chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nanhhh

Chỉ để đưa ngươi xuống địa ngục bằng chính đôi tay của ta

Nếu câu nói này đến từ người khác, Lục Tây có lẽ sẽ cười cho qua, vì xét cho cùng, địa ngục là một sự tồn tại hão huyền đối với nhiều người. Nhưng đây là Chiêu Sát, cậu sợ rằng bản thân thực sự có khả năng này.

Vì ma có thể tồn tại trên thế giới, tại sao địa ngục không thể tồn tại?

Nhưng sau một thời gian ngắn tay chân lạnh cóng, ánh mắt Lục Tây lại rơi vào chân giấy, nhìn thấy mặt cắt đầy những cọng giấy và bông gòn không bằng phẳng, trong lòng cậu hiện lên một cảm xúc khác.

Trước đây khi tham gia thực tập tại bệnh viện, cậu cũng từng chứng kiến ​​rất nhiều bệnh nhân hồi phục sau khi bị cắt cụt chi, cho dù chất liệu giả rất mềm cũng sẽ gây ra một số ma sát với cơ thể, khi thực hiện các động tác cơ thể khó khăn trong các tình huống nguy hiểm khác nhau, cơn đau cũng rất lớn có lẽ không phải là điều mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Nhưng để được sống như một người bình thường, hắn phải làm điều đó.

Tuổi thơ cha mẹ mất sớm, thiếu niên mất đi hai chân, cuối cùng cả đời chỉ có thể vùng vẫy trong gió tanh mưa máu, có lẽ sự thật đúng như lời hắn vừa nói, hắn không còn để ý sống chết nữa.

Lục Tây đột nhiên vươn tay ôm lấy Chiêu Sát, xoa vào đỉnh đầu gã hai lần.

Chiêu Sát bị cái ôm bất ngờ làm cho cứng đờ, nhất thời quên giãy giụa.

Hai con người vốn không hợp nhau giờ phút này lại đạt đến sự hòa hợp ngoài sức tưởng tượng, giống như một gia đình thực sự, người anh an ủi đứa em thất lạc.

Lục Tây là con một trong gia đình, tuy nhiên, những năm đầu khi bố mẹ cậu đi làm ăn bên ngoài, họ sống với bà ngoại ở quê, ngoài cậu ra, trong nhà còn có một đứa em họ sáu tuổi. Em ấy lạc quan nhưng cũng hay khóc như một cô bé.

Mỗi lần chỉ có hai người bọn họ ở nhà, chỉ cần nó khóc, Lục Tây chỉ có thể như bà nội của nó an ủi nó, đến rồi đi đã thành thói quen.

Lúc này, động tác ôm Chiêu Sát rất tự nhiên, không chút động tình, như đang dỗ dành em trai mình.

Thấy người trong vòng tay mình không giãy giụa, Lục Tây xoa đầu anh, "Sau này em không cần giúp yêu ma hoàn thành tâm nguyện nữa, cho dù em không còn chân, anh cũng sẽ ở đó. Anh sẽ là đôi chân của em trong tương lai, và anh sẽ mang chúng đến bất cứ nơi nào em muốn đi."

Chiêu Sát mở miệng, lại phát hiện cổ họng đau rát, thậm chí thanh âm còn có chút khàn khàn, hắn cố gắng che giấu cảm xúc, cười lạnh nói: "Ta từ nhỏ, ngoại trừ mắng ta, cái gì ngươi cũng nói ta sai rồi."

Nghe những lời phàn nàn của hắn ta, Lục Tây không thể nhịn được cười, "Thật là, anh đúng thật không biết xấu hổ. Nhân tiện, em không phải biết một số mánh khóe trên giấy sao? Em làm bùa chú cho anh. Nếu anh lại như vậy thì em cứ giết anh đi."

Nghe được lời đề nghị của Lục Tây, Chiêu Sát im lặng hồi lâu, hắn ngửi thấy mùi trà nhàn nhạt thoang thoảng trên người đối phương, nhất thời cảm thấy có chút sững sờ.

Trong ký ức của hắn, gia đình họ sống bằng nghề chài lưới trên bến, trước sân chất đầy núi cá muối, ruồi nhặng bay vo ve, cả nhà ai cũng có mùi hôi thối không thể gột rửa được. Nhưng tại sao Chiêu Mỗ bây giờ lại thơm như vậy, khiến hắn tham lam không muốn buông tay.

Nhưng người này chính là Chiêu Mỗ, thủ phạm đã đẩy hắn xuống địa ngục, nếu không phải cậu, lẽ ra hắn đã có một cuộc sống khác.

Hắn nên giết người này, đây là hắn kiên trì nhiều năm, coi đó là động lực, hết lần này đến lần khác giãy dụa sinh tồn trước nguy hiểm.

Cả cuộc đời dài đằng đẵng, hắn chỉ còn lại hận thù, ngay cả hận thù cũng từ bỏ, hắn lấy cớ gì mà sống tiếp.

Lục Tây ôm hắn, dần dần cảm thấy buồn ngủ, thừa dịp cậu trực tiếp dựa cằm vào vai Chiêu Sát, từ từ nhắm mắt lại.

Hoàn toàn không biết người được mình ôm trong lòng vẫn còn chiến tranh.

Giết cậu, hay giữ cậu?

Có lẽ đây chỉ là thủ đoạn trì hoãn công kích của hắn, hắn muốn quấy rầy tâm trí của hắn, để cho hắn lần nữa buông tha cậu, sau này tìm được biện pháp đối phó, hắn nhất định sẽ lặp lại chiêu bài cũ, hắn sẽ thất thủ hai lần. với cùng một lời nói dối.Thật lố bịch!

Chắc chắn, anh ta vẫn nên bị giết.

Ngay khi Chiêu Sát đưa ra quyết định, hắn phát hiện ra rằng người dựa vào vai hắn đã ngáy nhẹ, luồng khí nóng mà cậu ta thở ra đang thổi vào cổ hắn khiến lưng gã tê liệt một lúc. Trong tích tắc, gã quên mất quyết định vừa rồi.

Chiêu Sát nắm lấy vai Lục Tây, muốn ném anh ta xuống giường, nhưng khi tay hắn chạm vào bả vai rắn chắc, hắn đột nhiên dừng lại, có chút kỳ lạ buông tay ra, ấn xuống chỗ vừa rồi, quá gầy gò và hoàn toàn trông giống như một người tị nạn không có thức ăn để ăn vậy.

Không phải cậu đã lừa nhà họ Hạ một số tài sản lớn như vậy suốt những năm qua sao vậy mà ngay cả một bữa ăn no cũng không mua nổi? Tại sao thân thể này vẫn như trước, không có chút thịt nào.

Chiêu Sát buông tay ra, muốn gạt bỏ bàn tay đang ôm cổ của Lục Tây, nhưng hắn không ngờ rằng ngón tay cậu đã bị vài sợi tóc của chính mình quấn lấy, và cậu giữ chặt chúng giữa các ngón tay, chặt như kẹp sắt, và da đầu của hắn sẽ bị kéo theo nếu đẩy bàn tay kia.

Sau khi thử kéo vài lần, một vài sợi tóc của Chiêu Sát cũng bị kéo đến rụng theo.

Cái được không nhiều hơn cái mất, không còn cách nào khác, Chiêu Sát chỉ còn cách nằm đối mặt với Lục Tây, nhắm mắt xuôi tay mới thấy thương mình, sao không đá cho anh tỉnh lại luôn?

Sống đã khó chịu, vậy còn phải tìm cơ hội giết cậu!

Sáng sớm hôm sau, Hạ Kim Bảo là người đầu tiên tỉnh dậy, nhìn xà nhà trên đầu, ánh mắt còn có chút buông lỏng, mãi đến khi phát hiện mình nằm trên mặt đất, mới đột nhiên mở to hai mắt nhìn và giật mình ngồi dậy.

Không ngờ vừa đứng dậy, liền nhìn thấy hai con người nằm đối mặt trên giường, ôm chặt lấy nhau, chỉ cần hơi nhúc nhích đầu là đã sắp hôn nhau rồi.

Hạ Kim Bảo biết hắn từ trước đến giờ đều là thành thật ngủ, không có người chạm vào hắn, làm sao có thể nửa đêm lăn xuống đất?

Không cần đoán cũng biết là ai làm!

Cậu ta nhìn khuôn mặt của Chiêu Sát và Lục Tây đang ở gần nhau, cậu ta tức giận đến nghiến răng, giơ tay định đánh gã Chiêu Sát, không ngờ vào lúc này, một tiếng kêu kinh hãi đột nhiên từ bên ngoài phòng truyền đến, không chỉ tiếng hét đã đánh thức Hạ Kim Bảo mà cả Lục Tây và Chiêu Sát đang ngủ trên giường cũng mở mắt ngay lập tức.

Lục Tây đứng dậy và nhìn ra ngoài cửa, hỏi Hạ Kim Bảo :"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Hạ Kim Bảo cũng không biết làm sao: "Con vừa mới tỉnh lại, liền nghe thấy bên ngoài có người hét."

Chiêu Sát đã quay người xuống giường bước nhanh ra cửa, Lục Tây tưởng hắn đi ra ngoài nên vội vàng đi giày xuống giường nhìn.

Không ngờ vừa đi tới cửa, liền thấy Chiêu Sát dừng bước, đưa tay gõ nhẹ lên tấm ván cửa, một bóng người nhỏ nhắn màu đen xuất hiện ngoài tấm ván cửa, khe cửa ở giữa chen vào.

Lúc đó Lục Tây mới nhìn rõ đây là một người giấy nhỏ, một tờ giấy mỏng, chỉ bằng lòng bàn tay.

Người giấy nhỏ đứng trong lòng bàn tay của Chiêu Sát, với cái miệng hình tam giác, và phát ra âm thanh kỳ lạ trong vài dặm Lục Tây và Hạ Kim Bảo đều sững sờ và hiển nhiên chỉ Chiêu Sát hiểu người giấy đang nói gì.

Khóe miệng hắn chậm rãi nhếch lên một vòng cung: "Ở trong nhà kho."

Sau khi ba người đi ra ngoài, liền nhìn thấy bên ngoài phòng bếp một vòng người, nhìn thấy Lục Tây đám người tiến đến, lập tức kinh hãi chạy tới báo cáo: "Lão gia!Thiếu gia! Chiêu đại nhân!

Vừa rồi trong bếp chúng ta thấy một..."

Lục Tây: "Một con quái vật nửa người nửa nhện?"

Người hầu gật đầu lia lịa: "Đúng vậy! Nó chỉ giống con nhện mà thôi! Nhưng nó lớn hơn con nhện rất nhiều, một chân dài bằng khúc cây! Răng nanh màu lục, răng trong miệng còn to hơn cả răng voi !"

Lục Tây: "Cái này... hơi phóng đại, phải không?"

Một người hầu khác vội vàng đi tới bên cạnh cậu: "Lão gia gã nói cũng không ngoa, con quái vật này có thể phun ra lửa phun nước, một cắn có thể cắn đứt ba người đầu!"

Vẻ mặt Lục Tây càng thêm hoang mang, hắn không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ con quái vật những người này nhìn thấy là cùng một con quái vật với những gì anh nhìn thấy đêm qua?

Chẳng lẽ nó cũng giống như Digimon, có tiến hóa?

Lục Tây nhìn xung quanh trong đám đông và bàng hoàng nói: "Ai ở đây bị nó cắn đứt đầu?"

Mọi người: "..." Xem ra thật sự không có a.

Lục Tây cười khan: "Mọi người nên rời đi. Ta sẽ dẫn người ra phía sau để xem chuyện gì đang xảy ra. Ta sẽ cho mọi người biết khi có tin."

Sau đó, Lục Tây, Chiêu Sát và Hạ Kim Bảo đi đến cửa nhà kho, nhưng không một người hầu nào trong gia đình dám đi theo họ.

Lục Tây thở dài: "Tất cả bọn họ đều nhìn thấy nó, và bây giờ thì không có ai dám đến."

Chiêu Sát không nghiêm túc: "Không cần nhiều người như vậy, không gian phía dưới nhỏ, nhiều người sẽ cản đường."

Lục Tây nhìn gã và cười: "Ý là gì, ba người chúng ta là đủ?"

Lục Tây: "Anh cùng tôi là đủ."

Lục Tây hơi sững sờ, chỉ vào Hạ Kim Bảo: "Tại sao ta phải làm vậy, nó có thể xuống với ta không?"

Chiêu Sát nhìn Lục Tây với ánh mắt đầy ẩn ý: "Nó tấn công anh hết lần này đến lần khác, điều đó có nghĩa anh chính là mục tiêu chính mà nó muốn tấn công. Đương nhiên, dùng anh làm mồi nhử sẽ dễ dụ nó ra hơn ."

Lục Tây: "...Ta là con mồi? Ta đi xuống chẳng phải sẽ nguy hiểm hơn sao!"

Chiêu Sát: "Anh cũng có thể chọn không đi. Dù sao, hai ngày nữa tôi sẽ rời khỏi đây. Nó sẽ xuất hiện khi nào thì tùy thuộc vào số phận của anh."

Định mệnh... Chết tiệt định mệnh!

Đối mặt với thái độ đứng nói chuyện không đau lưng của hắn, Lục Tây chỉ biết khóc không ra nước mắt, không vào hang cọp thì sao bắt hổ con, dù sao cũng là nhiệm vụ của bản thân, thôi thì đi xuống.

Tất nhiên, Hạ Kim Bảo không thể để Lục Tây mạo hiểm một mình, vì vậy cậu ta xung phong đứng phía trước: "Tôi cũng sẽ đi xuống!"

Chiêu Sát thở dài và vỗ vai cậu ta: "Ta biết ngươi rất hiếu thảo, nhưng con quái vật đó thực sự rất nguy hiểm. Hãy ngoan ngoãn đi, đừng xuống đó làm phiền."

"Làm phiền?" Hạ Kim Bảo tựa hồ cảm thấy mình bị sỉ nhục, rút ​​súng bên hông ra giơ lên: "Ta không tin có quái vật nào có thể cứng hơn đạn!"

Nhìn thấy khuôn mặt không giống ai của cậu ta, Lục Tây chỉ cảm thấy rằng những lời tốt đẹp không thể thuyết phục được nó, chết tiệt. Sao thằng nhóc này đần độn thế?

Nhưng Chiêu Sát nhìn khẩu súng trong tay cậu ta và gật đầu: "Đúng vậy, có lẽ nó sẽ thực sự có ích."

Theo bước chân của Chiêu Sát, Lục Tây và Hạ Kim Bảo cũng bước vào cửa nhà kho, họ nhìn vào nắp tầng hầm đã mở và lần lượt bước xuống cầu thang, tầng hầm tối om không có ánh sáng, nhưng Lục Tây đang ở phía trước giống như đi trên mặt đất, tựa hồ hắn đã sớm quen với bóng tối. Lục Tây luôn run rẩy giữ chặt tay vịn để không bị ngã, Hạ Kim Bảo, người đi vào cuối cùng, rút ​​bật lửa và châm một điếu thuốc ngay khi bước vào tầng hầm.

Sau đó, cửa hầm nhẹ nhàng đóng lại, chặn lại tia sáng cuối cùng từ cửa.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro