Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Vương Thanh dù sao cũng là thanh niên, cộng thêm hàng năm rèn luyện thân thể, cho nên tố chất thân thể tương đối khá, sức khôi phục mạnh,vết thương trên cánh tay rất nhanh liền lành lại.


Hôm nay, Phùng Kiến Vũ phụng bồi Vương Thanh đi bệnh viện khám lại. Vương Thanh ngồi ở trên giường, bác sĩ kiểm tra vết thương, cười ha hả nói: "Vương tiên sinh, vết thương của anh khôi phục rất tốt a, nếu là đặt ở trên người người khác, bị thương như vậy làm sao cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể tốt lên được a."


Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ đứng ở sau lưng bác sĩ , cười ngọt ngào, "Đó là bởi vì người bên cạnh chiếu cố tốt, cho nên tôi mới nhanh khỏi." Vương Thanh thốt ra lời này, mặt Phùng Kiến Vũ lập tức đỏ lên, cậu dĩ nhiên biết Vương Thanh nói người bên cạnh chính là mình, nhưng mà nói ra trước mặt mọi người như vậy, khó tránh khỏi sẽ có chút ngượng ngùng.


Nhìn gò má đỏ bừng của Phùng Kiến Vũ , Vương Thanh nuốt từng ngụm nước bọt, giống như là nhớ ra cái gì đó, nhìn bác sĩ nghiêm túc hỏi, " bác sĩ, anh nói vết thương của tôi đã khôi phục rất tốt, vậy tôi có phải có thể làm một ít vận động kịch liệt đúng không a."


Bác sĩ dĩ nhiên không biết trong lòng Vương Thanh ấp ủ tâm tư gì, chỉ nghĩ Vương Thanh sốt ruột muốn rèn luyện thân thể, " Ừ, vậy phải xem là vận động kịch liệt kiểu gì rồi. Nếu vận động bình thường đều có thể, nhưng nếu là cử tạ hay đại loại thế thì không được làm, dẫu sao vết thương của anh mới vừa phục hồi như cũ." bác sĩ nghiêm chỉnh dặn dò Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ cũng đang nghiêm túc nghe, chỉ có tâm tư của Vương Thanh toàn bộ không có đặt trong chuyện này.


Nhìn Phùng Kiến Vũ ngơ ngác , Vương Thanh trong lòng không khỏi suy nghĩ: Mình thật là yêu một đứa nhỏ ngốc. Đại Vũ, tối hôm nay, em có thể trốn không thoát. Suy nghĩ một chút ngây ngốc cười lên, chọc cho bác sĩ cùng Phùng Kiến Vũ đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh.


Vết thương của Vương Thanh đã lành, cũng nên trở về công ty đi làm. Trận này, vì chiếu cố Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ không thể không tìm người đổi ca, chỉ bay những chuyến bay ngắn cùng ngày có thể trở về nhà , cả người nhìn qua cũng rất là mệt mỏi. Ngày mai sẽ phải đi làm, Vương Thanh chủ động nói ra hôm nay anh sẽ nấu cơm, hảo hảo chúc mừng vết thương của anh phục hồi như cũ. Phùng Kiến Vũ nhìn vết thương của Vương Thanh đã lành, cũng sẽ không giành làm việc với anh, suy nghĩ đợi một hồi ăn cơm xong sẽ rửa chén.


Không hổ là người sống một mình đã lâu, không bao lâu Vương Thanh liền làm xong bốn món một canh, trong đó vẫn là có địa tam tiên Phùng Kiến Vũ thích nhất . Vì làm nóng bầu không khí, Vương Thanh còn đặc biệt mở ra một chai rượu vang. Buổi tối hôm đó , hai người ăn ngọt ngọt ngào ngào , thỉnh thoảng gắp thức ăn cho đối phương, thỉnh thoảng chạm ly một cái, thật sự có loại cảm giác đang đi đến thiên hoang địa lão . Đến cuối cùng, lúc ly rượu vang thấy đáy, Phùng Kiến Vũ lại có một loại cảm giác lung lay dục tiên


Thấy Phùng Kiến Vũ có chút choáng váng, Vương Thanh liền đỡ cậu đến ghế salon trong phòng khách , để cho cậu dựa vào nghỉ ngơi, mình đi vào phòng ăn, thu thập chén đũa.


Chờ Vương Thanh thu thập xong phòng bếp đi ra, Phùng Kiến Vũ đã ngủ. Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ ngủ say sưa, trong đầu nghĩ: Kế hoạch hôm nay muốn đem Đại Vũ ăn hết lại phải rơi vào khoảng không rồi. Vương Thanh bế Phùng Kiến Vũ lên, đi vào phòng ngủ. Sau khi đắp kín chăn cho cậu , Vương Thanh liền đi vào phòng tắm tắm.


"Ào ào " tiếng xối nước vang lên, Phùng Kiến Vũ cũng mơ mơ màng màng mở mắt. Cậu vốn là tối hôm nay muốn đem mình tặng cho Vương Thanh, nhưng ai ngờ uống một chút rượu vang đã có chút choáng váng đầu, dựa vào ghế sa lon liền ngủ. Phùng Kiến Vũ lắc lắc đầu, để cho mình thanh tỉnh một ít, từ trong ngăn kéo len lén lấy ra gel bôi trơn hiệu K mình đã mua. Một tuần trước , Phùng Kiến Vũ liền ở trên mạng len lén tìm hiểu, xem đề cử trên internet, nhãn hiệu gel bôi trơn này tương đối an toàn.


Từ lần trước cùng Vương Thanh thổ lộ tình cảm về sau , Phùng Kiến Vũ đối với những chuyện này cũng không còn mâu thuẫn nữa , cậu biết nếu như cậu muốn cùng Vương Thanh ở chung với nhau, những chuyện này là không thể tránh khỏi. Cậu biết Vương Thanh nhất định không chịu làm người bên dưới, cho nên cậu chỉ có thể thỏa hiệp, vốn tình yêu chính là ở nhân nhượng và thoải hiệp lẫn nhau. Chẳng qua là Phùng Kiến Vũ cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, có một ngày cậu sẽ cam tâm ở một dưới thân một người đàn ông . Nhưng mà, người này là Vương Thanh, cho nên Phùng Kiến Vũ nguyện ý.


Phùng Kiến Vũ từ từ cởi bỏ quần, chỉ mặc một cái áo sơ mi màu trắng, ngồi ở trên giường không ngừng hít thở sâu. Vương Thanh chưa đi ra, Phùng Kiến Vũ cũng không biết nên làm như thế nào, cậu chỉ có thể an ủi nội tâm cuồng loạn của mình, chờ đợi Vương Thanh.


Khi Vương Thanh tắm xong đi ra, liền thấy một màn ướt át này. Trên gò má Phùng Kiến Vũ là hai đóa mây đo đỏ, bởi vì khẩn trương từ đầu đến cuối luôn cắn nhẹ đôi môi kiều diễm ướt át, nút áo sơ mi nút áo bởi vì nhiệt độ trong phòng khá cao cũng không có cài hết, xương quai xanh hấp dẫn vừa vặn bại lộ ở trong tầm mắt Vương Thanh , hạ thân xích lõa bày ra đôi chân thẳng tắp, bộ vị trọng yếu nhất giữa hai chân bị chăn trắng như tuyết che lấp. Phùng Kiến Vũ mặt đầy vô tội nhìn Vương Thanh từ trong phòng tắm đi ra ngoài , theo bản năng liếm môi một cái , thật giống như thiên sứ từ trên trời rơi xuống .


Vương Thanh vốn là mới vừa tẩy xong một thân dục hỏa, thấy Phùng Kiến Vũ dụ người như vậy , phân thân giữa hai chân liền lặng lẽ đứng thẳng. Vương Thanh đi tới mép giường, dùng hết khả năng đè nén dục vọng dưới thân, "Đại Vũ, em biết mình đang làm gì không?"


Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh mắc cở gật đầu một cái, " Ừ, em biết, em muốn đem bản thân mình tặng cho anh, coi như lễ vật chúc mừng anh hết bệnh . Hơn nữa, trước kia em cũng đã đáp ứng anh, chờ vết thương anh lành lại, chúng ta liền..." Phùng Kiến Vũ càng nói thanh âm càng nhỏ. Bình thường Phùng Kiến Vũ nhìn qua là dáng vẻ một đại nam tử , hơn nữa bình thường lại tùy tiện, cho nên rất khó để cho người khác tưởng tượng được dáng vẻ ngượng ngùng của cậu. Hôm nay, Vương Thanh lại thấy được dáng vẻ ngượng ngùng của cậu, trong lòng lại càng vui vẻ, đem Phùng Kiến Vũ ôm vào trong lòng, dùng sức hôn hai cái.


Vương Thanh thấy được gel bôi trơn K để bên cạnh, xấu xa cười đáp, "Đại Vũ, nguyên lai em đã sớm có mưu tính rồi a, ngay cả cái này cũng đều chuẩn bị xong rồi a." Vương Thanh trêu chọc làm cho Phùng Kiến Vũ càng ngày càng xấu hổ, vốn đang cúi đầu, lại càng cúi thấp thêm mấy tấc, hận không thể nhanh chóng tìm cái lỗ chui xuống, tránh cho người khác nhìn thấy bộ dáng lúc này của mình


Vương Thanh biết Phùng Kiến Vũ da mặt mỏng, liền dựa sát vào. Nâng cằm Phùng Kiến Vũ lên, nói nghiêm túc: "Đại Vũ, anh thật thật cao hứng." ánh mắt thâm tình, để cho Phùng Kiến Vũ rất nhanh liền thất thủ trong đó. Vương Thanh từ từ đến gần đôi môi Phùng Kiến Vũ , cuối cùng đem mình môi hôn lên , triền miên hôn.


Hồi lâu, hai người tách ra trên khóe miệng còn lưu lại sợi tơ dâm mỹ. Vương Thanh cuối cùng đem áo sơ mi trắng trên người Phùng Kiến Vũ cởi xuống, thân thể xinh đẹp liền hiện ra ở trước mặt Vương Thanh . Vương Thanh cúi đầu, ngậm vào hạt đậu hồng trước ngực Phùng Kiến Vũ. Đầu lưỡi linh xảo ở đầu vú cậu loạn chuyển, cậu quay đầu sang hướng khác, không dám nhìn Vương Thanh. Vương Thanh muốn sự chú ý của Phùng Kiến Vũ đều đặt trên người anh, đầu óc xấu dùng sức cắn đầu vú Phùng Kiến Vũ


Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm Vương Thanh, có vẻ tức giận cũng hết sức khả ái. Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ như vậy, lại động tình mấy phần, anh lấy gel bội trơn ở đầu giường  , cho rất nhiều lên tay, thăm dò tiểu huyệt của Phùng Kiến Vũ. Nhưng ngón tay còn chưa có đi vào trong tiểu huyệt thì cánh tay Vương Thanh liền bị Phùng Kiến Vũ bắt được. Vương Thanh nghi hoặc nhìn về phía Phùng Kiến Vũ liền thấy dáng vẻ đắn đo của cậu , Vương Thanh không thể làm gì khác hơn là thu hồi cánh tay lại, "Đại Vũ, em không muốn đúng không. Nếu như em không muốn, anh nhất định sẽ không miễn cưỡng em." Vương Thanh cho là Phùng Kiến Vũ vẫn là cự tuyệt chuyện này, dù sao cũng là một người đàn ông cũng sẽ không hy vọng bị mình là người bị người khác thượng


Phùng Kiến Vũ vừa nghe, cũng biết Vương Thanh là hiểu lầm, nhưng lại không muốn nói ra suy nghĩ trong lòng. Cuối cùng, trải qua một phen đấu tranh nội tâm, Phùng Kiến Vũ vì để cho Vương Thanh biết mình thì nguyện ý tiếp thụ anh, vẫn là nói ra nguyên nhân mình vướng mắc , "Thanh nhi, em không phải là không nguyện ý. Em xem trên internet có người nói, hai người đàn ông lần đầu tiên sẽ đặc biệt đau, cho nên..."


"Ha ha ha ha..." Phùng Kiến Vũ còn chưa nói hết, Vương Thanh liền cười lên, anh xoa xoa đầu Phùng Kiến Vũ , "Đại Vũ,em sao lại khả ái như vậy." Anh thở dài, "Anh không có cách nào bảo đảm sẽ không làm em đau, bởi vì lần đầu tiên không đau là không thể nào, nhưng mà anh bảo đảm, anh nhất định sẽ không làm em bị thương. Cho nên, Đại Vũ chúng ta từ từ làm có được không." Lời của Vương Thanh rất chân thành, Phùng Kiến Vũ cơ hồ là không do dự liền gật đầu 


Ngón tay Vương Thanh nhờ gel bôi trơn từ từ chen vào trong tiểu huyệt của Phùng Kiến Vũ , nhìn cậu hơi nhíu chân mày, anh rất là đau lòng, nhưng anh biết mình không thể ngừng lại, bởi vì đây vẫn chỉ là mới bắt đầu. Vương Thanh ở trên người Phùng Kiến Vũ để lại vết hôn tỉ mỉ dầy đặc , ban đầu Phùng Kiến Vũ vẫn chưa thích ứng trong cơ thể bị vật khác thường tiến vào, nhưng dưới sự tỉ mỉ quan tâm an ủi của Vương Thanh , Phùng Kiến Vũ từ từ bắt đầu có thể tiếp nhận ngón tay Vương Thanh trừu sáp , còn phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, "Ân... a... ân... hắc..." Phùng Kiến Vũ ngước đầu, vô ý thức phát ra thanh âm hấp dẫn


Ngón tay Vương Thanh cũng từ từ tăng thêm đến bốn ngón,tiểu huyệt của Phùng Kiến Vũ cũng bắt đầu trở nên ẩm ướt mềm mại . Thấy mình khuếch trương đã làm xong hết rồi, Vương Thanh rút ngón tay ra, nâng hai chân Phùng Kiến Vũ lên, đem phân thân to lớn nhắm ngay tiểu huyệt của Pcậu . Trong nháy mắt Phùng Kiến Vũ hơi thất thần , Vương Thanh động thân một cái , liền tiến vào thân thể cậu.


Một trận đau đớn như xé rách tấn công Phùng Kiến Vũ , mặc dù mới vừa rồi đã thích ứng ngón tay của Vương Thanh, nhưng mà phân thân của Vương Thanh so với ngón tay thì lớn rất nhiều, cuối cùng Phùng Kiến Vũ vẫn không thể nào nhịn được, hô lên , "A... đau quá ..."Trán Phùng Kiến Vũ cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Vương Thanh không ngừng hôn lên gò má Phùng Kiến Vũ , hạ thân cũng từ từ tiến vào, qua một hồi lâu phân thân của anh mới hoàn toàn tiến vào


Phùng Kiến Vũ mặc dù rất đau, nhưng khi Vương Thanh hoàn toàn tiến vào thân thể của cậu , cậu đổ mồ hôi đầy đầu cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn. Cái loại cảm giác hạnh phúc khi cùng người mình yêu hợp lại thành một ngập tràn trong nội tâm của Phùng Kiến Vũ. Sau khi Vương Thanh tiến vào toàn bộ , không gấp gáp trừu động, mà ngậm lấy dái tai Phùng Kiến Vũ , ở bên tai cậu nói nhỏ, "Đại Vũ, anh yêu em, yêu em nhất trên thế giới này. Em biết không, em chính là tất cả của anh,là sinh mạng của anh."


Vương Thanh vừa dứt lời,nước mắt trong suốt Phùng Kiến Vũ liền theo khóe mắt chảy ra. Lời tỏ tình của Vương Thanh không hoa lệ, nhưng lại chạm đến nội tậm Phùng Kiến Vũ . Vương Thanh tiếp tục ở bên tai Phùng Kiến Vũ trêu chọc, bàn tay nắm được đầu vú Phùng Kiến Vũ , ngón tay ở đầu vú xoa nắn. Từ từ, cảm giác đau đớn trên người Phùng Kiến Vũ bị một loại cảm giác tê tê dại dại ở bên tai thay thế, tiếng rên rỉ say lòng người từ khóe miệng cậu tràn ra ngoài, " Ân... A... thật... thật kỳ quái a... thật là nhột a... ân... Ô ô... Hắc..."


Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ từ từ chìm đắm vào khoái cảm , rốt cuộc không kiềm chế dục vọng của mình nữa, đem hai chân của Phùng Kiến Vũ vòng qua thắt lưng mình, bắt đầu dùng sức luật động. Ban đầu Vương Thanh dùng phương thức chín cạn một sâu trừu sáp, Phùng Kiến Vũ cảm giác toàn thân rất nhột, vốn là đôi mắt đang khép hờ từ từ mở ra, đến gần Vương Thanh, khẽ cắn lên môi Vương Thanh , sau đó nhìn anh , "Thanh nhi, chậm như vậy. Anh, có phải là không được hay không a." Một dáng vẻ mị hoặc như yêu tinh làm cho hạ thân Vương Thanh lại sưng lên mấy phần.


Vừa nghe đến không được, Vương Thanh lập tức cảm thấy tôn nghiêm đàn ông bị nghi ngờ, anh vốn nghĩ Phùng Kiến Vũ là lần đầu tiên, muốn để lại cho Phùng Kiến Vũ trải qua tình yêu ôn nhu dịu dàng. Vương Thanh cũng không trả lời Phùng Kiến Vũ , giữ chặc thắt lưng cậu , lập tức mãnh liệt trừu sáp. Vương Thanh mỗi một lần trừu sáp đều rút ra cả cây, sau đó cả cây tiến vào, một lần so với một lần dùng sức, một lần so với một lần đi sâu vào, cuối cùng thậm chí thiếu chút nữa ngay cả hai quả trứng đều nhét vào tiểu huyệt của Phùng Kiến Vũ


Lúc này, Phùng Kiến Vũ cũng không thể thốt ra lời khiêu khích Vương Thanh nào nữa, chỉ có thể đỡ bả vai Vương Thanh , vô lực rên rỉ, "A..... quá nhanh... thật... thật sâu a... không... không cần..." Đột nhiên, Vương Thanh tựa như đâm đến chỗ nào đó trong thân thể Phùng Kiến Vũ , cậu cảm giác một đợt khoái cảm mãnh liệt tấn công tới, cái loại kích thích làm cho Phùng Kiến Vũ hưng phấn chảy ra nước mắt, " Ân... chỗ đó... A... Không muốn... Quá... quá thoải mái..."


Vương Thanh giống như là hiểu điều gì, hướng về điểm nhạy cảm của Phùng Kiến Vũ mãnh liệt tấn công , gel bôi trơn cùng tràng dịch hòa chung một chỗ, kèm theo sự trừu sáp chính là thanh âm "ba ba ba "  vang vọng trong phòng. Khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, Phùng Kiến Vũ cảm giác một đợt khoái cảm ngập đầu tấn công tới, tiểu huyệt mãnh liệt co rúc lại, phân thân tinh xảo bắn ra một cổ tinh dịch trắng đục vào giữa hai người.


Vương Thanh bởi vì tiểu huyệt của Phùng Kiến Vũ không ngừng co rúc sắp không giữ được mình, hướng về phía tiểu huyệt của cậu lại mãnh liệt rút ra cắm mấy trăm lần, cuối cùng cũng đem tinh dịch nóng bỏng tưới vào trong thân thể cậu , đi đôi với tinh dịch Vương Thanh bắn ra là Phùng Kiến Vũ run rẩy thân thể.


Một trận hoan ái dịu xuống, Phùng Kiến Vũ vô lực nằm trong ngực Vương Thanh , ngay cả khí lực nhấc một đầu ngón tay cũng không có. Nhưng mà Vương Thanh lại là một bộ dáng xuân phong đắc ý, ôm lấy Phùng Kiến Vũ, lưu manh cười một tiếng, "Đại Vũ, em bây giờ nói xem, anh rốt cuộc có được hay không." Phùng Kiến Vũ không nói lời nào, chẳng qua là dùng sức đem đầu chui vào trong ngực Vương Thanh


Vương Thanh cười ha hả ôm Phùng Kiến Vũ đi vào phòng tắm, còn như bọn họ có lại tới mấy lần hay không, đó chính là một bí mật... ​​​​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic