Chương 19: Bắt Đầu Mọi Thứ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Tấn nhìn thấy tin nhắn đó thì mỉm cười, xong cũng trả lời lại.

" Yên tâm, tôi sẽ ăn hết mọi thứ đồ ăn em nấu. Cũng trễ rồi, ngủ sớm đi "

Bấm gửi tin nhắn , xong anh cũng bỏ điện thoại xuống. Bản thân còn thiếu ngủ, anh cũng đặt lưng xuống giường, không nên ép mình quá không lại khổ cho bản thân nữa. Nên nghỉ ngơi tốt, còn kết hôn đủ việc, việc quan trọng nhất sẽ được ăn đồ của Chân An nấu.

Sáng hôm sau.

Sau một ngày anh giành thời gian để nghỉ ngơi và ngủ, cũng coi như khỏe rồi, anh phải đến công ty chứ, ba anh giờ ở nước ngoài giống như trốn anh luôn vậy ấy. Hôn lễ thì hai tháng sau sẽ bắt đầu, cũng khá nhanh nhưng mà cũng kệ đi, giờ đến nước này có nói gì cũng chả được gì.

Chân An hôm nay cũng không làm gì, ngủ lì ở nhà. Tên Triệu Tấn kia chắc cũng khỏe rồi, anh ta hôm qua nghe mình mắng thế chắc thông não rồi nhỉ?

Nên ngủ nhiều một chút, dạo này cô khó ngủ, hai mắt cũng gần bằng Triệu Tấn kia rồi.

[…]

Chân An ngủ đến trưa thì mới dậy, cảm thấy chán nên cô đành đi dạo. Vệ sinh cá nhân, thay đồ xong một mình rời khỏi biệt thự, đi một mình trên con đường thành phố.

Đi ngang qua một công viên, cô thấy hơi mỏi nên đành vào đó ngồi nghỉ chân. Trên tay cũng đang cầm đồ ăn vừa mới mua đấy.

Ngồi xuống hàng ghế đá, lấy lon nước ngọt có ga ra, cô mở rồi uống một ít. Khát chết đi được, còn nắng nữa chứ..

" Chị … chị ơi " Một cô bé nhìn khoảng năm sáu tuổi, quần áo lấm lem, cả giày cũng không có, đầu thì đội nón cũng không lành lạnh.

Nhìn cô bé, cô thấy đau lòng.

" Em cần gì sao? " Chân An từ tốn hỏi..

" Cho em xin ít nước và đồ ăn không? Em … đói " Đôi mắt cô bé đã dần ấn lệ, nhìn cô.

Chân An đau lòng, ôm cô bé lên ghế đá ngồi cùng mình, bản thân lấy áo khoác mình đang mặc khoác lên cho cô bé..

Lấy bánh ngọt và lon nước ngọt khác, cô mở từng thứ ra rồi đứa cô bé..

" Em ăn đi " Chân An nhẹ nhàng.

" Chị cho em thật sao? " Cô bé run rẩy hỏi.

Chân An gật đầu, cô bé nhận lấy rồi ăn như hổ đói, tối qua đến giờ cô bé chưa ăn gì cả.

Ngồi bên cạnh cô vuốt lưng cô bé, sợ bé bị nghẹn.

Nhìn cô bé này, vô gia cư sao? Một mình thế này thì nguy hiểm lắm? Còn đói như thế này, chắc đã không ăn gì lâu rồi đây.

Đợi cô bé ăn xong, Chân An lấy khăn giấy ra, lau miệng và mặt lẫn tay cho bé.

" Nhà em ở đâu? " Chân An hỏi.

" Em … không có nhà "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman