chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nanhh

Sau khi đồn cảnh sát can thiệp điều tra và thu thập chứng cứ từ nhiều người hàng xóm, danh tính thực sự của con quái vật cuối cùng đã được xác minh.

Hóa ra bốn mươi năm trước, một người giúp việc trong nhà Hạ ngoại tình với một người hầu và sinh ra một bé trai có tám chân, người dân thời đó không biết bào thai ký sinh là gì, khi nhìn thấy điều kỳ lạ - đứa bé, ngay lập tức bị coi là ác quỷ, và cho rằng nó bị quỷ nhập, kẻ đó sợ hãi ném đứa trẻ vào cũi ở sân sau, mong lũ chó đói sẽ ăn sạch con quái vật, và từ nay trở đi vụ bê bối này  biến mất và không còn ai biết về nó.


Nhưng không ngờ động vật còn có lòng nhân ái hơn con người, thay vì ăn thịt đứa trẻ, con chó lại nuôi nó như con của nó cho đến khi quái vật lớn lên ba tuổi và bị người hầu trong biệt thự phát hiện, người làm báo cáo chủ nhân đuổi nó ra ngoài.


Tuy nhiên, ông Hạ quanh năm lễ Phật, có tấm lòng từ bi với vạn vật, khi nhìn thấy kẻ lập dị này, trong lòng tràn đầy thương xót nên không nghe lời người hầu đuổi đi, ngược lại cho phép anh ta ở lại nhà và đích thân dạy anh ta đọc và viết, mọi việc đều do chính tay ông dạy,  không khác gì cha mẹ với con cái.


Không ngờ, ý định tốt bụng của ông lại để lại vô số rắc rối cho cô con gái yêu quý của mình và thậm chí là cả Hạ gia.


Chắc là do bẩm sinh thiếu sót nên dù có kiên nhẫn đến đâu ông Hạ cũng không thể dạy nó nên người, còn bị nó làm ông bị thương. Sau đó, nó trực tiếp trèo lên xà nhà rồi chạy quanh nhà và trộm đồ.


Có lẽ sau khi trưởng thành, con quái vật này tuy thiếu trí thông minh nhưng vẫn có đặc điểm thể chất của một người đàn ông trưởng thành, trong một lần vô tình nhìn thấy cô Hạ đang tắm, hắn bỗng thèm muốn, xông vào phòng, tóm lấy cổ cô Hạ, dùng vũ lực cưỡng bức, làm ô uế cô ấy..


Nhưng quái vật không ngờ rằng trước đó cô Hạ đã bí mật kết hôn với người mình thích. Cho nên cho đến khi chết, nó vẫn không tin Hạ Kim Bảo không phải con mình.


Sau khi mọi chuyện đã được giải quyết ổn thoả, Lục Tây vẫn có chút bối rối, hiện tại kinh nghiệm sống của yêu quái và Hạ Kim Bảo về cơ bản đã rõ ràng, Chiêu Mỗ đóng vai trò gì trong chuyện này?


Chẳng lẽ hắn thật sự chỉ là con rể đến cửa tiếp quản thôi sao?


Nhưng theo những gì Lục Tây biết, quê hương của họ cách xa thủ đô hàng trăm dặm, làm sao một cậu bé nghèo không có kỹ năng và kiến ​​thức lại lọt vào mắt xanh của Hạ gia và sẵn sàng từ bỏ khối tài sản lớn như vậy của nhà Hạ? ?


Hết thảy hẳn phải có lý do.


Điều quan trọng nhất là thẻ nhiệm vụ cuối cùng, đó là tìm ra hồn ma ẩn náu trong ngôi nhà mùa hè, bây giờ quái vật đã bị tiêu diệt, tức là hồn ma ẩn giấu vẫn chưa được tìm thấy, nhưng nó là ai?Cốt truyện từ trước đến nay nhất định có manh mối, nhưng tại sao hắn lại không có chú ý tới một lần, chẳng lẽ đối phương thật sự ẩn giấu rất bí mật, hay là... Con ma này vẫn luôn lộ liễu, nhưng cậu chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.


Nghĩ đến đây, Lục Tây vô thức đưa mắt nhìn Chiêu Sát đứng một bên, không ngờ, người sau cũng đang nhìn cậu không chớp mắt, vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt họ chạm vào nhau, Lục Tây sợ đến mức thả lỏng tay. Cậu đưa tay lên đầu, hoảng sợ nhìn đi chỗ khác.


Chiêu Sát trực tiếp quay sang Hạ Kim Bảo: "Trước kia ngươi nói chỉ cần ta giúp ngươi bắt quái vật, ta muốn làm gì thì làm."


Hạ Kim Bảo: "Ừ. Vậy ngươi muốn thế nào?"


Chiêu Sát: "Tôi muốn Chiêu Mỗ."


Lục Tây:...Fuck! Cái quần què j zậy? !


Lục Tây trong tiềm thức cảm thấy hắn đang nói đùa, hỏi Hạ Kim Bảo là chuyện bình thường, rốt cuộc hắn muốn cái gì?


Hạ Kim Bảo hoàn toàn không coi đây là một trò đùa, hai hàng lông mày sắc lẹm đột nhiên nhíu lại, nghiêm nghị nói: "Không! Cha là người tự do, có quyền lợi và ý thức của riêng mình, tôi và anh đều không có quyền can thiệp vào việc của ông ấy."


Chiêu Sát từ chối: "Nhưng anh đã hứa với tôi bất cứ điều kiện nào."


Hạ Kim Bảo không lùi bước: "Con đã hứa với hắn, nhưng cha không hứa với hắn. Cha không nợ hắn điều gì, vậy tại sao ông ấy phải dùng mạng sống của mình để hoàn trả lời hứa của ta!"


Nghe xong, Chiêu Sát đột nhiên chế nhạo nhìn về phía Lục Tây: "Quả nhiên hai cha con đều nói như vậy. Được thôi, cút khỏi đây đi. Từ giờ trở đi, đây sẽ là nhà của ta và Mỗ ca. Ngươi luôn có thể làm điều này, phải không?"


Hạ Kim Bảo không ngờ tâm trí của hắn lại thay đổi nhanh như vậy, anh thực sự không quan tâm đến việc kinh doanh của nhà Hạ, nhưng để anh rời xa cha mình còn đau đớn gấp vạn lần so với việc cắt thịt anh.


Nhưng lời hứa ban đầu là do mình hứa, nếu hối hận trước mặt ba thì sẽ xấu hổ lắm.


Sắc mặt cậu ta tối sầm, đang định đồng ý thì Lục Tây vội vàng ngăn lại: "Được rồi, anh cũng đang định đi cùng em, đừng làm khó Kim Bảo."


Lục Tây đi đến một bên, lén lút kéo tay áo Chiêu Sát: "Tối nay đến phòng tôi nói chuyện một chút."......Không biết Chiêu Sát quên hay cố tình trì hoãn việc đến.


Đồ ăn Lục Tây chuẩn bị trong phòng đã nguội hoàn toàn, ngoài cửa cũng không thấy ai, đợi đến nửa đêm, Lục Tây cảm thấy không còn hy vọng gì nữa. Vừa mới thay quần áo chuẩn bị đi ngủ, cậu liền cảm thấy sống lưng ớn lạnh, chưa kịp quay đầu nhìn lại đã bị một cỗ lực lượng hung bạo đẩy xuống giường.


Phía sau truyền đến thanh âm như băng tuyết: "Ngươi vậy mà còn mặc cái này, thật hèn hạ!"


"..." Vai của Lục Tây bị véo đến mức cô không thể ngẩng đầu lên vì đau đớn: "Ngươi bị bệnh à? Ta đã nói với ngươi rằng ta mặc chiếc quần này vì ta không có chiếc quần nào khác. Bây giờ ngươi gọi ta là đồ hèn hạ, sau đó gọi tôi là rẻ tiền vậy thì em đã từng mặc sườn xám suốt ngày quằn quại bên ngoài đấy thôi, vậy nên ngươi càng nịnh bợ và xấu tính hơn! Hơn nữa, ta không cho ngươi nhìn thấy quần lót của ta bên trong, đấy là ngươi ép taaa !"


Sau khi Lục Tây phản bác, cậu cảm thấy hơi thở phía sau trở nên nặng nề hơn, cậu cho rằng mình đã đánh trúng điểm đau của Chiêu Sát, trong lòng thầm tự hào, không ngờ tiếp theo là hai cái tát giòn giã, khiến hai mông run rẩy."...Sao ngươi lại đánh ta!!!"


Vì sự việc xảy ra quá đột ngột nên Lục Tây choáng váng ba giây trước khi phản ứng. Cậu thực sự bị đánh đòn? Cha mẹ cậu còn chưa bao giờ đánh cậu như thế này, kể cả lúc còn nhỏ ấyyy!


Lục Tây mắt đỏ hoe, cậu cắn vào tay Chiêu Sát, nhéo và ấn hắn xuống khi hắn không chú ý.


Kỳ thực cậu chỉ có chút khí lực, chỉ đủ để gãi ngứa, Chiêu Sát nhìn bộ mặt tức giận nhe ​​răng, bỗng sửng sốt trong chốc lát, sau đó đột nhiên nghiêng người, uốn cong cơ thể, bật cười lớn.


Thấy hắn đột nhiên cười, Lục Tây vẫn không buông tay, tiếp tục bóp cổ hắn, khịt mũi: "Ngươi cười thấy ghê quá!"


Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy Chiêu Sát cười.


Mái tóc đen buông xuống sau tai Chiêu Sát, hắn nheo mắt nhìn Lục Tây: "Thật không ngờ đây là cách khiến anh tức giận, trước đây dù có đe dọa thế nào, anh cũng không hề động lòng. Hóa ra chỉ cần đánh đòn cũng khiến anh tức giận. Nếu cứ như thế này thì mọi nỗ lực của tôi đều uổng phí mất."


"Nhàm chán!" Lục Tây giơ tay vỗ mạnh vào mông hắn nhiều lần, không ngờ sau khi đánh đòn, Chiêu Sát vẫn ổn, còn lòng bàn tay cậu thì bỏng rát và sưng tấy.


Mông của thằng cha này không phải làm bằng đá cẩm thạch đấy chứ?


Nhìn thấy Lục Tây xoa xoa lòng bàn tay, tiếng cười của Chiêu Sát liền ngừng lại, đột nhiên hỏi: "Anh thật sự muốn rời khỏi đây với tôi sao?"


Lục Tây không nói nên lời.


Chiêu Sát: "Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ kỹ trước khi trả lời. Ta sẽ không cho phép ngươi lừa dối ta lần thứ hai. Nếu ngươi còn dám lừa dối ta lần nữa..."


Hắn còn chưa kịp nói xong, Lục Tây đã mất kiên nhẫn ngắt lời hắn: "Nếu ta lại nói dối ngươi, ta sẽ chặt đầu ngươi! À, nhân tiện, ta hỏi một chuyện trước, trong nhà mùa hè này thật sự không có ma sao? ? Không có ai dường như có năng lượng Âm mạnh mẽ sao?


Chiêu Sát nghe được câu hỏi này, lông mi khẽ chớp, sau đó nhìn về phía Lục Tây: "Anh không tin tôi."


Lục Tây thở dài, không phải cậu không tin, mà là hệ thống không tin.


Nếu hệ thống nói có thì nhất định phải có, nếu không hắn làm sao hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng và vượt qua cấp độ?


Nhìn thấy Lục Tây nhất thời trầm mặc, Chiêu Sát  tựa hồ có chút khó hiểu, "Sao trong nhà này nhất định phải đi tìm ma? Trước đây ngươi dùng gương ma triệu hồi ma. Ngươi đã từng tận mắt nhìn thấy ma xuất hiện ở đây chưa?"


Lục Tây không biết trả lời thế nào, lừa dối người thông minh còn dễ hơn lừa dối chính mình."Ta tin ngươi, nhưng ta cũng chắc chắn rằng trong ngôi nhà này nhất định có ma. Về phần nguyên nhân thì ta chưa thể nói cho ngươi biết, nhưng ta không thể rời khỏi Hạ gia cho đến khi tìm được con ma đó ." 


Chiêu Sát: "Con ma đó đối với anh rất quan trọng."


Lục Tây: "Nó rất quan trọng, thậm chí là cả vấn đề sinh tử."


Nhìn vẻ mặt dần dần biến thành băng của Chiêu Sát, Lục Tây cảm thấy rằng hắn chắc chắn đã nghĩ rằng mình lại nói những điều vô nghĩa, nhưng cậu không ngờ rằng Chiêu Sát sau một lúc lại thực sự đồng ý.


Chiêu Sát: "Được, vậy chúng ta tạm thời ở lại Hạ gia."


Lục Tây có chút kinh ngạc: "Anh không nghi ngờ tôi sẽ nói dối à?"


Chiêu Sát không đồng ý: "Cứ để đó đi." Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén: "Nếu nói dối tôi sẽ xé nát đầu anh." 


lục Tây rùng mình khi hắn nhìn cậu chằm chằm. Người gì đâu nói chuyện ghê quá.


Buổi tối hai người cùng nhau ăn tối, trong bữa tối có uống vài ly, không ngờ thiếu niên này nhìn cao lớn cường tráng, nhưng khả năng uống rượu lại không bằng Chiêu Mỗ, uống xong hai ly liền nằm trên bàn.  Đôi mắt mờ đi, Lục Tây đi tới giúp hắn, hắn ôm lấy cổ cậu.


Hắn vẫn đang lặp lại câu hỏi: "Anh có thật lòng sẽ theo em không?"


Lục Tây ôm hắn mệt muốn chết, thấy hắn say không cử động được, cố ý chọc giận hắn: "Ta chỉ trêu ngươi, ngươi thật sự tin sao, ngươi nghiêm túc như vậy! Khi say rồi ngủ quên, anh bỏ em ở đó. Sau đó lẻn đi."


Vừa rồi ai bảo ngươi đánh ta, Hứ!


Không ngờ, nói một lúc lâu, người trên vai cậu không còn cử động nữa, Lục Tây tưởng rằng hắn đã ngủ rồi, nhưng khi vừa quay đầu lại, cậu đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.


Đứa trẻ này... thực sự khóc!


Hắn lại còn lặng lẽ khóc, chỉ rơi nước mắt. Tội nghiệp ghê, không biết tại sao có cảm giác mình vừa bắt nạt hắn...


Lục Tây đột nhiên hoảng sợ: "Sao em lại khóc?"\


Chiêu Sát nước mắt rơi xuống: "Anh là người xấu... anh lại lừa dối tôi... Tôi hận anh!"


"Aih." Lục Tây không khỏi bật cười, nhưng sau khi cười, cậu lại cảm thấy có chút buồn bã, đưa tay nhéo nhéo chóp mũi hắn: "Ta chỉ là muốn dọa ngươi thôi, ta sẽ đi theo ngươi mà. Ta sẽ đi và đưa ngươi về nhà khi mọi chuyện kết thúc. Hơn nữa, ta cũng đã già rồi, ta còn đang cần tìm ngươi để nuôi ta lúc tuổi già. Nếu ta bỏ ngươi lại, ta sẽ tìm ai chăm sóc cho ta khi về già đây?"


Chiêu Sát xoa xoa đầu bút màu đỏ, rụt rè nhìn cậu: "Thật sao?"


"Ta mà lừa ngươi ta sẽ cho ngươi xé xác ta."


Chiêu Sát cũng đưa tay còn lại ôm lấy cổ Lục Tây, ôm lấy cậu, từ từ nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp nhưng lại nói ra những lời như một đứa trẻ.


"Vậy ngày mai mua cho tôi kẹo táo gai nhé." 



-------------------lời editor-----------

huhuuuuuuuu ngọt quéeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro