CHƯƠNG 2.25: Tỉnh mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sao mình lại ở đây?

Tâm trí Win vang lên câu hỏi, đảo mắt nhìn xung quanh. Chẳng hiểu vì sao mình lại đứng tại bến sông. Trăng treo trên đầu, soi mình xuống mặt nước thành dải màu bàng bạc, tỏa sáng không gian tối tăm, thanh vắng.

Đêm đã rất khuya, chỉ còn những cánh đom đóm chập chờn trên đồng hoa dại sau bức tường dài bất tận cùng tiếng sóng nước đánh lên mạn thuyền nhỏ.

Men theo con đường đất trở về nhà nhưng hôm nay nhà cậu bỗng thật kỳ lạ. Cổng nhà sừng sững cao lớn, treo rất nhiều lồng đèn đỏ. Mảnh sân trước thênh thang, những gian nhà sàn bằng gỗ nối tiếp nhau thành dãy kiến trúc kiên cố và vô cùng bề thế.

Yên ắng quá. Không một bóng người, tựa như nơi này chỉ còn một mình cậu tồn tại.

Bàn chân cứ bước đi, không hề lo lắng, sợ hãi, bóng dáng cao lớn vững vàng di chuyển trên khắp các dãy hành lang. Không vô định mà một cái gì đó thôi thúc cậu tiến về gian nhà cao nhất, nằm biệt lập ở hướng tây.

Mới đặt chân lên nấc cầu thang đầu tiên, bên tai đã văng vẳng tiếng rên la thảm thiết của nữ giới, đau đớn xen lẫn tiếng khóc. Thôi thúc trí tò mò của Win đến cao độ, lần mò theo bức tường, dưới ánh trăng sáng tỏ trên hành lang, cậu tiến đến nơi phát ra ánh sáng, thứ ánh sáng của ngọn lửa cháy hừng hực, xuyên qua khe hở cánh cửa lớn.

Thanh âm rên la kết thúc, chỉ còn lại bầu trời đêm tĩnh mịch.

Cánh cửa bật mở, một người đàn bà vội vã chạy ra ngoài. Dường như bà ấy không hề thấy Win cho dù họ đã sượt qua nhau.

Bên trong căn phòng khá trống trải, bài trí không có gì đặc biệt, ngoại trừ những vết máu bê bết trên sàn.

Dẫn đến chỗ một cô gái đang ngồi dựa lưng vào bức tường, mái tóc đen dài rũ rượi che gần hết dung mạo, vải vóc trên người xốc xếch, dịch đỏ đọng thành vũng nơi thân dưới, nhỏ giọt từ thành giường xuống nền nhà. Trên tay cô đang bế một thân thể bé nhỏ, mồ hôi hòa vào nước mắt, thứ chất lỏng hỗn tạp mặn chát áp lên gò má lạnh lẽo, tái nhợt còn đọng chút máu tanh.

Đứa trẻ nào đến với thế giới này cũng cất tiếng khóc nhưng đứa bé của cô không như vậy.

Cổ họng Win đơ cứng run rẩy muốn nói gì đó nhưng bên trong nổi lên chua xót.

Con của cô ấy đã chết...

Đôi tay áp đứa bé lên ngực, muốn truyền hơi ấm cho sinh mệnh đã tắt lịm. Băng huyết, bào thai quá yếu, đã chết từ trong bụng mẹ, lúc đến với thế gian chỉ còn là nắm xác thịt im lìm, chẳng thể hưởng được dòng sữa nóng hay tình yêu của người mẹ trẻ. Cho dù bản thân đã trải qua bao tủi nhục, đắng cay vẫn kiên cường chịu đựng chờ ngày con yêu chào đời.

Gương mặt cô gái ngây ra, giống như không thể chấp nhận sự thật. Co rúm người, giữ chặt đứa bé trong tay, nụ cười ngờ nghệch mờ nhạt hiện trên môi. Ánh mắt nàng thoáng chốc bình thản, tĩnh lặng như nước. Hôn nhẹ vầng trán nhỏ, khẽ thì thầm.

Vốn dĩ vận mệnh của mẹ đã là ngôi sao xấu, ký ức nối tiếp cũng chỉ toàn bi thương. Vậy hi vọng này, mẹ trao lại cho con.

Với tay lấy con dao mổ chìm trong chậu nước, rạch một đường trên cổ tay đứa bé. Win muốn cản lại nhưng cơ thể cậu hệt ảo ảnh, chẳng thể sờ chạm hay cất tiếng nói, đành đau xót nhìn dòng máu chảy đầm đìa từ vết thương. Rồi mũi dao cắt ngang ngực cô, từng giọt máu rỏ lên vết cắt của đứa trẻ, trong khi Win còn nghĩ vì mất con mà cô ấy phát điên làm xằng thì một luồng sáng từ miệng vết thương bay ra ngoài. Rực rỡ hệt tinh cầu tự do trong không trung rồi theo vết máu chui vào dấu rạch trên tay đứa trẻ, vết thương chậm rãi khép miệng.

Cô bình thản ôm thân thể ấy vào lòng, chậm rãi hát ru.

Từ đằng xa âm vang tiếng bước chân, hai mắt Win mở to không tin vào mắt mình, người đàn ông đang đến là bác sĩ Tay, dung mạo trẻ hơn bây giờ rất nhiều.

Ông vội vã bước đến...xuyên qua cơ thể của cậu. Nhanh chóng kiểm tra cho hai mẹ con nhưng ông đã đến quá trễ.

Máu đổ đầm đìa trước ngực cô gái, mà đứa bé trong tay cô chẳng còn tín hiệu sống. Nó đã tắt thở từ lâu, bắp thịt chai cứng nhưng người mẹ vẫn không bỏ cuộc, van nài ông hãy cứu lấy đứa con của mình. Trong tâm trí tin chắc rằng nó sẽ sống được.

"Jiraporn, cháu làm chuyện ngốc nghếch này, bà Mymaya sẽ đau lòng chết mất" ông Tay không hiểu vì sao thuốc cầm máu không phát huy tác dụng, máu trên ngực cô cứ thi nhau trào ra ngoài.

Hơi thở dần trở nên yếu ớt, cô mỉm cười "Hi vọng mong manh nhưng có người mẹ nào từ chối cơ hội cứu con mình? Phu nhân cũng làm mẹ chắc sẽ hiểu, hơn nữa...đây còn là con của thiếu gia" nắm lấy tay bác sĩ Tay, đứt quãng thì thào "Xin chú chuyển lời tới phu nhân...rằng con không hề trách thiếu gia...xin phu nhân đừng tự trách bản thân hay hờn giận cậu ấy"

Bi kịch bắt nguồn từ số mệnh khắc nghiệt, định kiến hà khắc chèn ép tâm hồn con người ta méo mó vụn vỡ, vô thức làm tổn thương kẻ khác mà chính mình không hay.

"Cháu muốn đặt tên thằng bé là Bright...dù ở đâu cũng là ánh sáng rực rỡ, mạnh mẽ không gì xóa nhòa được....." vươn lên từ bóng tối, vượt qua ranh giới đau thương, mất mát để chạm đến bến bờ bình yên, trọn vẹn.

Mỗi cái tên do cha mẹ đặt đều mang theo hi vọng, niềm tin dành cho đứa trẻ của mình.

"Jiraporn nghĩa là được ban phước, ta muốn mọi điều tốt đẹp của thánh thần đều thuộc về con, cô gái của ta" cô bé nhỏ nhắn kính cẩn cúi đầu khi người phụ nữ chấm dấu phép lên trán mình, len lén đưa mắt nhìn vị phu nhân cao quý. Trong lòng cô bé thầm ngưỡng mộ, vừa ao ước mình có thể một lần gọi bà là mẹ.

Thân phận cách biệt, nguyện ước cả đời được hầu hạ bà ấy lại không thể thực hiện.

Bỗng ngón tay đứa bé ngọ nguậy, tiếng khóc thút thít từ nhỏ xíu dần lớn lên. Nước mắt rơi giàn giụa trên đôi gò má nhỏ, da mặt ửng hồng tràn đầy sức sống.

Từ trong cái chết, sự sống lại được tái lập, trong hạnh phúc có thương đau. Hai mặt đối lập không thể tồn tại song song, lại chẳng thể chia lìa. Mỗi một sinh mạng mất đi cũng là lúc một mầm sống mới sinh ra.

Bởi lẽ chúng ta đều có một giới hạn thời gian của riêng mình, nên luôn muốn khiến cuộc sống ý nghĩa, hạnh phúc hơn sau mỗi thời khắc.

"Sự sống nảy sinh từ trong cái chết, phượng hoàng trỗi dậy từ tro tàn sẽ hóa thành bất tử"

"..............." bi thương tràn ngập con tim, ngoảnh đầu nhìn con người bên cạnh.

Cô gái ấy đang bình thản nhìn mọi người di chuyển thi thể của mình, mang đứa bé rời khỏi tay cô, trong đôi mắt nâu ánh lên tia nhìn yêu chiều, cùng nụ cười nhè nhẹ lướt theo tiếng khóc ầm ĩ của đứa trẻ. Đầu tóc cô gọn gàng, trang phục chỉnh tề hoàn toàn trái ngược với cỗ tử thi kia.

"Tại sao...cô lại muốn tôi thấy những thứ này?"

"Bởi vì số mệnh đã an bài như vậy. Rồi sẽ đến lúc cậu cũng phải lựa chọn điều gì thật sự quan trọng với cuộc đời mình. Đúng, sai, hạnh phúc hay mất mát, vốn dĩ không có gì là trọn vẹn. Vòng tròn luôn nối tiếp, không thể đứt gãy, dù chúng ta có cố gắng thay đổi thì thực chất cũng chỉ là một nước đi trong ván cờ của tạo hóa"

"Nghĩa là sao?" Win giữ tay cô trước khi người kia rời đi.

Muốn gặng hỏi cho ra lẽ nhưng cơ thể cậu chẳng đủ sức để giữ đối phương, cô gái như lớp mây mù xa xăm "Sẽ đến lúc cậu tự hiểu tất cả, không phải tự nhiên mà cậu đến ngôi nhà này" chạm tay lên ngực Win, ánh mắt biểu lộ đau buồn "Cậu chỉ đang trở về mà thôi. Hãy để ngọn lửa trong tim dẫn lối. Bước qua tuyệt vọng, hi sinh mới có thể tìm thấy hạnh phúc, duy trì vòng sống mới"

Thanh âm của cô bỗng trở nên mờ nhạt, méo mó. Cảnh vật xung quanh cũng biến chuyển quay cuồng, đảo lộn hệt đống bùn nhão hòa trộn.

Bốn bề giống như chiếc hộp tối tăm bất tận khiến người bị nhốt ngột ngạt, khó thở. Win ôm ngực, vô thức nhớ đến Bright, cố kêu gào tên hắn nhưng không có bất kỳ âm thanh nào thoát ra.

Mọi thứ cứ bị nuốt chửng vào khoảng không vô định.

Cơ thể rã rời, đau nhức, tâm trí sợ hãi, cậu chỉ muốn rời khỏi chỗ quái quỷ này.

Cứ chạy đi, chạy mãi rồi lại quay về vị trí ban đầu.

Những tưởng sẽ mắc kẹt vĩnh viễn nơi bóng tối thì từ đâu văng vẳng tiếng gọi tên của cậu.

Win mở bừng mắt, phía trước chính là Bright đang vô cùng lo lắng, sau vai hắn ngập đầy ánh sáng. Mừng rỡ ôm chầm lấy cậu, hắn nặng nề buông tiếng thở dài nhẹ nhõm.

Dạo gần đây, Win thường xuyên gặp ác mộng, mặc kệ hắn hay người khác gọi thế nào, cậu cũng rất khó tỉnh dậy. Thai kỳ gần về cuối, tình trạng sức khỏe của cậu càng tệ đi. Bác sĩ kiểm tra thì bảo mọi thứ đều bình thường, vấn đề suy nhược trong thời kỳ mang thai có lẽ vì Win đã quá lo âu cần thư giãn và nghỉ ngơi nhiều hơn. Bright muốn đảm bảo liền mang cậu đến bệnh viện, cũng chỉ nhận được kết quả tương tự.

Tuy Win bảo nếu con khỏe mạnh, ổn định thì tốt rồi nhưng Bright không thể nào yên tâm.

Hôm nay, Win lại chìm trong mê mang, mà hình như giấc mơ rất đáng sợ, hắn chưa bao giờ thấy sắc mặt Win hoảng loạn như vậy, mồ hôi đầm đìa ướt trán, hắn lay gọi thế nào cũng không được.

Mà miệng cậu cứ ú ớ gọi tên hắn càng khiến Bright thêm rối bời.

"Bright....." chạm tay lên gò má hắn, trong mắt cậu vẫn hiện rõ vẻ bàng hoàng.

Trong giấc mơ cậu đã nhìn thấy nhiều thứ, cảm giác rất thật. Rồi các chi tiết từ từ rời rạc, khiến cậu mơ hồ không biết đâu là hư, đâu là ảo. Dường như cậu đã chứng kiến thời khắc Bright được sinh ra.

Mất mát và buồn bã lắm.

Bright khó hiểu khi Win cố vòng tay ôm mình, xoa xoa lên bụng cậu, nơi đang chứa mối liên kết giữa họ. Nhóc con, con hư quá, khiến vợ của cha mệt mỏi, chịu đủ thiệt thòi.

Sau này phải hiếu thuận với người sinh ra con có biết chưa?

"Thật tốt khi chồng vẫn ở đây cùng vợ"

"Vẫn luôn như vậy mà" Bright xoa dịu cơn xúc động người trong lòng.

Thời gian đảo ngược vị trí giữa họ, hắn giờ đã thành bờ vai vững chãi chở che, an ủi vợ lớn. Giống hồi hắn còn nhỏ, cứ có chuyện phiền muộn liền lao vào lòng người kia kể lể, khóc lóc.

Win không mít ướt, hay làm nũng như hắn nhưng khiến Bright cảm nhận rõ trách nhiệm mà mình phải gánh vác.

Là cuộc đời người hắn yêu và cả tương lai ngôi nhà này.

Chỉ cần đứa con bình an ra đời, mọi thứ sẽ trọn vẹn. Gia đình của họ sẽ hạnh phúc bên nhau, Win sẽ không còn lý do gì trông ngóng bầu trời ngoài kia.

Bởi lẽ giờ đây tận cùng đáy mắt cậu ngập đầy hình bóng hắn.

Hiếu kỳ ngắm nghía món đồ Bright mang tới, lại nghịch ngợm tặng đồ chơi cho cậu. Chồng cậu khó xử cười, bảo mình đã tìm hiểu rất nghiêm túc, mới mua lại món đồ này từ bọn người trên tàu Tây dương. Hi vọng Lưới giữ giấc mơ sẽ giúp Win chìm vào mộng đẹp bình yên.

"Chỉ bằng thứ này thôi à?" Win nghi hoặc hỏi.

Món đồ được làm bằng nhánh liễu uốn thành vòng, bên trong khung tròn dệt các lưới mạng thưa từ ngoài vào trong càng thắt chặt. Xung quanh được trang trí chuỗi hạt và lông vũ. Một món thủ công đẹp mắt, đáng yêu, liệu có tác dụng đuổi quỷ thần?

Ngay cả mời nhà sư đến đọc kinh thì những cơn ác mộng vẫn dày vò Win vật vã.

Bright treo chiếc vòng lên đầu giường chỗ Win nằm. Chậm rãi nói "Chồng ước mình có thể song hành cùng vợ trong những giấc mơ, bảo vệ vợ khỏi những thứ xấu xa khiến vợ Win mạnh mẽ của chồng sợ hãi nhưng vốn dĩ chuyện đó không thể. Đành nhờ cậy vào thiên thần nhỏ này, bắt hết điềm xấu...nếu nó không phát huy tác dụng, ngày mai lập tức cho người qua đập bọn Tây dương một trận vì tội dám lừa đảo chồng"

Win phì cười, vẫy vẫy hắn, Bright ngoan ngoãn lại gần hạ thấp người theo lệnh cậu, liền ăn ngay một cú gõ vào đầu "Vừa hung dữ, vừa ngang ngược, lại còn nói mấy từ bạo lực trước mặt con"

Hắn nhún vai, giả vờ nghe lời. Bởi vì không muốn nghe vợ mắng mình phá của nếu xui xẻo để lộ cho cậu biết bản thân đã chi bao nhiêu tiền cho món đồ nhỏ kia. Bọn tây cũng đảm bảo với hắn chắc chắn hiệu quả, bằng không sẽ bồi hoàn tiền.

Bright không thiếu tiền. Hắn muốn đánh người hơn.

Dạo này hắn gặp xui xẻo nhiều thứ. Thêm chuyện Win hay bị ác mộng càng khiến tâm tình ông chủ nhà Chivaaree xuống dốc.

May mắn cho bọn thương buôn đến từ trời Tây là sau hôm đó, giấc ngủ của Win đã được cải thiện rõ rệt.

Bác sĩ Tay nghe tin liền gửi tới cho cậu ít thuốc thảo dược an thần, còn căn dặn Win phải chú ý cẩn thận vào những ngày cuối cùng. Cơ hội mang thai của người song tính rất hiếm hoi, trước nay chưa từng xuất hiện kỳ tích như vậy, hạnh phúc này có khi chỉ đến với cậu một lần. Nên bằng mọi giá phải trân trọng nó.

Trước khi cúp máy, Win muốn hỏi ông ấy thêm một số việc nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu, đành thôi. Ai lại đi tin những giấc mơ ngớ ngẩn rồi lao đầu đi tìm hiểu chứ?

Chập chờn trong giấc ngủ, tiếng động ồn ào bên ngoài cánh cửa đánh tỉnh cậu, mơ màng mở mắt nhận ra chỗ giường bên cạnh chỉ còn điểm trũng trống trơn. Bụng lớn, khó khăn di chuyển, cẩn thận lắm mới bước được chân xuống giường, người hầu nghe động tĩnh liền chạy vào đỡ chủ nhân ra ngoài.

"Có chuyện gì vậy?" Win hỏi.

Đêm hôm khuya khoắt mà sân lớn tập trung đông người, đèn đuốc đốt sáng trưng.

"Dạ...." người hầu ấp úng, bản thân đứng canh cửa, chỉ nghe phong phanh người ta bàn tán hơn nữa còn sợ mình lỡ lời làm kinh động người mang thai "....thưa cậu, nghe bảo bên ngoài bến sông có xác chết dạt vào bờ"

"............." Win âm thầm thở dài. Trấn an đứa bé nằm trong bụng.

Trước nay đoạn sông này khá bình yên, chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Lại lúc đêm hôm đúng là xui xẻo, có điều việc có xác chết trôi đâu thể kinh động cả nhà lớn, ngay cả Bright cũng chạy ra xem tình hình.

Người chết là Nonrat, một trong những người anh họ, thường xuyên đi chung một nhóm với Bright trong các cuộc làm ăn, hội họp.

Anh ta hay vắng nhà, cứ nghĩ lại sang vùng khác bàn chuyện mua bán hoặc ở cùng với tình nhân như mọi khi, nào ngờ đã rơi xuống sông trôi dạt mấy ngày trời. Trên thi thể không có dấu hiệu xô xát, thương tích, phía cảnh sát liền tuyên bố nguyên nhân tử vong là đuối nước, cho người nhà mang xác về an táng.

Từ xa thấy Bright mệt mỏi trở về, Win nhẹ nhàng hỏi thăm tình hình với an ủi hắn. Tuy Nonrat so với Sin tính tình không hiền lành, tốt đẹp hơn bao nhiêu nhưng dù gì kia cũng là anh em họ, cùng nguồn gốc với hắn. Bright thở dài, bảo Win nên chú ý sức khỏe của mình và con thay vì để ý mấy vấn đề này, người chết cũng đã chết rồi. Bất quá là thêm một lễ tang.

Sống trên đời, không chết vì lý do này thì sẽ là lý do khác.

Khác với Win, hắn từ nhỏ đã chứng kiến người này đến người khác lìa xa trần thế. Nếu không phải thật sự là người mình thương yêu thì tâm tình trong hắn không khác mặt sông phẳng lặng.

Lễ tang diễn ra, hắn đến đưa tiễn, Nonrat kết hôn mấy năm chưa có con, hắn hứa vẫn sẽ chia phúc lợi cho chị dâu như thời anh họ còn sống, nếu một ngày cô ta muốn tái giá hay muốn trở về nhà mẹ đẻ, hắn đều không cản. Người góa phụ điềm nhiên cảm ơn, trong mắt bà vợ này gã chồng ong bướm, tệ bạc từ lâu đã chẳng còn ý nghĩa gì.

Kết thúc tang chế, cô sẽ trở về nhà ngoại để bắt đầu lại từ đầu.

Đang ở phía vườn sau ngắm cảnh thì Sin bước đến gần hắn, sắc mặt gã dạo này rất tệ, từ khi Nonrat mất hồn vía cứ lơ lửng đi đâu, Bright chẳng muốn ảnh hưởng công việc, liền ngỏ ý cho gã nghỉ ngơi một thời gian.

"Chuyện của Nonrat không liên quan gì đến chuyện của Chinda đúng không?" gã e ngại lên tiếng, dè chừng nhìn chàng trai trẻ đang thản nhiên bẻ một nhành hoa bé xíu trên cành.

Nụ cười mềm mỏng kéo nhẹ trên môi "Chinda? Chinda nào cơ?"

"............."

Người song tính trẻ tuổi mà Bright đã bỏ tiền chuộc mang đi! Mới cách mấy tháng, em họ thông minh lại nhanh quên như vậy?

Ở Băng Cốc, phát hiện một thi thể người song tính ở một căn nhà nhỏ, tuy mặt mũi, thân thể bị phá hủy gần hết, giấy tùy thân không có nhưng Sin đảm bảo mười mươi nạn nhân chính là Chinda. Trên thế gian, người song tính hiếm hoi vô cùng, bữa tiệc rượu lần gặp Chinda, còn có Nonrat. Khác với vài tên có hứng thú với Chinda thì Nonrat lại rất thù ghét, miệt thị người song tính.

Xem họ chính là lỗi lầm của tạo hóa, so với quái vật không gì khác nhau.

Nonrat từng khệnh khạng uống say lảm nhảm nhắc đến việc mình đã đến Băng Cốc giết chết đứa song tính kia...Sin bỏ ngoài tai, bọn họ trước nay tiền quyền chẳng thiếu, một mạng người dưới tay họ có khi chả khác ngọn cỏ nhưng kia là người Bright đã nhắm tới, mặc kệ hắn tính toán gì thì Sin chẳng nghĩ Nonrat phát rồ đến vậy.

Cho đến khi gã đọc báo thấy tin tức kia, chỉ dám bán tín bán nghi, thì giờ Nonrat đã mất mạng.

Có điều tên đó bơi rất giỏi, không lý nào rơi xuống nước nói chết liền chết. Hơn nữa, trong lúc thay đồ khâm liệm, gã tình cờ thấy vết bầm tím nằm ở phần mạn sườn tử thi. Đòn đánh rất hung, kẻ thù của Nonrat không ít nhưng...hình như đám cảnh sát không phải làm việc quá qua loa rồi sao? Trừ khi xuất hiện vấn đề khuất tất!

Mà bất thình lình mất một mạng người trong gia tộc, Bright với vai trò đứng đầu lại tỏ ra rất dửng dưng, không hề có ý truy xét.

Sin ôm nghi ngờ nghĩ đến muốn phát bệnh. Bọn họ trong gia tộc ganh ghét, đấu đá nhau nhưng dù gì cũng cùng một nguồn cội không lẽ có kẻ nhẫn tâm ra tay hạ sát người nhà?

Bright vỗ vai gã, thương hại nhìn anh họ bình thường cường đại, hung hãn bỗng trở nên xanh xao, hốc hác "Suy nghĩ quá nhiều rồi. Mà có nghĩ đúng thì cũng đừng quá nhiều lời, sẽ không hay!" hít một hơi sâu, ngữ điệu rõ ràng "Trong mắt mình kẻ khác là ngọn kẻ. Trong mắt kẻ khác, mình cũng chỉ là ngọn cỏ. Chúng ta đều cùng một gốc mà ra, lòng dạ nhau thế nào, anh hẳn hiểu rõ? Tôi sẽ không khó khăn với kẻ không đụng chạm đến mình. Nhưng anh Sin có nhớ chuyện mấy năm trước không? May mắn bà nội tôi đã bỏ qua cho anh. Anh đừng nên giống anh Nonrat...đừng thách thức giới hạn của tôi. Tôi không tài giỏi bằng bà nội nhưng nhẫn tâm thì tôi tuyệt đối có thừa. Xâm phạm đến hạnh phúc của Vachirawit này, chính là chết!"

Vỗ mặt Sin mấy cái, chậc lưỡi hạ giọng "Tôi vẫn đang cố gắng duy trì cái gia tộc này. Haizz, đừng khiến tôi thêm áp lực nữa. Làm hại Chinda để thỏa mãn sự thù ghét với vợ tôi? Nếu không có tôi, các người còn muốn làm gì?"

"Là Nonrat...anh không có!" gã sợ hãi thanh minh, chẳng ngờ Bright lại thẳng thừng thừa nhận hết mọi chuyện. Còn bằng thái độ lạnh lùng đến tàn nhẫn.

Hắn từ lâu đã chẳng còn là tiểu thiếu gia nghe theo sự sắp đặt của người khác. Bị thiệt thòi chỉ biết giả ngơ không hiểu, chui rúc trong cái kén nhỏ. Tâm tính hắn không hề thiện lương, sinh ra trong gia tộc này, dòng máu càng lúc càng không sạch sẽ. Ngoài giàu có, thịnh vượng thì bọn họ có khác gì lũ đồ tể tâm hồn mục ruỗng?

Chinda giống tuổi trẻ của Win. Đều không dễ chịu với thân thể của mình, sinh ra với khiếm khuyết họ đâu có quyền lựa chọn.

Tu báo hắn biết hiện tại y học phát triển có thể giải phẫu phân tách giới tính, tuy chưa hoàn chỉnh nhưng rất khả quan. Bright đã cho Chinda được lựa chọn, nhìn gương mặt tràn ngập hi vọng của cậu, hắn chợt nghĩ về Win...nếu dự án này thành công, nếu Win biết...vợ hắn sẽ chọn điều gì?

Chinda đưa cho hắn chiếc trống nhỏ từ kệ đồ chơi trong cửa hàng thủ công nổi tiếng nhất Băng Cốc, nhẹ cười "Vợ anh rất may mắn! Nếu em là anh ấy, cho dù là người song tính, là nữ hay nam...em đều sẽ yêu anh!"

Đáng tiếc Chinda à, có quá nhiều chuyện tôi không lường trước được.

Nhìn cậu tôi cảm thấy đau xót nhưng lại càng lo lắng cho người mình yêu.

Chỉ sợ một lúc nào đó bản thân không chống đỡ nổi, người ấy làm sao bình yên tồn tại ở nơi này đây? Hắn thẫn thờ nghĩ, buông lơi điện thoại trên tay.

Hắn nhận ra rồi.

Trước khi bản thân bị tổn thương, hắn chỉ cần ra tay trước. Tiêu diệt hết những mối họa làm phiền mình.

"Nghỉ ngơi tốt đi anh họ! Đặc biệt là cái miệng của mình. Tôi không biết dọa ai đâu, nên đừng tái diễn những sai lầm với tôi nữa"

"Ừm, anh hiểu!" gật gật đầu.

"Giúp tôi chỉnh đốn lại tư tưởng vài người được chứ?" cấp bậc của Sin trong họ tộc khá cao, sức ảnh hưởng rộng, đặc biệt nhóm anh em đồng tuổi. Bright rất lười dạy dỗ lại họ. Vừa hay có Sin, sẵn giao việc luôn.

"Được!" Sin căng thẳng đáp.

"Chỉ cần anh ngoan ngoãn, tôi sẽ cố gắng bỏ qua những việc ngu ngốc anh từng làm"

"..........."

"Mà hồi nãy anh nhắc đến Chinda nào vậy?"

"À...có sao?"

"Thông minh lắm!" hài lòng mỉm cười, hắn thoải mái tạm biệt Sin, kẻ vẫn đang đứng toát mồ hôi lạnh trong vườn cây rợp nắng.

Chọc đến kẻ điên tuyệt vọng, sẽ không biết bản thân mất mảnh da trên người lúc nào đâu.

Sau tang lễ, Bright cũng rất nhanh cất nhắc người khác vào vị trí bị bỏ trống của anh họ quá cố. Guồng quay cuộc sống lại bình lặng tiếp diễn.

Mùa mưa qua đi, cây cối lại đâm chồi nảy lộc, nắng vàng trải mình trên mái ngói đỏ thẫm.

Hắn cùng cha vợ căng thẳng đứng bên ngoài hành lang. Thấp thỏm nhìn cánh cửa đóng im lìm, tại sao lại không nghe thấy tiếng động nào?

Trở dạ sinh con chẳng phải rất đau đớn, lý nào lại bình yên như vậy?

Tuy bên trong có mẹ vợ, y tá, bà đỡ nhưng ruột gan hắn nóng như lửa đốt.

Win vốn giỏi chịu đựng, lại mạnh mẽ, kiên cường, ngay cả khi đứa nhỏ đạp tưng bừng trong bụng, cậu cũng chỉ xoa xoa khen con ngoan báo cho cậu biết con đang rất khỏe mạnh, sẽ là đứa trẻ hiếu động, nghịch ngợm. Dù ở hoàn cảnh nào hắn cũng hiếm khi thấy Win tỏ ra đau buồn hay khóc lóc, rên rỉ. Vợ lớn của hắn mạnh mẽ nhất nhưng chưa bao giờ hắn cầu mong nghe thấy thanh âm của cậu đến thế, cho dù đó là sợ hãi hay đau đớn.

Cánh cửa bật mở, y tá vội vã chạy ra ngoài hô hoán nhờ người đi gọi bác sĩ gấp.

"Đã xảy ra chuyện gì?" giữ tay nữ y tá, Bright gặng hỏi.

Cô gái mặt mũi tái nhợt, đầy vẻ hốt hoảng lo lắng "C...ậu Win....bỗng nhiên chìm vào hôn mê sâu....xin Ngài cho thêm người đến giúp...."

Bright còn chưa kịp nghĩ gì thì hắn bỗng thấy đất trời đảo lộn, quả tim co thắt những cơn đau dồn dập. Cố điều chỉnh hơi thở nhưng vô ích, bám chặt lấy tay vịn lan can, trong vô thức...hình như hắn nhìn thấy một người, không, là ảo ảnh tiến vào căn phòng ấy.

Hắn muốn cản lại, thế nhưng chân vừa nhấc lên, cơ thể liền vô lực ngã xuống.

"Win, Win à, dậy đi!" thanh âm dịu dàng chậm rãi đánh thức cậu.

Win ngỡ ngàng mở mắt, ngạc nhiên khi mình lại gặp cô gái kia lần nữa. Vô thức sờ lên bụng mình, nhưng nơi đó chỉ là vùng da phẳng lì. Y phục trên người cũng quá đỗi kỳ lạ, nó giống lễ phục Bright từng mặc trong lễ hội rước đèn thần nhiều năm trước. Điểm sức lấp lánh bằng vàng, nơi cậu đứng là một điện thờ cũ kỹ với ngọn lửa cháy hừng hực giữa không gian, còn chưa hết bàng hoàng thì đâu đó ngoài kia, một tiếng nổ lớn vang lên.

Liên tiếp nhau.

Đinh tai nhức óc.

Đẩy cánh cửa gỗ, ánh sáng mờ nhạt tràn vào.

Bên ngoài mưa rất lớn. Màn mưa ầm ĩ như trút. Bìa rừng thanh vắng, hoang tàn với cánh chim bay vội trên bầu trời xám xịt.

Xuyên qua màn nước đứa bé té ngã xuống vũng nước, trên người đầy máu, đất bùn, nước mắt. Tiếng nấc nghẹn chìm vào tiếng mưa, lui người về sau, sợ hãi nhìn người phụ nữ lăm lăm khẩu súng trong tay, đang chậm rãi tiến tới chỗ mình "Mẹ ơi....đừng mà....Bright không muốn chết......" xin mẹ đừng làm đau con.

Rõ ràng chúng ta rất hạnh phúc, tại sao lại ra nông nỗi này?

Giữa khu rừng hoang vắng, âm u ngoài tử vong, chỉ còn tuyệt vọng.

Mưa vẫn rơi. Liệu thần linh có nghe thấy tôi không?

Xin hãy cứu vớt tôi khỏi cơn đau và sự giá lạnh này.

=======tbc=======

Câu "Sự sống nảy sinh từ trong cái chết" trích trong tác phẩm Mùa Lạc của tác giả Nguyễn Khải.

Tác giả: Isa
04.03.2022














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro