Chương 6: Vấn Vương Gì Đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng. Chân An cô trang điểm nhẹ, ăn mặc trong thật nữ tính. Cả mái tóc cũng được xoã xuống hai bên, để tôn lên vẻ dịu dàng hơn.

Ngồi trước gương, Chân An tô chút son lên môi. Nhìn mình trong gương, thấy đã ổn. Vậy là được rồi, cô nên đến gặp Triệu Tấn kia thôi.

Ở bên Triệu gia. Triệu Tấn cũng đã chuẩn bị xong. Anh thật muốn biết cô muốn nói gì với mình lắm. Rất muốn biết...

[…]

Quán cà phê.

Chân An ngồi một mình trong quán, nhìn ra ô cửa sổ bên ngoài. Đang đợi Triệu Tấn anh tới.

Khuấy đều li cà phê của mình, cô suy nghĩ trong lòng. Cô đồng ý bước vào lễ đường kết hôn vì mẹ, nhưng mà.. Nó có cảm giác sao sao ấy. Thật khó nói nên lời. Nhưng cô cũng không biết sao, vì mẹ và sự làm ăn phát triển của Tương thị nên đành vậy. Với lại cô cũng tin Triệu Tấn là người tốt. Anh ta sẽ không làm gì hay ngược đãi cô khi kết hôn xong nhỉ. Cầu mong là vậy đi!

Cửa quán mở ra, Triệu Tấn đi vào. Nhìn thấy Chân An đang ngồi trong một góc, liền đi lại gần.

"Xin lỗi tôi đến trễ"Anh vội nói.

"Không sao, anh ngồi đi"Chân An mỉm cười.

Phục vụ lúc này đi ra, hỏi:"Quý khách dùng gì ạ?"

"Một cà phê nóng không đường"Triệu Tấn trả lời.

Phục vụ gật đầu rồi quay đi.

"Anh thích vị đắng của cà phê hơn vị ngọt của đường sao?"Chân An hỏi.

"Đúng vậy. Cái gì ngọt quá, sẽ rơi vào mãi sự ngọt ngào, khi thoát ra lại không thể. Thà ta chìm đắng trong vị đắng, như vậy sẽ không bị mê muội"Anh trả lời. Đó là cách sống của Triệu Tấn anh. Nó rất kì lạ, đôi khi ai cũng hay nói vậy.

Cô không nói gì. Chỉ cười rồi im lặng. Anh ta nói đúng, mình đừng mộng ảo đợi nữa... Buông thôi, đợi trong vị ngọt, sẽ nhận lại vị đắng mất.

"Tôi vào vấn đề luôn được không ?"Chân An vội nói. Nãy giờ lạc đề, cô quên bén mất.

"Cô muốn nói gì với tôi? "Anh đã rất muốn biết cô nói gì.

"Đơn giản, đó là hôn ước của hai nhà. Mấy tuần tôi ở nhà anh, anh cũng biết là cả hai vị tiền bối hai bên sắp đặt. Họ đã làm như vậy mình cũng không từ chối được. Nên tôi đồng ý kết hôn theo lời họ, càng kéo dài, hai ta chỉ tổ phí đau đầu"Chân An từ từ nói.

Triệu Tấn chỉ nhìn, không nói lời gì thêm. Chân An cô nói đúng. Nếu không đồng ý, anh chỉ sợ họ sẽ đẩy anh và cô lên giường. Anh cũng biết hôn ước này là vì giá trị, thương mại thôi. Dùng mọi cách để hai nhà thành thông gia không khó, chỉ khó là anh và cô.

"Nếu cô đã đồng ý, tôi cũng không phản đối gì"Triệu Tấn trả lời. Cưới vợ, đối với anh bây giờ quá sớm. Nhưng đối với cô gái trước mặt, anh cảm giác cô có gì đó đang vấn vương, không muốn kết hôn, nhưng đã bí đường rồi, không thể không đồng ý.

"Cảm ơn anh"Cô nói rồi quay sang nhìn cửa sổ.

Xin lỗi, không đợi được nữa rồi. Chân An cô phải kết hôn với người đàn ông Triệu Tấn này rồi.

Thanh xuân ba năm, cũng đủ rồi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman