06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Ngôi nhà ấm áp 5

  Nếu không mày sẽ chết!

  Chu Diễn dùng chân nhẹ nhàng giẫm lên sàn nhà, tấm ván gỗ phát ra tiếng vang rất nhỏ, anh tạm thời dừng lại chỗ cũ, không dám làm ra động tác dư thừa, không biết dì Kaissy có đi tham gia cuộc diễu hành quỷ dị kia không.

  Không biết qua bao lâu, trong đêm tối tĩnh mịch chỉ có tiếng tim đập mãnh liệt của Chu Diễn, những phòng khác không hề truyền đến bất cứ động tĩnh gì.

  Có vẻ dì Kaissy không ở trong phòng, nên bà đã ra ngoài.

  Anh vẫn không dám lơ là như cũ, từng bước từng bước cực kỳ chậm rãi đến trước cánh cửa kia, nhẹ nhàng mở ra cánh cửa.

  Kót két.

  Một mùi hôi thối ẩm ướt men theo khe cửa bay ra, khiến Chu Diễn thiếu chút nữa nôn mửa.

  Dì Kaissy này, đến cùng không thích sạch sẽ cỡ nào!

  Anh dùng đèn UV chiếu vào bên trong, dưới ánh đèn màu tím sậm quỷ dị chiếu ra một gian phòng trẻ em bình thường.

  Giường, bàn học, tủ quần áo......

  Tất cả đồ dùng trong nhà đều nhỏ hơn một tấc, trong phòng rải rác đủ loại đồ chơi, búp bê vải, trên mỗi vật phẩm đều phản chiếu dấu vân tay ấn sâu mờ nhạt.

  Xem ra cô bé Wendy này là một cô bé rất hoạt bát.

  Chu Diễn nín thở bước vào phòng, dưới ánh đèn tím sậm, anh nhìn thấy một quyển kẹp nhỏ bằng da trên mặt đất.

  Anh nhặt quyển kẹp nhỏ lên, đây là một tấm thẻ mượn sách, mặt sau còn có bản đồ sơ lược trấn nhỏ, đánh dấu đường đi qua thư viện.

  Vỏ ngoài bằng da màu đen không chỉ có vân tay Wendy, còn có một vân tay khác thuộc về người lớn.

  Vân tay trên thẻ mượn sách này, và trên tấm ảnh, là cùng một người?

     Chu Diễn thuận tay nhặt thẻ mượn sách lên bỏ vào túi, tiếng của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu.

  【Đạt được vật phẩm: Thẻ mượn sách Wendy.】

  【Chúc mừng người chơi, mở khóa bản đồ mới —— thư viện thị trấn An Bách.】

  【Nhận được nhiệm vụ chi nhánh quan trọng —— Thăm dò thư viện thị trấn An Bách. (1/0)】

  Âm thanh bất thình lình này đúng là dọa người.

  Chắc chắn hệ thống này, cố ý trả thù vụ mình cò kè mặc cả với nó.

  Chu Diễn hít sâu một hơi, cưỡng ép trái tim đang đập lung tung của mình bình tĩnh lại, tiếp tục tìm tin tức hữu dụng trong phòng, ánh đèn màu tím lướt qua vách tường, đột nhiên anh thoáng nhìn thấy dấu vết đặc thù.

  Vậy mà trên vách tường lại viết đầy chữ màu trắng!

  Những chữ viết này cực kỳ qua loa, dưới tia cực tím mơ hồ phát ra huỳnh quang.

  Thật bất thường, những chữ này không được viết bằng bút, cũng không được viết bằng màu nước...

  Phải dùng vật liệu gì mới có thể để lại loại dấu vết này lên tường?

  Chu Diễn lập tức liên tưởng đến cây nến dì Kaissy giao cho mình, những chữ này đều dùng sáp trắng viết xuống!

  Màu nến trắng viết chữ xuống, bình thường sẽ không nhìn thấy, chỉ có thể vận dụng một ít thủ đoạn đặc thù để nhìn thấy, ví dụ như dùng tia cực tím chiếu xuống...

  Nội dung gì, phải dùng phương thức bí mật này ghi chép?

  Chu Diễn có cảm giác tìm được manh mối quan trọng từ từ đến gần bức tường kia, những chữ này có rất nhiều chỗ mơ hồ không rõ, dường như do một người viết dưới tình huống hoảng sợ đến tột cùng ——

  【Lần đầu đến nhà dì, dì muốn tôi ở phòng Wendy, tôi cảm thấy có chút không đúng, mỗi đêm tôi đều gặp phải một cơn ác mộng rất ghê tởm, tỉnh lại lại quên mất, tôi cầm nến, chờ khi nhớ lại sẽ viết xuống. 】

  【Dì nói Wendy đến nhà bạn học chơi, tôi vẫn không thấy nó, nhưng tôi lại có cảm giác thính giác của tôi xuất hiện vấn đề, tối nay tôi chợp mắt, đột nhiên nghe thấy một ít âm thanh nhỏ vụn. 】

  Chu Diễn nhìn đến đây, nhíu mày, đây cũng là âm thanh côn trùng bò sát trong tấm ván gỗ trống rỗng phát ra, xem ra người này cũng bị côn trùng làm phiền.

  【Tôi còn tưởng mình đang nằm mơ, muốn mau chóng ngủ say, nhưng âm thanh kia vẫn vang vọng bên tai tôi, giống như có người áp vào tai tôi nói chuyện. 】

  【Nhưng lại giống như từ một nơi rất xa truyền đến, tôi không phân biệt được nội dung, lúc đầu tưởng là tiếng côn trùng trong tường phát ra, nhưng chờ sau khi tôi hoàn toàn tỉnh táo, âm thanh kia vẫn luôn thì thầm bên tai tôi, tôi thật sự có chút sợ hãi. 】

  【Tôi có cảm giác mình bị ▇▇ cắn trong giấc mơ, dì ▇▇▇▇ tôi không thắp nến. 】

  【Tìm thấy một ▇▇▇▇▇▇▇▇▇▇ vừa hay có thể ▇▇▇▇▇▇ ngày mai chuẩn bị ra ▇▇▇▇▇▇▇▇ ngoài 】

  【Đúng là kinh khủng, tôi phát hiện ▇▇▇▇▇▇▇▇▇▇▇▇▇▇ Tôi hy vọng đây là ảo giác của mình, móng tay của tôi bắt đầu đen đi và dày hơn, có chuyện gì vậy? 】

  【 Wendy ▇▇▇▇▇▇, tinh thần của tôi càng ngày càng loạn, rất nhiều âm thanh vang vọng bên tai tôi, tôi thường xuyên không nhớ nổi ▇▇▇▇▇, răng của tôi bị rụng một cái. 】

  【 Trời ạ ▇▇▇ vậy mà là ▇▇▇▇, tôi muốn ▇▇▇▇▇▇▇▇▇ 】

    【 Tôi cảm giác ▇▇▇ cách ▇▇, ▇▇▇▇▇ Wendy ▇▇▇▇▇▇ 】

  【Nếu ai đó ▇▇▇▇ cái này ▇▇ làm ơn ▇▇ tôi 】

  【Jessie】

  Trong nháy mắt Chu Diễn toát ra một thân mồ hôi lạnh, người dùng nến viết mấy chữ này lại là Jessie!

  Vậy dì Kaissy là ai?

  Bà ta giả vờ biết mình vì có mục đích gì?

  Người phụ nữ đó có phải là dì Kaissy không?

  Hệ thống đáng chết! Lừa mình!

  Tay anh không khỏi bắt đầu run rẩy, chùm sáng màu tím quỷ dị ở trong căn phòng tối tăm trở nên mê huyễn.

  Chu Diễn vội tắt đèn pin, trong phòng rơi vào bóng tối khiến người ta hít thở không thông, anh nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, ở dưới lầu vang lên, hình như là âm thanh do một vật thể đụng vào tấm ván gỗ.

  【Chúc mừng người chơi Chu Diễn nhận được manh mối quan trọng: di ngôn của Jessie.】

    【Nhiệm vụ thu thập tiến độ trước mắt: (1/3) 】

  【Nhắc nhở ấm áp: năng lực người chơi quá thấp, xin chú ý an toàn.】

  Hệ thống lại đột nhiên bắt đầu nói chuyện, cái tiếng loạt soạt kia càng ngày càng gần, Chu Diễn căn bản không rảnh để ý nội dung nó nói, quan sát xung quanh tìm chỗ có thể ẩn thân.

  Loạt soạt.

  "Là... là ai..." Giọng dì Kaissy vang lên trong phòng.

  Tiếng của bà ta so với ban ngày càng thêm quỷ dị, giống như dựa vào một loại đặc thù nào đó khiến dây họng rung lên phát ra âm điệu ngôn ngữ phi nhân loại.

  Kẹt kẹt kẹt.

  Giống như âm thanh một loại vật chất cứng rắn rơi xuống với tốc độ cao.

  Từng đợt âm thanh quỷ quyệt truyền đến,  giống như có rất nhiều xúc tu cứng rắn trườn trên sàn nhà, kèm theo tiếng động ma sát chất nhầy khiến người ta không rét mà run.

  "Ồ, là nhóc Jessie à? Ha ha ha, không, ta biết ngươi không phải Jessie, vậy thì sao chứ, đợi lát nữa ngươi có thể nhìn thấy Jessie rồi..."

  Một thân ảnh cồng kềnh đáng sợ chậm rãi bò vào gian phòng Wendy, nửa người trên của dì Kaissy sưng lên khối thịt bướu đáng sợ làm quần áo của bà ta phồng lên, theo động tác chậm chạp của bà ta khối thịt bướu phát ra mùi hôi thối, ở trên quần áo hiện lên từng vệt từng vệt vết ố bẩn thỉu.

  Hai chân bà ta đã sớm biến mất không thấy, thay vào đó là 6 cái chân khớp khổng lồ như côn trùng, phía trên có lông tơ mỏng manh dựng thẳng, luồng khí bốc lên bay thẳng đến chỗ Chu Diễn.

  Dì Kaissy cúi nửa người nửa trùng xuống, lưỡi 2 nhánh chậm rãi vươn ra từ trong miệng, còn mang theo nước bọt sền sệt, giờ phút này bà ta đã không phát ra được từ ngữ của con người, trong cuống họng đang hoạt động phát ra tiếng ken két quỷ dị.

  Vị trí tròng mắt của bà ta giống như bị kim đâm, xuất hiện rất nhiều điểm đen nhỏ, mà những điểm đen này lại đang không ngừng sinh sôi nảy nở lớn mạnh, dần dần biến thành từng con ngươi xấu xí.

  Một đôi mắt kép đáng ghê tởm như ruồi bọ thay thế nhãn cầu nhân loại, con ngươi màu đen trong vô số con mắt ở mặt ngoài nhãn cầu hình tròn xanh trắng chuyển động không theo thứ tự, biểu thị một bữa thịnh yến Thao Thiết điên cuồng sắp lên sàn.

  Mà Chu Diễn, là món chính của bữa thịnh yến này.

  Ngay từ lúc dì Kaissy nói chuyện, anh vừa hay trốn vào trong ngăn tủ, dưới sự sợ hãi cực độ anh cắn chặt môi dưới, tim gần như ngừng đập.

  Trong đầu lại vang lên âm thanh điện tử đáng giận kia.

  【Chúc mừng người chơi phát động nhiệm vụ tạm thời, trốn tìm với dì Kaissy, độ khó cấp E, người chơi trước mắt cấp F, người chơi tiếp tục cố gắng, nếu không anh sẽ chết đó!】

  【Bắt đầu tính giờ...】

  【1 giây】

  【2 giây】

  【3 giây】

  ……

  Chu Diễn từ trong ngữ điệu bình tĩnh của hệ thống nghe ra một loại ý vị sung sướng khi người gặp họa.

  Sau khi trốn vào tủ quần áo, mùi hôi thối thối rữa đột nhiên nồng nặc, Chu Diễn che miệng mũi, kéo căng thần kinh toàn thân và cơ bắp, đè tiếng hít thở để không bị phát hiện, anh sợ mỗi tiếng hít thở nhẹ nhàng của mình sẽ làm lộ chỗ ẩn thân.

  Tuy rằng chỗ ẩn thân này cũng không cao minh.

  Nơi thích hợp nhất để giấu người trong gian phòng này ngoại trừ đáy giường, cũng là tủ quần áo.

  Chu Diễn xuyên qua khe hở cửa tủ quần áo nhìn ra ngoài, trong phòng tối đen, ngay cả tiếng quái vật đi lại cũng không có. Anh không thể hít thở, mùi hôi thối vẫn quanh quẩn xung quanh anh, chỉ có thể nín thở chờ đợi ả quái vật kia đi xa.

  Dì Kaissy vẫn ở trong phòng, bà ta đã ngửi được mùi tươi sống chỉ thuộc về con người, ở trong gian phòng mục nát này càng thêm tươi ngon, nửa người trên của bà ta giống như không xương dần dần biến dài, như một khối bùn cao su không ngừng kéo dài, bà ta nâng cái đầu lâu, vô số mắt kép bên trong con ngươi không ngừng run rẩy, miệng nén lại vài giọt chất nhầy để không chảy xuống: "Ken két ken két..."

  Mấy trăm cặp mắt lại cùng lúc xuất hiện vẻ khinh bỉ, đang cười nhạo Chu Diễn vụng về trốn tránh.

  Bà ta vươn đầu, áp vào khe hở tủ quần áo, nước bọt trong miệng tí tách rơi xuống sàn nhà.

  Sột soạt......

  Mạnh mẽ mở cửa tủ, bên trong thế mà lại không có một bóng người.

  Dì Kaissy chậm rãi rụt miệng lại, tứ chi to lớn hình côn trùng dần dần rụt về góc váy, bà ta biến thành dáng vẻ lúc đầu Chu Diễn nhìn thấy, chỉ là hai mắt kép nhô lên trên mắt vẫn giống như bóng đèn cắm ở hốc mắt, con ngươi to bằng hạt vừng trong mỗi mắt điên cuồng chuyển loạn.

  "Trốn ở đâu? Ta sẽ tìm được ngươi, ngươi ở trong phòng, ngươi ở trong phòng, ha ha ha."

  Bà ta cười quái dị, từng bước từng bước đi ra phòng ngủ Wendy.

  Giờ phút này Chu Diễn sắp hít thở không thông, vốn dĩ anh trốn vào trong ngăn tủ này, là vì mùi hôi thối kia đến từ tủ quần áo.

  Sau khi anh chui vào tủ quần áo phát hiện góc dưới bên trái có một lỗ thủng đen kịt, sau khi hơi tới gần lỗ thủng, trước mặt, mùi hôi thối càng thêm nồng đậm.

  Thối như vậy, chắc chắn là do côn trùng đào ra!

  Anh bịt mũi chui vào lỗ hổng, khi dì Kaissy rời đi, anh bật đèn UV, chiếu rọi một bộ hài cốt buồn nôn nhất thế giới dưới ánh sáng tím sẫm.

  Mùi hôi thối đó bốc lên từ bộ hài cốt này.

  Bộ hài cốt này không thể gọi là hài cốt con người, ổ mắt tối đen bên trái hộp sọ nhìn thẳng vào Chu Diễn, đầu côn trùng hiện ra ánh sáng xanh chiếm cứ nửa hộp sọ khác của hắn, mắt kép hình tổ ong khổng lồ nhô ra đã mất đi ánh sáng, hiện ra màu vàng sậm khiến người ta chán ghét.

  Đầu thân thể giấu trong bóng tối, ánh sáng tím chiếu xuống, có thể nhìn ra một nửa thân thể của hắn cũng biến thành trùng thể quỷ dị, gần như tương tự với một loại ruồi, sau lưng nổi lên một khối xương cốt không thuộc về cấu tạo cơ thể người, càng giống xương cánh ngoài của côn trùng.

  Phần khác của thi thể thối rữa đến lợi hại, chất nhầy màu đen dính trên xương cốt trắng hếu, mà ngay cả mặt đất cũng dính chất nhầy khiến người ta buồn nôn kia.

  Một bàn tay khổng lồ màu đen hiện ra lục quang vươn thẳng về phía trước, hốc mắt sâu thẳm thuộc về con người của hắn hoảng sợ nhìn chăm chú vào biến hóa đáng sợ trên tay mình.

  Chu Diễn nhớ ra di ngôn trước khi qua đời của Jessie, móng tay và hàm răng của hắn đã rụng, chắc hẳn Jessie đã phải chịu ảnh hưởng của một loại lực lượng nào đó, chậm rãi biến dị thành hình dáng côn trùng.

  【Chúc mừng người chơi Chu Diễn nhận được manh mối quan trọng: di thể Jessie.】

  【Tiến độ thu thập nhiệm vụ trước mắt: (2/3) 】

  【Nhắc nhở ấm áp: Năng lực người chơi quá thấp, xin chú ý an toàn.】

  Còn một manh mối cuối cùng, nó ở đâu?

  Theo thông tin Jessie để lại trên bức tường đó, Jessie đến nhà dì lần đầu và chưa từng gặp Wendy.

  Điều này có nghĩa là Wendy có thể đã mất tích trước khi hắn đến, có nghĩa là dì Kaissy không phải là dì Kaissy, mà có thể là một người phụ nữ chim tu hú chiếm tổ chim khách.

  Như vậy mục đích bà ta cho mình vào nhà, rất có thể muốn biến mình thành quái vật giống như bà ta, hoặc giống như Jessie.

  Nếu bà ta không phải là dì Kaissy, vậy dì Kaissy thật đang ở đâu?

  Quá nhiều bí ẩn quấy nhiễu đại não bị mùi hôi thối hun ngất của Chu Diễn, Chu Diễn quay đầu lại nhìn thoáng qua thi thể Jessie, một con giòi trắng mập mạp đang chậm rãi bò ra khỏi hốc mắt đen kịt của hắn.

  Anh nhớ lại giấc mơ đáng sợ lúc nãy, hệ thống nói mình may mắn sống sót qua đêm thứ nhất, rất có thể cũng là vì thoát khỏi vận mệnh biến thành côn trùng.

  Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng dao phay phá cửa, dì Kaissy dùng dao phay phá cửa phòng mình!

  Tiếng động kinh người vang vọng trong bóng đêm.

  Tiêu rồi, thùng dụng cụ của mình vẫn còn ở trong phòng!

  Tác giả có lời muốn nói:

  Chương này phát lì xì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro