Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ký Nam An

Editor: Reigei 
Beta: Thiên Tước

 Biệt thự ngoại ô, diễn ra cảnh xuân ái tình nóng hơn cả mùa đông. Chu Ngạn nằm trên giường thân thể rã rời, nhếch nhác , mặt xám như tro tàn, mặc cho Tần Chiêm trêu trọc, cô đều không phản ứng.

 Tần Chiêm ngừng lại, ánh mắt lưu luyến dừng trên người Chu Ngạn. Thật lâu sau, hắn dùng sức nắm cằm cô, ngữ khí âm trầm: “Chu Ngạn, có phải cảm thấy làm như vậy tôi sẽ buông tha cô?”

 Chu Ngạn quay đầu từng chút một về hướng Tần Chiêm, ánh mắt dừng lại khoảng bóng tối mờ mịt phía sau lưng hắn, cô nhẹ nhàng trưng ra một nụ cười rạng rỡ: “Có lẽ.”

 Ánh mắt Tần Chiêm tức thì nổi lên sát khí, như có thể lập tức nghiền chết Chu Ngạn. Hắn cúi thân xuống, hung hăng gặm cắn Chu Ngạn, không biết mỏi mệt.

 Lúc Chu Ngạn tỉnh lại đã là buổi tối ngày hôm sau.

 Cảm giác đau nhức quen thuộc khiến cô chua chát tự giễu mà nhếch khóe môi, cô đáng bị như vậy..

 Nếu năm đó cô không có trêu chọc tên biến thái Tần Chiêm, có phải tốt hơn hiện tại ?


 

 Tần Chiêm đi ra ngoài từ sáng sớm, dì giúp việc gọi cô. Chu Ngạn xuống lầu, bữa cơm nóng hổi cũng vừa dọn lên bàn.

 Chu Ngạn yên lặng ngồi xuống, cầm muỗng sứ múc miếng cháo nóng hổi đưa lên miệng, từng chút từng chút một, đầu lưỡi cô đỏ bừng lại tựa như không biết.

 Cuối bữa dì giúp việc bưng một bát canh xương sườn lên. Chu Ngạn không nhịn nổi nữa mà trực tiếp nôn thẳng vào chén.

 Một lần không đủ, lại nôn tiếp mấy lần .

 Dì giúp việc thấy thế vội vội vàng vàng đem thùng rác lại dọn, đi đi lại lại sau lưng cô Chu Ngạn, bối rối hỏi: “ Phu nhân, có việc gì sao?”

 Chu Ngạn nhanh chóng uống cạn hết ly nước dì giúp việc đưa cho, lắc đầu bảo: “Không có việc gì, dì dọn dẹp đi, tôi không ăn nổi nữa.” Không chờ dì đáp lời, Chu Ngạn liền xoay người lên lầu.

 Dì giúp việc đi rồi, Chu Ngạn trong buồng vệ sinh nôn thốc nôn thá đến loạn cả thần trí. Kéo chăn nằm nghỉ trên giường nằm một hồi, mới tỉnh táo lại đôi chút.

 Bà dì của cô hình như đã lâu chưa tới...

 Trong lòng đột nhiên cực kỳ hoảng sợ nghĩ đến điều này. Chu Ngạn luống cuống, cô nghiêng ngả lảo đảo đi đến phòng khách, tìm lúc lâu mới thấy đồ cô cần.

 Lúc chờ kết quả, cô nhìn thứ bên trong hộp mới mở ra, có chút thất thần.

 Cô còn nhớ rất rõ, thời điểm mua nó. Giữa cô và Tần Chiêm, còn không nghĩ sẽ đến tình trạng này.

 Lúc ấy, cô vẫn là hoa đán danh tiếng, hàng ngàn người hâm mộ. Lại chỉ một lòng chân tâm với Tần Chiêm, người mới gặp mặt vài lần.

 Chỉ chờ nắm bắt cơ hội, không bận tâm ánh mắt lạnh lẽo của Tần Chiêm, trong vòng một năm bắt được trái tim Tần Chiêm. 

 Lúc ấy, toàn bộ sự chú ý đều xoay quanh giai thoại tình yêu giữa cô và hắn. Tất cả mọi người chúc Chu Ngạn tìm được nam nhân của mình, ngoại trừ Mia.


 

 Mia là người đại diện của cô, bồi cô từ hai bàn tay trắng đến thành công đỉnh cao. Nhưng cô lại dội một gáo nước lạnh cho cô ấy chỉ vì một người đàn ông. 

 Vì để có thể cùng Tần Chiêm có một tương lai tốt đẹp, cô ngày càng xa cách Mia và rời xa ngôi vị mang lại cho cô tất cả sự tự tin và can đảm.

 Cô vốn tường rằng, chờ đợi là hạnh phúc, lại không ngờ là vạn trượng vực sâu.

 Chu Ngạn yêu Tần Chiêm, cho nên, Tần Chiêm lấy cớ không cho cô danh phận, Tần Chiêm bảo tốt cho tương lai cô về sau; để cô cùng bạn cũ chắt đứt liên hệ, cô chỉ cho là hắn quá ghen nên cũng làm theo. Khi Tần Chiêm chính thức cùng cô mà hung hăng xé rách, cô dường như đã nhận ra điều gì đó.

 Tần Chiêm, cũng không yêu cô như cô nghĩ. Hay chỉ đơn giản là thích.

 Chu Ngạn không phải không nghĩ tới rời đi, điểm chính là mỗi lần rời đi , Tần Chiêm đều sẽ bất ngờ xuất hiện chính tại thời điểm cô rời căn biệt thự này đi năm km. Đem cô trở về, sau đó, suốt đêm tra tấn cô.

 Một lần lâu nhất, hình như là hắn liên tiếp ba ngày cũng chưa đi công ty, lấy phạm vi phòng ngủ làm bán kính, triền miên quấy phá, không buông tha. Biến đổi đủ loại tư thế thỏa mãn chính hắn.

 Chu Ngạn đến nay còn nhớ rõ ánh mắt kì quái lúc ấy của dì giúp việc đến thu dọn biệt thự. Cũng đều không phải người chưa trải qua, nếu là nhìn không ra mới kỳ quái.

 Mà Chu Ngạn, lãnh đủ suốt một tuần không lết nổi xuống giường , còn bị đổi một dì giúp việc mới.

 Ah quên nói, giúp việc cũ bởi vì không nhịn được mà khuyên Tần Chiêm tiết chế tính khí đã bị Tần Chiêm không lưu tình chút nào mà đuổi đi.

 Chỉ là khổ Chu Ngạn, thân thể còn chưa tịnh dưỡng ổn định, lại phải chịu đựng giày vò để Tần Chiêm phát tiết.


 

 Xa xa có tiếng còi xe vọng đến, Chu Ngạn thu hồi suy nghĩ chính mình, nhìn que thử thai hiện rõ hai vạch đỏ chói, không còn gì để nghi ngờ .

 Cô coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh đem cái que kia thiêu hủy, đồng thời trả lại những thứ còn lại về chỗ cũ.

Thời điểm Tần Chiêm tiến vào, Chu Ngạn an tĩnh nằm trên sô pha xem TV, bóng dáng nho nhỏ, làm người nhìn nhịn không được mềm lòng.

 Hắn lên lầu đổi bộ áo ngủ, cũng xuống dưới phòng khách ôm Chu Ngạn cùng nhau xem TV. Trong TV xoay qua xoay lại đều là những cốt truyện cũ kĩ, Chu Ngạn tựa như vô ý làm loạn trên người Tần Chiêm.

 Ánh mắt Tần Chiêm tối sầm lại, tuy rằng đêm nay Chu Ngạn có chút quá mức không thích hợp, nhưng hắn cũng chỉ cho là Chu Ngạn muốn cùng hắn sống thật tốt, không có quá để ý, thậm chí ngữ khí cũng ôn nhu gấp mấy trăm lần.

 Chu Ngạn nghe lời, ngoan ngoãn theo hắn, hắn đương nhiên vui vẻ, chỉ là: “Ngạn Ngạn, nghe lời, đừng nhúc nhích.”

 Tần Chiêm tiếng nói rõ ràng trầm thấp khàn khàn, dáng vẻ khẩn trương , Chu Ngạn biết, hắn động tình.

 Chu Ngạn quay đầu chủ động hôn môi Tần Chiêm, hết lần này đến lần khác khiêu khích, dụ dỗ.

 Tần Chiêm trước nay đối với Chủ Ngạn đều không phải là chính nhân quân tử, liền tự thân ra tay tắt TV, thuận thế áp đảo người .

Đêm nay Chu Ngạn chủ động đến đáng sợ, nhưng cô càng chủ động Tần Chiêm càng muốn yêu mãnh liệt hơn.

 Sự ăn ý phối hợp trước nay chưa từng có, một lần lại một lần.

 Hai người từ sô pha, bàn trà đến phòng bếp, nhà ăn, lại một đường tới rồi phòng tắm, thẳng đến thấy bồn tắm càng ngày càng nhiều đỏ tươi chảy xuống. Tần Chiêm mới ý thức lại,  cảm nhận được dòng chảy nóng bỏng quanh cơ thể, không... không phải chu kỳ sinh lý Chu Ngạn.

 Tần Chiêm lần đầu tiên cảm thấy hoảng sợ đến vậy. Hắn ra vẻ trấn định gọi điện cho tài xế, lại vội vội vàng vàng giúp Chu Ngạn mặc quần áo, rồi lên xe chạy thẳng đến bệnh viện.

 Trên đường đi hắn không ngừng bắt tài xế tăng nhiệt độ, nhiệt độ trong xe đã nóng toát mồ hôi. Ấy vậy mà, Chu Ngạn trong lòng tần chiên lại lạnh như một cỗ thi thể.

 Tần Chiêm tàn nhẫn nói: “Chu Ngạn, cô không được chết, nếu  cô chết, tôi sẽ giết chết tên anh trai tàn tật đang nằm trên giường bệnh kia’’

 Chu Ngạn vẫn không có động tĩnh gì.

 “Chu Ngạn, cô không thể chết được có nghe thấy không!”

 Chu Ngạn hô hấp càng lúc yếu đi.

 Tần Chiêm liền quát nạt tài xế: “ Mẹ nó! Chạy nhanh lên cho lão tử!”

 Tài xế nơm nớp lo sợ mà tăng mã lực, vô tình từ kính chiếu hậu nhìn thấy cảnh tượng động trời phía sau. Tần tổng trên thương trường sát phạt quyết đoán, mà hiện tại gắt gao ôm một cô gái trong lòng , khóe mắt trông như có giọt lệ lấp lóe.

 “Ngạn Ngạn, tỉnh lại được không, chỉ cần em không sao, tôi đem cho em tất thảy mọi thứ kể cả mạng tôi.”

 Tần Chiêm trong bộ dáng bất lực thật khiến người đau lòng, tựa giống như là tiểu hài tử mất đi viên kẹo yêu thích nhất, tràn đầy kinh hoảng cùng mê man.

 Tháo bỏ lớp mặt nạ ngụy trang xấu xa bên ngoài , hắn hiện tại chính là bản thân hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro