chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Edit: Nanhhh

Lục Tây nắm lấy cổ tay hắn, cẩn thận kiểm tra vết thương bị viêm, một luồng khí nóng phả vào mu bàn tay mát lạnh, Chiêu Sát cau mày, đột nhiên hất tay ròi kéo cổ tay cậu ra.

"Anh nghiện diễn kịch à? Hừ, kĩ năng xuất thần như vậy khó trích có thể lừa gạt Hạ gia một mối tài sản lớn như vậy."

Nhìn thấy vẻ mặt chế giễu của Chiêu Sát, Lục Tây mỉm cười và không bác bỏ hắn ta, và nói: "Hôm qua anh đã nhờ bác sĩ đến khâu vết thương, nhưng em không có trong phòng, anh để ông ấy đi trước vì ông ấy có việc phải làm. Nhưng trước khi đi, ông ấy kê ít thuốc chấn thương rồi để lại cho em, lát nữa sẽ có người mang đến cho em."

Chiêu Sát quay lại: "Không cần."

Lục Tây: " Thuốc là dành cho em, sử dụng nó hay không là việc của em. Hơn nữa, đây là cơ thể của em, em cũng không cần dùng sức khỏe của mình để đối đầu với anh đâu nhỉ, dù sao em cũng đâu còn là một đứa trẻ nữa,nhỉ?"

Nói xong, Lục Tây không nhịn được cười.

Những lời này rõ ràng trước đó không lâu Chiêu Sát dùng để giễu cợt cậu, hiện tại cậu trả lại nguyên vẹn, nghĩ lại có chút buồn cười.

Chiêu Sát không nghe thấy sự trêu chọc trong lời nói của cậu, hắn quay lưng lại với Lục Tây, nắm chặt tay, và khi hắn quay người bước ra ngoài, có một cơn gió lạnh sau lưng và va vào Hạ Kim Bảo đang chạy về phía căn phòng.

Bởi vì hai người ra vào rất nhanh, vừa nhìn thấy nhau đã không kịp né tránh, hơn nữa khung xương của hai người đều lớn hơn đối phương, khi va chạm vào nhau trông giống như hai bức tường động.

Hạ Kim Bảo lảo đảo khi bị đánh, và cảm thấy đau nhói ở vai trái, nhìn thấy khuôn mặt của Thiếu Sát trước mặt, cậu ta càng tức giận hơn: "Ngươi đang làm gì ở đây!"

Phòng làm việc này thường không có người ở, ngoại trừ Chiêu Mỗ thì không có ai ở lại đây, mục đích gã này đến đây là điều hiển nhiên.

Nghĩ đến việc Chiêu Mỗ nhất quyết rời khỏi Hạ gia vì gã, Hạ Kim Bảo liền cảm thấy khó chịu.

Nhưng vẻ mặt Chiêu Sát lúc này còn khó chịu hơn cậu ta, bình thường khi hắn ta nhìn thấy Hạ Kim Bảo, gã ta sẽ giở trò trêu chọc cậu, nhưng bây giờ, hắn chỉ thờ ơ liếc nhìn rồi quay người bước xuống bậc thang.

Điều này làm Hạ Kim Bảo càng thêm mê mang, nhìn bóng dáng xa xa, tặc lưỡi một cái, "Đúng là một tên điên."

Nghe thấy tiếng bước chân vội vã ngoài cửa, Lục Tây đã đoán được ai đang đến, nhưng khi nhìn thấy Hạ Kim Bảo lao vào, cậu không khỏi đau răng.

Trước khi cậu ta đi đến phía trước, Lục Tây đã đưa tay ra hiệu dừng lại: "Đừng cử động, cứ đứng đấy và nói đi."

Nhìn thấy tư thế cảnh giác của Lục Tây, Hạ Kim Bảo ngay lập tức cảm thấy sai lầm: "Cha ..."

Lục Tây: "Ta không bị điếc nên cứ đứng đó và nói đi, ta có thể nghe thấy."

Hạ Kim Bảo cúi đầu, lại tiến lên một bước nhỏ: "Lần trước người nói tăng cường kiểm tra kho hàng, ta liền bảo hạ nhân làm, mấy ngày nay cũng không có phát hiện động tĩnh gì. Nhưng ta vừa nghe nhà bếp nói, gần đây luôn bị mất đồ đạc, lúc đầu thứ bị mất là thịt sống và rau diếp chưa chế biến, nhưng sau đó đều là đồ chín, người hầu tìm kiếm một lúc lâu cũng không thấy manh mối. Con nghi ngờ đó là người trong nhà ăn trộm.

"phòng bếp?"

Lục Tây nhớ rằng nhà bếp của Hạ gia là một căn phòng lớn tách biệt với nhà chính, mặc dù trông giống như một tòa nhà truyền thống của Trung Quốc, nhưng nó được trang bị đủ loại dụng cụ để rửa và nấu rau, thậm chí còn có cả lò nướng bánh và máy xay cà phê hạt. Trong thời đại ngày nay, có thể nói là rất tiên tiến.

Thông thường quản lý cũng rất nghiêm ngặt, ngoại trừ thời gian nấu ăn có thể ra vào tự do, những thời gian khác về cơ bản đều đóng cửa, chỉ có người hầu phụ trách thu mua và Lý quản gia mới có chìa khóa.

Nhưng tiền lương Hạ gia trả hàng tháng cũng không thấp, sao lại trộm đồ trong bếp?

Mà trộm một hai lần có thể chưa phát hiện, vậy có nghĩa không chỉ số lần bị trộm thường xuyên, mà còn ăn trộm rất nhiều.

Điều này đáng để suy ngẫm.

Lục Tây gật đầu: "Tiếp tục để người trông coi phòng bếp, có tin tức gì liền báo cho ta. Nếu không có chuyện gì ở đây ngươi có thể trở về."

Hạ Kim Bảo ngược lại là vẫn luôn mồm mép, nhìn cậu như một con chó lớn háo hức, không hề có ý định rời đi.

Bị đôi mắt dài và đen đó nhìn chằm chằm, Lục Tây chỉ cảm thấy một luồng mát lạnh quét qua toàn thân ngay lập tức, trên đầu ngón tay khẽ nổi da gà do có người chạm đến.

Lục Tây vội vàng kéo tay ra khỏi Hạ Cẩm Bảo: "Ngươi làm gì vậy?"

Hạ Kim Bảo rụt rè kéo tay áo của Lục Tây và cho anh ấy thấy mồ hôi trên đỉnh đầu: "Để gặp cha sớm hơn, con đã không ngừng chạy về từ Đông Nguyên sau khi nói công việc kinh doanh, vậy mà còn chưa kịp nói gì người đã đuổi con đi, con thực sự rất..."

Nhìn thấy ông lão cao mét bảy còn ngượng ngùng tán tỉnh mình, Lục Tây cố nén cười, lấy khăn tay ra lau mồ cho đứa trẻ to xác: "Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, hai mươi năm nữa ngươi cũng sẽ làm cha vậy mà vẫn cứ như đứa trẻ hư."

Hạ Kim Bảo cứng cổ và vùi đầu vào tay Lục Tây: "Con sẽ không làm cha đâu, con chính là con trai của người thôi!"

"Ha ha ha ha ha ha, ngươi cứ thế hứa hẹn sao?"

Lục Tây đặt chiếc khăn trong tay lên bàn, xoa lên mái tóc ngắn dựng ngược của cậu ta: "Ngươi không muốn làm cha, nhưng ta vẫn muốn có cháu trai, chuyện này ta sẽ không thúc giục ngươi, nhưng không có nghĩa là muốn làm gì thì làm . Được rồi ,vào nhà nằm nghỉ 1 lát đi, bữa tối hôm nay ta sẽ mang vào phòng nên không ăn với ngươi."

Cho đến khi bóng lưng của Lục Tây dần khuất, Hạ Kim Bảo vẫn nhìn không chớp mắt, như thể tiếng bước chân đều đặn vẫn còn vang vọng bên tai. Cho đến khi tiếng nói của người ngoài cửa phá vỡ ảo mộng, hy vọng trong mắt cậu lập tức biến thành thất vọng.

Hạ Kim Bảo nhìn xuống chiếc khăn tay mà Lục Tây để lại trên bàn, cẩn thận nhặt nó lên, đưa lên mũi, vùi mặt thật sâu vào đó, điên cuồng hấp thụ hơi thở còn sót lại trên đó.

Nó ấm áp và có hương trà thoang thoảng.

Nếu là người khác, hắn sẽ dùng mọi cách, thậm chí lợi dụng mà không sợ hãi, nhưng lại là cha nuôi của hắn, người hắn yêu nhất.

Phải làm sao đây để người này mãi mãi chỉ thuộc về mình.

Có lẽ bản thân hắn điên thật rồi...

Vào buổi tối, có người giao bữa tối đến phòng Lục Tây, lúc đó Lục Tây đang lật giở cuốn sổ do Chiêu Mỗ để lại, vẫy tay với người hầu mang đồ ăn rồi để anh ta đi.

Khi cậu đọc xong, đứng dậy và đi đến bàn ăn, cậu thấy không có đũa.

Canh thịt cừu không cần đũa cũng có thể làm được, trong cháo nhiều hạt gạo như vậy, cậu dùng tay bốc sao?

Dù sao thì đó cũng chỉ là một trò chơi, Lục Tây không thích chơi trò gì làm khí chất của một quý ông hay nổi cơn tam bành để làm mất mặt những NPC này. Quay người, đang định xuống bếp tìm đôi đũa, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lúc đó Lục Tây đang đứng trước cửa nên khi tiếng đập cửa vang lên khiến cậu giật mình.

Chẳng lẽ người đó phát hiện mình quên đũa, liền quay lại đưa cho cậu?

Lục Tây đưa tay ra, vừa định mở cửa, nhưng khi đặt tay lên chốt, da đầu cậu gần như tê dại.

Không đúng! Vừa rồi khi cậu bảo người hầu rời đi, cửa cũng không có khóa, bây giờ cửa khóa ở bên trong, người kia làm sao có thể tự mình khóa?

Trừ khi......

Khoảnh khắc cậu nghĩ về điều đó, Lục Tây cảm thấy có thứ gì đó áp vào lưng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro