chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nanhhh

Đó là một cú chạm sắc bén và Lục Tây có thể cảm nhận được sự hơi ngứa ran qua quần áo của mình, nhưng nó không phải là vũ khí sắc bén như dao găm hay dao ngắn, bởi vì nó có nhiệt độ tương tự như nhiệt độ của con người.

Chính xác nó là gì?

Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, không ai lên tiếng, nhưng toàn bộ tấm ván cửa đều theo âm thanh đó kịch liệt rung chuyển, nhưng bởi vì chốt cửa bị kẹt ở bên trong, cho dù người bên ngoài có đá ra sao cũng vô dụng.

Lục Tây không dám quay đầu lại, cậu thận trọng đưa tay ra, vừa định rút chốt ra, cậu cảm thấy một bóng đen xẹt qua trước mắt, ngay sau đó, một màu xám xanh cánh tay bất ngờ siết cổ cậu!

Và vì thân hình mảnh khảnh của Chiêu Mỗ, Lục Tây không có cơ hội đứng vững và chống trả, nửa thân trên của cậu bị kéo về phía sau, gót chân chỉ có thể cọ vào mặt đất, bị cánh tay đó kéo đi và nhấc bổng lên mái nhà .

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khi Lục Tây định thần lại, trọng lượng toàn thân dồn lên cổ, đầu rũ xuống, khi nhìn thấy hai bàn chân treo lơ lửng trên không và cách mặt đất vài mét, điều bất ngờ là nghẹt thở xông thẳng lên trời.

Cậu nắm lấy cánh tay quanh cổ mình và dùng móng tay cào một cách tuyệt vọng, cánh tay này giống như một bức tường đã xuống cấp, sau khi cào một lúc lâu, Lục Tây chỉ cảm thấy những lớp bùn bắt đầu rơi xuống từ đó. cảm giác nhờn rít vì lâu ngày không tắm mà khô ráp, sần sùi như nứt tường.

Dưới tình trạng cực kỳ thiếu oxy, càng giãy giụa, cậu sẽ chết càng nhanh, nhưng nếu không giãy dụa mà chỉ bắt lấy nó, cậu căn bản không có cơ hội sống sót.

Lục Tây siết chặt cánh tay đó, khó khăn nhướng mi nhìn lên, thân hình to lớn và kỳ dị giống như một con nhện khổng lồ, bám chặt vào mái nhà. Một chân siết chặt cổ Lục Tây, một chân treo trên xà, các chân còn lại dang rộng ra tứ phía như chiếm một nửa mái nhà, có vẻ như chúng định bóp cổ Lục Tây đến chết theo cách này.

Lục Tây không hiểu ân oán gì mà nhiều người trong nhà cứ tìm cậu hết lần này đến lần khác vậy? !

Cậu cảm thấy nhiệt độ ở đầu ngón tay dần dần tiêu tán, tầm nhìn bắt đầu mơ hồ, hai tay Lục Tây chậm rãi buông lỏng cánh tay đang bóp cổ cậu, từ từ buông thõng xuống, cuối cùng cũng không có giãy giụa.

Con quái vật dường như cũng muốn chắc chắn rằng cậu đã thực sự chết, nó cúi đầu tiến lại gần mặt Lục Tây để kiểm tra hơi thở, không ngờ "xác chết" bị siết cổ đột nhiên mở mắt và ngoạm lấy một sợi tóc bạc của nó.

Bằng chút sức lực cuối cùng, Lục Tây dùng cả hai tay giữ chặt sợi tóc, để ngăn con quái vật thoát ra, cậu nhanh chóng quấn nó quanh tay mình hai lần. Cậu kéo tóc con quái vật và kéo lên.

Nếu ngươi muốn bóp cổ ta đến chết, ta sẽ cho ngươi trọc đầu trước!

Con quái vật dường như không ngờ rằng Lục Tây sẽ thực hiện kiểu thao tác này, và ngay lập tức duỗi thẳng một chân, cố gắng đá Lục Tây ra xa, nhưng nó càng đá mạnh thì lực sẽ gián tiếp khiến Lục Tây giật tóc càng mạnh và chu kỳ cứ lặp đi lặp lại, da đầu của con quái vật bắt đầu rỉ ra máu đỏ tươi.

Lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên dừng lại.

Trái tim Lục Tây đột nhiên lạnh đi, chẳng lẽ ngươi cứ như vậy rời đi sao? Người bình thường nghe thấy trong nhà truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt thì ít nhất cũng nên vào xem cho chắc, bọn họ cứ như vậy bỏ mặc hắn sao? !

Lục Tây không thể không chán nản, khi con quái vật liên tục đá cậu, lực giữ tóc của cậu dần yếu đi, lẽ nào cậu thực sự sẽ chết như thế này ...

Đột nhiên, với một tiếng động lớn, chốt cửa treo trong phòng bị gãy ở giữa, và hai tấm ván cửa giống như những con sò bị xé rách, trực tiếp tách khỏi khung cửa và đập xiêu vẹo trên mặt đất.

Lục Tây chỉ cảm thấy mái tóc mà cậu đang nắm bị nới lỏng, lực giữ cổ cậu lập tức được nới lỏng, cậuvội vàng ôm lấy thanh xà phía trên kêu lên một tiếng, cố để bản thân không rơi xuống.

Ngay ngoài cửa, Chiêu Sát nghiêm mặt bước vào, ánh mắt đầy cảnh giác, cho đến khi phát hiện Lục Tây đang rụt rè treo người trên xà như một chú chuột hamster, ánh mắt anh ta hiện lên một tia giễu cợt.

Sau khi kiểm tra xung quanh căn phòng và không tìm thấy bóng dáng khả nghi nào, hắn quay lại và đi đến trước mặt Lục Tây, ngước nhìn cậu: "Sao, tầm nhìn trên đó có tốt không?"

Lục Tây ôm lấy cây cột, cánh tay gần như bất tỉnh, mặc dù độ cao bên dưới chỉ hai ba mét, ngã xuống cũng sẽ không chết, nhưng vẫn rất đau.

Cậu dịu giọng hơn và thảo luận với Chiêu Sát: "Em có thể giúp anh chuyển chiếc tủ đến đây không?"

Chiêu Sát mỉm cười: "Anh là đang cầu xin tôi?"

Lục Tây không nói nên lời, người đàn ông này hai mươi sáu tuổi hay sáu tuổi vậy? Nhưng hiện tại cậu có chuyện muốn nhờ vả, chỉ có thể bất đắc dĩ cầu xin: "Làm ơn, giúp ta chuyển cái tủ đến đây, từ nay về sau gọi ngươi là ca ca được không? Ca ca!"

Chiêu Sát nhìn cậu và bật cười, tiến lại gần Lục Tây vài bước: "Anh đúng là không biết xấu hổ. Chà, anh có thể học cách sủa thêm vài lần nữa, và nếu anh học nó như một con chó, tôi có thể cân nhắc việc giúp đỡ anh ."

Nhìn Chiêu Sát với vẻ mặt ngày càng tự mãn bên dưới, Lục Tây chỉ cảm thấy rằng thằng cha này và Hạ Kim Bảo có thể nắm tay nhau đến trường mẫu giáo để làm lại.

Rõ ràng cậu ngày thường tà ác, ma mị hoặc điên cuồng, nam chính cao lãnh lạnh lùng chuẩn soái ca, gặp hắn làm sao có thể gục ngã?

Lục Tây vô cảm: "Chà,Gâu."

Chiêu Sát tỏ vẻ không hài lòng: "Chưa được đâu."

Lục Tây hít một hơi thật sâu: "Oa, gâu, gâu! Ta không chỉ có thể sủa như chó mà còn sủa như lợn, hum-chi-hum-chi! Tacũng có thể sủa như vịt, quạc quạc! Ta cũng có thể sủa như gà gáy, cạch cạch cạch cạch! Anh Sát, anh có hài lòng không?"

Chiêu Sát lập tức cười vui vẻ hơn, không ngờ vào lúc này, Lục Tây đột nhiên buông ra, dùng hai chân kẹp chặt cổ hắn, trọng lượng đổ dồn lên vai Chiêu Sát.

Thực ra Lục Tây không định làm việc này, nhưng treo lâu như vậy, cánh tay của cậu ta thực sự không còn sức lực, ai bảo hắn không chịu kê tủ cho cậu.

Chiêu Sát càng giật mình hơn, khi hắn nhận ra phần nào trên khuôn mặt của Lục Tây đang chạm vào, tầm nhìn của hắn đột nhiên tối sầm, gã nắm lấy quần áo của Lục Tây và cố gắng hất cậu ra.

Tất nhiên, Lục Tây biết điều gì sẽ xảy ra nếu cậu buông tay, vì vậy cậu dùng hai tay ôm chặt lấy đầu Chiêu Sát, mặc cho gã xé nát bao nhiêu tùy thích, nhưng cậukhông buông tay.

Hai người tra tấn nhau trong phòng, dọc đường làm đổ rất nhiều đồ đạc, tiếng động phát ra từ trong phòng lập tức thu hút đám người hầu chạy tới.

Hạ Kim Bảo cũng chạy đến ngay khi nhận được thông báo từ những người hầu, qua cánh cửa bị phá vỡ, có một tiếng hét, và mọi người vội vã chạy vào, chỉ thấy Lục Tây nghiêng người về phía trước và ngồi trên mặt Chiêu Sát trên mặt đất. , hai chân vẫn kẹp chặt đầu người kia.

Sau khi nhận ra rằng mình đã tiếp đất thuận lợi, Lục Tây từ từ buông chân ra, loạng choạng đứng lên khỏi mặt đất, bám vào tường mà vẫn cảm thấy có chút không vững.

Chiêu Sát nằm trên mặt đất và nhìn cậu một cách hung ác, trên khuôn mặt bên cạnh có một hàng lưỡi dao sắc nhọn của gã có một hàng dấu răng đỏ, và trên cổ thì có vài vết xước rớm máu.

Còn Lục Tây cũng không khá hơn là bao, cánh tay cậu đầy vết bầm tím và khóe miệng cũng bị trầy xước.

Hạ Kim Bảo lao tới, nắm lấy cánh tay của Lục Tây, nhìn những vết thương lớn nhỏ trên người cậu, vẻ mặt đầy đau khổ, sau đó tức giận trừng mắt nhìn Chiêu Sát: "Anh dám làm gì cha tôi!"

Chiêu Sát nhìn những vết trầy xước trên mu bàn tay của mình, và liếc nhìn Chiêu Sát: "Anh mù à? Anh ta cắn tất cả vết thương trên người tôi, tôi không tạo vết thương trên người anh ta."

Lục Tây cũng cực kỳ không nói nên lời: "Nếu ngươi không năm chặt mông ta thì ta có cắn ngươi không?"

Chiêu Sát cau mày: "Ai nắm lấy cái mông của anh!"

Lục Tây: "Vừa rồi tôi suýt nữa bị rách mông rồi. Bây giờ tôi cởi quần ra, trên đó vẫn còn dấu tay của anh, anh có tin không?"

Chiêu Sát đột nhiên nhớ tới Lục Tây vừa rồi ôm đầu mình, trong lúc kích động chỉ muốn xé xác cậu ta ra, trong lúc hoảng loạn đúng là đã nắm lấy cậu ta, cảm giác mềm nhũn, sau đó mu bàn tay bị cào xước, bây giờ thì ờm... vẫn còn cảm giác nóng khi chạm vào. .

Chẳng lẽ là mông của Chiêu Mỗ đã bị bắt vào lúc đó ...

Nghĩ đến đây, hắn nắm thành quyền bàn tay đột nhiên buông lỏng ra, sau đó cấp tốc cuộn lại, giống như ốc sên xúc tu, trong nháy mắt giấu vào trong tay áo, không bao giờ duỗi ra.

Khi Hạ Kim Bảo nghe nói rằng Chiêu Sát đã nắm lấy mông của Lục Tây, khuôn mặt vốn đã cau có và lạnh lùng của cậu ta tối sầm như đáy nồi, nếu Lục Tây không bắt kịp cậu, hai đứa trẻ quá tuổi có thể đã chiến đấu tại chỗ.

Ban đầu, cậu vẫn còn sốc vì những gì vừa xảy ra, nhưng bây giờ bị quấy rầy như thế này, Lục Tây đã kiệt quệ về thể chất và tinh thần, cậu không biết nên tập trung vào đâu trước.

Cậu kéo Hạ Kim Bảo và thở dài: "Quên đi, vừa rồi ta đã bị một con quái vật tấn công và bị treo trên xà. Nếu Chiêu Sát không kịp thời đá tung cánh cửa, ta đã bị bóp cổ chết. Con quái vật đó chắc chắn sẽ quay trở lại. Nó không chạy xa, có lẽ vẫn ở trong biệt thự này, mọi người đêm nay nên cẩn thận, tốt nhất là nên để một người ở mỗi phòng để canh đêm.

Nhưng Chiêu Sát đã trầm giọng nói: "Nếu nó chạy không xa, tại sao ngươi không nhanh chóng đuổi theo nó?"

Lục Tây: "Dù sao, em cũng không tin. Anh đã nói với em rằng thứ đó là xấu xa. Lần trước anh gặp nó trong hầm, suýt nữa đã bị nó giết. Lần này nó lại đến, nó nhất định sẽ ra ngoài để gây rắc rối một lần nữa. "

"Ác?" Chiêu Sát cúi đầu nhặt lên một sợi tóc dính máu dưới chân, nhìn sợi tóc cười tủm tỉm nói: "Tôi chưa từng thấy qua ác ma tóc dài."

Tuy nhiên, xét theo dấu chân in trên xà nhà thì quả thực không giống con người, có thể mọc nhiều chân cùng lúc như vậy, thậm chí có thể bỏ trốn không dấu vết ngay khi Chiêu Sát đạp cửa xông vào với tốc độ và sức mạnh khổng lồ, hoàn toàn không ai có thể khống chế nó.

Thấy Chiêu Sát nhìn chằm chằm vào những dấu chân màu đen trên mái nhà, Lục Tây đột nhiên đề nghị: "Con quái vật đó đã đuổi theo anh. Nếu em tò mò, em có thể ở lại với anh vài đêm, có lẽ anh chỉ cần ngồi lại và chờ đợi để em bắt nó."

Chiêu Sát làm sao không thể nghe ra những tính toán trong đầu cậu, khinh bỉ nhìn sang chỗ khác, "Tôi nghĩ anh hiểu lầm gì đó rồi, chuyện này không liên quan đến tôi, kể cả việc ở cùng tôi thì anh không sợ tôi sẽ giết anh trước khi giết con quái vật?"

Trong câu cuối cùng, Chiêu Sát hạ giọng, sử dụng âm lượng mà chỉ Lục Tây mới có thể nghe thấy.

Nhưng thật kỳ lạ, Lục Tây không hề cảm thấy bị đe dọa mà thay vào đó cậu cảm thấy như bị một đứa trẻ giả vờ mắng mỏ: "Nếu anh còn tái phạm, tôi sẽ trở thành một con hổ lớn và ăn tươi nuốt sống anh!"

Nó hài hước, nhưng cũng có một chút ngây thơ.

Nhìn thấy độ cong của miệng Lục Tây, Chiêu Sát im lặng một lúc và đôi tay giấu trong tay áo càng cuộn chặt hơn.

Hạ Kim Bảo cũng biết tình hình hiện tại và cần cầu cứu Chiêu Sát, mặc dù rất miễn cưỡng nhưng vì sự an toàn của cha mình, anh không còn cách nào khác ngoài việc cúi đầu.

Anh ta nhìn Chiêu Sát: "Nếu anh có thể giúp chúng tôi bắt con quái vật đó, chúng tôi sẽ đáp ứng mọi nguyện vọng của anh!"

Chiêu Sát, người ban đầu thờ ơ, đột nhiên trở nên quan tâm khi nghe điều này: "Thật sao?"

Không ngờ Hạ Kim Bảo lại mở miệng hứa hẹn nặng nề như vậy, Lục Tây sửng sốt, vội vàng ngăn lại: "Không được! Nếu anh ta xin ngươi thứ mà ngươi không thể cho, ngươi sẽ lấy thế nào? "

Hạ Kim Bảo: "Không sao."

Ngay cả khi anh ta muốn nó, điều đó phụ thuộc vào việc anh ta có đủ khả năng hay không.

Điều gì sẽ xảy ra nếu những gì anh ta muốn không phải là cuộc sống của ngươi, mà là cơ thể của ngươi ...

Nếu vậy, nó sẽ phụ thuộc vào cách ngươi cho hắn làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro