Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Giong nói của Lâm Tuyết hoàn toàn không phải hỏi, mà là khẳng định, Phùng Kiến Vũ đột nhiên hiểu được, lần này Lâm Tuyết đến là có chuẩn bị. Phùng Kiến Vũ không biết Lâm Tuyết muốn làm gì, nhưng cậu biết Lâm Tuyết tuyệt đối không chỉ là tới hỏi thăm cuộc sống của cậu,mục đích của Lâm Tuyết nhất định có liên quan tới Vương Thanh. Mà Phùng Kiến Vũ, dù phải đem hết toàn lực cũng phải bảo vệ tình yêu của cậu cùng Vương Thanh


Phùng Kiến Vũ hoàn toàn không hoảng sợ khi có người phát hiện ra chuyện này , cậu khuấy động ống hút trong ly nước trái cây , cũng không nhìn Lâm Tuyết, "Tôi thế mà lại không biết, thì ra Lâm đại tiểu thư lại hứng thú với cuộc sống riêng của người khác như vậy. Lúc học đại học, cô không đến ban báo chí của trường làm một ký giả bát quái, mà lại xuất ngoại học bồi dưỡng , thật là ủy khuất tài năng của cô." Đối với con gái, vốn nên làm một quân tử khiêm tốn, nhưng mà đối với cái người làm cho mình cùng Vương Thanh hiểu lầm hai năm , Phùng Kiến Vũ là hoàn toàn không có cách nào làm thân sĩ rồi


Đối mặt với sự châm chọc của Phùng Kiến Vũ, Lâm Tuyết cũng không tức giận, từ đầu đến cuối vẫn duy trì phong thái thục nữ của mình, cầm ly cà phê trên bàn lên nhẹ nhàng thổi thổi hơi nóng trên ly , uống một hớp cà phê. Nếu như người không biết, thấy hai người bọn họ, sẽ còn cho là tuấn nam mỹ nữ đang hẹn hò. (os edit :mỹ nam uống nước trái cây , mỹ nữ uống cafe , ok am phai)


"Đại Vũ, anh đừng kích động như vậy chứ, anh trước kia chẳng phải rất thích em sao. Mỗi ngày anh đều đến dưới lầu kí túc đưa em đi học, mỗi ngày anh đều mua điểm tâm cho em, lúc bồi em đi dạo phố anh còn xách giỏ cho em , những chuyện này anh đều quên hết rồi sao?Em ở nước ngoài, thường xuyên nhớ đến anh, nhớ anh đã đối xử tốt với em thế nào, em cảm thấy rất hối hận. Đại Vũ, nếu như anh nguyện ý, chúng ta lại ở bên nhau lần nữa, có được hay không? ." Vừa nói xong, Lâm Tuyết nắm lấy bàn tay Phùng Kiến Vũ , ngón tay nhỏ nhắn ở trong lòng bàn tay cậu tới lui khiêu khích , ánh mắt trên gương mặt trắng nõn quyến rũ như tơ, đổi lại là người đàn ông khác, sợ sớm đã bị Lâm Tuyết câu hồn.


Nhưng mà Phùng Kiến Vũ đã sớm biết Lâm Tuyết rốt cuộc là người như thế nào rồi, cậu mới không thể nào tin được những lời từ trong miệng Lâm Tuyết nói ra. Hơn nữa, coi như cậu không biết Lâm Tuyết là người như thế nào , cậu cũng không có khả năng bị mê hoặc. Nghiêm khắc tính ra, Phùng Kiến Vũ đã là một người có gia thất , cậu đối với Vương Thanh chính là trung trinh một lòng. Kể từ cùng khi Vương Thanh chung một chỗ về sau, Phùng Kiến Vũ xem AV cũng không có phản ứng, ngược lại thì tay Vương Thanh nhẹ nhàng đụng tới, hạ thân của cậu liền lập tức nổi lên phản ứng.


Phùng Kiến Vũ xem tay Lâm Tuyết giống như vi khuẩn vậy, nhanh chóng rút tay ra , trong quá trình Phùng Kiến Vũ chỉ dùng đầu ngón tay trỏ và ngón cái , trên mặt cậu là sự ghét bỏ không hề che giấu ."Lâm Tuyết, chúng ta cũng không phải là ngày đầu tiên quen biết nhau, những thứ này giả dối này , không có ý nghĩa."


Trên mặt Lâm Tuyết thoáng qua vẻ thất vọng, cô là thật sự rất hoài niệm khoảng thời gian ở bên cạnh Phùng Kiến Vũ, khoảng thời gian cô đi Mỹ cũng không phải là không có nam sinh theo đuổi cô, thậm chí có những tên nhà giàu sẵn sàng vì cô tiêu tiền như nước. Nhưng mà cô không khỏi nhớ nhung khoảng thời gian học đại học, Phùng Kiến Vũ hết lòng chiếu cố, có lẽ những thứ Phùng Kiến Vũ mua cho cô không phải đắt tiền, nhưng tất cả đều chứa đựng tâm ý của cậu. Nhưng mà ngày đó Lâm Tuyết thấy được Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ ở bên nhau, khi đó cô mới biết, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có được Phùng Kiến Vũ,trong lòng trong mắt Phùng Kiến Vũ đều chỉ có Vương Thanh, ngày xưa đối xử tốt với cô bất quá Phùng Kiến Vũ cảm thấy là trách nhiệm của một người bạn trai mà thôi


Lâm Tuyết dựa trên ghế , trong lòng đều là cảm giác không cam lòng, sự kiêu ngạo không cho phép cô nhận thua, nếu cô không có biện pháp chiếm được hạnh phúc này , vậy thì cô cũng không thể để cho Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ được hạnh phúc, "Đại Vũ, anh cảm thấy tình cảm của anh và Vương Thanh có thể được mọi người tiếp nhận sao? Hai người đàn ông, anh cũng không sợ nói ra bị người khác chê cười sao. Hơn nữa, anh có nghĩ tới, tình cảm của anh cùng Vương Thanh sẽ được cha mẹ chúc phúc sao? Anh đừng ngu ngốc nữa, coi như anh không ở bên em, thì anh cũng phải cùng một cô gái khác ở bên nhau a."


Phùng Kiến Vũ cúi đầu uống nước trái cây, Lâm Tuyết căn bản không thấy được biểu tình của cậu. Đột nhiên nghĩ đến điều gì ,trên mặt Lâm Tuyết hiện lên một nụ cười đắc ý, "Huống chi, Đại Vũ em nhớ, anh rất thích trẻ con, nếu như anh cùng Vương Thanh ở chung với nhau, cả đời anh cũng không có cách nào có được một đứa con cho riêng mình . Nhà anh chỉ có một mình anh là con độc nhất , anh cảm thấy cha mẹ anh sẽ để cho anh chặt đứt hương hỏa sao?"


Lâm Tuyết nhớ tới lúc học đại học, cô cùng Vương Thanh còn có Phùng Kiến Vũ đều nằm trong hiệp hội thanh niên tình nguyện, thường xuyên đến cô nhi viện hoặc là viện dưỡng lão làm hoạt động công ích . Mỗi lần đến cô nhi viện , Phùng Kiến Vũ luôn là tỏ ra hưng phấn dị thường, khi gặp được những đứa trẻ , trong mắt Phùng Kiến Vũ đều sáng lên, lần nào cậu cũng luôn có thể hòa nhập thành một đoàn với những đứa trẻ kia. Sự yêu thích trẻ em của Phùng Kiến Vũ, là rõ ràng, Lâm Tuyết cho là cô đã nắm được yếu điểm của Phùng Kiến Vũ .


Phùng Kiến Vũ uống xong ly nước trái cây, cũng rốt cuộc ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lâm Tuyết, "Lâm Tuyết , thứ nhất, tình cảm của tôi và Vương Thanh không được thế nhân tiếp nhận, đó là chuyện của tôi cùng Vương Thanh , không có quan hệ tới cô. Thứ hai, ai nói cho cô biết tình cảm của tôi cùng Vương Thanh không được cha mẹ chúc phúc thì tôi sẽ phải tìm một cô gái khác. Thứ ba, tôi thích trẻ con , nhưng là tôi càng yêu Vương Thanh. Đứa trẻ không có, tôi có thể nhận nuôi, tôi có thể thường xuyên đến cô nhi viện, nhưng mà nếu như không có Vương Thanh, trên thế giới này tôi cũng không tìm được người thứ hai yêu tôi như vậy."


Nói xong Phùng Kiến Vũ ngừng một chút, hít thở sâu , đổi một giọng khuyên nhủ nói tiếp, "Lâm Tuyết, tôi không biết lần này cô trở về có mục đích gì, nhưng tôi muốn nói cho cô biết, bất luận cô làm cái gì cũng sẽ không thể nào chia rẽ tôi và Vương Thanh được đâu . Tôi quen biết Vương Thanh năm năm, chúng tôi kỳ thực đối với nhau đều có cảm giác. Tuy nhiên vì hiểu lầm và sự trốn tránh của tôi mà bỏ lỡ năm năm. Bây giờ chúng tôi thật vất vả có thể ở cùng một chỗ, tôi sẽ không buông tay. Lâm Tuyết, tôi rất yêu Vương Thanh, tôi biết, anh ấy cũng rất yêu tôi, cho nên cô đừng làm những chuyện vô ích nữa." Sự nghiêm túc trên mặt Phùng Kiến Vũ Lâm Tuyết chưa từng thấy qua, cô biết Phùng Kiến Vũ là thật yêu Vương Thanh rồi, nhưng cô cũng biết Phùng Kiến Vũ không có biện pháp cùng Vương Thanh ở chung với nhau, cô chẳng qua là quay đầu chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, không nói lời nào.


Phùng Kiến Vũ biết cô và mình cũng không có gì có thể nói, đứng dậy rời khỏi, sắp đi tới cửa , Lâm Tuyết gọi cậu lại, "Đại Vũ, anh cảm thấy sự trở lại của em chỉ là một bất ngờ sao? Nếu như không phải là có người nói cho em biết , thì em ở nước ngoài làm sao có thể biết chuyện anh cùng Vương Thanh ở chung với nhau . Là mẹ của Vương Thanh , bà ấy muốn em kết hôn với Vương Thanh, bà ấy là không thể nào để cho anh cùng Vương Thanh ở chung với nhau."


Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu nghe xong lời Lâm Tuyết, cũng không có trả lời, chẳng qua là cũng không quay đầu lại đi ra cửa. Lâm Tuyết biết, từ nay về sau, cô cùng Phùng Kiến Vũ không có khả năng, nói cho cùng cô cũng bất quá cũng chỉ là con rối của gia đình , cùng ai chung một chỗ cũng không phải ý nguyện của cô. Gia đình muốn cô cùng Vương Thanh kết hôn, cô cũng chỉ có thể phục tùng sự an bài của gia đình trở về nước. Cùng Phùng Kiến Vũ liên lạc, bất quá là tư tâm của Lâm Tuyết ,tư tâm duy nhất của cô.


Phùng Kiến Vũ đi giữa đám người nhộn nhịp trên đường phố, đầu óc trống rỗng, chỉ nhớ những lời Lâm Tuyết nói. Nguyên lai, không muốn để cho cậu cùng Vương Thanh ở chung với nhau không phải là ai khác, mà là mẹ của Vương Thanh . Phùng Kiến Vũ không biết nên hình dung tâm trạng của cậu bây giờ thế nào, trong trí nhớ của cậu, cậu chưa từng gặp qua mẹ của Vương Thanh . Nhưng Phùng Kiến Vũ từng nghe Vương Thanh nhắc tới, Vương Thanh nói mẹ của anh là một người rất có năng lực, rất có khí chất, minh chủ trưởng bối, mặc dù những năm này bởi vì ở nước ngoài làm ăn thường xuyên lơ là Vương Thanh, nhưng là Vương Thanh một chút cũng không oán hận bà, ngược lại đối với người mẹ nữ cường nhân này, Vương Thanh luôn có một loại kính nể .


Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh quen biết đã nhiều năm như vậy, cậu biết, Vương Thanh là một người rất khát vọng tình thân . Nhưng mà, chuyện này nếu như bị Vương Thanh biết, anh nhất định sẽ vô cùng thất vọng mẹ mình đi ! Nghĩ đến sẽ thấy biểu tình thất vọng của Vương Thanh , Phùng Kiến Vũ một chút cũng không muốn nói cho anh biết những chuyện mẹ anh đã làm. Phùng Kiến Vũ hy vọng,mẹ Vương Thanh vẫn luôn là một hình tượng hoàn mỹ trong lòng anh.


Về đến nhà , Phùng Kiến Vũ hoàn toàn quên mình là làm sao về đến nhà , cậu chỉ cảm thấy mình rất mệt mỏi. Khi thấy bóng dáng Vương Thanh đang phòng bếp bận rộn , Phùng Kiến Vũ nhất thời cảm thấy chóp mũi đau xót, lòng ngập tràn ủy khuất giống như là muốn bùng phát ra ngoài vậy. Cậu đi từ từ đến sau lưng Vương Thanh , từ phía sau ôm lấy anh , ôm lấy người đàn ông mà mình hoàn toàn có thể ỷ lại này. Phùng Kiến Vũ nghe người khác nói , nếu như từ sau lưng ôm một người, đại biểu là ngươi yêu hắn, ngươi muốn phải bảo vệ hắn. Phùng Kiến Vũ biết, từ trước đến giờ , mình vẫn là được Vương Thanh chiếu cố, vẫn là Vương Thanh bảo vệ cậu không để cho cậu bị thương tổn. Cậu biết năng lực mình rất yếu, nhưng mà cậu muốn dùng tất cả để bảo vệ Vương Thanh, không để cho Vương Thanh bị thương tổn, không để cho Vương Thanh thương tâm khổ sở.


Vương Thanh đang bận nấu cơm, không chút nào chú ý tới Phùng Kiến Vũ đến gần, cho đến khi Phùng Kiến Vũ từ phía sau lưng ôm chặt lấy anh . Nhưng mà, Vương Thanh chẳng qua là sững sốt một chút, không nói gì, chỉ tiếp tục làm cơm, anh biết sau lưng là Phùng Kiến Vũ, anh mặc cho Phùng Kiến Vũ ôm anh, cho Phùng Kiến Vũ vô hạn tín nhiệm.


Cho đến lúc ăn cơm, Vương Thanh cũng không hỏi Phùng Kiến Vũ hôm nay tại sao lại có cử chỉ khác thường,anh đang đợi, đợi Phùng Kiến Vũ hoàn toàn tín nhiệm anh, chờ Phùng Kiến Vũ xảy ra chuyện gì cũng sẽ trước tiên tìm anh bày tỏ hết. Hai người đang dùng cơm, điện thoại Vương Thanh reo vang , anh nhìn điện thoại di động, ánh mắt trầm xuống, sắc mặt lại không đổi. Phùng Kiến Vũ để đũa xuống hỏi: "Thanh nhi, ai nhắn tin cho anh ?" Vừa nói muốn cầm diện thoại của Vương Thanh nhìn một chút.


Vương Thanh khóa điện thoại, bỏ lên bàn, cưng chìu nhéo gò má Phùng Kiến Vũ , "Không có gì,chỉ là tin nhắn rác thôi. Anh nói, em không chuyên chú ăn cơm, nhìn anh làm gì. Hôm nay ăn ít như vậy, chẳng lẽ là tối hôm qua anh không đút no em?" Vừa nói cười đễu một chút.


Gò má Phùng Kiến Vũ đỏ lên , mắc cở cúi đầu lùa cơm vào miệng , không có chú ý tới lúc cậu cúi đầu trong nháy mắt đó Vương Thanh trong mắt chợt lóe lên âm trầm. Vương Thanh biết, lần này hình trong điện thoại di động tuyệt đối không phải tình cờ, đã có người bắt đầu muốn phải phá hoại tình cảm của mình cùng Phùng Kiến Vũ


Thừa dịp Vương Thanh đi tắm , Phùng Kiến Vũ len lén mở điện thoại của Vương Thanh , cậu không tin tin nhắn vừa rồi mà tin rác. Mặc dù ưu tư Vương Thanh mới vừa rồi biến hóa không rõ ràng, nhưng là Phùng Kiến Vũ hiểu anh như vậy , nhất cử nhất động Vương Thanh .từng cái biểu tình nhỏ xíu của anh làm sao có thể qua khỏi ánh mắt của cậu.


Đúng như dự đoán,mật mã điện thoại của Vương Thanh là 0827, là sinh nhật của Phùng Kiến Vũ . Vừa mở tin nhắn ra, Phùng Kiến Vũ liền thấy một số lạ gửi hình cho Vương Thanh. Trong người trong hình, chính là Phùng Kiến Vũ và Lâm Tuyết gặp nhau hôm nay, mà hình chụp được vừa vặn chính là lúc Lâm Tuyết nắm tay Phùng Kiến Vũ  . Phùng Kiến Vũ rốt cuộc hiểu rõ, Lâm Tuyết nói mẹ Vương Thanh nhất định sẽ không để cho bọn họ ở chung với nhau là ý gì . Nguyên lai tất cả, đều là cái bẫy của bà ấy, chỉ chờ cậu cùng Vương Thanh nhảy xuống.


Vương Thanh tắm xong lau tóc từ phòng tắm đi ra , Phùng Kiến Vũ còn cầm điện thoại của anh ngơ ngác đứng tại chỗ, Vương Thanh thở dài, anh vốn là không muốn để cho Phùng Kiến Vũ biết chuyện này , những chuyện này nên để anh xử lý. Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ kéo vào trong ngực, Phùng Kiến Vũ vùi đầu ở trong ngực Vương Thanh , hốc mắt có chút ướt , Vương Thanh hôn lên đỉnh đầu Phùng Kiến Vũ một cái, im lặng an ủi.


Phùng Kiến Vũ hít mũi một cái, ngẩng đầu nhìn đôi mắt Vương Thanh , trên lông mi thật dài của cậu còn dính nước mắt trong suốt. thanh âm Phùng Kiến Vũ nghẹn ngào: "Tại sao? Tại sao không hỏi em?"


Vương Thanh nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đẫm nước của Phùng Kiến Vũ , vuốt nhẹ lỗ mũi Phùng Kiến Vũ , cười nói: " Ngốc, bởi vì anh tin tưởng em a!"


Anh tin tưởng em, bốn chữ này giống như là khắc sâu vào lòng Phùng Kiến Vũ . Yêu một người thật ra thì rất đơn giản, có lẽ là trong nháy mắt liền có thể yêu nhau, nhưng là tín nhiệm một người có lúc cần thời gian rất nhiều năm . Vì vậy, có vài người thậm chí ở chung cả đời cũng không có chân chính tín nhiệm qua bất kỳ một người nào . Nhưng mà Vương Thanh lại dễ dàng nói ra như vậy, anh tin tưởng Phùng Kiến Vũ, vậy thì đại biểu anh tín nhiệm Phùng Kiến Vũ, hơn nữa dám đem cuộc đời anh giao phó cho Phùng Kiến Vũ.


Lần này, tuyệt đối không phải chỉ hai chữ cảm động đơn giản liền có thể diễn tả tâm tình Phùng Kiến Vũ của giờ khắc này. Cậu cảm thấy may mắn khi mình yêu sâu đậm người đàn ông này, là người có thể làm cho cậu an tâm , là người cậu có thể phó thác cả đời.


Vì vậy, Phùng Kiến Vũ không để ý hết thảy hôn Vương Thanh, lần này thật sự là không để ý hết thảy. Giờ phút này, trong mắt, trong đầu, trong lòng Phùng Kiến Vũ cũng chỉ có Vương Thanh. ​​​​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic