chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: Nanhh

Con quái vật giữ cổ Chiêu Sát, nắm đấm màu xanh lá cây như tảng đá chuẩn bị treo trên mặt hắn, nhưng tại thời điểm này, nắp hầm đột nhiên được mở ra.


Lục Tây cầm chiếc cuốc tìm được ở bên ngoài, nhanh chóng nhảy lên cầu thang bằng đôi chân ngắn ngủn, không hề nao núng trước ngọn lửa bốc cao mà giơ cuốc lao vào, nhắm vào lưng, đầu của con quái vật đầu và làm cho nó quay cuồng.

Cậu vẫy cái cuốc điên cuồng. Cái cuốc  khiến con quái vật bị gián đoạn trong một thời gian dài, hoặc bộ não của quái vật khó khác với những người bình thường. Bóng dáng cậu vung cuốc điên cuồng, và ông già đang kéo cậu được phản chiếu trên tường bởi ánh lửa.  Không biết là do cái cuốc đã cũ hay là do hộp sọ của con quái vật cứng khác thường, khi Lục Tây đánh nó lần thứ năm, một bóng đen lướt qua trước mắt cậu và cậu nghe thấy một tiếng động bị bóp nghẹt phía sau. 

Cậu ngơ ngác nhìn lên thì thấy chiếc cuốc đã biến mất, chỉ còn lại một thanh gỗ trơ trụi lơ lửng trên không.

Lục Tây có chút sửng sốt rồi không chút nghĩ suy, cậu xoay cậy gậy gỗ lại và lánh vào sau đầu con quái vật. Lần này cây gậy gãy làm đôi ở chính giữa, sau đầu con quái vật có một vết rạch, máu chảy đầm đìa, bắn tung tóe khắp mặt cậu.

Con quái vật chậm rãi quay người lại, khuôn mặt vốn đã hung dữ của nó càng tương phản với máu, nó gầm lên giận dữ, mở rộng tám cánh tay và chân dài dị thường rồi lao về phía trước.Chiêu Sát không ngờ rằng cậu sẽ quay lại, nhìn thấy Lục Tây bị con quái vật đè xuống, hắn lập tức ngồi dậy dựa vào tường và mò mẫm tìm khẩu súng lục rơi trên mặt đất, có lẽ là con quái vật đã lấy nó từ tay Hạ Kim Bảo, nhưng nó không biết sử dụng nên chỉ dùng súng đánh bừa hai phát, cảm thấy không còn phù hợp nữa thì vứt sang một bên.


Hắn giơ vũ khí lên và bắn một phát vào lưng con quái vật, con quái vật loạng choạng, tám cái chân đứng xung quanh nó đột nhiên quỳ xuống.


Nhưng hai bàn tay đó vẫn giữ chặt Lục Tây cho dù cậu bị thương nặng cũng không có ý định buông cậu ra, nó vẫn dùng hết sức lực bóp cổ Lục Tây.


Chiêu Sát không khỏi thắc mắc rốt cuộc có loại hận ý gì, hắn chạy trốn cũng không thèm để ý, ngược lại muốn lấy mạng của cậu.


Lục Tây bị bóp cổ đến trợn mắt, càng kinh ngạc hơn, quên mất nó đã tấn công anh ba lần,  bây giờ nó chính là muốn giết cậu ,mạng sống của cậu đang bị đe dọa, Chiêu Mỗ rốt cuộc có ác cảm gì với nó? !


Mặc dù mái tóc xám nhuốm máu che gần hết khuôn mặt của con quái vật, nhưng Lục Tây vẫn có thể nhìn thấy vẻ oán giận trong đôi mắt đục ngầu của nó. Nó đột nhiên lấy ra một con dao làm bếp từ túi vải khi nó vào nhà bếp lấy trộm đồ ăn.


Lưỡi dao lạnh treo trên đầu, Lục Tây thậm chí còn chưa kịp hét lên thì đã bị đâm vào bụng dưới.Không ngờ, khoảnh khắc bị đâm , cậu thậm chí còn không cảm thấy một chút đau đớn, Lục Tây ngơ ngác nhìn trần nhà của tầng hầm, nghĩ rằng cơn đau vẫn chưa đến với mình, nhưng một phút trôi qua, hình như cũng có hơi đau nhưng... cảm giác không giống lắm.


Có gì sao?


Cậu bối rối nhìn xuống, nhưng sau lưng cậu đột nhiên có một loạt tiếng súng nổ, con quái vật bị trúng mấy phát súng, Chiêu Sát túm tóc và đá Lục Tây đi.


Cậu còn chưa kịp kiểm tra xem bụng mình đang xảy ra chuyện gì, Chiêu Sát  đã vén áo lên, thấy bụng phẳng lì không có vết thương nào, hắn nóng lòng muốn kéo quần của Lục Tây.


Lục Tây vội vàng nắm lấy thắt lưng của hắn: "Này, vừa rồi có thể nhìn lầm, bị thương nhẹ thôi. Tôi không thấy đau nên chắc chắn không bị chặt!"


Tuy nhiên, sự phản kháng của cậu không có tác dụng, ngay sau đó, quần của cậu đã bị Chiêu Sát kéo xuống, thấy đối phương sẽ không từ bỏ cho đến khi tìm thấy vết thương, Lục Tây không còn cách nào khác là bất đắc dĩ phải hợp tác và vạch ra cho hắn xem.... Nhấc nó lên và để hắn kiểm tra.Lục Tây: "Nhìn này, tôi đã nói là không sao rồi."


Tuy nhiên, điều cậu không ngờ tới là ngay khi cậu vừa định đặt chân xuống thì mắt cá chân của cậu đột nhiên bị giữ lại, Lục Tây kinh ngạc nhìn đối phương và thấy Chiêu Sát đang nhìn chằm chằm vào cậu bằng ánh mắt sốc không gì tả nổi...quần....


Chuyện gì đã xảy ra với quần của anh ta vậy? - Chiêu Sát đã nghĩ vậy


Lúc đầu, Lục Tây không có phản ứng gì, cho đến khi cậu cúi đầu xuống và nhìn thấy một cái lỗ to bằng nắm tay ở đằng sau quần mình... cậu cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể dồn lên tới não, mặt đỏ bừng.


Chẳng trách mấy ngày nay cứ cảm thấy như quên cái gì đó, hóa ra lại là quên khâu lỗ sau quần!


Lục Tây nhanh chóng bịt lỗ và nói rõ với Chiêu Sát: "Tôi chỉ quên khâu nó. Tôi không có ý ăn mặc như thế này!"


Tuy nhiên, trong trường hợp này, cậu càng giải thích thì càng nghe rõ ràng.


Nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn trên trần nhà, Lục Tây nhanh chóng đứng dậy mặc quần, không ngờ Chiêu Sát vốn im lặng hồi lâu lại bất ngờ tóm lấy eo cậu và đẩy cậu xuống đất.


Một đôi mắt luôn có vẻ thờ ơ đã đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Lục Tây, giọng nói có chút thở dốc: "Em sao lại gợi cảm như vậy!"


Lục Tây bị mắng, vẻ mặt khó hiểu: "Gợi cảm cái gì? Tôi đã nói không phải cố ý mà. Ngoài ra, tôi không có quần nào khác, chỉ có cái này thôi... Thế thì tôi không thể khỏa thân được, đúng không?" 

Hơi thở của Chiêu Sát run run: "Còn muốn hở mông à? Còn muốn vô liêm sỉ ? đồ khốn nạn!"

Lục Tây: "..." Tai bạn có bộ lọc tự động đấy à?


Chẳng bao lâu, cửa nhà kho bị đẩy ra, Chiêu Sát buông Lục Tây, yêu cầu cậu nhanh chóng mặc quần vào, sau đó Hạ Kim Bảo cùng rất nhiều người của đồn cảnh sát lao vào tầng hầm.Nhìn thấy Hạ Kim Bảo chạy xuống, Lục Tây không khỏi thắc mắc: "Nó ra ngoài khi nào?"Hạ Kim Bảo vốn có một khẩu súng trong tay, khi nhìn thấy con quái vật sắp chết nằm trên mặt đất, cậu ta chạm vào đầu và nhổ nước bọt: "Vừa rồi tôi bị con quái vật này đánh bất tỉnh, khi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trên bãi đất trống bên ngoài nhà kho, người ta tưởng tôi đã chết nên không dám đến gần mà trực tiếp gọi cảnh sát ".


Chẳng bao lâu sau, con quái vật đã bị trói và mang ra ngoài, nhìn những vết đạn trên lưng con quái vật, máu tươi lần lượt phun ra, đôi mắt của nó vẫn mở trừng trừng hung ác nhìn hắn, Lục Tây bỗng đầy ngưỡng mộ.


Nếu một người bình thường bị bắn một phát, có lẽ sẽ chết, nhưng bị bắn bảy tám phát, nó vẫn có thể nằm ở đây bình an vô sự, chẳng trách con rết nghe nói đã chết nhưng lại không cứng đờ, có thể nói có nhiều chân hơn đồng nghĩa với việc có độ cứng hơn?


Không ngờ, khi con quái vật được đưa ra khỏi tầng hầm và đi ngang qua Hạ Kim Bảo, nó đột nhiên kêu lên: "Kim Bảo! TA MỚI LÀ PHỤ THÂN CỦA NGƯƠI!!"


Giọng nói yếu ớt, ngay cả cách phát âm cũng không rõ ràng nhưng lại khiến tất cả những người có mặt đều choáng váng.


Có lẽ người bối rối nhất chính là Hạ Kim Bảo, người thực sự bị nhận ra ngay tại chỗ, tay Hạ Kim Bảo cầm súng run rẩy, sau đó cậu ta nhanh chóng bóp cò con quái vật, một tiếng nổ lớn, máu chảy ra. Lập tức bắn tung tóe lên vai con quái vật, thân thể gãy vụn, cánh tay trong nháy mắt rơi ra khỏi bờ vai bị gãy. 


Cảnh sát có mặt ngay lập tức ngăn anh ta lại, nhưng Hạ Kim Bảo vẫn ngoan cố muốn giết con quái vật.


Lục Tây dùng sức kéo Hạ Kim Bảo: "Nếu ngươi có việc gì thì có thể đợi ra ngoài. Ta cũng muốn giết nó, nhưng hiện tại không vội."


Sau khi mọi người mang con quái vật ra ngoài và chuyển nó đến không gian trống ở sân sau, Lục Tây bước tới trước mặt con quái vật và hỏi: "Những gì ngươi vừa nói là có ý gì?"


Quái vật khinh thường liếc nhìn Lục Tây, cười khẩy: "Ngươi đã bị cắm sừng lâu như vậy, hôm nay cuối cùng không nhịn được nói ra?"


Lục Tây cũng cười khúc khích. Một lúc sau, cậu lại gần, nói bằng giọng chỉ có hai người họ nghe được: "Vậy ngươi là cha ruột của Hạ Kim Bảo thì sao? Hiện tại nó chỉ thừa nhận ta là cha của nó. Hơn nữa, ta còn là chủ nhân của nó. Hạ gia, ngươi ở trong mắt mọi người.  Chẳng qua là một con quái vật xấu xí hèn mọn, cho dù may mắn sống sót cũng phải vào tù ăn cơm suốt đời.  Là một kẻ hôi hám chẳng khác nào chuột trong cống. Ta thực sự không biết ngươi có gì để tự hào."


"Ngươi!" Con quái vật quả thực đã nổi giận, nó bất chấp vết thương đều cố gắng bắt được Lục Tây.


Tuy nhiên, nó bị thương nhiều như vậy và bị mấy tên cảnh sát giữ lại, làm sao có thể bắt được?Lục Tây  mỉm cười và né tránh dễ dàng. Cậu thực sự khiến con quái vật tức giận đến mức phun máu khắp mặt đất.


Nhìn thấy bộ dạng hung dữ của con quái vật, Lục Tây càng tin chắc rằng giữa nó và Hạ Kim Bảo có mối liên hệ nào đó, vì danh tiếng của Hạ Kim Bảo, Lục Tây đã đưa cho cảnh sát tuần tra một khoản tiền và yêu cầu họ tránh xa nó trước , và anh ta sẽ tự mình thẩm vấn con quái vật này.Vốn dĩ Lục Tây không muốn Hạ Kim Bảo nghe thấy, nhưng tiểu tử này nhất quyết ở lại, muốn đi đến tận cùng sự việc, không còn cách nào khác, cho nên Lục Tây chỉ có thể bắt đầu như thế này.Lục Tây: "Ngươi nói Kim Bảo là con trai ngươi, có bằng chứng gì không?"


Con quái vật bị trói vào cột gỗ của ngôi nhà, máu từ vết thương đã tụ lại thành vũng dưới chân anh, nghe được lời của Lục Tây, nó khịt mũi và nhắm mắt lại.


Ồ, xương cứng đấy.


Lục Tây quay lại và hỏi Chiêu Sát: "Có cách nào đau đớn hơn để khiến nó thành thật và nhanh chóng không?"


Chiêu Sát: "Ừm, có, nhưng tôi sợ nó không sống nổi."


Để hù dọa con quái vật, Lục Tây cố tình nói không đồng tình: "Nói đi. Dù sao, ta cũng không có ý định giữ nó sống. Ta cũng chẳng quan tâm sống chết của nó."


Chiêu Sát nhìn cậu, hiểu được suy nghĩ nhỏ nhặt của Lục Tây, rút ​​dao ra ném về phía cậu: "Từ phía dưới ,chém nó."


Lục Tây lấy dao ra, nhìn thấy những vết răng cưa trên lưỡi dao, chắc hẳn sẽ rất đau khi cắt thịt bằng loại dao này, vì lưỡi dao không sắc bén nên phải cắt đi cắt lại nhiều lần, giống như một cái cưa để tra tấn hoàn toàn da thịt.


Đúng như mong đợi của Chiêu Sát, cậu luôn có thể nghĩ ra những thủ đoạn độc ác như vậy.Lục Tây đi tới trước mặt quái vật, khẽ mỉm cười: "Là lỗi của ngươi không nói, chuyện này cũng không trách ngươi được. Nhưng để ta nói trước cho ngươi biết, đao thuật của ta không tốt, nếu như lỡ tay cắt đứt, ta sẽ phải làm lại."


Nhìn thấy Lục Tây giơ dao định chém, thân thể con quái vật đột nhiên run lên, ngay trước khi Lục Tây  bắt đầu, nó đột nhiên hét lên: "Kim Bảo nhất định là con trai của ta, bởi vì tôi và Hạ tiểu thư là đã kết hôn rồi. Đúng vậy, chỉ có vậy thôi. ..chỉ có tôi! Kim Bảo do Hạ tiểu thư sinh ra. Tôi nằm trong phòng sinh và tận mắt chứng kiến ​​Kim Bảo chào đời, sau đó nó mới được bế đến cho Hạ lão gia!"Ngươi đánh cái rắm!" Hạ Kim Bảo giơ súng lên và định giết nó ngay tại chỗ, Lục Tây nháy mắt với Chiêu Sát, hắn lập tức hất súng ra khỏi tay Hạ Kim Bảo.


Chiêu Sát đè cậu ta xuống: "Bình tĩnh."


Trên thực tế, điều này đối với bất kỳ ai khác cũng sẽ là một cú sốc lớn khi biết rằng cha ruột của mình thực ra là một con quái vật, còn mẹ mình thì lại không biết xấu hổ khi cắm sừng cha nuôi.Cậu ta thà không có cha mẹ ghê tởm như vậy còn hơn!


So với sự bốc đồng của Hạ Kim Bảo, Lục Tây không hề tỏ ra chút kinh ngạc nào, anh ta dùng lưng dao vỗ nhẹ vào mặt con quái vật: "Ngươi nghĩ rằng bọn ta sẽ tin rằng Hạ tiểu thư sẽ ở bên một con quái vật như ngươi? Ha, đã kết hôn? Chứ không phải ngươi ép nàng? ".Lời này vừa nói ra, yêu quái vẻ mặt lập tức trở nên hoảng sợ: "Ta, ta không có, đó là nàng mong muốn..."


Lục Tây: "Được rồi, muốn thì cứ tiếp tục lừa gạt chính mình đi, có lẽ là vì nhà họ Hạ không muốn thừa nhận ngươi, một con quái vật, là cha của con họ, cho nên mới tìm ta làm con rể cho tiểu thư Hạ. Chậc, đáng thương thật , Hạ gia tình nguyện từ bỏ nền tảng trăm năm cũng không ai muốn thừa nhận ngươi."

Quái vật: "Thì sao, ta là cha ruột của Kim Bảo! Ngươi chỉ là kẻ giả mạo. Cả đời ngươi thậm chí chưa từng có người thừa kế ruột thịt. Ngươi chỉ có thể nuôi dưỡng một đứa con trai cho ta, một con quái vật! Ta là cha ruột của Kim Bảo! Là TÔIII!"

Thấy nó làm ầm ĩ, Lục Tây chậm rãi tìm bức ảnh không đầu trên người cậu rồi đặt trước mặt nó.

"Chắc chắn là ngươi đã cắt bỏ phần đầu phía trên rồi phải không? Nhìn kỹ đi, ngươi không thấy dáng người của người đàn ông này giống hệt Kim Bảo sao?"

Quái vật ban đầu có chút khinh thường, nhưng khi nhìn thấy bờ vai rộng rãi của người đàn ông trong ảnh, ánh mắt hắn đột nhiên cứng đờ, sau đó ánh mắt hắn đảo quanh giữa bức ảnh và Hạ Kim Bảo, vẻ mặt càng ngày càng hoảng sợ.

Lục Tây không cho nó cơ hội tiếp tục suy nghĩ: "Cha ruột của Kim Bảo hẳn là chàng trai trẻ này, người đã cùng cô Hạ đưa ra quyết định riêng tư suốt đời. Còn ngươi, một con quái vật tám chân, ngươi vẫn cho rằng mình có thể có được con cái bình thường?"

Câu cuối cùng khiến con quái vật trong phút chốc xuyên thủng hàng phòng ngự, nó đột nhiên giãy giụa dữ dội bất kể đau đớn, lẩm bẩm lắc đầu: "Không thể nào! Kim Bảo là con trai tôi! Là con trai tôi! Không thể nào, không thể nào!"

Lục Tây thở dài, quay lại nhìn Chiêu Sát đang ôm Hạ Kim Bảo và nhẹ nhàng gật đầu. Chiêu Sát lập tức buông người dưới cánh tay mình ra, một lúc sau, hắn nghe thấy một tiếng nổ lớn, khói đen từ đỉnh đầu con quái vật cuồn cuộn bốc lên, hoàn toàn mất mạng. Hạ Kim Bảo giơ tay định chộp lấy nhưng không hề đặt xuống, nhìn con quái vật nằm trên mặt đất, đột nhiên bật khóc: "Cha, người cho rằng tôi là ai?"

Lục Tây đi tới vỗ vai cậu ta: "Dù cha mẹ ruột của ngươi là ai thì trong lòng ta, ngươi vẫn luôn là con của ta. Chỉ cần ngươi sẵn lòng, ta luôn có thể là hụ thân của ngươi." Hạ Kim Bảo: "Cha..." Chiêu Sát cũng nói thêm: "Tôi sẽ luôn là chú hai của cháu." Hạ Kim Bảo Toàn nước mắt đột nhiên ngừng rơi, gầm lên: "Cút!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro