chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nanhhh

Lục Tây không bao giờ ngờ rằng ba người cuối cùng lại ngủ cùng nhau.

Cậu bị ép giữa hai đứa trẻ cao lớn, giống như một con chạch mắc kẹt trong kẽ đá, không thể lên xuống được. Bên trái là Hạ Kim Bảo đang nhìn chằm chằm vào cậu không chớp mắt, và bên phải là Chiêu Sát, người đang liếc lòi con mắt như muốn giết cậu khi đang ngủ.

Lục Tây hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và buộc mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong không khí đáng xấu hổ này.

Có thể con quái vật nửa người nửa nhện đó sẽ lại xuất hiện vào đêm nay và một trận chiến khốc liệt không thể tránh khỏi, vì vậy hãy nhanh chóng sạc lại pin của chúng ta thôi.

Tuy nhiên, vào nửa đêm, con quái vật không đến quấy rối cậu mà là Chiêu Sát đã tát cậu tỉnh giấc.

Chiêu Sát má đau và rít lên, cậu bàng hoàng mở mắt ra và thấy Chiêu Sát đang cho cậu cái nhìn giết người chằm chằm, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Cút ngay."

Thanh âm trầm thấp áp bức, thật lâu không chịu lặp đi lặp lại, rốt cục nói ra ba chữ này.

Cút ngay?

Lục Tây đang ngủ ngon, cậu có chút tức giận khi đột nhiên bị đánh thức, chẳng nhẽ cậu phải lăn trên sàn nhà để ngủ?

Hơn nữa, đây vốn là phòng của cậu mà, chim bồ câu chiếm tổ chim chích chòe cũng không sao nhưng dựa vào đâu hắn lại dám tự tin như vậy. Đừng nghĩ anh là sếp thì em sợ anh!

Lục Tây vẫn bất động: "Tại sao? Đây là giường của ta, đừng ở đây nếu ngươi nghĩ rằng nó quá chật chội thì có rất nhiều chỗ trên mặt đất, ta không quan tâm nếu ngươi đến nhà kho và mang theo một vài chiếc giường đây đâu."

Chiêu Sát sắc mặt càng tối sầm lại: "Buông ra!"

"..." Lục Tây muộn màng cúi đầu xuống và nhận ra rằng một nửa cơ thể của mình đang ở trên người của Chiêu Sát. Kỳ quái, cậu vẫn luôn thành thật ngủ, căn bản là nằm ở trên giường bộ dáng như thế nào, tỉnh lại vẫn không có biến hóa gì, lần này làm sao lại bò lên người hắn nhỉ?

Rồi cậu liếc sang trái và hiểu ngay.

Lục Tây hếch cằm với Hạ Kim Bảo, người đang ở bên trái: "Nó đang ép về phía này, ta không thể làm gì khác trừ khi ta động vào ngươi. Được rồi, ta sẽ ngủ bên trong, hai người cứ từ từ ép bên ngoài ."

Vừa nói, cậu vừa đứng dậy, bước qua Hạ Kim Bảo và nằm xuống bên trong, nhưng cậu không ngờ rằng ngay khi Lục Tây nằm xuống, Hạ Kim Bảo đang ngủ dường như cảm nhận được điều gì đó, như thể anh đã cài đặt một thiết bị theo dõi, đột nhiên đổi hướng, lật người và ấn cánh tay của hắn xuống người cậu rồi cúi đầu và dựa vào vai Lục Tây.

Nhìn cánh tay to lớn đang đè lên ngực mình, Lục Tây thở hổn hển như lên cơn hen suyễn, dùng sức đẩy, nhưng một lúc sau, cánh tay của Lục Tây lập tức bị bóp nát như một khối sắt va phải nam châm, quay vài lần, Lục Tây thực sự muốn nhảy ra khỏi giường và nằm trên mặt đất để ngủ cả đêm.

Thật bất ngờ, Chiêu Sát, người luôn nhắm mắt lại, đột nhiên mở mắt ra, cầm cổ áo của Hạ Kim Bảo, ném nó ra bên ngoài và đá hắn ta vào gầm giường.

Nghe thấy âm thanh bị bóp nghẹt, Lục Tây cũng choáng váng.

Cậu vội vàng đứng dậy nhìn xuống gầm giường, thấy Hạ Kim Bảo nằm trên mặt đất, cái đầu to nằm sấp, không có dấu hiệu tỉnh lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời, cậu quay ra nhìn Chiêu Sát một cách ngây người.

Khi Chiêu Sát nói rằng hắn chỉ đưa ra điều kiện cưới Hạ Kim Bảo bất chợt cậu đã không tin nhưng chắc giờ thì tin rồi....

Rốt cuộc thì ai lại đi tàn nhẫn với người mình thích...

Lục Tây nằm bên cạnh hắn, kỳ lạ nhìn Chiêu Sát, thấy bên kia cũng đang mở mắt, cậu hỏi: "Này, em định ra điều kiện gì với Hạ Kim Bảo?"

Chiêu Sát thái độ vẫn thờ ơ như mọi khi: "Không liên quan gì đến ngươi."

Lục Tây trợn mắt không nói nên lời, định quay người chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng ánh mắt cậu dừng lại khi vô tình liếc nhìn lòng bàn tay của Chiêu Sát, nhấc tay áo của người kia lên.

Trước khi bôi thuốc cho Chiêu Sát, cậu chỉ để ý đến vết thương trên cổ tay, lại không phát hiện trên lòng bàn tay cũng có một vết chai dày như vậy, từ năm ngón tay lan ra lòng bàn tay, ít nhất cũng phải vài milimet, dày, khắp nơi .Rõ ràng là dài hơn lòng bàn tay, các đường chỉ tay trên đó đã được làm nhẵn.

Có lẽ là do làn da trắng lạnh của Chiêu Sát, thực sự rất khó phát hiện ra nếu không nhìn kỹ.

Lục Tây: "Tại sao tay em lại nhẵn nhụn như vậy?"

Nếu là do mài thô thì da ở những nơi khác cũng phải sần sùi, nhưng Chiêu Sát thì không, năm ngón tay trắng bệch như củ hành, chỉ có lòng bàn tay là có vết chai.

Chiêu Sát lập tức thu hồi lòng bàn tay, "Có phải là càng lớn càng nói bậy? Nếu như tò mò chuyện của tôi như vậy, tại sao không bò như chó bò trên mặt đất? Nếu như ngươi có thể leo lên toàn bộ căn phòng trong vòng một nén nhang, tôi sẽ cân nhắc trả lời câu hỏi của anh."

Đối mặt với sự trẻ con của hắn Lục Tây cũng lực bất tòng tâm.

Hơn nữa, con chó có thù hận gì với hắn thế? Hoặc là học cách chó sủa, hoặc học cách chó bò.

Để kích thích hắn ta, Lục Tây đã chế nhạo và trêu chọc: " Ta đã độc thân quá lâu và luôn phải đơn phương đọc gối, ngươi là người đầu tiên đó. Sau này ta sẽ nhanh chóng tìm vợ, cứ thế này chim sẽ rụng da ảnh hưởng đến thế hệ sau mất. "

Chiêu Sát dường như không hiểu những gì Lục Tây nói trước đó, nhưng khi nghe thấy từ "chim" ở phía sau, và nhìn vẻ mặt khốn khổ của Lục Tây, hắn lập tức nghĩ ra.

Mặt hắn tối sầm lại, và đột nhiên nắm lấy cổ Lục Tây, những đường gân trên trán gã ta giật giật.

Nhưng Lục Tây nhìn thấy vẻ mặt trịch thượng của Chiêu Sát thì tim đập loạn nhịp, sao đột nhiên lại tức giận như vậy?

Có thể thấy, khác hẳn với lần trước bịp bợm lừa gạt, lần này là thật sự tức giận.

Lục Tây bị chèn ép đến mức muốn chết, nhưng cậu không vùng vẫy mà vỗ nhẹ vào mu bàn tay Chiêu Sát để an ủi: "Ta chỉ nói đùa thôi, hơn nữa, người đàn ông nào mà chả từng thủ dâm, ta cũng thường xuyên ó...không cần xấu hổ...khụ...ngươi có thể...bình tĩnh...khụ..."

Thấy giọng nói của cậu bị nghẹn từng chút một yếu đi, Chiêu Sát hít thở sâu hai lần rồi từ từ buông anh ra.

Lục Tây nhanh chóng trở mình, che miệng cúi đầu xuống và ho dữ dội một lúc, vết sưng và đau tích tụ trong ngực cũng dịu đi một chút.

Sau đó, cậu nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Chiêu Sát từ phía sau: "Vết chai trên tay ta là từ dưới đất bò ra."

"..." Trong một lúc, Lục Tây thậm chí không thể ho trong cổ họng, cậu cảm thấy vai mình đột nhiên run lên, cậu chậm rãi quay lại nhìn Chiêu Sát, chỉ thấy rằng bên kia đang nhìn vết chai trên lòng bàn tay mình và một lọn tóc sau tai từ mái tóc dài của hắn xõa xuống che đi đôi mắt.

Lục Tây cũng hít một hơi thật sâu: "Bò ra ngoài? Ý em là gì ..."

Chiêu Sát: "Sau khi tôi bị bắn vào cả hai chân, tôi đã được một người giấy vớt lên khỏi sông, nhưng vì vết thương quá nặng, cả hai chân đều bị cắt cụt từ thắt lưng trở xuống."

"Cắt cụt?" Lục Tây chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng, và cậu nhìn hai đôi chân dài dưới chăn với sự lo lắng.

Chiêu Sát ném chăn ra, rút ​​​​một chân ra khỏi người và ném nó trước mặt Lục Tây.

Lục Tây nhìn chiếc chân dài một mét cứ như vậy bị Chiêu Sát ném qua, mặt cắt đầy hồ dán, bông gòn nhồi bông và giấy vụn.

Chiêu Sát nhìn vẻ mặt sửng sốt của cậu, khóe môi lại nhếch lên: "Người thợ làm giấy đó là sư phụ của tôi, sau này tôi theo ông ấy làm những công việc lặt vặt trong cửa hàng, vì không có chân nên tôi phải dùng hai cái chày gỗ để bò trên mặt đất. Tôi đã mất mười sáu năm để có được sự kế thừa thực sự của nghệ thuật xếp giấy. Nhưng cũng có một cái giá phải trả, đó là cả đời tôi phải giúp những hồn ma thực hiện lời thề của họ. Một số trong số họ chỉ là những linh hồn đã chết bình thường, và một số là ác linh oán hận, mạng sống, nhưng để tồn tại, tôi phải làm điều đó cho dù nguy hiểm đến đâu ".

Lục Tây: "Vậy ra đó là lí do em đắc tội với nhiều người?"

Chiêu Sát nhìn cậu và đột nhiên cười: "Thật ra, sống và chết đối với ta không quan trọng, nhưng với ngươi thì vẫn cần phải sống."

Đối mặt với ánh mắt u ám đó, hơi thở của Lục Tây bị đình trệ.

Cậu chỉ nghe thấy bên kia nói: "Chỉ để đưa ngươi xuống địa ngục bằng chính đôi tay của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro