CHƯƠNG 2.26: Sự lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa khu rừng âm u, hoang vắng, chàng trai hiện diện trong lễ phục trang trọng như vị thần đi lạc giữa nhân gian buồn tẻ. Hướng mắt nhìn bốn bề, những giọt nước nặng trĩu thi nhau rơi trên da thịt, đàn chim hối hả bay trên bầu trời cố gắng tìm nơi trú ẩn tránh khỏi mưa dông.

Sắc vàng trang phục lấp lánh giữa vùng màu buồn tẻ, xám xịt.

Ngước nhìn ánh sáng mờ nhạt phủ mờ qua kẽ lá. Cậu tự hỏi mình sẽ đi đến đâu.

Thân xác ở đây nhưng sao cứ thấy bồng bềnh, nhẹ hẫng?

Phiêu lạc như ảo ảnh trong cơn mơ.

"Vợ, vợ ơi, hãy tỉnh dậy đi"

Vô thức ngoảnh đầu nhìn về phía ngôi đền đổ nát, âm vang tiếng gọi trong không trung. Lãng đãng mờ nhạt tựa làn gió lại mang đầy khắc khoải, đau buồn.

Trái tim muốn lập tức trở lại nhưng tâm thức lại thôi thúc đôi chân phải tiến vào rừng sâu.

Là sấm sao?

Tiếng động khô khốc, ghê rợn vang lên từ khoảng tối tăm, đánh động cánh chim ủ rũ trên cành cây sợ hãi bay đi, thanh âm vỗ cánh tan tác phía trên cánh rừng càng làm cảnh tượng nơi đây thêm thê lương, u ám.

Đôi mắt không tin được mở to nhìn dòng nước róc rách chảy từ phía đầu nguồn xuống. Một màu đỏ tanh nồng hòa vào làn nước, thứ dịch loang loáng ấy chạm vào đôi chân trần đến lạnh buốt, chẳng biết điều gì thắp sáng trong tâm trí, Win vội vã tiến về nơi phát ra tiếng động sắc lạnh vừa rồi. Băng băng đưa tay rẽ những nhành cây cản lối, mặc kệ bàn chân dẫm phải gai nhọn, cậu cứ kiên định chạy đi. Chạy thật nhanh.

Lạy trời, mong rằng tôi đến kịp!

Sắc trời âm u chạng vạng, cái khoảng thời gian khiến tâm tình suy yếu, mông lung nhất, thêm vùng u tù nước đọng, đồi núi thâm sâu càng khiến con người ta cảm giác sợ hãi, hệt như mình đang bị giam cầm trong mê cung, hối hả tìm kiếm tia hi vọng nhưng chỉ nhận được sự bất ngờ chính là mất mát. Nhưng Win không như vậy, cậu có mục tiêu của riêng mình, có bến bờ luôn vẫy gọi.

Cho dù tâm trí mờ hồ, hòa lẫn vô số hình ảnh, sự kiện hư hư thực thực, có đôi lúc chẳng nhớ rõ mình là ai, vì sao ở đây...lại chỉ biết thôi thúc bản thân phải tìm người đó.

Là ai vậy?

Tại sao con tim tôi lại cứ nhung nhớ, nhói đau, hệt như chỉ cần người ấy bị thương tổn, tôi liền đau không thở được?

Xác người phụ nữ nằm gục chết trên mặt đất, y phục quý phái, mái tóc đen buông xõa vẫn không giấu được dung nhan vô cùng xinh đẹp, ngón trỏ nằm yên trên cò súng. Một cái lỗ sâu hoắm xuyên ngay thái dương.

Một con người phải tuyệt vọng đến mức nào mới lựa chọn sự kết thúc quyết liệt, điên cuồng như vậy?

Thi thể nàng hệt cánh hoa đỏ thẫm tan nát dưới làn nước dữ. Chẳng có gì xót thương cho một cuộc đời đổ vỡ của kiếp hồng nhan.

Khi nàng bước chân qua cánh cửa nhà Chivaaree để làm dâu, người con dâu ngoại tộc đầu tiên, cũng là lúc bi thương chạm đến gò má nàng. Giờ đây, nàng đã được giải thoát. Linh hồn nàng đã rời khỏi nơi cầm tù, tra tấn con tim hết lần này đến lần khác...gia đình nhỏ của nàng sẽ được đoàn tụ bên nhau.

Yêu thương quá nhiều sẽ biến thành ích kỉ. Thà phá hủy nó cũng không muốn để những nghi kị trong lòng cướp mất hi vọng khó khăn lắm mới có được. Nhưng tất thảy hóa ra đều là trò đùa của tạo hóa.

Chẳng có hạnh phúc nào dành cho chồng, nàng và đứa con bé bỏng ấy.

Tại sao con lại là con trai của anh ấy?

Tại sao các người lại lừa dối tôi?

Xin lỗi, con yêu...giá như ta là mẹ ruột của con thì thật tốt. Ta nhất định sẽ yêu con thật nhiều, à không, cho dù từ trước đến nay con không phải do ta sinh ra nhưng ta vẫn hết mực yêu con. Nếu trên cõi đời này có điều gì tốt đẹp nhất, ta đều muốn dành cho đứa trẻ của mình nhưng đáng tiếc, ta không thể tha thứ cho sự dối trá.

Tình yêu mà ta đau khổ gìn giữ lại bị các người vấy bẩn nhem nhuốc.

Vậy thì tất cả hãy cùng xuống địa ngục đi. Gia đình chúng ta sẽ ở bên nhau, Bright, mẹ sẽ đợi con!

Nửa thân người bé nhỏ chìm dưới làn nước lạnh, làn mưa như trút vẫn đổ ào ào trên tấm lưng mỏng manh, yếu ớt. Ngón tay trắng muốt bất lực nhúc nhích trong vũng nước, lại chỉ thấy cơ thể thêm lạnh toát. Mới chỉ có bốn tuổi thôi mà, thật là nhiều điều nuối tiếc. Hộp kẹo chocolate để dành trong tủ chẳng dám ăn vì sợ sâu răng. Bộ phim tài liệu hôm qua vẫn chưa kịp xem xong chẳng biết báo nhỏ lạc mẹ đã về nhà an toàn chưa, nơi cắm trại có lẽ mãi mãi không bao giờ tới được. Chất lỏng lạnh lẽo len lỏi vào mũi miệng. Những lời oán giận của người nhóc gọi là mẹ cứ văng vẳng bên tai. In sâu từ từ trong quả tim bé nhỏ.

Tất cả đều là giả dối thôi sao?

Thật ngốc nghếch, đáng ra không nên thông minh như vậy.

Đáng ra chỉ nên là đứa bé con bình thường, chậm hiểu một chút thì đã chẳng nhận ra hết ý nghĩa trong lời nói giữa cơn mê dại của mẹ.

Vachirawit không phải trân châu gia bảo chính thống của mẹ cha, mà là đứa trẻ được mang về từ nơi khác...nhưng cuối cùng cũng là kết tinh của một màn kịch dối trá, hòng lừa dối một người phụ nữ về ảo mộng một gia đình hạnh phúc, trọn vẹn.

Mưa có lẽ rất lạnh, nhưng cũng chẳng thể bằng vết đứt gãy trong quả tim nhỏ.

So với cái chết, sự chờ đợi thật sự giống một cực hình. Giữa những thanh âm rin rít, lạnh lùng đầy lạ lẫm của núi rừng càng khiến xác thịt thêm trơ trọi, yếu ớt. Cùng sợ hãi. Giá như cứ nhắm mắt, tỉnh dậy tất cả chỉ là cơn ác mộng.

Nhưng vốn dĩ những cơn đau này là thật! Đau đến mức chẳng thể hình dung được vết thương ấy phải diễn tả như thế nào cho đúng. Đau ở chỗ bị thương, hay đau tận sâu bên trong linh hồn?

Đáng quan tâm nữa sao?

Sắp chết rồi...có gì đáng quan tâm?

Nhát gan, tham sống cách mấy thì khi tử thần tới cũng phải chết thôi.

Nhưng tôi đang chờ đợi điều gì, tại sao linh hồn vẫn vương lại ở cái nơi bi thương, chết chóc này?

Nhãn thần mờ mịt bất giác nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, phục sức điểm xuyến trên cơ thể lóng lánh hệt vì sao, từng giọt mưa nặng trĩu lăn dài trên gò má, thấm đượm vào hốc mắt cay xè.

Người đó đến đón tôi đi ư?

.
.

.

.

.

.
.

.
Linh hồn người đó lại đi lạc nữa rồi!

Nhịp tim càng lúc càng yếu dần. Lơ lửng như ngọn nến trước cơn dông.

Chính bản thân Bright cũng nhận ra sức lực bên trong đang bị rút cạn. Ôm chặt ngực mình, bám vào thành vịn, lồng ngực trái thắt thành những cơn đau liên tiếp. Tâm trí hắn hoang mang, đầu lông mày chau lại...chết tiệt, không lý nào lại nhanh như vậy, không thể nào.

Bên tai văng vẳng thanh âm ồn ào, tầm nhìn mờ mịt đau nhức, chộp lấy tay bác sĩ "Tình hình sao rồi? Vợ tôi sao rồi?"

Vị bác sĩ khó xử, căng thẳng nhìn chàng trai trẻ "Đây là ca sinh khó nhưng đáng lẽ sẽ không có vấn đề nghiêm trọng nếu cậu Win không rơi vào hôn mê...tôi xin lỗi, nếu...nếu gặp tình huống xấu nhất thì...thì....."

"Thì sao?"

"Thì cậu phải lựa chọn một trong hai!"

Hạnh phúc là thứ gì đó tưởng dễ nắm bắt, giữ chặt trong tay nhưng cuối cùng lại hóa thành trăng nơi đáy nước. Chạm vào liền tan vỡ.

Bright thất thần. Chợt nhớ đến nụ cười của Win khi nhìn những tấm hình trước đây của họ. Cảm thấy thời gian qua đi thật nhanh, đứa bé trên tay cậu thuở nào đã sắp làm cha. Gia đình ba người sẽ chụp thêm hình mới, Bright cũng nên tập bế em bé đi là vừa. Nụ cười hạnh phúc hiện rõ trên môi Win khiến hắn bần thần, xen lẫn vô số cảm xúc phức tạp.

Chỉ muốn ôm lấy cậu, nói điều gì đó, rằng mọi thứ hắn cần là cậu được bình an.

Và dường như điều hắn lo sợ đang từ từ tiến đến.

Hệt tảng băng trôi cứ từng chút nứt toát rồi tan vào đại dương.

Bánh xe định mệnh lần nữa xoay chuyển, xuân hạ thu đông vùn vụt qua đi rồi lại trở về. Cứ tuần hoàn liên tiếp cho đến khi luồng sáng cuối cùng tắt lịm.

Giọt mưa rơi xuống bờ vai, tia nước lạnh tạo thành dải màu trong suốt xuyên thấu cảnh vật hoang tàn.

Chàng trai cao lớn lặng lẽ quỳ xuống, chạm vào thân thể nhỏ bé nằm chìm trong vũng nước. Đôi mắt lộ ra đau xót, đứa trẻ này so với đứa trẻ cậu từng biết không quá khác biệt. Ký ức lại mạnh mẽ sống dậy, cục bột tròn mềm phiền phức với cái miệng luôn thích nói ngọt, hàng mi cong vút cùng sống mũi cao cao, đôi gò má mũm mĩm ương bướng lâu lắm rồi mới thấy.

Em đã lớn lên rồi mà.

Tôi đã nhìn em từ bé đến lớn, tại sao lại lần nữa nhìn thấy em nhỏ bé như vậy? Còn bi thương như vậy?

Giữa vùng đất hoang vu chỉ có chết chóc, tử thi đâu thể là nơi dành cho em.

Mặc kệ đây có phải là cơn ác mộng, những tiếng kêu gọi từ cõi xa xăm hối thúc cậu quay về, Win nâng thân thể ấy khỏi vùng nước lạnh lẽo, ôm vào lòng. Nhỏ bé quá, yếu ớt quá, bàn tay to lớn áp lên gò má trắng nhợt bé bỏng, muốn mang hơi ấm của mình truyền vào da thịt ẩm ướt, buốt giá. Xin em đừng chết!

Em phải lớn lên, đợi kết hôn cùng tôi. Bright Vachirawit, em là của tôi có biết không?

Áp gò má đứa bé lên lồng ngực mình, đôi mắt dịu dàng ngắm nhìn gương mặt đã lịm đi. Từng giọt nước trong suốt thi nhau rơi xuống, ấm áp hòa vào lạnh giá.

Tình cảm nhân gian, vận mệnh một kiếp người sau những nụ cười, tưởng chừng như nhung gấm, lụa là thì ra chỉ toàn thương đau, buồn tủi.

Tôi từng thống hận ông trời vì tạo ra một Win Metawin không hoàn hảo, ban lên cơ thể những khiếm khuyết khiến linh hồn mình lưu lạc, chông chênh giữa những lựa chọn, muốn yêu thương cũng không dám, đắn đo với cả hạnh phúc lứa đôi, ích kỷ gìn giữ con tim mình vì sợ những tổn thương. Cho đến khi gặp em...bé con hay cười, hay làm nũng thích tôi được vui vẻ, hạnh phúc. Tôi biết đời em không trọn vẹn, tôi tiếc thương em nhưng khi tận mắt nhìn em bị tổn thương, tôi mới biết lòng mình đối với em tình cảm nhiều đến thế nào.

Giá như tôi có thể thay em gánh vác hết những khổ đau mà em đang chịu đựng. Nhỏ bé, mong manh như vậy, làm sao ôm nổi khổ đau quá lớn này?

"Chào em, yêu thương của tôi" nụ cười nhẹ nhõm vô thức nở rộ.

Ánh sáng yếu ớt cuối cùng le lói trên tàn lá, soi rọi vào nhãn thần mờ mịt, đôi mắt nâu khẽ khàng ngắm nhìn dung mạo người đang bế mình, biểu tình bình thản, hàng mi khẽ chớp, đau đáu bám lấy sườn mặt đối phương. Cứ như sợ mình nhắm mắt hình bóng kia sẽ tan biến.

Thịch.

Thình thịch.

Xin người hãy quay về!

Bác sĩ lẫn bà đỡ hoang mang hô hoán kêu gọi thêm phụ tá vào giúp đỡ, cha mẹ Win ôm nhau cầu nguyện xin thần linh phù hộ cho con và cháu mình, rõ ràng con họ đêm hôm qua vẫn còn tươi cười bảo mình sẽ vượt cạn thành công "Thân thể con cao lớn, khỏe mạnh...nhất định con của tụi con sẽ ra đời bình an. Bé con sẽ giống cha nó, là đứa bé ai nhìn cũng muốn yêu" tình yêu thương lớn lao, lại chẳng thể giúp cơ thể ấy hồi tỉnh để vượt qua hiểm cảnh.

Toàn bộ nhà lớn rung chuyển, người hầu kẻ hạ từ trên xuống dưới ai cũng hiện rõ hoang mang lo lắng.

Tất thảy dưới bầu trời cao rộng một màu xanh thăm thẳm là bức tranh u buồn, ngột ngạt.

Ngày tưởng chừng trọng đại, hạnh phúc nhất lại là thời khắc tôi nói lời chia ly.

"Cậu....." quản gia cẩn trọng cất tiếng gọi chàng trai đang chỉnh tề quỳ lạy trong điện thờ.

Hàng mi hé mở, cổ họng đau nhức, hốc mắt cay xè sau một đêm mất ngủ, dung mạo lộ ra vẻ xác xơ, mệt mỏi, lãnh đạm ngoảnh đầu nhìn người ở phía sau. Khẽ khàng một tiếng thở trầm đục, những cọng tóc rối loạn xõa trước trán. Chống những ngón tay trên nền gỗ bóng loáng, cơ thể lảo đảo đứng dậy, ra hiệu cho người kia đừng lên tiếng.

Hắn đã biết rồi.

Lãnh đạm nhìn vị thần đúc bằng vàng uy nghiêm bệ vệ mà hắn phải quỳ lạy bao năm, cõi lòng chủ nhân nhà Chivaaree chẳng biết nên hàm ơn hay bật cười mai mỉa. Số phận của chúng tôi sinh ra để nhận trừng phạt như thế này sao?

Nếu đánh đổi tất thảy để đổi lấy bình yên của một người, ngươi có dám không?

Chẳng phải đã đổi hết mọi thứ, chẳng còn gì để đánh cược nữa ư?

Đứng dưới mái hiên trải đầy nắng ấm, cúi đầu, xoay xoay chiếc nhẫn vàng trên ngón áp út. Rất vừa tay, ba nội đã đặt làm nó khi hắn còn rất nhỏ, đeo lên cổ Bright thay cho khóa trường mệnh. Sẽ có một người đến nơi này bầu bạn cùng hắn, cùng hắn trải qua những tháng ngày thật tươi đẹp.

Hắn đã đợi, đợi người đó đến.

Người con trai trong trang phục diễm lệ hệt vị thần hạ phàm, trao cho đứa bé đơn độc giữa bờ sinh tử hơi ấm cùng sự dịu dàng vô biên. Sinh mệnh của hắn có lẽ đã phải dừng lại ở khoảng khắc đó, nếu người ấy không xuất hiện kịp thời. Dường như giữa họ đã gắn kết với nhau bằng những chuỗi mắc xích liên tục, tạo thành vòng tròn không thể tách rời.

Cộng sinh vì người kia mà sống. Cũng vì người kia mà đau buồn, xót xa.

Định mệnh này đã được an bài, dù lựa chọn thế nào cũng chẳng bao giờ cảm thấy trọn vẹn. Cho dù đó là lựa chọn đúng, cho dù kia là người mình yêu thương hết mực, sẵn sàng dùng cả mạng sống để đổi lấy...nhưng sao hôm nay, tâm hồn hắn cảm thấy thật kỳ lạ.

Một cái gì đó đứt gãy, một cái gì đó day dứt, một cái gì đó của tội lỗi.

Tất cả hòa quyện thành đống hỗn hợp chua chát, lội ngược dòng thời gian, Bright cũng không biết mình phải sửa chữa điều gì trong cuộc đời để cảm thấy định mệnh này trở nên tốt đẹp hơn.

Ôm đứa bé được người ta trao cho, cơ thể thật bé nhỏ...tất cả đứa bé trên cuộc đời này sinh ra đều nhỏ bé như thế sao? Tưởng chừng chỉ nằm gọn trong đôi bàn tay hắn mà thôi. Bé con à, thêm một cái chăn ấm cũng không khiến con to lớn hơn bao nhiêu. Ngay cả năm ngón tay cũng bé tí teo so với ngón tay của hắn. Áp gò má mình lên mầm non bé nhỏ, hắn bình tĩnh nghĩ đến mẹ mình.

Trước khi chết ôm bào thai đã tắt lịm hơi thở vào lòng, bà đã nghĩ gì.

Hi sinh để đứa con được sống tiếp, bất kỳ người mẹ nào cũng làm thế, đúng không?

Nếu là Win, vợ hắn, cũng sẽ chọn như thế đúng không?

Đáng tiếc, cơ hội ấy không đến với đứa trẻ hắn bế trên tay. Lặng lẽ nhìn ông bà Wanchai rã rời tựa vào nhau, họ chẳng thể ngăn được sự bi thương, từng giọt lệ nóng cứ trào ra khóe mắt.

Hôm nay, lại có người mất đi con của mình!

"Sắp xếp an táng cho cậu chủ ở một nơi đẹp nhất trong nghĩa trang của họ..."

Người hầu ngẩn ra, lo lắng nhìn ông chủ, lại nhớ ra cậu Win vẫn chưa tỉnh lại, nên đành lập tức vâng theo, tìm quản gia để chuẩn bị hậu sự cho tiểu chủ nhân.

Cha mẹ vợ đối với sắp xếp của hắn chỉ biết thở dài. Họ đau lòng một, còn hai người trẻ tuổi này...sẽ thế nào đây? Thái độ của Bright lại quá sức bình thản khiến ông bà Wanchai cảm thấy thật nặng nề. Muốn an ủi hắn nhưng cổ họng cứ nghẹn đắng. Hi vọng mong manh khó lắm mới có được, cuối cùng lại biến thành lưỡi đao chặt đứt hết yên bình vốn có.

"Ít nhất....là vợ con không sao..."

Không phải hắn không yêu con mình, hắn cũng giống cậu, chờ đợi từng ngày đứa trẻ ấy ra đời. Đã vì con mà chuẩn bị rất nhiều thứ, đến cả căn phòng riêng dành cho bé, hắn cũng đã thiết kế xong. Nghĩ về hai mươi mấy năm sau này, rất nhiều điều hắn muốn dặn dò con.

Nhưng người hắn yêu đang gặp nguy cấp. Lựa chọn?

Lựa chọn nào cũng là mất mát, mà hắn lại chẳng thể để mất Win.

Đứa con này có lẽ là hi vọng duy nhất tồn tại giữa họ, là niềm ban ơn duy nhất của Thượng đế dành cho cuộc tình của hai người nhưng thử thách này, đánh đổi này hắn không thể vượt qua.

Nó quá lớn! Lớn đến mức con tim hắn muốn nổ tung.

Vòng quay định mệnh cứ mãi xoay, dù hắn chọn thế nào thì vốn dĩ đứa bé ấy cũng không thể sống sót được.

Nếu Win không trở về, định mệnh giữa họ sẽ không thể tồn tại. Hoặc rằng cậu sẽ rơi lạc ở cõi u minh vĩnh viễn.

Đẩy nhẹ cánh cửa, hắn nhận ra Win đã tỉnh. Đôi mắt đen đờ đẫn nhìn trần nhà, biểu cảm phức tạp, hắn chẳng thể đoán ra Win đang nghĩ gì. Tay cậu đặt hờ lên bụng, nơi từng chứa đựng một mầm sống, mỗi khi chạm vào liền mạnh mẽ phản hồi. Một đứa trẻ ngoan, đáng tiếc, bây giờ không còn nữa.

Cảm giác thiếu vắng, trống trải quá!

Lòng bàn tay hắn chạm lên gò má Win, dung mạo này so với mười lăm năm về trước không hề thay đổi, ngoài việc đôi mắt dần hằn sâu những tâm tình xa vắng, nặng nề hơn.

Gương mặt cả hai đều nhợt nhạt, thiếu sức sống, tâm trí cứ phiêu lãng phương trời nao.

Bất giác Win kéo tay hắn xuống, đan những ngón tay của họ vào nhau, khăng khít, chẳng hề có một kẽ hở. Nhiệt lượng ấm nóng giao hòa giữa hai làn da, báo hiệu cho đôi bên biết rằng, đối phương vẫn đang ở đây.

"Là con trai...nom rất chồng hồi còn nhỏ....."

"Không phải đứa nhỏ nào mới sinh ra nhìn cũng giống con khỉ sao?" Win nhại lại lời trêu đùa của hắn với con trước đây, khi nó vẫn còn nằm trong bụng cậu.

"Ừm, giống con khỉ con chết đi được" ngả đầu lên vai cậu, lắng nghe nhịp đập con tim bên lồng ngực trái rộn rã.

Nơi này sao lại không ngoan như vậy? Cứ thích dừng đánh nhạc thì dừng, khiến người nghe lo lắng đến cùng quẫn.

"Vài hôm nữa...đợi vợ khỏe lại, chúng ta đi thăm con có được không?" những ngón tay của cậu đan vào mái tóc đen mềm của hắn, thanh âm mang theo mệt mỏi.

"Ừm, con đang ở điện thờ, nếu vợ muốn, chồng gọi người mang con về cho vợ nhìn một chút"

"Đã khâm liệm rồi thì thôi..." khóe mắt vô thức rơi xuống hàng nước trong suốt "Qua giờ tốt không nên"

Chúng ta thường chỉ tin vào thế giới bên kia, nơi linh hồn tồn tại sau cái chết khi người ta thân yêu mất đi. Với hi vọng một lúc nào đó sẽ gặp lại họ. Viển vông, ảo tưởng nhưng vẫn tốt hơn là ôm trong mình nỗi tuyệt vọng xám xịt.

Cả hai đều không hề nói thêm gì, chỉ im lặng tựa vào nhau, thả trôi suy nghĩ của mình đi thật xa. Lời an ủi giữa hai kẻ tổn thương đều trở nên dư thừa và xa xỉ. Cũng không một từ về tương lai rằng sẽ có một đứa trẻ nào khác đến với họ, bởi vì trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, điều đó khó khăn đến thế nào.

Xa xôi đến bao nhiêu.

Và tâm hồn họ đang giống một mảng giấy đang từ từ tan rã trên mặt nước.

Một chiếc áo khoác choàng trên bờ vai Win, dạo này cậu gầy đi khá nhiều, dù cơ thể đang dần hồi phục trở lại nhưng mọi thứ đều chẳng thể như trước nữa. Cậu ngoảnh đầu nhìn người bên cạnh, chậm rãi mỉm cười "Giá mà sinh mệnh con người chúng ta cũng vững chãi như cái cây kia thì thật tốt, bất chấp mưa bão, tiết trời khắc nghiệt vẫn sừng sững hiên ngang một chỗ"

Gió từ lòng sông cuốn bay những chiếc lá hình rẽ quạt vàng ươm, trải đầy trên nền đất, bàn tay Win đưa ra đón lấy cánh nhỏ xinh đẹp đang bay lơ lửng trong thinh không.

Mùa xuân màu xanh, mùa thu vàng rực, luân chuyển mấy mùa không đổi. Tôi tự hỏi cái cây ấy có cảm thấy nhàm chán không?

Cây ngân hạnh hắn vì cậu mà trồng, muốn cậu ở phía bên kia bờ cách xa vẫn có thể nhìn thấy. Cây lớn sẽ thay hắn đợi cậu...thời gian trôi đi, tuổi tác tăng lên, dung mạo thay đổi, cây càng phát triển mạnh mẽ, chiêm ngưỡng nhân thế biến chuyển không biết bao lần.

Win từng có một giấc mơ. Cậu đi lạc vào rừng sâu, linh hồn cứ phiêu lãng bước đi, rõ ràng rất vô định nhưng hệt như một thế lực nào đó thôi thúc cậu phải tiến lên, tìm kiếm đứa trẻ của mình. Cảm nhận hết khổ sở lẫn sợ hãi mà người đó lãnh nhận.

Vượt qua mọi nẻo đường, mặc kệ gai nhọn dưới chân đâm chảy máu, cố hết sức để cứu sinh mệnh yếu ớt, cho đến khi thân thể tan biến vào hư vô.

Giữa nơi vô định, cậu lại gặp người con gái xinh đẹp vừa xa lạ vừa thân quen, trên tay cô bế theo một đứa bé, đôi tay nhỏ ngọ nguậy trên gương mặt non mịn, đáng yêu.

Đầu ngón thon dài chạm lên gò má nhỏ, ánh mắt trầm lắng "Xin lỗi con...ta rất yêu con nhưng nếu người ta yêu không tồn tại, chúng ta cũng không thể gặp nhau được..."

"Xin lỗi" cô gái trẻ thì thầm "Tôi không còn cách nào khác, linh thần của tôi quá yếu để chạm vào thằng bé...mượn sinh để mở cửa thời gian, muốn cứu một sinh mệnh phải đổi lấy một sinh mệnh!"

Tôi hiểu. Dù thế nào tôi cũng sẽ luôn chọn người đó! Cho dù lựa chọn ấy khiến tôi mất mát lớn đến thế nào đi nữa.

"Hãy chăm sóc đứa nhỏ giúp chúng tôi" hôn lên vầng trán đứa bé đang ngủ say, nhẹ nhàng kéo lại lớp vải che chắn ngực nhỏ.

"Linh hồn của chúng tôi sẽ rời khỏi nơi đây, tôi chẳng còn đủ năng lượng để ở lại dương thế, đến lúc phải siêu thoát rồi...chuyện sau này, đều tùy thuộc vào cậu"

"Jiraporn, rốt cuộc cô là ai?" tại sao chỉ có tôi mới cảm nhận được sự tồn tại của cô?

Ánh mắt cô gái khẽ lay động, gương mặt trong trẻo chăm chú nhìn đối phương "T...ôi chỉ là một linh hồn vương vấn nhân thế vì đứa trẻ của mình. Hãy giữ ngọn lửa trong mình cẩn thận, đừng để bị tắt lần nữa...thay tôi yêu thương Bright nhé"

Chìm nổi giữa những giấc mơ, khiến cậu mù mờ, đôi khi chẳng thể phân biệt nổi đâu là hư đâu là thật.

Đan tay mình vào bàn tay người bên cạnh, thật tốt thì em vẫn còn ở đây. Chồng của tôi, người tôi yêu, đứa trẻ tôi chọn giữa muôn vàn lựa chọn.

"Mẹ....rất thương chồng, chồng là tất cả của mẹ đấy!"

Bright nghiêng đầu nhìn người con trai bên cạnh, mái tóc đen lay động theo ngọn gió chiều, đường nét gương mặt cậu nhu hòa mềm mại, gần gũi mà lại xa xăm, hệt giấc mơ hư ảo hắn từng trải qua.

"Ừm" hắn biết, từ lâu đã biết.

Thế giới quá bất công với người phụ nữ ấy, nhưng liệu hắn có cảm thấy hạnh phúc hơn sau những hi sinh, đổ vỡ?

Dường như vết nứt trong tâm hồn hắn ngày một lớn hơn.

Tạo thành lỗ hổng trống hoắc, mục ruỗng, chán chường. Hi vọng vừa thắp lên liền bị thổi tắt, hắn kiên nhẫn bao nhiêu lần thì đổi lại vẫn là viên kẹo chocolate đắng nghét.

Bàn tay hắn đưa ra đón lấy cánh rẽ quạt bay bay từ trên cao xuống. Đan hai chiếc lá thành cánh bướm vàng rồi cài bên tóc Win, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn.

Hệt như thời hắn còn nhỏ rất thích cài hoa lên tóc cậu "Còn với chồng, Metawin chính là tất cả!"

Đổi bao yêu thương thì tình yêu của Metawin với Vachirawit mới là đáng giá nhất, đổi bao nhiêu lần thì hắn vẫn luôn chọn cậu...bởi vì người vợ này là định mệnh ông trời ban cho.

Là nhịp cầu luân chuyển sinh mệnh của hắn.

Lại một năm nữa sắp qua đi, lại một năm họ ở bên nhau.

Trải qua bao cay đắng, ngọt bùi thì ngón tay cậu vẫn đan vào kẽ tay hắn.

Chẳng thể tách rời.

======Kết quyển 2======

Đu OTP chơi hệ thả ke nửa đêm. Thì còn một kiểu tác giả thích thả truyện lúc nửa đêm.

Ít người đọc, đỡ bị mắng vốn 🤣

Theo yêu cầu thì mình quay lại tập trung bộ này. Thông báo sẽ update vào ngày 17 nhưng do lo đu ke OTP gáy quá nên quên, với đang vui tự nhiên đăng chương lạc quẻ này thì chả vô đâu ~

Tác giả: Isa
18.03.2022












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro