Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Chuyện Vương Thanh bị thương, người của công ty hàng không Tinh Vũ ai cũng biết. Vương Thanh đến công ty, liền bị người công ty vây thành một đoàn, mà Phùng Kiến Vũ đến cùng với anh bị người chen chúc lấn qua một bên. Nhìn Vương Thanh ở trong đám người ngượng ngùng cười , làm cho Phùng Kiến Vũ nhớ tới năm đó khi còn ở trường học anh cũng là một nhân vật quan trọng.


Năm đó lúc học đại học, Vương Thanh bởi vì thanh âm rất êm tai liền bị câu lạc bộ phát thanh kéo đi làm nam phát thanh viên. Người của câu lạc bộ phát thanh đã ít, hơn nữa nam phát thanh viên lại còn hiếm hoi hơn, Vương Thanh gia nhập từng làm cho câu lạc bộ phát thanh huy hoàng một thời. Mỗi một lần tiết mục phát thanh kết thúc, Vương Thanh phải về kí túc xá , cũng sẽ bị một nhóm lớn nữ sinh ngăn ở trước cửa phòng phát thanh. Có nữ sinh tặng hoa, có nữ sinh tặng sô cô la , có nữ sinh tặng bánh bích quy mình làm, có nữ sinh tặng bánh ngọt mình làm, nhưng Vương Thanh nhận được nhiều nhất vẫn là thư tình.


Bất quá tính cách của Vương Thanh luôn luôn cao lãnh, đối với những thứ đãi ngộ mà nam sinh khác không ngừng hâm mộ - anh một chút cũng không thèm để ý. Lúc đó Phùng Kiến Vũ luôn ở bên cạnh Vương Thanh, đối với những chuyện này đã sớm thấy không có gì lạ, có lúc cậu còn nói đùa với anh , đem duyên phận của anh với nữ sinh chia cho cậu một ít. Mỗi lần Phùng Kiến Vũ nói những lời tương tự, Vương Thanh liền trưng một bộ sắc mặt khó coi cũng không để ý cậu. Bây giờ Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh ở bên nhau, cậu rốt cuộc biết tại sao ban đầu cậu ở trước mặt Vương Thanh nhắc tới cô gái khác , Vương Thanh liền bày một bộ sắc mặt cho cậu nhìn , nguyên lai biểu hiện của Vương Thanh đều là biểu hiện của sự ghen tuông a.


Phùng Kiến Vũ đang cảm thán về quá khứ , Vương Thanh đột nhiên thoát khỏi vòng vây đi tới bên cạnh cậu . Vừa vặn Tần Kiệt - có quan hệ không tệ với Phùng Kiến Vũ - nhìn thấy màn này, liền tiến tới vây xem. Tần Kiệt và Phùng Kiến Vũ đều là tiếp viên hàng không, cho nên trước kia quan hệ của Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh không tốt thì quan hệ của Tần Kiệt cùng Vương Thanh cũng không thế nào giao hảo. Tần Kiệt cũng không để ý tới sắc mặt có thể đông chết người của Vương Thanh , đem Phùng Kiến Vũ kéo sang một bên, lặng lẽ nói: "Đại Vũ, anh giảng hòa với Vương Thanh khi nào a,  sao không nói với tôi một tiếng, mới vừa rồi nhìn thấy hắn tôi còn cảm thấy khó xử. Vốn là cùng một công ty ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy (thường xuyên gặp mặt) , lúc trước không có giao tình gì với hắn là bởi vì  quan hệ của anh và hắn không tốt. Nhưng mà tôi lại nghe người khác nói tốt vô cùng, nếu hai người hòa hảo rồi, vậy tôi..."


Phùng Kiến Vũ nhìn Tần Kiệt cười một cái nói: "Tôi cùng anh ấy đã hòa hảo rồi, cậu đương nhiên có thể cùng anh ấy làm bạn rồi. Bất quá anh ấy đối với người không quen thì rất lạnh lùng, cậu nếu muốn kết bạn với anh ấy có thể đi thử một chút,  thành công hay không tôi cũng không biết." Vừa nói giống như là khích lệ vậy vỗ bả vai Tần Kiệt , sau đó đi về phía Vương Thanh , hai người vừa nói vừa cười đi tìm lãnh đạo sắp xếp chuyến bay .


Quan hệ của Vương Thanh và nhân viên làm việc trong phi trường đều rất tốt, lần này vết thương lành, không tránh khỏi lại muốn đi ăn mừng một chút. Mọi người vừa nhìn thấy quan hệ của Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ có chút hòa hoãn, liền lập tức gọi Phùng Kiến Vũ đi ăn cơm chung. Vốn bữa cơm hôm nay chính là vì chúc mừng Vương Thanh khỏi hẳn, cho nên ăn cái gì dĩ nhiên là do anh quyết định. Khoảng thời gian này, Vương Thanh bị thương không thể ăn dầu mỡ, cay, cho nên Phùng Kiến Vũ cũng vẫn luôn phụng bồi anh ăn cháo hoặc thức ăn thanh đạm . Nhưng mà sống chung với Phùng Kiến Vũ nhiều năm rồi, Vương Thanh làm sao không biết cậu là một người không thịt không vui, với lại cũng muốn cậu bồi bổ thân thể, anh liền đề nghị mọi người đến quán đồ nướng bọn họ thường xuyên đến


Trên bàn ăn lớn như vậy, có khoảng mười mấy người, vị trí vẫn đủ lớn, nhưng là Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ luôn ngồi cạnh nhau, luôn nói chuyện trời đất, cuối cùng từ hai người (人人), biến thành một chữ tòng (从 ). Mọi người vốn chẳng qua là cho là quan hệ hai người có chút hòa hoãn, nhưng thấy hai người đối với mọi người nhắm mắt làm ngơ, trò chuyện khí thế ngất trời,cũng trợn mắt hốc mồm.


Hai người không ngừng nói chuyện phiếm, đến khi phục vụ bưng thức ăn lên mới dừng lại. Phùng Kiến Vũ vùi đầu ăn thịt, Vương Thanh liền tươi cười gắp thức ăn cậu thích vào trong đĩa của cậu. Mọi người đều biết Vương Thanh là một người tính cách rất tốt, đối với bạn bè cũng rất nhiệt tâm , nhưng mà tỉ mỉ chiếu cố người khác như vậy, mọi người đều là lần đầu tiên thấy. Trong lúc nhất thời mọi người đều quên ăn cơm, tất cả đều nhìn chằm chằm Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ.


Phùng Kiến Vũ vốn chính là người da mặt mỏng, nhiều người nhìn cậu như vậy, trong lúc nhất thời cậu không có khẩu vị, buông đũa xuống. Vốn là vẫn đang cười híp mắt gắp thức ăn cho Phùng Kiến Vũ Vương Thanh thấy cậu buông đũa xuống, liền hỏi: "Đại Vũ sao em không ăn, là thức ăn không ngon, hay là thân thể không thoải mái a?" Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh không nói lời nào, rồi lại nhìn về phía một đống đồng nghiệp của anh nhìn cậu chằm chằm . Vương Thanh theo ánh mắt Phùng Kiến Vũ nhìn qua, sắc mặt trầm xuống, trừng mắt, đám đại lão gia này đều cúi đầu, làm bộ như đang chuyên tâm ăn cơm.


Vương Thanh đối với hành động của bọn họ hết sức hài lòng, quay đầu đối mặt Phùng Kiến Vũ lộ ra nụ cười đẹp mắt , "Đại Vũ, được rồi, bây giờ em có thể hảo hảo ăn cơm rồi." Phùng Kiến Vũ trong lòng thầm vui, nhưng là vẫn là mặt đầy bình tĩnh gật đầu một cái.


Nghẹn một ngày Tần Kiệt rốt cuộc không nhịn được, ực mạnh một lon bia, gò má đỏ bừng đứng lên, hướng về phía Vương Thanh nói: "Thanh ca, anh cùng Đại Vũ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trước kia là kiểu chết già không lui tới với nhau , bây giờ lại như hai khối nam châm vậy không chịu tách ra. Tôi bây giờ cũng hoài nghi, hai ngươi có phải đang yêu đương hay không." Tần Kiệt vừa dứt lời, trên bàn cơm đều yên lặng 


Sắc mặt Vương Thanh vẫn là không có gì thay đổi, đem bàn xoay trên bàn ăn quay vòng một chút, lại gắp một ít địa tam tiên cho Phùng Kiến Vũ, "Tôi cùng Đại Vũ trước có chút hiểu lầm, bây giờ hiểu lầm giải trừ, dĩ nhiên là tốt với nhau thôi." Mọi người đều nín thở chờ đợi câu trả lời của Vương Thanh, kết quả là bị  anh trả lời hời hợt đối phó cho qua, mặc dù cũng không cam lòng, muốn biết thêm chút nữa, nhưng đề u bị uy nghiêm của Vương Thanh đàn áp không dám mở miệng


Phải nói mọi người tại sao lại tôn kính Vương Thanh như vậy, thì phải nói đến lúc học đại học rồi . Đồng nghiệp làm việc với nhau hiện giờ, phần lớn đều là bạn học chung thời đại học. Đi học sẽ có 3000 m khảo sát thể năng, khi mọi người rối rít vì khảo sát thể năng mà chuẩn bị , chỉ có Vương Thanh không lo lắng thảnh thơi ở trong phòng ngủ chơi game. Kết quả cuối cùng thành tích khảo nghiệm , Vương Thanh 3000 m lại là toàn trường đệ nhất. Do dự loại khảo sát này là một tổ nhỏ làm, rất nhiều người cũng hoài nghi Vương Thanh có phải hay không mua chuộc lão sư, sửa lại thành tích cuộc thi.


Cuối cùng, Vương Thanh cùng những người nghi ngờ anh chạy một trận, cuối cùng Vương Thanh thắng lợi kết thúc. Trước không nói Vương Thanh chạy nhanh hơn bọn họ, còn chạy nhiều hơn bọn họ hai vòng, khiến cho tất cả mọi người đều thần phục anh. Sau đó mọi người mới biết, Vương Thanh từ năm 15 tuổi , liền kiên trì đến phòng thể dục rèn luyện thân thể, cho nên 3000 m đối với anh mà nói, căn bản cũng không coi ra gì. Từ đó về sau, mọi người đều gọi Vương Thanh là Thanh ca, không liên quan tuổi tác, chẳng qua là một loại tôn trọng 


Trong quá trình ăn cơm , Phương Văn Hạo vẫn không có nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn mọi người nháo, tự mình ăn cơm của mình, uống rượu của mình. Cho đến khi Vương Thanh đứng dậy đi wc, Phương Văn Hạo rốt cuộc có phản ứng, cũng đứng dậy đi theo ra ngoài. Mọi người đều ở đây tự chơi , chỉ có Phùng Kiến Vũ lặng lẽ theo ra ngoài , bởi vì dự cảm của một người đang yêu nói cho cậu biết, hôm nay Phương Văn Hạo có chút kỳ quái.


Vừa đi đến cửa phòng vệ sinh, Phùng Kiến Vũ liền nghe thấy thanh âm hai người nói chuyện với nhau, cậu liền nghe được thanh âm trầm thấp là thuộc về Vương Thanh ."Văn Hạo, cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?"


Trong phòng vệ sinh an tĩnh rất lâu, Phùng Kiến Vũ dựa vào tường len lén nhìn một cái, Vương Thanh hai tay để trong túi , Phương Văn Hạo bây giờ đứng trước mặt anh cúi đầu, hơi có vẻ nhỏ bé. Một lát sau, Phương Văn Hạo ngẩng đầu lên, gò má ửng đỏ, khẽ cắn môi, bộ dáng kia Phùng Kiến Vũ không thể quen thuộc hơn nữa, đó là dáng vẻ cậu nhìn về phía Vương Thanh. Phùng Kiến Vũ không kiềm được tim đập rộn lên, cậu đột nhiên cảm giác điều mình dự cảm sắp xảy ra


Phương Văn Hạo mặt đầy dứt khoát, trong ánh mắt có sự kiên định mà Phùng Kiến Vũ chưa từng thấy qua , "Thanh ca, em thích anh, từ lúc học đại học em chỉ thích anh, em muốn ở bên anh ." Phương Văn Hạo nói xong, mặt đầy mong đợi nhìn Vương Thanh, hy vọng từ trong miệng anh nghe được câu trả lời hắn mong muốn.


Thấy bộ dáng của Phương Văn Hạo , Vương Thanh đột nhiên cười lên, vỗ bả vai Phương Văn Hạo, "Văn Hạo, cậu còn nhỏ, tình cảm cậu đối với tôi bất quá là sùng bái . Cậu thích tôi, bởi vì lúc mới bắt đầu làm việc, tôi chiếu cố cậu rất nhiều, lại dạy cho cậu rất nhiều chuyện, cậu cảm kích tôi, đó không phải là tình yêu. Huống chi..." Vương Thanh đột nhiên ngừng lại, lộ ra một cá nụ cười ngọt ngào, "Huống chi tôi đã có người tôi yêu sâu đậm rồi, tôi muốn cả đời ở bên cạnh em ấy . Đã từng đối với tôi mà nói, nguyện vọng lớn nhất của tôi đó là có thể cùng em ấy ở bên nhau . Bây giờ, nguyện vọng của tôi đã thành hiện thực , có lẽ em ấy không phải rất ưu tú, nhưng trong mắt tôi em ấy là người tốt nhất trên thế giới , tôi nguyện ý trả giá tất cả để đối tốt với em ấy."


Phương Văn Hạo giống như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn chằm chằm vào Vương Thanh, hơi có chút không cam lòng hỏi, "Thanh ca, người anh nói , không phải là Vũ ca chứ ?"


Vương Thanh không có nói đúng vậy, cũng không có nói không phải, anh chẳng qua là để lại cho Phương Văn Hạo một câu nói, "Người mà tôi yêu, là người yêu của tôi." Dù sao cũng là đàn em nhiều năm , Vương Thanh thấy dáng vẻ thất vọng của Phương Văn Hạo , vẫn là lên tiếng an ủi một câu, "Văn Hạo, có một ngày, nếu như cậu tìm được người cậu yêu chân chính ,cảm giác của cậu tuyệt đối không chỉ như vậy. Tôi bất quá là một người khách qua đường trong cuộc đời cậu, người cậu phải tìm chính là người có thể bầu bạn với cậu một đời. Bất luận như thế nào, trong mắt tôi cậu vẫn là niên đệ ưu tú nhất ." Nói xong, Vương Thanh cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng vệ sinh, anh biết, bây giờ Phương Văn Hạo cần yên tĩnh một mình


Vương Thanh đi ra phòng vệ sinh, Phùng Kiến Vũ còn tựa vào trên tường ngẩn người. Phùng Kiến Vũ không phải là chưa từng chứng kiến Vương Thanh được tỏ tình, nhưng mà bây giờ thân phận của cậu cùng Vương Thanh không giống như xưa, thấy Vương Thanh bị tỏ tình cảm giác cũng không giống nhau. Cái loại cảm giác ê ẩm chát chát, từ trong lòng lan tràn mỗi xó xỉnh trong thân thể . Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu lên, mặt đầy nghiêm túc, "Thanh nhi, tại sao là em."


Vương Thanh là ai, trên cái thế giới này hiểu rõ nhất Phùng Kiến Vũ không ai bằng Vương Thanh anh rồi . Anh nhéo gò má Phùng Kiến Vũ , "Bởi vì em là Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ chỉ thuộc về anh , em là người mà anh muốn dùng cả đời để yêu thương quý trọng."


Nghe những lời của Vương Thanh , Phùng Kiến Vũ cảm thấy chóp mũi đau xót, cúi đầu, Vương Thanh nắm bả vai cậu , đi đến cửa tiệm cơm , vừa đi vừa nói: "Để cho bọn họ ăn đi đi, chúng ta nên về nhà." ​​​​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic