Chương 7 [Vườn Bách Thú]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía sau bức tường gần như đã đổ sập xuống, hai gã đàn ông thay phiên lén lút ngó mắt trong kính viễn vọng thông qua những lỗ trống bị đục rỗng, ánh mắt kinh diễm cùng thèm thuồng nhìn cách đó không xa.

Một gã nuốt nước miếng, lặng lẽ nói với người còn lại:

- Kể cả khi trước tận thế, ta cũng chưa bao giờ gặp ai xinh đẹp như vậy!

Gã còn lại cực kỳ tán đồng, đáy mắt lóe ra nồng đậm quang mang tà ác:

- Nếu đem được cô ta về cho đại ca, chúng ta sẽ được thưởng lớn!

Gã kia tiếp lời, dâm dục ánh mắt không thèm che giấu mà xuyên qua kính, nóng rực nhìn vào sườn mặt thiếu nữ kia, cười khà khà:

- Không chỉ như thế, chúng ta còn có thể hưởng dụng sau khi đại ca chơi chán...

Hai gã liếc nhau, đều thấy được sự tham lam trong mắt đối phương.

Khúc Vô Tranh hít hít mũi, bỗng nhiên hắt xì một cái, nàng sờ sờ mũi, đôi mắt khó hiểu.

Vương Lực thấy thế vội nói:

- Tiểu...Vô Tranh ngươi ngàn vạn đừng để bị cảm, tới, phủ thêm áo choàng!

Vừa nói vừa định lấy trong không gian ra thêm một cái áo choàng, chợt, tai hắn động lên, lập tức hung tợn liếc nhìn về khu nhà hoang đối diện:

- Mẹ kiếp! Có người theo dõi chúng ta!

Hắn dùng tích phân nâng cao thính giác, tuy không nghịch thiên đến mức giống thuận phong nhĩ tai nghe trăm dặm như Tiểu Vô Tranh lúc trước, nhưng ít ra trong bán kính vài chục mét hắn vẫn có thể miễn cưỡng nghe thấy được.

Dương Chu đang bận loay hoay ghép lại tấm bản đồ rách rưới, cũ kỹ vừa mới tìm được, lúc này nghe vậy cũng dừng lại, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn theo hướng Vương Lực chỉ, vừa cất lại bản đồ vừa nói:

- Ta đi xử lý, ngươi ở lại bảo vệ thiểu...Khúc Vô Tranh.

Vương Lực hừ một tiếng, cũng không ồn ào phản đối đổi lại mình đi gì đó, chỉ gật gật đầu.

Chỉ thoáng sau đó, thân mình Dương Chu như một cơn gió, vụt thẳng về phía trước, chớp mắt đã mất dạng.

Vương Lực nhìn theo một cách tiếc nuối, tuy rằng rất ngứa tay, nhưng hắn biết Tiểu Vô Tranh lúc không phát bệnh thì thật sự rất yếu gà, cần người bảo vệ, hắn ở lại là tốt nhất.

Lúc này, Vương Lực mới nhớ tới cần phủ thêm áo choàng cho Tiểu Vô Tranh, hắn lấy ra áo choàng, vừa xoay người thì liền thất kinh rồi, suýt chút nữa đứng không vững.

Bởi vì sau lưng hắn giờ phút này chỉ còn tiếng gió hô hô thổi, Tiểu Vô Tranh trong miệng hắn đã vô thanh vô thức biến mất từ lúc nào.

Vương Lực choáng váng.

Này mẹ nó, Tiểu Vô Tranh đi đâu rồi?!

-----

Dương Chu vừa đi cũng là lúc Khúc Vô Tranh động. Cơ thể của nàng đã được rèn luyện tới mức nghịch thiên. Tai, mắt, mũi, miệng và cảm quan đã đạt được cảnh giới cao nhất. Tuy rằng không được thông minh, nhưng bản năng phản xạ của cơ thể đã chỉ dẫn cho Khúc Vô Tranh đi tới nơi cần tới.

Đống đại lâu kề bên sự sụp đổ này tổng cộng có tới hơn hai mươi tầng. Khúc Vô Tranh dùng tốc độ ánh sáng mà lúc trước Khúc Vô Tâm đã dùng để giết cá sấu, nhanh chóng leo lên sân thượng.

Khúc Vô Tranh tay vịn lan can rỉ nát, rướn người ra khoảng không, đôi mắt tò mò mở to cố gắng nhìn về nơi xa.

Làn gió phất qua, từng sợi tóc mềm mại nghịch ngợm bay múa, lướt qua gò má hồng hào trắng nõn, tô điểm cho dung nhan sắc sảo mà đơn thuần, khung cảnh này đẹp hệt như một bức thủy mặc làm người không nỡ rời mắt.

Giang Tín nhìn đến thất thần, đến cả Triệu Thanh Thanh kêu vài tiếng cũng không nghe vào tai.

Hắn đời này chưa thấy ai có thể xuất sắc mà hòa lẫn hai loại khí chất trái ngược nhưng vẫn đẹp cực kỳ như thế.

Đặc biệt là đôi mắt kia, sạch sẽ trong suốt đến không chút tạp chất, chỉ cần gặp một lần liền làm người suốt đời khó quên.

- Tín ca ca! Tín ca ca!

Giang Tín phục hồi tinh thần, nhanh chóng khép lại "Thiên lý nhãn" được gắn trên trán, phút chốc, hình ảnh thiếu nữ ngẩn người trước gió cũng lập tức biến mất.

Triệu Thanh Thanh không cao hứng hỏi:

- Ngươi nhìn cái gì đâu? Nhìn đến mức ngơ ngẩn cả người, ta cũng muốn xem!

Vừa nói vừa đưa tay định giật lấy "Thiên lý nhãn" đang khép mắt trên trán Giang Tín.

Giang Tín bắt được cổ tay của nàng, nhíu mày:

- Đừng nghịch ngợm!

Triệu Thanh Thanh không chịu, ra sức vùng vẫy:

- Ngươi không cho ta nhìn, có phải là chột dạ? Nói, ngươi đang nhìn cái gì? Có phải hay không là nhìn thấy được một cô gái xinh đẹp hơn ta, cho nên mới thất thần?

Giang Tín đau đầu, nhưng vẫn kiên nhẫn nhẹ giọng nói:

- Không phải, Thanh Thanh ngươi đừng như vậy vô cớ gây rối được không?

Xinh đẹp nữ nhân? Thiếu nữ kia sao có thể bị vũ nhục bằng từ ngữ tục tĩu như vậy được? Hắn tuyệt sẽ không thừa nhận từ ngữ như vậy là miêu tả nàng!

Triệu Thanh Thanh không thể tin tưởng mở to hai mắt, thét chói tai:

- Ngươi nói ta vô cớ gây rối? Tín ca ca ngươi đang trách ta tùy hứng?

Nói nói, hốc mắt Triệu Thanh Thanh đỏ lên, nghẹn ngào:

- Ngươi dám mắng ta! Còn không cho ta đụng vào "Thiên lý nhãn"! Chắc chắn là chột dạ! Tín ca ca ngươi thay đổi!

Sau đó khóc lóc xoay người chạy đi.

Giang Tín: "..."

Mọi người ánh mắt đồng tình, đồng thời ẩn ẩn vui sướng khi người gặp họa.

Đều nói nữ nhân tâm, đáy biển châm. Đến lượt Triệu Thanh Thanh nơi này thì không phải đáy biển nữa, này mẹ nó chính là cấp bậc vũ trụ luôn rồi.

Vị công chúa này kiêu ngạo, tùy hứng đến làm người giận sôi!

Lần đầu tiên Giang Tín cảm thấy quá sủng Triệu Thanh Thanh cũng không phải việc tốt.

Nhưng Giang Tín vẫn đuổi theo sau, hắn mặc dù thật không thể lý giải đầu óc Triệu Thanh Thanh nghĩ cái gì, sao có thể chỉ bằng một câu giải thích của hắn đã có thể lung tung rối loạn suy ra một đống việc vô nghĩa, nhưng nơi này nguy hiểm luôn luôn rình rập, để nàng chạy một mình với cảm xúc kích động như vậy, hắn không yên tâm.

Trong khi Vương Lực gấp đến độ dậm chân, Khúc Vô Tranh lại đang đứng trên sân thượng hưởng gió và hít khí, nàng gãi gãi đầu, nghiêng đầu mờ mịt nghĩ lại mình lên đây làm cái gì.

Nghĩ nghĩ liền đói bụng, thế là trọng điểm chạy trật, đối với tiểu ngốc tử mà nói, trời đất bao la bữa ăn lớn nhất.

Vẫn là đi tìm sữa đi! - Tiểu ngốc tử nghiêm túc mà nghĩ.

Giờ phút này, không một ai biết trước được nguy hiểm đã cận kề, hướng gió chợt thay đổi biến động mạnh mẽ, cát bụi bay mù mịt báo trước cho một tương lai đầy tăm tối.

Bên này, sau khi giận dỗi chạy khỏi đoàn đội, Triệu Thanh Thanh mới phát giác được mình lạc đường.

Đối với một cái tiểu công chúa được bảo vệ kỹ lưỡng lại được sủng hư mà nói, rời khỏi vệ sĩ của mình mới chân chính là ác mộng bắt đầu.

Triệu Thanh Thanh nhìn hoàn cảnh trơ trọi lạ lẫm xung quanh, tức khắc sợ hãi đến khóc lên.

Nàng vừa tức giận vừa ủy khuất, vội chạy ra đây mà không có đem theo bất cứ thứ gì trên mình, kể cả nhẫn không gian lúc trước cũng đã tháo ra đưa cho Giang Tín. Nàng hiện giờ hai bàn tay trắng, không có đạo cụ cũng không có thực lực bảo vệ mình!

Ý thức được điều này, Triệu Thanh Thanh hối hận không thôi, đồng thời đưa tay che mặt khóc thút thít, vừa khóc vừa gọi Giang Tín:

- Ô ô ô...Tín ca ca...Tín ca ca...

Ngay lúc này, một giọng nói bỡn cợt của đàn ông từ phía sau lưng Triệu Thanh Thanh truyền đến:

- Ô kìa, ở đây có một mỹ nhân đang rơi lệ, thật đáng thương.

Nói đáng thương, nhưng ngữ khí kia hoàn toàn là trêu đùa, tức khắc, Triệu Thanh Thanh tức giận quay phắt người lại, mang giọng mũi mắng lên:

- Ngươi câm miệng đi, đồ rác rưởi!

Sự thực chứng minh, không có khí tràng cùng thực lực thì không nên độc miệng, nếu không kết cục sẽ không quá tốt đẹp.

Đám đàn em định nói hùa theo lúc này cũng sợ tới mức im bặt, lén lút nhìn sắc mặt đại ca.

Quả nhiên, khóe miệng đang cong lên của gã từ từ hạ xuống, ánh mắt cũng trở nên tàn nhẫn lên. Thấy vậy, đám đàn em nhìn Triệu Thanh Thanh mang theo chút thương hại cùng tiếc nuối.

Mỹ nhân như vậy, hy vọng không cần bị chơi chết quá sớm, bọn họ cũng muốn được nếm hương vị đâu!

Hàn Tuyết đứng phía sau, hai tay bị trói chặt, phần đuôi của sợi dây thừng cũng được một gã cầm chắc trong tay lôi kéo, chúng kéo cô như kéo sủng vật.

Những người phụ nữ khác thì ngoan ngoãn cúi đầu, run rẩy theo phía sau, ai cũng cố gắng đuổi kịp bước chân bọn đàn ông mặc dù bọn họ hoàn toàn có cơ hội tự do. Bởi vì bọn họ sợ hãi rơi vào kết cục như Hàn Tuyết, đó căn bản chính là sống không bằng chết, đến heo chó cũng không bằng!

Triệu Thanh Thanh khí thế hùng hổ dần nhạt xuống, tuy là người chơi nhưng nàng được bảo vệ quá tốt, cho nên nàng luôn ỷ lại điều đó và chưa bao giờ dùng tích phân nâng cao thực lực, nàng hiện tại thực sợ hãi cũng thực hối hận, đặc biệt là sau khi thấy thảm trạng của Hàn Tuyết, nàng chấn kinh đến mức che miệng khiếp sợ lui về phía sau vài bước.

Mắt sưng lên, mũi chảy đầy máu, khóe miệng cũng bầm tím một mảnh, quần áo rách tả tơi, tay chân đan chéo nhiều vết roi cùng vết thương sâu cạn, Hàn Tuyết đã bị hành hạ đến không còn hình người.

Hàn Tuyết cúi đầu, che đi vẻ châm chọc cùng thật sâu hận ý trong đáy mắt. Cô biết, lại một nạn nhân sắp sửa bị bọn chúng đạp hư!

Nhưng mà cô quá nhỏ yếu! Bé nhỏ đến mức chính mình cũng không tự giải thoát được chứ đừng nói đến việc giúp người khác. Cô yếu ớt, cho nên dù cực kỳ thù hận, cho dù kẻ thù tại trước mắt, cô vẫn không làm gì được! Thậm chí đến trốn thoát khỏi kẻ thù cũng thập phần bất lực, ba lần bốn lượt chạy trốn đều bị tóm lại, hơn nữa vẫn là bọn chúng cố ý thả lỏng, chúng cho cô hy vọng sau đó một chân dẫm nát nó, tiếp theo chỉ cần cười sung sướng nhìn xem vẻ mặt chết lặng của cô. Sự phản kháng của cô chỉ là một trò hề giải trí đối với lũ súc sinh này! Chúng căn bản không bỏ cô vào mắt!

Triệu Thanh Thanh kinh hãi, xoay người muốn chạy trốn. Đáng tiếc rằng còn chưa chạy được ba bước liền bị người từ sau ôm lấy, tiếp theo, một mùi rác rưởi hôi thối xông vào mũi Triệu Thanh Thanh khiến nàng ghê tởm cực kỳ, hơn nữa tên kia còn nói một lời thật buồn nôn:

- Mỹ nhân, chạy đi đâu vậy? Ở đây chơi với các anh không vui sao? Mỹ nhân à~

Triệu Thanh Thanh chưa bao giờ nhận phải sự nhục nhã, ê chề như vậy, không quan tâm mà quay lại cho tên kia một cái tát, thét lên:

- Ngươi mơ tưởng! Mấy cái rác rưởi làm người buồn nôn như các ngươi cũng xứng chạm vào ta?!

Gã đàn ông vốn dĩ đã thật nhẹ nhàng đối xử với Triệu Thanh Thanh, nay bị tát, hơn nữa còn là phụ nữ - loại người mà hắn ta cho là vô dụng, chỉ để làm công cụ phát tiết tình dục. Gã tức điên lên, hung tợn cho Triệu Thanh Thanh hai cái tát khiến nàng ngã chúi xuống đất, lòng bàn tay non mịn được bảo dưỡng kỹ càng lập tức bị xước ra máu. Gã đàn ông phẫn nộ, lại đạp vào bụng Triệu Thanh Thanh một cái khiến nàng lập tức thét chói tai.

Gã đại ca lạnh lùng nhìn hết thảy, nếu Triệu Thanh Thanh ngoan một chút, có lẽ hắn ta sẽ châm chước cho hầu hạ bên mình, nhưng một khi không biết điều, vậy phải nhận trừng phạt.

Triệu Thanh Thanh bị tát, bị đá, còn bị mắng chửi bằng ô ngôn uế ngữ, lập tức ủy khuất chảy hai hàng nước mắt.

Nhưng người trước mắt này không phải Giang Tín, cũng không phải đồng đội của Triệu Thanh Thanh mà là những gã đàn ông bản xứ đã sớm mất hết lương tri đạo đức, không những không ai thương tiếc cho Triệu Thanh Thanh mà ngược lại, bọn họ còn cực kỳ chán ghét.

Phụ nữ khóc chính là yếu đuối, ở nơi này yếu đuối đồng nghĩa với vô dụng, mà người vô dụng...còn được xem là người sao?

Gã đại ca nhàm chán phất tay, thờ ơ đến máu lạnh:

- Con đàn bà này giao cho chúng mày, tao hết hứng rồi!

Nói xong liền bỏ đi, đồng thời không quên dắt theo những người phụ nữ khác.

Mà đám đàn em của gã đã sớm mừng như điên, đôi mắt tham lam dâm uế đánh giá Triệu Thanh Thanh, có người nhịn không được liền ngay tại chỗ cởi quần.

Bọn họ không hẹn mà liếc nhau: tuy vô dụng, nhưng còn xinh đẹp chán!

Triệu Thanh Thanh hét lớn một tiếng, hai mắt vừa lật liền hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro