Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Cha mẹ Phùng Kiến Vũ ở hai ngày liền đi, trước khi đi có bảo Vương Thanh rãnh rỗi liền cùng Phùng Kiến Vũ trở về Đông Bắc chơi, có thể nhìn thấy cha mẹ cậu thật sự rất thích Vương Thanh.


Sau khi cha mẹ Phùng Kiến Vũ đi, cuộc sống của hai người cũng không có gì thay đổi, chẳng qua là hai người tận lực đem chuyến bay an bài cùng nhau, như vậy hai người liền có thể làm việc với nhau cùng nhau tan việc về nhà.


Nhưng mà, Phùng Kiến Vũ cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua mình còn có thể gặp lại Lâm Tuyết . Hôm đó, Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh kết thúc chuyến bay, thừa dịp lúc không có người, Vương Thanh len lén dắt tay Phùng Kiến Vũ , hai người ngọt ngào đi bên nhau . Lúc đi đến cửa phi trường , Phùng Kiến Vũ nghe được thanh âm sau lưng rất quen thuộc, nhưng lại rất xa lạ, "Đại Vũ, đã lâu không gặp."


Phùng Kiến Vũ xoay người, liền thấy Lâm Tuyết một thân váy đầm dài màu trắng, mái tóc dài màu nâu đậm,hình dáng vẫn như một cô sinh viên đại học đứng trước mặt của cậu. Gió nhẹ thổi lên, mái tóc dài của Lâm Tuyết nhẹ bay, nếu như không phải là thật sự đã lãnh hội qua cô ấy rốt cuộc là hạng người gì, Phùng Kiến Vũ có lẽ vẫn sẽ cảm thấy Lâm Tuyết là một cô gái đơn thuần hiền lành, minh diễm động nhân .


Phùng Kiến Vũ không nói lời nào, chẳng qua chỉ lễ phép gật đầu với Lâm Tuyết một cái, nhưng thấy ánh mắt Lâm Tuyết đều đặt trên mười ngón tay giao nhau giữa hai người . Phùng Kiến Vũ biết, bây giờ còn chưa phải là lúc đem tình cảm với Vương Thanh công khai với mọi người , vì vậy cậu lựa chọn yên lặng buông tay Vương Thanh ra, lại không phát hiện anh hốt hoảng khi thấy Lâm Tuyết , và thất vọng khi cậu buông tay anh ra


Lâm Tuyết hoàn toàn không tỏ ra xa lạ như người đã lâu không gặp , mặt tươi cười đi tới trước mặt Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ, "Vương Thanh, Đại Vũ, thật lâu không gặp. Từ năm thứ ba đại học em chuyển trường đến Mỹ , chúng ta thật lâu cũng chưa gặp nhau qua đi! Không nghĩ tới, hai người lại cùng làm chung trong một công ty hàng không, bây giờ vẫn còn tốt như vậy. Ban đầu, em còn tưởng rằng..."


"Lâm Tuyết, tôi cùng Đại Vũ còn có việc, chúng tôi đi trước, có chuyện gì, chúng ta lần sau gặp mặt nói sau." Vương Thanh lạnh nhạt cắt đứt lời Lâm Tuyết , kéo Phùng Kiến Vũ cũng không quay đầu lại rời đi, lưu lại Lâm Tuyết một mình như có điều suy nghĩ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hai người rời đi


Sau khi ngồi lên xe , Phùng Kiến Vũ cảm giác bầu không khí giữa cậu cùng Vương Thanh dị thường quái dị. Vương Thanh ít khi có lúc tâm tình không tốt, nhưng khi tâm tình anh không tốt, Phùng Kiến Vũ tuyệt đối không dám tiến lên quấy rầy, vì vậy cậu liền ngồi kế bên người lái cúi đầu chơi điện thoại di động. Vương Thanh nghiêng đầu, liền thấy Phùng Kiến Vũ cúi đầu, nhìn qua hết sức ủy khuất.


Nỗi phiền lòng của Vương Thanh nhất thời vơi đi một nửa, thừa dịp đèn đỏ , Vương Thanh xoa xoa đầu Phùng Kiến Vũ , liền thấy cậu ngẩng đầu lên, đầy mặt vô tội nhìn anh, tựa như ở lên án anh tại sao lạnh lùng với mình. Vương Thanh thở dài, "Đại Vũ, mới vừa rồi tại sao em ở trước mặt Lâm Tuyết buông tay anh ra , em để tâm cái gì?" Câu hỏi của Vương Thanh quá sắc bén, Phùng Kiến Vũ lập tức ngây ngẩn.


Qua nửa ngày, Phùng Kiến Vũ mới phản ứng được Vương Thanh là hiểu lầm mình không muốn để cho Lâm Tuyết biết quan hệ của hai người. Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh nghiêm túc lái xe , trong lòng suy nghĩ: Vương Thanh, anh là một tên đại ngốc, trong lòng em chỉ có một mình anh. Phùng Kiến Vũ đem tay trái của mình đặt lên tay phải Vương Thanh , chẳng qua là một câu nói, lại để cho trên mặt Vương Thanh lại cuất hiện nụ cười của những ngày qua , "Thanh nhi, không có khả năng." Đúng vậy, sẽ không có khả năng, từ khi Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh ở cùng một chỗ, cùng những người khác liền không khả năng. Có một người như vậy, ngươi cùng hắn ở cùng một chỗ, sau này mỗi một người cũng chỉ là khách qua đường.


Phùng Kiến Vũ trả lời rất đơn giản, nhưng lại vô hình làm cho hỗn loạn trong lòng Vương Thanh an tĩnh lại. Thật ra thì Vương Thanh căn bản không cần lo lắng Phùng Kiến Vũ sẽ dao động, Phùng Kiến Vũ là người cố chấp, nhận định một người liền sẽ không dễ dàng thay đổi.Có đôi khi Vương Thanh sẽ châm biếm mình tại sao lại không có cảm giác an toàn như vậy , nhưng mà người vùi lấp trong tình yêu ngọt ngào cũng biết sợ mất đi a !. Bởi vì yêu, cho nên sợ hãi.


Điện thoại của Lâm Tuyết ngoài dự liệu của Phùng Kiến Vũ , cho nên khi Phùng Kiến Vũ cách hai năm nhận được điện thoại của Lân Tuyết, cậu thật bất ngờ. Nếu như nói mấy ngày trước ở phi trường chạm mặt, Phùng Kiến Vũ cho là nó là vô tình gặp được, như vậy hôm nay Lâm Tuyết cố ý hẹn Phùng Kiến Vũ thì không khỏi không nghi ngờ mục đích của Lâm Tuyết


Phùng Kiến Vũ đã từng thật sự là thích cô gái này , Lâm Tuyết vừa đẹp, tính cách lại ôn nhu, làm việc chững chạc quan tâm, là một hình mẫu bạn gái lý tưởng mà tất cả con trai muốn tìm .Phùng Kiến Vũ Đã từng cho rằng mình có thể cùng Lâm Tuyết ở bên nhau là một chuyện may mắn, nhưng sau khi sự thật chân tướng bị vạch trần, Phùng Kiến Vũ mới đột nhiên cảm thấy cô gái mình thích lòng dạ lại sâu như vậy 


Thời đại học , chuyện Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ hết sức thân thiết mọi người đều biết, rất nhiều cô gái cũng tiếp cận Phùng Kiến Vũ để tới gần Vương Thanh. Chỉ có Lâm Tuyết cùng Phùng Kiến Vũ kết bạn sẽ không giống những cô gái khác luôn nhắc tới Vương Thanh, thậm chí Lâm Tuyết còn thường cho mang cho Phùng Kiến Vũ điểm tâm nhỏ mình làm , liên tục lấy lòng Phùng Kiến Vũ . Phùng Kiến Vũ đơn thuần, chưa từng nói qua chuyện yêu đương, cậu cho rằng Lâm Tuyết là đặc biệt, vì vậy cậu bắt đầu theo đuổi Lâm Tuyết, Lâm Tuyết cũng đáp ứng.


Nhưng mà, khi Phùng Kiến Vũ cùng Lâm Tuyết qua lại một thời gian, cậu đột nhiên phát hiện mỗi lần lúc ăn cơm Lâm Tuyết đều bắt Phùng Kiến Vũ mang theo Vương Thanh. Ban đầu, Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy đây là hành động quan tâm của Lâm Tuyết, cậu cho là Lâm Tuyết không muốn bởi vì cậu nói yêu đương quên mất anh em, vì thế cậu còn cảm động rất nhiều ngày, cho là mình tìm một cô bạn gái hiếm có


Cho đến khi Phùng Kiến Vũ ở trong điện thoại của Vương Thanh nhìn thấy tin nhắn Lâm Tuyết gởi tới, những thứ tin nhắn mà Lâm Tuyết chưa bao giờ gửi cho Phùng Kiến Vũ , những lời bày tỏ trắng trợn, ngôn ngữ liêu nhân, để cho Phùng Kiến Vũ suýt chút không nhận ra Lâm Tuyết. Phùng Kiến Vũ xem xong tin nhắn , rốt cuộc biết rõ, Lâm Tuyết cùng cậu quen nhau bất quá là vì có thể dễ dàng tiếp cận Vương Thanh hơn thôi .


Một ngọn lửa vô danh thiêu đốt trong lòng Phùng Kiến Vũ , cậu không hiểu tại sao tất cả nữ sinh đều thích Vương Thanh, dây dưa với Vương Thanh. Lúc đó Phùng Kiến Vũ cho rằng mình chẳng qua là không phục số đào hoa tràn lan của Vương Thanh , thật tình không biết những sự tức giận không giải thích được kỳ thực bởi vì cậu đố kị, cậu đố kị những cô gái đó có thể quang minh chính đại thích Vương Thanh.


Lúc Phùng Kiến Vũ nhìn điện thoại di động Vương Thanh , Vương Thanh vừa vặn trở về ký túc xá, trên tay còn cầm địa tam tiên , cơm cùng vịt quay Bắc Kinh đặc biệt mua cho cậu . Thật ra thì đối với chuyện Phùng Kiến Vũ xem điện thoại của mình Vương Thanh cũng không tức giận, Vương Thanh chỉ là muốn để cho Phùng Kiến Vũ nhanh lên một chút ăn đồ ăn anh mang về , cho nên anh chẳng qua là yên lặng cầm lấy điện thoại trong tay Phùng Kiến Vũ .


Nhưng Phùng Kiến Vũ luôn cảm giác mình nhìn lén riêng tư của người khác, trong lòng một trận cuống cuồng, bật thốt lên chính là đả thương người khác, "Vương Thanh, anh thật là quá đáng, anh thích Lâm Tuyết anh cũng có thể nói với tôi , chúng ta cạnh tranh công bằng, anh ở sau lưng giở trò như vậy là có ý gì . Hai chúng ta quen biết ba năm, nữ sinh thích anh nhiều như vậy , tùy tiện bắt một cái cũng là người đẹp, anh sao lại cướp của tôi chứ ?"


Vương Thanh nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng hỏi: "Đại Vũ, em thực sự cảm thấy tôi giở trò, cướp bạn gái của em ? Em quen tôi ba năm rồi, em cảm thấy tôi sẽ làm loại chuyện như vậy? "


Hàn ý trong mắt Vương Thanh để cho lòng Phùng Kiến Vũ run lên, nhưng mà từ khi cậu mở miệng mắng Vương Thanh , cậu cũng không có cách nào dừng lại, có mấy lời đã nói ra liền không có cách nào thu hồi lại . Cho nên, cho dù là rất nhiều năm sau đó, Phùng Kiến Vũ đã cùng Vương Thanh qua cuộc sống ngập tràn hạnh phúc, tình cảm của bọn họ cũng được bạn bè thân thích chúc phúc, cậu vẫn như cũ không có cách nào quên những lời mình tổn thương Vương Thanh vào những năm đó. " Đúng, tôi cho là như vậy. Vương Thanh, anh thật sự rất quá đáng."


Vương Thanh đột nhiên cười, nụ cười lạnh như băng, rõ ràng bên trong phòng không mở máy điều hòa không khí, Phùng Kiến Vũ lại cảm thấy mình giống như rơi vào hầm băng. Sự thất vọng trong mắt Vương Thanh để cho Phùng Kiến Vũ cảm thấy mình sắp phải mất đi thứ gì đó, "Phùng Kiến Vũ, tôi nói cho em biết , tôi vĩnh viễn không thể nào qua lại với bạn gái của em ." Bởi vì, tôi thích em. Nhưng là duy chỉ có một câu cuối cùng này Vương Thanh làm sao cũng không có biện pháp nói ra khỏi miệng, bây giờ không phải là lúc nói lời này.


Vương Thanh buông thức ăn trong tay xuống , xoay người liền muốn rời khỏi phòng ngủ. Thấy Vương Thanh phải rời đi, Phùng Kiến Vũ bắt đầu nóng nảy , muốn giữ Vương Thanh lại, nhưng lời đến khóe miệng lại biến thành, "Vương Thanh, anh có phải đang chột dạ hay không ." Lời mới vừa nói ra , Phùng Kiến Vũ liền hận không thể vả cho mình một cái


Tay Vương Thanh nắm lấy chốt cửa, anh nghiêng đầu nhẹ nhàng nói một câu, "Tùy em nghĩ như thế nào cũng được." Liền cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng ngủ.Từ đó về sau, Vương Thanh cũng không có trở về căn phòng này, mà quan hệ của hai người cũng giống như đến đây là chấm dứt vậy,  không có đồng thời xuất hiện.


Từ sau khi ầm ĩ với Vương Thanh , Phùng Kiến Vũ liền cùng Lâm Tuyết chia tay. Sau khi chia tay, cậu không có cảm nhận được cái loại thống khổ và trống rỗng khi thất tình đó, ngược lại thì Vương Thanh rời đi để cho Phùng Kiến Vũ không biết phải làm sao. Nhưng mà sự ương ngạnh của Phùng Kiến Vũ không cho phép cậu cúi đầu xuống nói xin lỗi cầu hòa  với Vương Thanh , cho hai người ở trường học giống như là người dưng nước lã 


Phùng Kiến Vũ khẽ cắn ống hút, trong đầu nhớ lại đoạn thời gian mình không muốn nhớ nhất , không khỏi xúc động: Khá tốt Vương Thanh vẫn còn ở đây , khá tốt là chỉ có hai năm, khá tốt trái đất tròn , để cho mình cùng Vương Thanh lại một lần nữa ở bên nhau. . Có thể gặp được đúng người, chậm một chút cũng không không quan hệ.


Lần này cùng Lâm Tuyết gặp mặt, Phùng Kiến Vũ không có nói với  Vương Thanh, cậu biết Vương Thanh luôn là thay cậu xử lý tốt mọi chuyện, đem cậu bảo vệ thật tốt, không muốn để cho cậu phiền lòng. Nhưng mà, lần này Phùng Kiến Vũ muốn dựa vào năng lực của mình giải quyết chướng ngại ngăn trở giữa cậu cùng Vương Thanh . Phùng Kiến Vũ muốn cho Vương Thanh biết, cậu đối với tình cảm của mình không phải nói ngoài miệng rồi thôi.


Phùng Kiến Vũ ấn lên màn hình điện thoại, liền thấy hình cậu cùng Vương Thanh chụp chung, nụ cười ngọt ngào ở trên mặt cậu hiện lên. Phùng Kiến Vũ hiện tại rất cám ơn số mệnh, đã cho cậu gặp phải Vương Thanh, là biết bao may mắn


Phùng Kiến Vũ tâm tâm niệm niệm đều là Vương Thanh, Lâm Tuyết ngồi trước mặt cậu đã mấy phút, cậu cũng không phản ứng , cho đến khi Lâm Tuyết kêu gào tên cậu , cậu mới hoàn hồn lại


Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu một cái liền thấ  nụ cười ý vị sâu xa của Lâm Tuyết, "Đại Vũ, anh cùng Vương Thanh, các ngươi đang ở bên nhau?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic