguyệt Sát: "Được rồi, vậy cô Nguyệt thực sự là một thuật sĩ? Cô ở lại đây mấy hôm có mục đích gì ?".Nguyệt Sát vô tội nghịch tóc của cô ta, dùng đầu ngón tay vò vò vài lần: "Chuyện này dù sao cháu cũng không thể nói cho chú biết..."Cô chưa kịp nói xong thì những con hạc giấy đang bay xung quanh bỗng sà xuống, dang rộng đôi cánh bay vào mặt cô. Lục Tây sửng sốt, khi anh giật lấy con hạc giấy trên mặt thì phát hiện cửa phòng đã mở, Nguyệt Sát đã không còn ở đó.


Có một dòng chữ được viết trên cánh của con hạc giấy: Nếu muốn biết về con ma trong nhà, hãy đến gặp tôi trong phòng tối nay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro