Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thanh phát hiện từ sau chuyến bay lần trước , Phùng Kiến Vũ liền bắt đầu trốn tránh anh. Bỏ qua chuyện Phùng Kiến Vũ thường ngày ở phi trường đụng phải anh lập tức quay đầu bước đi, hơn nữa nếu cậu được xếp chung một chuyến bay với anh , cậu lập tức tìm người thay thế. Vương Thanh biết, là bởi vì mình bất ngờ tỏ tình, cho nên Phùng Kiến Vũ mới như vậy, nhưng anh không cho phép, không cho phép Phùng Kiến Vũ trốn tránh anh . Vương Thanh biết, lần này anh sẽ không dễ dàng buông tay.

Lại nói đến Phùng Kiến Vũ, từ sau khi nghe được lời tỏ tình của Vương Thanh , toàn thân cậu lâm vào trạng thái đại não ngừng hoạt động . Phùng Kiến Vũ không dám gặp mặt Vương Thanh, cho nên nhìn thấy anh liền đi vòng, sắp xếp lịch làm việc liền cố ý tách khỏi Vương Thanh , nếu như quả thực không được liền tìm người khác thay ca , làm cho bây giờ đồng nghiệp thấy cậu liền bỏ chạy

Thật ra thì Phùng Kiến Vũ cũng không biết mình là thế nào, cậu cũng không ghét Vương Thanh tỏ tình với mình , thậm chí cậu còn thường xuyên nhớ tới ở trong giây phút sinh tử cậu cùng Vương Thanh triền miên hôn nhau . Nhưng trong lòng Phùng Kiến Vũ tồn tại khúc mắc , cậu cảm thấy mình cùng Vương Thanh đều là nam, làm sao có thể ở chung một chỗ. Huống chi Phùng Kiến Vũ thường xuyên nghĩ đến, nếu như cậu cùng Vương Thanh ở cùng một chỗ, vấn đề sinh lý giải quyết như thế nào a.

Hôm nay, Phùng Kiến Vũ được nghỉ, đang nằm trên ghế sa lon xem ti vi, điện thoại của cậu reo lên . Phùng Kiến Vũ mở điện thoại di động lên, liền thấy một cái tin nhắn ngắn: Buổi chiều năm giờ tôi ở trước cửa trường học đợi em . Tin nhắn ngắn không có ký tên, bởi vì Phùng Kiến Vũ cũng không có lưu số điện thoại này , nhưng cậu biết đây là Vương Thanh. Nhiều năm như vậy mà anh cũng không có đổi số điện thoại , Phùng Kiến Vũ đã sớm thuộc trong lòng, huống chi Vương Thanh đánh chữ có thói quen không có dấu chấm câu cậu cũng hiểu rõ . Trước kia lúc đi học, Vương Thanh gởi cho Phùng Kiến Vũ tin nhắn ăn cơm, tự học, đi thư viện cũng là những tin nhắn ngắn như thế này

Phùng Kiến Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm tin nhắn Vương Thanh gởi tới , cậu có một loại cảm giác giật mình tỉnh giấc đã qua một đời. Từ sau khi cậu và Vương Thanh đoạn tuyệt , đây là lần đầu tiên anh chủ động gởi tin nhắn cho cậu . Phùng Kiến Vũ đột nhiên nhớ đến cậu và anh đoạn tuyệt đã hơn một năm rồi . Phùng Kiến Vũ không biết Vương Thanh muốn làm gì, cậu không biết mình có nên đến chỗ hẹn với anh hay không, cậu không biết mình có thể gánh nổi hậu quả của sự bắt đầu này hay không

...

Cuối cùng, Phùng Kiến Vũ vẫn lựa chọn đi gặp Vương Thanh. Phùng Kiến Vũ nghĩ, hai người xích mích một năm rồi, cũng đã đến lúc hảo hảo nói chuyện một chút rồi

Khi Phùng Kiến Vũ đi tới trường học, Vương Thanh đã ở cửa trường học đợi cậu. Vương Thanh vẫn là một phong cách trước sau như một , hắc bạch phối hợp, áo sơ mi trắng, quần đen. Phùng Kiến Vũ lại nhìn trên người mình cũng là áo sơ mi trắng, quần đen , thật giống như hai người vô ý mặc trang phục tình nhân. Lúc Phùng Kiến Vũ mới vừa lên đại học ,có gu mặc quần áo đặc biệt, theo như lời Vương Thanh nói, chính là màu sắc không ăn nhập với nhau . Nhưng từ sau khi quan hệ hai người tốt hơn , mỗi lần cậu mua quần áo đều là Vương Thanh phối cho, dần dần thưởng thức của Phùng Kiến Vũ cũng dần dần lên cao, hai người cũng càng ngày càng giống nhau. Lúc ấy khi ở trường học, thường xuyên có người nhìn sau lưng bọn họ,  hiểu sai về quan hệ của hai người

Phùng Kiến Vũ bước đến trước mặt Vương Thanh , còn chưa lên tiếng, anh liền cười nói với cậu : ' 'Đại Vũ, tôi biết là em sẽ đến.' ' Nụ cười của Vương Thanh đặc biệt đẹp mắt, cười lên đặc biệt ấm áp, Phùng Kiến Vũ trước kia thích nhìn Vương Thanh cười, cậu cảm thấy Vương Thanh cười lên thật sự rất đẹp. Thấy Phùng Kiến Vũ không nói lời nào, Vương Thanh cũng không tức giận, nói với cậu : ' 'Chúng ta đi dạo một chút đi, sau khi tốt nghiệp tôi cũng không trở lại trường học, em bận rộn như vậy, khẳng định cũng không trở lại a!' ' Vương Thanh nói không sai, từ sau khi tốt nghiệp , Phùng Kiến Vũ cũng không có trở về trường học. Bất quá nguyên nhân Phùng Kiến Vũ không trở về trường học không phải cậu bận bịu, mà cậu cảm thấy mỗi một xó xỉnh trong trường đều có bóng dáng của cậu cùng Vương Thanh , cậu sợ lại nhớ tới quá khứ của hai người

Vương Thanh đi ở phía trước, Phùng Kiến Vũ liền yên lặng đi theo phía sau, cảnh tượng này cùng hai người năm đó có thay đổi một chút. Năm đó lúc đi học, tính cách của Phùng Kiến Vũ hơi phóng khoáng, sãi bước đi ở phía trước, Vương Thanh đi theo sau lưng cậu , lặng lẽ phụng bồi cậu, một bồi chính là ba năm, cho đến khi Phùng Kiến Vũ không cần anh nữa

Vương Thanh vừa đi vừa cảm thán bọn họ chỉ mới rời trường hơn một năm, trường học lại có nhiều thay đổi như vậy . Lúc đi qua sân bóng rổ, Vương Thanh ngừng lại, nhìn hai thân ảnh chạy băng băng trên sân bóng , tâm tư không biết phiêu đi nơi nào. Phùng Kiến Vũ theo tầm mắt của Vương Thanh nhìn qua, có lẽ bởi vì vẫn là thời gian học, trên sân bóng rỗ lớn như vậy chỉ có hai nam sinh đang chơi bóng.Nhìn hai nam sinh đó, Phùng Kiến Vũ cũng biết Vương Thanh tại sao lại ngẩn người. Hai nam sinh thật sự quá giống hai người bọn họ lúc vừa mới nhập học , một dạng tinh thần phấn chấn mạnh mẽ ,vô cùng ăn ý. Phùng Kiến Vũ đột nhiên phát hiện, cậu không muốn tiếp tục theo Vương Thanh đi dạo , những hồi ức này quá khó chịu rồi. Ngay cả trước đây khi cậu cùng Lâm Tuyết hẹn hò, cũng chưa từng có nhiều hồi ức như vậy . Phùng Kiến Vũ quay đầu sang hướng khác, không nhìn sân bóng rỗ nữa.



Giống như là cảm ứng được Phùng Kiến Vũ bài xích, Vương Thanh thân thiết nói: ' 'Đến giờ ăn cơm rồi , chúng ta hôm nay ăn cơm ở căn tin của trường đi, rất lâu không ăn cơm ở đó rồi .' ' Phùng Kiến Vũ nóng lòng tìm một chỗ yên tĩnh, cho nên thuận theo gật đầu một cái.

Hai người đi vào căn tin, bởi vì chưa có tan lớp, cho nên căn tin không có người nào. Vương Thanh để cho Phùng Kiến Vũ chiếm vị trí trước , mình đi đến cửa chắn lấy cơm. Phùng Kiến Vũ chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, nhìn thân ảnh cao lớn của Vương Thanh rúc lại trước cửa chắn lấy cơm cho hai người . Trước kia hai người phải hết giờ học mới có thể tới dùng cơm, cho nên lúc tới căn tin thì đã chật ních người rồi. Vương Thanh không muốn để cho Phùng Kiến Vũ chen chúc với người khác, cho nên lần nào cũng để cho cậu đi chiếm vị trí trước . Phùng Kiến Vũ bây giờ đặc biệt ghét bỏ chính mình, thật ra thì tâm ý của Vương Thanh đối với cậu đã sớm biểu đạt trọn vẹn, là chính cậu không phát hiện ra.

Không bao lâu, Vương Thanh liền bưng hai cái khay tới. Vương Thanh đặt khay lên bàn, cười nói với Phùng Kiến Vũ: ' 'Đại Vũ, tôi kể cho em nghe mới lúc nãy tôi đi lấy cơm , dì kia còn nhớ tôi, hỏi tôi có còn muốn lấy địa tam thiên hay không.' ' vừa nói, Vương Thanh vừa đem thịt ở trong khay gắp qua cho cậu, sau đó đem thức ăn cậu không thích gắp vào chén của mình

Phùng Kiến Vũ nhìn trong khay toàn thức ăn mình thích còn có thức ăn Vương Thanh gắp qua , trong lòng ngập tràn cảm động. Phùng Kiến Vũ mới phát hiện, có một vài thói quen không có cách nào thay đổi. Giống như cậu cùng Vương Thanh, dù cho đã xảy ra xích mích , cho dù có qua một năm không hề gần nhau , nhưng sau này khi hai người lại chung một chỗ, vẫn như trước kia vậy, chung đụng hài hòa, Vương Thanh vẫn đối xử tốt với cậu như vậy, cái gì cũng không thay đổi.

Mặc dù trong lòng cảm động, nhưng bữa cơm này Phùng Kiến Vũ cũng ăn không ngon. Trong lòng cậu rối như tơ vò , hỗn loạn vô cùng. Trong lòng cậu giống như mặt hồ bình tĩnh, bị ném xuống một cục đá, nổi lên rung động. Phùng Kiến Vũ sợ nếu cậu tiếp tục ở nơi này nữa , thì có thể sẽ đáp lại Vương Thanh chút gì đó.

Phùng Kiến Vũ để đũa trong tay xuống, nhìn Vương Thanh nói: ' 'Vương Thanh, trường học cũng đã dạo qua , cơm cũng đã ăn rồi , chúng ta trở về thôi' '

Vương Thanh nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ, giống như là muốn nhìn xuyên thấu cậu. Qua một hồi , Vương Thanh nói: ' 'Vậy em bồi tôi đi đến chỗ cuối cùng này đi.' '

Vừa nghe đến chỗ cuối cùng , Phùng Kiến Vũ rất sảng khoái nói với Vương Thanh : ' 'Tốt, tôi bồi anh đi.' '

Vương Thanh mang Phùng Kiến Vũ đến một nơi cũng không có gì đặc biệt, thật ra thì chính là thao trường của trường bọn họ . Thao trường là nơi các tiểu tình nhân hẹn hò , nhưng là cũng nơi có ý nghĩa đặc biệt với Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ

Lúc mới nhập học, Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ được phân tới cùng một phòng kí túc , tính cách Vương Thanh vốn chính là đối với người xa lạ tương đối lạnh nhạt, cho nên ban đầu anh và bạn cùng phòng đều không phải là rất gần gũi. Vừa vào học có môn khảo sát thể năng, mà Phùng Kiến Vũ cái hạng mục gì cũng không sợ, chỉ sợ chạy đường dài 3000 m. Lúc đó Vương Thanh cùng cậu không quen biết nhiều nhưng lại mở miệng nói muốn giúp cậu luyện tập, mặc dù rất kinh ngạc, nhưng có người giúp mình luyện tập, Phùng Kiến Vũ dĩ nhiên hết sức vui vẻ rồi.

Vì vậy, từ đó về sau buổi tối nào Vương Thanh cũng phụng bồi Phùng Kiến Vũ ở thao trường luyện tập, sau đó đem kỹ năng chạy đường dài dạy cho cậu. Mặc dù dưới sự huấn luyện như ác ma của Vương Thanh thật rất gian nan, bất quá cũng hết sức hữu hiệu, ở trong buổi kiểm tra thể năng , Phùng Kiến Vũ thuận lợi thông qua. Cũng bởi vì chuyện này, quan hệ của Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh thân cận hơn rất nhiều, sau đó trở thành anh em thân thiết

Khi hai người đứng ở thao trường sắc trời đã có chút tối rồi . Phùng Kiến Vũ không nhìn rõ biểu tình của Vương Thanh , ' 'Đại Vũ, thật ra thì trước lúc huấn luyện cho em tôi cũng đã có chút thích em. Không biết em có nhớ hay không, trước đây lúc khảo hạch , chúng ta thật ra thì chỉ nhìn lướt qua nhau . Tôi không phải đồng tính luyến ái, trước kia tôi cũng đã kết giao qua vài người bạn gái, nhưng sau khi gặp em, hình bóng em luôn xuất hiện trong tâm trí tôi . Thật ra thì tôi không muốn đem chuyện này nói cho em biết , tôi chỉ muốn có thể lặng lẽ dùng thân phận huynh đệ ở bên cạnh em ,chiếu cố em, phụng bồi em. Nhưng sau đó xảy ra chuyện Lâm Tuyết, em không còn để ý đến tôi nữa , thậm chí còn chuyển ký túc xá, tôi không biết có nên đi tìm em hay không , tôi cũng không biết sau khi tìm được em thì nên nói gì với em cho phải . Về sau, chúng ta được phân tới cùng một công ty hàng không, tôi vẫn có thể thường xuyên nhìn thấy em như lúc trước , mặc dù em không chịu nói chuyện với tôi, có lúc còn đối nghịch với tôi, nhưng tôi đã rất thỏa mãn rồi . Chuyến bay kia làm cho anh hiểu được, con người khi còn sống có quá nhiều chuyện xảy ra không báo trước, cho nên về sau tôi cũng sẽ không dễ dàng buông em ra nữa. ' '

Vương Thanh phát ra lời bày tỏ bá đạo từ đáy lòng làm cho Phùng Kiến Vũ rất là hoảng loạn , cậu không biết nên mở miệng nói gì với anh , cậu cũng không cách nào hoàn toàn cự tuyệt anh, bởi vì chính cậu cũng không biết, tình cảm của cậu đối với Vương Thanh bây giờ là cái gì

Cũng may Vương Thanh cũng không ép buộc Phùng Kiến Vũ cho anh một đáp án, chỉ nghiêng đầu nói với cậu : ' 'Đi thôi, tôi đưa em về nhà.' ' sau đó xoay người rời khỏi thao trường trước , Phùng Kiến Vũ nhìn thao trường một lần nữa sau đó theo sát sau lưng Vương Thanh .

Vương Thanh lái xe đưa Phùng Kiến Vũ về nhà, xe dừng lại một hồi lâu, hai người cũng không lên tiếng. Phùng Kiến Vũ vừa định đẩy cửa bước ra , Vương Thanh liền kéo cánh tay cậu lại . Phùng Kiến Vũ quay đầu nhìn Vương Thanh, ' 'Đại Vũ, em có thể không chấp nhận tôi , nhưng sau này em cũng không cần trốn tránh tôi.' '

Phùng Kiến Vũ nhu thuận gật đầu một cái , Vương Thanh cười kéo cậu lại gần, ở trên đỉnh đầu cậu hạ xuống một nụ hôn , ' 'Mau về nhà đi, cẩn thận một chút.' ' lời anh còn chưa nói hết, Phùng Kiến Vũ mặt đỏ bừng liền chạy xuống xe. Vương Thanh nhìn bóng lưng xa xa của Phùng Kiến Vũ , ha ha ha cười lớn.

Phùng Kiến Vũ nhanh chóng chạy về nhà, vừa vào cửa , mở đèn, sau đó tựa trên cửa bình phục tâm tình của mình , nơi mới vừa rồi bị Vương Thanh hôn qua tê tê dại dại ,nụ cười mới vừa rồi của Vương Thanh lại để cho cậu có chút choáng váng. Phùng Kiến Vũ không ngừng hít thở sâu, muốn làm cho mình bình tĩnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic