chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nanhhh

Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức rơi yên lặng đến chưa từng có.

Hạ Kim Bảo sững sờ nhìn Lục Tây một lúc lâu mới hiểu ý cậu, cậu ta giơ chân chạy tới nắm lấy cánh tay của Lục Tây, thậm chí cả chiếc bàn ăn đặt ở trung tâm cũng bị cậu ta xê dịch hai phân.

Hạ Kim Bảo hoài nghi nhìn Lục Tây: "Ý cha là sao? Cha sắp rời đi ... Tại sao?! Cha không có bất kỳ tình cảm nào với con trong Hạ gia trong nhiều năm như vậy ... Con có thể cho hắn ở lại đây mà...Sao lại phải rời đi!!!!!!!!"

Nghe thấy tiếng gầm điên cuồng của Hạ Kim Bảo, Lục Tây chỉ cảm thấy màng nhĩ đau nhói, cậu muốn giật tay Hạ Kim Bảo ra, nhưng cậu cảm thấy sức mạnh của đối phương lập tức tăng lên một chút, cậu ta siết chặt cánh tay gầy guộc của như một que diêm của Lục Tây.

Đối mặt với đứa bé khổng lồ này, Lục Tây bất lực thở dài: "Ta vốn là con rể của Hạ gia, những tài sản này cũng không thuộc về ta. Bây giờ ta cũng đã nuôi nấng ngươi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành. Với năng lực của ngươi, nhất định sẽ chăm lo chu toàn cho nhà họ Hạ càng ngày càng tốt, đã đến lúc ta trở lại cuộc sống của chính mình."

"Tại sao phải trở về cuộc sống của chính mình!" Hạ Kim Bảo hai mắt hoàn toàn đỏ bừng, mặc kệ Chiêu Sát còn ở đây, lập tức chỉ vào mặt mình quát: "Thì ra người vẫn luôn cảm thấy con là gánh nặng và rằng sự tồn tại của con đã kéo người xuống chứ gì?!"

Nhìn Hạ Kim Bảo tàn phá, Lục Tây chỉ cảm thấy đau đầu. Tuy nhiên, sự im lặng của anh ấy vào lúc này được Hạ Kim Bảo coi là sự đồng tình.

Hóa ra cha thực sự ghét cậu ta ấy từ lâu ...

Sau đó, một màn khiến người ta mất cảnh giác đã xảy ra, Lục Tây nhìn người đàn ông cao bảy thước, khóc đến mức suýt nghẹn ngào nói: "Nếu người cảm thấy con phiền phức, vậy được rồi, con sẽ cố gắng không xuất hiện trước mắt người, người nếu như cảm thấy con nhúng tay vào quá nhiều chuyện của Hạ gia, từ nay về sau con sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, con chỉ lo lắng người quá bận bịu, cho nên con mới bí mật chiếm đoạt những tài khoản đó. Con chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy chúng từ người. Lấy đi thứ gì đó, đừng nói đến việc thay người làm chủ Hạ gia... con chỉ muốn ở bên người thôi,bất kể thân phận là gì...Cha...người có thể nào đừng đi được không?"

Hạ Kim Bảo nắm chặt tay cậu, nước mắt rơi ướt cả một mảnh áo, Lục Tây khi nhìn thấy chỉ cảm thấy chấn động, cậu không hề xúc động mà là tim đập thình thịch vì sợ hãi.

Bây giờ cậu ngày càng chắc chắn rằng suy nghĩ của Hạ Kim Bảo đối với Chiêu Mỗ chắc chắn không đơn giản như cha con bình thường.

Game kinh dị mà sao muốn có nhiều dòng tình cảm máu me thế....

Đột nhiên đau đầu ghê...

Lục Tây lấy ra một chiếc khăn tay và nhét nó cho cậu ta: "Ta chưa chết, tại sao ngươi lại khóc thế này? Ta chỉ hy vọng rằng ngươi có thể thực sự độc lập mà không cần sự giám sát và hỗ trợ của ta. Nếu nhớ ta thì ngươi có thể đến gặp mà, vé xe cũng đâu phải khó mua."

Hạ Kim Bảo nghẹn ngào nức nở, vặn vẹo: "Tại sao phải rời đi? Cho dù là thế..."

Cậu ta nheo mắt nhìn Chiêu Sát bên cạnh đôi mắt cậu ta đột nhiên trở nên tối sầm, nếu hắn không xuất hiện, cha sẽ không đột ngột đề xuất rời khỏi Hạ gia. Nhưng dù sao ở trước mặt cha, cậu ta cũng không thể quá mẫn cảm, vì vậy cậu ta bất đắc dĩ nói: "Ngay cả khi bù đắp cho chú hai thì cũng đâu cần phải chuyển đi, căn nhà này đâu thiếu chỗ ở."

Tất nhiên, Lục Tây biết rằng không thiếu chỗ, thực ra những gì cậu nói hôm nay không phải là thực sự chuyển ra ngoài ở riêng mà là để vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa cậu và Hạ Kim Bảo, để Chiêu Sát có thể hiểu điều đó trong tương lai , đừng cố lợi dụng Hạ Kim Bảo bằng cách đe dọa anh ấy. Chẳng mấy chốc, cậu sẽ không còn là cha nuôi trên danh nghĩa của Hạ Kim Bảo nữa.

Chiêu Sát từ bên cạnh quan sát, nhìn chằm chằm Lục Tây với ánh mắt đặc biệt có ý tứ, "Mỗ Ca, anh có chắc muốn đi cùng tôi không? Kiếm sống bằng cách của tôi là nghề hút máu, không giống như việc kinh doanh lớn như nhà họ Hạ, chỉ cần ngồi học và tính toán là có thể kiếm được rất nhiều tiền. Dẫu sao tôi vẫn là tội phạm bị truy nã gắt gao nhất của các băng nhóm lớn, nếu họ phát hiện ra anh đi cùng tôi , tôi sợ rằng anh sẽ không bao giờ có hòa bình trong tương lai."

Lục Tây ngạc nhiên trước mô tả của hắn ta, và trong tiềm thức hỏi: "Em đã làm gì vậy? Tại sao tất cả bọn xã hội đen đều có thù với em?"

Chiêu Sát khẽ mỉm cười: "Theo đuổi của cải và giàu có để sinh tồn."

Rõ ràng trong lời nói có điều gì đó nhưng Lục Tây không hỏi thêm câu nào nữa, dù sao nếu cậu hỏi anh chàng này, hắn ta cũng sẽ không nói ra sự thật. .

Lục Tây: "Từ giờ trở đi, em ở nhà và anh sẽ ra ngoài kiếm tiền. Em chỉ cần trốn ở nhà và không ló mặt là được."

Khuôn mặt của Chiêu Sát thực sự là tập hợp tất cả những ưu điểm của mẹ, một khuôn mặt "thu hút ong bướm". Không giống như Chiêu Sát, ngoại trừ vẻ ngoài thanh tú, cậu chỉ là một người gầy gò và bình thường.

Đối với một người như cậu, ngay cả khi cậu bị ném vào đám đông, cũng sẽ không có ai chú ý đến Chiêu Mỗ đây.

Khóe môi đáng lẽ phải tiếp tục nhếch lên của Chiêu Sát lại đông cứng lại trên mặt, nhìn vẻ mặt của Lục Tây về chuyện này, hắn tự hỏi không biết người này có bị điên không.

Giờ đây toàn bộ thủ đô đã bị các lãnh chúa chia cắt, rất nhiều thủ lĩnh băng đảng đã bắt đầu chiêu mộ quân đội, mở rộng thế lực khắp nơi, họ cũng hy vọng một ngày nào đó sẽ trở thành hoàng đế của vùng đất này và thăng tiến trong "Kế hoạch 5 năm" lần thứ chín.

Bọn xã hội đen này được thế lực đen trắng chống lưng, muốn giết một người, chúng có thể ra tay không đổ máu, chúng sẽ cho bạn chết một các âm thầm, giống như ném một viên sỏi xuống biển mà không hề gợn sóng. Và hiển nhiên sự tàn ác của phương pháp này còn độc ác hơn nhiều so với các phương pháp chặt tay và chân đơn giản và thô bạo.

Người lông người, thắp đèn trời, nhúng kẹo, thậm chí mười cực hình của triều đại nhà Thanh Mãn Châu cũng không bằng một phần mười trong số đó.

Và hắn đã xúc phạm không chỉ một phe, những thủ lĩnh băng đảng nổi tiếng ở thủ đô hầu như đều là kẻ thù truyền kiếp của hắn.

Chiêu Mỗ đã sống ở thủ đô này nhiều năm như vậy, vì vậy không thể nào cậu không biết gì về những điều này, nhưng tại sao cậu ấy lại đồng ý dễ dàng như vậy?

Cậu không sợ chết sao?

Hoặc......

Chiêu Sát ngay lập tức cắt đứt suy nghĩ của mình. Ồ, làm sao có thể. Hồi đó cậu ta còn bán hắn trả nợ cho vay nặng lãi, thì làm sao bây giờ cậu có thể hy sinh nhiều như vậy vì cái tội ác rẻ rúng đó, vốn dĩ giang sơn khó đổi bản tính khó dời.

Sau khi Lục Tây ăn sáng, cậu luôn cảm thấy như mình đã quên một điều gì đó quan trọng, đi đi lại lại trong hành lang mà không nhớ ra.

Cho đến khi hai người hầu mang theo thứ gì đó được bọc trong tấm vải đen đi đến bên này, Lu Xi mới cau mày bảo họ dừng lại: "Đây là cái gì?"

Một người hầu đáp: "Lão gia, đây là bức tranh tầm sâu do thiếu gia lần trước mang về, ngài từng nói để ở đại sảnh chướng mắt, nói hãy chuyển lên gác xép. Nhưng gái gác xép dột rồi.Dạo này nhiều chuyện quá, đã sai người đi sửa. Bây giờ chúng tôi dọn đồ đạc trên gác xép ra ngoài trước."

"Diorama?" Lục Tây bước tới, nhẹ nhàng vén tấm vải đen trên nắp trên lên, nhìn thấy một chiếc gương hình bầu dục có khung kim loại đứng trên đế, chiếc gương được khảm ở chính giữa và nối với hai đầu trên và dưới của tấm gương.Thân gương có thể đảo qua đảo lại.

Đây có thể là diorama mà cậu được yêu cầu sử dụng trong thẻ nhiệm vụ thứ hai?

Lục Tây bước đến trước gương, soi kĩ chiếc gương thật cẩn thận, gương không có gì bất thường ngoại trừ việc nó hơi chói dưới ánh mặt trời, rồi nhìn vào bức tranh sơn dầu phía sau gương, đó là một phụ nữ phương Tây khỏa thân với mái tóc xoăn vàng óng, làn da ngăm đen, thân hình mũm mĩm khỏa thân đứng dưới gốc cây táo tươi tốt, trên ngọn cây có một con rắn màu xanh nâu đang quấn lấy một quả táo, miệng ngậm một quả táo thay cho một người phụ nữ.

Lục Tây nhìn bức tranh một cách cẩn thận, nghĩ rằng nó có phần giống với câu chuyện về Vườn Địa Đàng, có thể có gợi ý nào về nhiệm vụ thứ hai không?

Thấy Lục Tây sững sờ nhìn người phụ nữ khỏa thân phía trên, hai người hầu lập tức hiểu rằng lão gia nhất định có hứng thú với những cô gái ngoại quốc phía trên!

Nhưng không phải hôm qua ngài ấy còn muốn ngủ với cô Nguyệt sao, mới có một ngày thôi mà, sao anh lại tập trung vào cô gái ngoại quốc kia chứ?

Ngoại trừ bộ ngực lớn hơn, cô ấy còn không đẹp bằng cô Nguyệt.

Hai người nhìn nhau, đề nghị: "Lão gia, vậy chúng tôi chuyển vào phòng ngài nhé?"

Lục Tây sửng sốt một lúc, nghĩ rằng chuyển đến phòng riêng của mình cũng được, dù sao thì cô ấy có thể trốn từ ngày đầu tiên của trường trung học cơ sở chứ không phải ngày thứ mười lăm, nhiệm vụ do hệ thống giao phải là hoàn thành sớm hay muộn, nên thử vào tối nay.

Vì vậy, cậu gật đầu: "Được, chuyển đến phòng của ta đi."

Nói xong, cậu quay người đi về phía phòng mình.

Hai người hầu lại đem tấm vải đen che lại trên gương, chậm rãi vén lên đi về phía hành lang đối diện, nhìn thấy Lục Tây bóng dáng dần dần biến mất ở trước mặt bọn họ, bọn họ bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.

"Không ngờ lão gia thật sự có hứng thú với cô gái nước ngoài, cô gái nước ngoài này thì có gì tốt? Lưng rộng eo thon, làm sao có thể yêu kiều như Nguyệt cô nương?"

"Ôi, mày không hiểu đâu. Đàn ông ấy mà, ăn bát nào, úp vung nấy."

"Ý của ngươi là, không phải nói cho ta biết... Ngươi nói lão gia đã ngủ với Nguyệt tiểu thư rồi?"

"Chuyện này ta nói cho ngươi biết, không được nói cho bất kỳ người nào khác. Kỳ thực, đêm qua ta đang canh giữ thời điểm, nghe thấy phía đông hành lang đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, ta khiêng đèn lồng vội vàng chạy tới, gặp được lão gia chạy trần truồng từ cửa phòng cô Nguyệt, ta sợ quá vội nấp sau gốc cây!"

"Cái gì, Nguyệt tiểu thư thật sự ngủ với lão gia!"

"Này, anh nhỏ giọng lại đi! Sao lại kích động như vậy? Cho dù Nguyệt cô nương không ngủ với lão gia, thì còn có thiếu gia. Chẳng nhẽ cô ta còn có thể ngủ với anh? Tôi chỉ ăn ruồi thôi, hơn nữa tôi vẫn đang nghĩ về thịt thiên nga?

"Vợ mày là con ruồi!"

Hai người đi vòng qua một góc, cãi nhau vài câu rồi bắt đầu xô đẩy, chiếc gương họ đang mang đột nhiên nghiêng về phía sau và rơi từ giữa không trung xuống, vỡ tan tành trên mặt đất, nhưng âm thanh vỡ vụn như mong đợi không vang lên. hai người trong số họ nghi ngờ nhìn lại, họ phát hiện ra một thanh niên mặc đồ đen Đường đã nắm lấy mép trên của gương.

Cũng may nam nhân cao lớn, bản thân tấm gương cũng dài hơn hai mét, nếu là người bình thường không bị đập vỡ là tốt rồi chứ nói gì đỡ được.

Và tại sao người này lại trông giống Nguyệt tiểu thư vậy nhỉ?

Chiêu Sát khẽ mỉm cười và nói: "Tôi là em trai của Nguyệt Sát, và tôi cũng là bạn cũ với ngài Hạ. Lần này, tôi đến đón em gái của tôi và trên đường đến thăm Hạ thiếu gia và chú. Hình như tôi nghe rằng hai người nào đã ngủ với em gái tôi cơ?"

Hai người vừa nghe nói đó là anh trai của Nguyệt cô nương, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng lắc đầu nói: "Không phải! Chắc người nghe lầm rồi. Chúng ta đang tán dương vẻ đẹp sắc nước hơn trời của Nguyệt cô nương, quả là một mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ.!"

Chiêu Sát cười nhạt, "Vậy à, cảm ơn mọi người đã khen ngợi, nhưng em gái tôi lại không thích mọi người nói xấu sau lưng mình, vì vậy tôi hy vọng hai người có thể hiểu cho nhất có thể."

Rõ ràng là khuôn mặt tươi cười mang theo gió xuân ấm áp, nhưng khi nó xuất hiện trên mặt Chiêu Sát, toàn bộ cảm giác đều quay ngoắt 180 độ, không khỏi làm người ta kinh hãi.

Hai người nghe ra uy hiếp trong lời nói, vội vàng gật đầu nói: "Yên tâm! Chúng tôi hiểu rồi!"

Lúc này Chiêu Sát mới thu lại nụ cười đáng sợ của mình, đôi mắt hắn chuyển đến tấm vải đen, hắn lập tức cứng đờ: "Đây là gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro