Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy ngày gần đây tâm trạng của Phùng Kiến Vũ vô cùng không tốt , bởi vì gia đình cậu ở Đông Bắc, bởi vì lên đại học cậu mới tới Bắc Kinh. Sau đó bởi vì công việc, nên Phùng Kiến Vũ mới ở lại Bắc Kinh, cho nên ở Bắc Kinh cậu cũng không có nhà riêng của mình . Mà chủ nhà của cậu bây giờ sắp xuất ngoại, cho nên phải nhà bán, không thể cho cậu mướn nữa . Nhưng trong lúc nhất thời để cho Phùng Kiến Vũ tìm được một chổ thích hợp , tiền mướn nhà lại không cao , cậu không tìm được, cho nên gần đây tâm tình của cậu hết sức phiền não.


Phùng Kiến Vũ ngồi trong căn tin của công ty khẩy khẩy cơm trong khay , một chút thèm ăn cũng không có, bởi vì ngày hôm qua chủ nhà lại bắt đầu thúc giục cậu dọn nhà. Ngày hôm qua Phùng Kiến Vũ đi hỏi hỏi lãnh đạo của cậu , kết quả phòng trọ một người của công ty đã ở kín chỗ . Phùng Kiến Vũ ban đầu bởi vì cảm thấy phòng trọ một người không đủ thuận tiện, cho nên mới đi ra ngoài mướn nhà ở, nhưng không nghĩ tới cậu bây giờ muốn ở thì lại không còn chỗ trống nửa rồi


Vương Thanh từ xa liền thấy Phùng Kiến Vũ cau mày đâm đâm cơm trong khay, Vương Thanh đi tới bên cạnh cậu, gõ bàn một cái sau đó ngồi đối diện với cậu. Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ mặt đầy khổ não, mở miệng hỏi: ' 'Đại Vũ, thế nào, chân mày cũng sắp vặn thành nút thắt rồi . Có chuyện gì, nói ra ca nghĩ cách cho em .' ' từ lần trước sau khi Vương Thanh đưa Phùng Kiến Vũ về nhà, cậu cũng không tránh anh nữa. Hai người cũng giống như lúc trước là bạn tốt, Vương Thanh cũng không nói gì thêm về chuyện tỏ tình , Phùng Kiến Vũ cũng vui vẻ xem như chưa từng có chuyện gì phát sinh, cùng Vương Thanh ở chung cũng rất tự nhiên.


Phùng Kiến Vũ nâng mặt nhìn Vương Thanh nói: ' 'Cái nhà tôi đang mướn , bây giờ chủ nhà muốn xuất ngoại , muốn bán nhà , cũng không có cách nào cho tôi mướn nữa, nhưng thời gian ngắn như vậy bảo tôi đi nơi nào tìm nhà. Tôi vốn là muốn trước tiên ở tạm phòng trọ một người của công ty, nhưng ngày hôm qua tôi đi hỏi thử , kết quả phòng trọ đã kín chổ. Anh nói xem , tôi phải làm thế nào a!' 


Vương Thanh vốn là không nhìn nổi Phùng Kiến Vũ phiền lòng, vì vậy mở miệng đề nghị với cậu : ' 'Đại Vũ, nếu không em dọn qua chổ của tôi ở đi. Sau khi tốt nghiệp tôi liền từ nhà dọn ra ngoài ở, bây giờ tôi ở nhà riêng của tôi , hai phòng ngủ một phòng khách, một mình tôi ở cũng thấy trống trải, em dọn tới vừa vặn tôi có thêm một người bầu bạn.' '


Vương Thanh vừa mở miệng, Phùng Kiến Vũ mới nhớ gia đình anh ở Bắc Kinh, hơn nữa cậu nhớ gia đình anh có mở công ty, lúc đầu đi học cậu còn trêu chọc anh là phú nhị đại nên đọc các loại về tài chính để kế thừa công ty thật tốt đi , Vương Thanh lúc đó cũng bởi vì những lời này của cậu mà thu thập cậu một trận a. Lúc đầu Phùng Kiến Vũ cũng thật vui vẻ, nhưng cậu đột nhiên nghĩ đến chuyện Vương Thanh thích cậu , nhất thời có chút do dự. Nếu như cậu và Vương Thanh chỉ là bạn tốt, vậy cậu nhất định sẽ không chút do dự đáp ứng anh dọn qua, nhưng mà bây giờ...


Nhìn thấu do dự của Phùng Kiến Vũ , Vương Thanh đưa tay ra xoa xoa tóc cậu, cười nói: ' 'Em yên tâm, tôi sẽ không làm gì với em đâu.' '


Phùng Kiến Vũ giống như là bị đoán trúng tâm sự, mặt đỏ bừng nói: ' 'Tôi mới không có suy nghĩ nhiều, xế chiều hôm nay tới nhà tôi giúp tôi dọn nhà đi .' ' sau đó đứng lên bưng cái khay bước đi.


Vương Thanh cũng nói lời giữ lời, xế chiều hôm đó liền lái xe tới nhà Phùng Kiến Vũ giúp cậu dọn nhà. Thật ra thì đồ đạc của Phùng Kiến Vũ cũng không nhiều, bởi vì mướn nhà cho nên đồ xài trong nhà cái gì cũng đều có sẵn . Cho nên Phùng Kiến Vũ muốn thu dọn cũng chính là quần áo và một ít đồ đạc lặt vặt.


Không bao lâu , Vương Thanh giúp Phùng Kiến Vũ thu dọn xong đồ đạc , để vào trong xe. Phùng Kiến Vũ mệt mỏi ngồi phịch ở ghế phụ trên xe Vương Thanh , nói là đồ không nhiều, nhưng mà khi bắt tay vào thu dọn, vẫn là thật vất vả.


Sau khi Vương Thanh đem túi đồ cuối cùng bỏ vào cóp xe cũng leo lên xe ngồi, anh thấy cậu vẫn chưa cài dây an toàn, bất đắc dĩ nghiêng người qua giúp cậu cài dây an toàn. Phùng Kiến Vũ lui về sau một chút , nói với Vương Thanh : ' 'Anh muốn làm gì a?' '


Vương Thanh liếc Phùng Kiến Vũ một cái, kéo dây an toàn bên cạnh cậu qua cài vào trong khe hở , ' 'Em nói xem tôi đang làm gì a, em lên xe lâu như vậy cũng không biết cài dây an toàn sao a .' ' Phùng Kiến Vũ nhìn dây an toàn đã được cài chặt, ngượng ngùng cười ngây ngô.


Kỹ thuật lái xe của Vương Thanh vẫn rất tốt, chạy rất vững vàng, không giống như vài người lái xe động một chút là tăng tốc độ hoặc là động một chút là thắng gấp. Phùng Kiến Vũ đang hưởng thụ tài lái xe tỉ mỉ của Vương Thanh, anh đột nhiên một câu, ' 'Đại Vũ, người ngồi trên ghế phụ xe của tôi chỉ có em , hay nói đúng hơn là tôi chỉ cho phép một mình em được ngồi ở đây. Lúc mua xe tôi đã nghĩ vị trí này chỉ dành cho em .' ' Lúc Vương Thanh nói chuyện cũng không có nhìn Phùng Kiến Vũ, ánh mắt anh vẫn nhìn đường phía trước.


Nhưng cũng chính là bởi vì Vương Thanh đang nghiêm túc lái xe nên đã bỏ lỡ biểu tình động tâm thoáng qua của Phùng Kiến Vũ  . Cậu biết, Vương Thanh không phải đang nói với cậu lời ngon tiếng ngọt, anh nói chuyện cho tới bây giờ đều là biểu đạt những gì mình muốn nói, cho nên chính vì vậy mà những lời tâm tình lơ đãng của anh lại làm cho tim cậu đập loạn nhịp


Rất nhanh xe liền chạy đến dưới lầu nhà Vương Thanh. Phùng Kiến Vũ không tránh khỏi xúc động, khu vực nhà anh thật tốt, chung quanh đều là cao ốc, vị trí này mặc dù sắp gần bằng khu Tam Hoàn rồi, nhưng là khu vực giao thông rất thuận lợi, hơn nữa đến phi trường cũng rất thuận lợi.


Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ xách vali đi vào trong cao ốc , anh ở thang máy nhấn lầu 13 , không bao lâu hai người đã đứng ở trước cửa nhà . Đứng ở trước cửa Phùng Kiến Vũ lại cảm thán thêm một lần nữa , bởi vì cửa lại là mật mã. Phùng Kiến Vũ ngơ ngác đứng ở bên cạnh Vương Thanh .


Vương Thanh dùng tay quơ quơ trước mặt Phùng Kiến Vũ , cậu mới hoàn hồn lại. Vương Thanh cười một chút nói: ' 'Đại Vũ, em nhớ kỹ, mật mã nhà anh là sinh nhật của anh công với sinh nhật của em , 310827, nhớ cho kỹ, nếu không sau này không vào nhà được a .' ' Phùng Kiến Vũ gật đầu, bày tỏ cậu đã nhớ.


Phùng Kiến Vũ đi theo Vương Thanh đi vào trong nhà, vừa vào nhà liền cảm thấy đây chính là phong cách của anh. Màu sắc chủ đạo là trắng đen,đi kèm theo trang thiết bị hiện đại . Phùng Kiến Vũ đi loanh quanh trong nhà anh , bên trái nhìn một chút bên phải nhìn một chút . Đột nhiên, cậu bị khung ảnh trong hộc tủ cạnh bên cạnh ti vi hấp dẫn.


Phùng Kiến Vũ vốn là từ đằng xa đã thấy trong khung ảnh là hai người đàn ông , bây giờ đi đến gần cậu mới phát hiện, trong khung hình là hình cậu và Vương Thanh khi còn học đại học. Trong hình hai người choàng vai lẫn nhau , Phùng Kiến Vũ cười thập phần vui vẻ, Vương Thanh cũng ít khi lộ ra nụ cười sáng lạng như vậy . Ngón tay thon dài của cậu vuốt ve khung ảnh , nhìn hai đại nam hài đứng dưới ánh mặt trời trong khung hình , lòng ngập tràn xúc động.


Sau khi Vương Thanh đem hành lý của Phùng Kiến Vũ để trong phòng rồi bước ra, dựa ở bên cạnh khung cửa , nhìn cậu cầm khung ảnh ngẩn người , khóe miệng nâng lên một nụ cười đẹp mắt . Một lát sau, Phùng Kiến Vũ cảm nhận được ánh mắt của Vương Thanh, quay đầu nhìn sang thì thấy anh đang nghiêm túc nhìn cậu. Phùng Kiến Vũ có chút hốt hoảng đem khung hình bỏ vào trong hộc tủ, đi tới bên cạnh Vương Thanh, ' 'Cái đó, buổi tối ăn cái gì a?' '


Vương Thanh biết Phùng Kiến Vũ là cố ý nói sang chuyện khác, anh cũng không vạch trần, ' 'Em muốn ăn cái gì? Em muốn đi ra ngoài ăn, hay là ăn ở nhà ?' '


Phùng Kiến Vũ suy nghĩ một chút, nhìn sắc trời bên ngoài đã dần tối đi , lại suy nghĩ còn cò một đống hành lý cần sắp xếp , nói: ' 'Hôm nay hơi mệt , ở nhà ăn đi. Trong nhà có món ăn gì, nếu không để tôi làm a !' '


Vương Thanh xoa xoa đầu Phùng Kiến Vũ , đầy mặt cưng chìu nói: ' 'Em đi thu dọn hành lý đi, tôi làm cơm.' '


Vương Thanh dưới ánh mắt khiếp sợ của cậu đi vào phòng bếp, bởi vì lúc đi còn học Vương Thanh có thể nói là đại thiếu gia mười ngón tay không chạm nước mùa xuân , dĩ nhiên gia đình Vương Thanh có tiền, chỉ cần mời người làm những thứ này là được rồi. Nhưng mới vừa rồi Vương Thanh lại tràn đầy tự tin nói anh sẽ làm cơm, Phùng Kiến Vũ vẫn là có chút không yên lòng.


Bởi vì cậu không đặt nhiều hy vọng vàp tài nấu nướng của Vương Thanh , cho nên khi cậu đi tới phòng ăn thấy trên bàn ba món một canh vẫn là rất kinh ngạc. Phùng Kiến Vũ ngồi trên ghế , cầm đũa lên nếm thử một miếng sườn , mùi vị thật sự rất ngon.' 'Vương Thanh, anh sẽ không thừa dịp tôi thu dọn hành lý gọi thức ăn bên ngoài đi!' '


Vương Thanh từ trong phòng bếp bưng cơm ra , ngồi đối diện Phùng Kiến Vũ, ' 'Em cho rằng tôi sẽ gọi thức ăn bên ngoài mang đến sao . Thức ăn bên ngoài không sạch sẻ, tôi làm sao có thể để cho em ăn được.' '


Phùng Kiến Vũ hắc hắc cười , bắt đầu lùa cơm vào miệng. Phùng Kiến Vũ vừa ăn cơm vừa trò chuyện với Vương Thanh , ' 'Vương Thanh, anh làm sao lại nghĩ đến học nấu ăn a , trước đây không phải anh đều cảm thấy loại chuyện này rất phiền toái sao.' '


Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ, cúi đầu ăn cơm, thờ ơ ném ra một câu, ' 'Bởi vì, vẫn luôn muốn nấu cơm cho em ăn.' ' Một câu nhẹ nhàng của Vương Thanh lại khiến cho Phùng Kiến Vũ đứng ngồi không yên . Lúc này cậu mới phát hiện trên bàn là cánh gà cola , xườn xào chua ngọt ,địa tam tiên , súp rong biển trứng gà đều là những món mình thích ăn. Phùng Kiến Vũ biết Vương Thanh đối với mình là thật lòng, nhưng cậu không có cách nào tiếp nhận cùng một người đàn ông ở chung một chỗ cũng là sự thật. Phùng Kiến Vũ vừa ăn cơm vừa nghĩ đợi một hồi cơm nước xong nhất định phải nói rõ ràng với Vương Thanh


Sau khi cơm nước xong, bởi vì Vương Thanh đã làm cơm, Phùng Kiến Vũ liền chủ động thu dọn chén đũa đi rửa chén. Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ chủ động, cũng không tranh với cậu , liền đi vào phòng tắm .


Phùng Kiến Vũ rửa chén xong, chờ Vương Thanh từ phòng tắm đi ra. Nghe được tiếng mở cửa phòng tắm ,  đang chuẩn bị nói rõ ràng với Vương Thanh thì khi cậu ngẩng đầu đã nhìn thấy Vương Thanh thân trên thì xích lõa , hạ thân bọc khăn tắm, giọt nước từ tóc anh không ngừng chảy xuống dưới . Khối cơ bụng sáu múi cứ như vậy trần trụi hiện ra ở trước mắt cậu, cậu nuốt nước miếng một cái, cảm thấy nhất thời miệng lưỡi khô nóng. Một lát sau, Phùng Kiến Vũ tỉnh táo lại, đã sớm quên những gì suy nghĩ trước trong đầu, bật thốt lên chính là, ' 'Anh làm sao không mặc quần áo liền đi ra.' '


Vương Thanh cười cười, nhìn gò má đỏ bừng của Phùng Kiến Vũ nói: ' 'Tôi mới vừa tắm xong, đương nhiên không mặc quần áo, huống chi trong nhà chỉ có chúng ta hai đại nam nhân , mặc quần áo làm gì.' '


Phùng Kiến Vũ vô lực phản bác Vương Thanh, chỉ vội vả chạy về phòng của cậu đóng cửa lại. Phùng Kiến Vũ nằm ở trên giường, trong đầu hiện lên hình dáng hấp dẫn của Vương Thanh mới vừa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic