05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Ngôi nhà ấm áp 4

  Chu Diễn đóng cửa lại, kinh nghiệm phong phú dùng mảnh gỗ vụn trộn với keo dán dán khe cửa lại.

  Không ai muốn nhìn thấy một con mắt lén nhìn trong khe gỗ tối đen.

  Anh từ khe hở mép giường sát tường nhìn xuống, phát hiện vật thể màu đỏ vừa nãy nhìn thấy là một con búp bê vải cũ nát.

  Trên người nó bò đầy mối nhúc nhích như hạt gạo, những con mối này từ tường gỗ nơi hẻo lánh bò ra, không biết vì nguyên nhân gì mà tụ tập ở trên người búp bê vải.

  Mối rậm rạp phủ kín trên người búp bê vải, gần như không thấy rõ khuôn mặt nó, trong lỗ thủng to to nhỏ nhỏ chui ra một ít bông gòn, ngay cả trong bông gòn cũng di chuyển lẻ tẻ vài con mối.

  Chu Diễn xây dựng tâm lý lúc lâu, cuối cùng từ trong thùng dụng cụ tìm ra một đôi găng tay, cắn răng từ khe hở lấy con búp bê vải khiến da đầu người ta tê dại kia ra.

  Anh mới cầm lấy búp bê, đàn mối giống như thủy triều tróc ra, dồn dập rơi xuống như bột mì rơi trên mặt đất.

    Quá buồn nôn!

  Tuy rằng thân là chuyên viên hiệu ứng đặc biệt, đã quen nhìn sinh vật kỳ lạ cổ quái, nhưng giờ phút anh đối mặt với những con côn trùng lít nha lít nhít này, bi ai phát hiện mình vẫn là một người mắc chứng sợ hãi đông đúc.

  Nếu thêm nguyên tố như vậy vào bản phác thảo quái vật mình sáng tạo, không biết sẽ ra sao?

  Chắc hẳn sẽ bị nhà sản xuất mắng cho một trận...

     Chu Diễn cố nén cảm xúc chán ghét, nhanh chóng mở ra cửa sổ, vỗ mạnh lên người búp bê đem mối rì rào rớt xuống, lại từ trong bông gòn lấy ra con mối núp đang trong bông, búp bê vải mới lộ ra toàn cảnh.

  Đây là một con búp bê vải bình thường mà một cô bé bình thường đều có, tóc đuôi ngựa được làm bằng len vàng rủ xuống hai vai, vị trí hai mắt lộ ra mấy sợi mi đen, con ngươi vốn đã tróc ra, ngay cả váy liền áo đỏ cũng bị thủng một lỗ do bị mối gặm ăn.

  Đây là đồ chơi của Wendy, tại sao lại ở trong phòng này?

  Chu Diễn lật qua lật lại xem búp bê, thật sự không nhìn ra manh mối gì.

  "Mình không chịu nổi." Anh nhận mệnh thở dài một tiếng.

  Bệnh nghề nghiệp đáng chết lại tái phát!

  Chu Diễn lấy kim chỉ từ trong thùng dụng cụ ra bắt đầu tiến hành tu bổ đơn giản cho con búp bê vải này.

  Nếu có nhiều vải hơn, anh tự tin mình có thể sửa lại búp bê vải giống như ban đầu.

  Đem sợi bông chỉnh lý xong, nhét vào lỗ thủng, dùng tấm vải gần giống màu búp bê lấp đầy lỗ thủng, cuối cùng, gỡ xuống hai cái cúc áo trên quần áo, may hai con mắt tròn trịa cho búp bê vải.

  Đạt được vật phẩm: búp bê vải Wendy (bản chữa trị qua loa)

  Âm thanh hệ thống đã lâu không nghe thấy lại vang lên.

  Búp bê vải trên tay anh biến mất không thấy, thay vào đó trong ý thức của anh xuất hiện một thanh vật phẩm ở phía dưới cùng.

  Đầu tiên là hình con búp bê.

  Chu Diễn vừa động ý niệm, búp bê vải lại lần nữa xuất hiện trong tay anh.

  Thể nghiệm thần kỳ này khiến anh không nhịn được chơi thêm nhiều lần, kiếm khách trên xe buýt kia, hẳn là dùng phương pháp này làm cho kiếm biến mất.

  "Hệ thống?"

  Chu Diễn cất búp bê vải, nói với không khí: "Có thể để thùng dụng cụ của tao ở đó không?"

  Qua rất lâu, Chu Diễn cũng không nghe thấy hệ thống đáp lại.

  Được rồi, có chút tiếc nuối, lần này hình như không thể tiếp tục dọa dẫm nó nữa.

  Anh dọn xong thùng, sắp xếp lại, đem nó giấu dưới giường.

  Làm xong tất cả, Chu Diễn ngã xuống giường, hai mắt nhìn trần nhà màu lam nhạt, mệt mỏi mất máu quá nhiều hoàn toàn đánh bại anh, không lâu sau đã rơi vào giấc ngủ sâu.

  *

  Thị trấn An Bách, đường phố đổ nát.

  "Đáng chế𝚝cái thị trấn côn trùng này, đúng là nhiều bọ!" Vivian theo chân giẫm chế𝚝một con côn trùng, chất nhầy màu xanh bắn tung tóe lên chân ả, "Buồn nôn muốn chế𝚝!"

  "Chắc là phó bản này có liên quan đến côn trùng." Ellen yên lặng vòng qua thi thể mơ hồ của côn trùng kia, "Đợi lát nữa lên trấn hỏi thăm một ít tin tức, thuận tiện hỏi xem có người lạ đến không."

  Thôi Dịch Thần: "Đừng quên, chúng ta cũng là người lạ, nói không chừng người mới kia cũng sẽ nghe ngóng tin tức của chúng ta."

  Vivian hừ lạnh một tiếng: "Chỉ bằng hắn? Ta thấy hắn tự vệ cũng không xong. Ngươi cũng đừng quên, hắn triệu hồi ra quái vật kia, chắc hẳn đã bị hệ thống giết chế𝚝."

  Ánh sáng trong mắt Ellen lóe lên: "Năng lực của cậu ta là triệu hồi sinh vật cấp B trở lên."

  Thôi Dịch Thần cũng bị hai đồng đội này chọc cười, nội tâm tàn nhẫn xem thường hai tên ngu xuẩn không có đầu óc này, trên mặt vẫn là vân đạm phong khinh: "Tôi nhắc nhở một câu, đẳng cấp quái vật kia rõ ràng vượt qua cấp B, nếu đúng thật do cậu ta triệu hồi, vậy tại sao lúc mới bắt đầu hệ thống nói người mới kia truyền tống sai."

  •Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi. [Cre: Bạch Trà]

  Lời này của gã đột nhiên làm cho hai người cùng lúc nhìn về phía gã.

  Ellen nhíu mày: "Ý anh là, cậu ta dọa chúng ta?

  Thôi Dịch Thần: "Tôi cũng chỉ đoán, nếu cậu ta có năng lực triệu hồi quái vật cấp B trở lên, tôi nghĩ cậu ta cũng sẽ không cùng chúng ta tổ đội."

  Vivian tức giận đến nỗi khuôn mặt trở nên méo mó, ả ta không thể chịu được chuyện mình bị một người bình thường đùa bỡn xoay quanh, hoàn toàn quên mất đội ngũ ba người bị hệ thống triệu hồi quái vật giết chế𝚝.

  Ellen giải quyết dứt khoát: "Được rồi, nếu cậu ta đối với chúng ta không có tính uy hiếp, vậy đến khi gặp mặt, chúng ta bắt cậu ta moi ra nhiệm vụ, tùy tiện giế𝚝là được.

  "Bây giờ đi hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta, tìm huyết thanh."

  Thôi Dịch Thần đi cuối đội ngũ trong mắt cũng lộ ra ánh mắt khác thường, hai đồng đội phía trước không biết, phó bản này, gã đã từng tới.

  Thân ở hoàn cảnh sống chết khó liệu, Thôi Dịch Thần tin, bất luận kẻ nào cũng có bí mật cần che giấu.

  Và gã sẽ là người chiến thắng cuối cùng.

  *

  Buổi tối ở thị trấn An Bách ẩm ướt mà oi bức, căn nhà của dì Kaissy vẫn còn mùi hôi thối không nói lên lời.

  Chu Diễn cũng không ngủ ngon, cũng không biết chăn bông trên người đã lăn đến đâu, cả người anh co ro, run nhè nhẹ.

  Anh có cảm giác mình bị giam cầm chặt chẽ trong bóng tối, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được, vô số côn trùng quỷ dị thuận theo thân thể anh chậm rãi bò lên trên, anh trơ mắt nhìn giòi bọ mập mạp cử động, thân bọ lạnh lẽo bò qua con ngươi mình, anh muốn hét lên, nhưng chỉ có thể ngậm chặt miệng, phòng ngừa ăn trúng những sinh vật tà ác kia xấu xí kia.

  Một con mối to bằng hạt gạo dọc theo gương mặt anh bò vào lỗ tai...

  Tiếng sột soạt càng lúc càng lớn, con côn trùng nhỏ yếu lại buồn nôn này đang từ từ bò vào đại não anh, sắp gặm nhấm tủy não anh...

  Chàng trai trên giường đột nhiên mở to hai mắt.

  Mái tóc ướt đẫm mồ hôi áp sát vào trán anh, lông mi gần như đều bị thấm ướt, cái bóng nhảy nhót dưới ánh nến mờ nhạt, anh vô thức sờ về phía lỗ tai mình, hoàn hảo không chút tổn hại.

  Bên tai đột nhiên vang lên một trận chói tai, âm thanh bén nhọn, giống như có người hung tợn dùng móng tay cào tấm ván gỗ, từng đạo từng đạo không ngừng vang lên.

  Tóc lưng gáy dựng thẳng, Chu Diễn gần như có thể cảm nhận được xúc cảm khiến người ta rùng mình kia, từng chút, từng chút, chậm rãi nhẹ nhàng xẹt qua sống lưng mình.

  Thứ tiếng hỗn loạn, tà ác kia, đến từ vách tường bên giường, Chu Diễn cố lấy dũng khí, vươn tay gõ gõ tấm ván gỗ yếu ớt kia.

  Thùng thùng.

  Tiếng kia im bặt.

  Một con bọ cánh cứng khổng lồ hiện ra ánh sáng xanh quỷ dị từ trong khe gỗ chậm rãi bò ra, vỗ cánh ảo sắc trong suốt bay đi.

  Chu Diễn lau mồ hôi lạnh trên trán, không khí nơi này oi bức ẩm ướt, bên trong tường gỗ cũng bị mối gặm sạch, không ngờ lại thành giường ấm của một con côn trùng, âm thanh vừa nãy hẳn là do con côn trùng kia phát ra.

  "Những gì dì Kaissy nói đúng là thật," Anh nhìn ngọn nến được bao phủ trong hộp nhựa đơn giản, "Ở đây có rất nhiều côn trùng."

  Hộp nhựa do anh dùng miếng co nhiệt tiện tay đắp lên, sợi bông búp bê vải đem khe hở giữa miếng co nhiệt ngăn trở, duy trì thông gió đồng thời lại có thể phòng ngừa ngọn nến này phóng ra một ít khí nguy hiểm.

  Mặc dù anh không biết liệu nến có hại hay không, và liệu thiết bị đơn giản này có lọc ra một số khí độc hại hay không.

  Nhưng trước mắt mà nói, Chu Diễn ngoại trừ gặp ác mộng quỷ dị ra, hình như cũng không có cảm giác khó chịu nào.

  Ván giường dưới thân đột nhiên hơi chấn động, mang theo nhịp điệu kinh khủng quỷ dị nào đó, dần dần ngay cả sàn nhà cũng bắt đầu xảy ra chấn động kỳ quái, cả phòng phát ra từng trận tiếng động quái dị, giống như rối gỗ lâu năm không tu sửa cách nhiều năm bắt đầu chuyển động xương khớp cứng ngắc của nó.

  Chu Diễn cúi người đến bên cửa sổ, anh lén vén rèm cửa sổ lên.

  Sương đêm phủ kín, anh nhìn thấy cách đó không xa trên con đường chính đi qua một đám người, toàn thân bọn họ bao phủ áo đen, giống như một đoàn mây đen chậm rãi thổi qua cái thị trấn quỷ dị này.

  Gần như toàn bộ người trong thị trấn đều ra ngoài, bọn họ ăn ý sâu xa, trong đám người như trùng triều phát ra một loại âm thanh cổ quái khàn khàn, khó có thể hình dung.

  Đó là ngữ điệu cấu tạo cổ họng của nhân loại bình thường không cách nào phát ra, niệm tụng tà chú cổ xưa mơ hồ không rõ, lại khiến người ta sởn gai ốc, như là ngôn ngữ lưu truyền mấy ngàn năm, lại như cảnh cáo đến từ tương lai.

  Nương theo tiếng họ niệm tụng, tiếng cào xé trong phòng làm cho người ta dựng thẳng tóc gáy lại liên tiếp vang lên, toàn bộ gian phòng phảng phất đều bị hiến tế cho ác ma đáng sợ nào đó, hắn đang dùng nanh vuốt sắc bén kéo từng tấm ván gỗ, biểu thị công khai một tà thần đến từ vực sâu xa xưa sắp giáng lâm.

  Những bước chân của họ chuyển động nhịp nhàng, và dường như, lại mang theo một loại tiết tấu cổ xưa tà ác, gây ra những chấn động nhẹ khi họ đi qua ngôi nhà của dì Kaissy.

  Ánh trăng trên bầu trời đã sớm bị che khuất, trên đường phố tối tăm không lấy một tia sáng, đám người áo đen này dường như mọc ra một đôi mắt nhìn vào ban đêm, hành tung ma quái đi trên đường đá, không biết thông tới chỗ nào.

  Hai mắt Chu Diễn mê ly, bao phủ một tầng sương xám, bên tai anh lại vang lên lời nói nhỏ vụn, vẫn luôn thì thầm trong biên giới bồi hồi bất định, thần kinh não phảng phất bị từng luồng chất nhầy màu đen bao trùm, cổ họng anh cũng run run, cũng muốn theo đám người kia phát ra âm điệu cổ quái tương tự...

  【Chúc mừng người chơi, bình an vượt qua buổi tối đầu tiên, xin không ngừng cố gắng, sống qua đêm thứ hai.】

  Âm thanh hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu, đánh thức Chu Diễn bị mê hoặc, anh thoáng chốc chảy ra một đầu mồ hôi lạnh, cái trấn nhỏ này quả nhiên có rất nhiều bí mật, hơn nữa Wendy mất tích khẳng định có liên quan đến đám người có hành tung quỷ dị kia.

  Khi anh chuẩn bị kéo rèm xuống, bất chợt nhìn thấy một khuôn mặt quỷ ở cuối đám đông.

  Là Vivian đã bị hút thành thây khô!

  Ả ta cũng giống như đám người áo đen kia, toàn thân bọc trong áo đen, khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh mà an tường, thong dong đi ở phía sau đội ngũ.

  Ả là sống lại?

  Vậy đồng bọn của ả có sống lại không?

  Nhớ đến chuyện trên xe buýt, ba người có dị năng kia, Chu Diễn bỗng có cảm giác không tốt lắm, giống như anh chọc phải ba đối tượng ghê gớm.

    Có điều...

  Tại sao ba dị năng giả cấp B lại đến phó bản cấp F?

  Một trong những quy tắc của hệ thống là cân bằng, không có sự sống lại vô cớ, vậy thì, ba người bọn họ chắc chắn phải dùng thứ gì đó để đổi lấy cơ hội sống lại.

  Sống lại, đối với Chu Diễn tay trói gà không chặt mà nói, có hấp dẫn trí mạng.

  【Chúc mừng người chơi sống sót qua đêm đầu tiên, kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh: Thăm dò nhà dì Kaissy. (0/1) 】

  【Nhắc nhở ấm áp: năng lực người chơi quá thấp, xin chú ý an toàn.】

  Có để người ta ngủ không!

  Chu Diễn hung dữ buông rèm cửa ra, trải qua hệ thống liên tiếp ngắt quãng, anh đối với âm thanh cổ quái kia vẫn hơi chống cự.

  Nhưng bây giờ là thời điểm tốt để thăm dò nhà dì Kaissy, dù sao dấu vân tay trên tấm ảnh kia nói rõ trong căn nhà này có người thứ ba đang sinh sống.

  Chu Diễn im lặng xuống giường, từ trong thùng dụng cụ lấy ra một ống đèn đặc biệt, đây là đèn UV dùng để đun nóng keo dán.

  Mà một chức năng khác của đèn UV là để tra tìm dấu vân tay, khi anh nhìn thấy dấu vân tay trên tấm ảnh kia, ngay lập tức liên tưởng đến đèn UV mình mang theo, cho nên mới bí quá hoá liều trao đổi tấm ảnh kia.

  Bức ảnh được lau sạch sẽ, nói rõ có người thường xuyên vuốt ve nó, nhưng để lại một dấu vân tay xám xịt ở góc.

   Chu Diễn lấy ra tấm ảnh quỷ dị một nhà ba người chụp ảnh chung kia, dùng ngón tay nhẹ nhàng bao trùm vị trí vân tay, anh có thể tưởng tượng ra cảnh chủ nhân của dấu vân tay này dùng hai đầu ngón tay cầm tấm ảnh.

  Động tác của hắn mở cửa phòng cực nhẹ, bóng tối dày đặc hoàn toàn xâm nhập căn nhà này.

  Chu Diễn bật đèn UV lên, một chùm cực tím cũng không sáng mấy chiếu lên sàn nhà.

  Trên sàn nhà dơ bẩn trong nháy mắt xuất hiện bảy tám dấu chân nho nhỏ, chắc hẳn đều do Wendy lưu lại, mấy cô bé bằng tuổi của nhóc luôn rất thích đi chân trần chạy loạn trong nhà.

  Theo UV từ từ đi về phía trước, dấu chân Wendy hiện ra ở trước mắt, dấu chân đứt quãng, kéo dài đến trước một cánh cửa gỗ.

  Gần như Chu Diễn có một loại ảo giác, cô bé Wendy kia đứng ở phía trước, dắt anh bước vào gian phòng thần bí kia.

  Tác giả có lời muốn nói:

  Cầu lưu trữ - Cảm ơn mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro