Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ký Nam An
Editor: Reigei
Beta: Thiên Tước


 
 

Tần Chiêm đã sớm liên hệ với bên bệnh viện, Chu Ngạn vừa đến nhanh chóng được đưa vào phòng phẫu thuật.
 Tần Chiêm bên ngoài phòng phẫu thuật , sau một lúc lâu, một quyền đánh vào tường phòng phẫu thuật, tay cuộn thành nắm đấm đã rướm máu, hắn phảng phất giống như không biết.
 Cuộc phẫu thuật còn chưa kết thúc, một y tá tay cầm một tờ giấy bước ra, Tần Chiêm cảm giác không tốt lắm.
 “Ai là người nhà bệnh nhân?”
 “Tôi là chồng cô ấy.” Tần Chiêm tiến lên tiếp nhận tờ giấy của y tá, sững sờ tại chỗ.
 “Tử cung đã chịu áp lực, thai nhi giữ không nổi, người nhà đồng ý cho dẫn lưu thì ký tên.”
 Tần Chiêm giống như không kịp tiếp nhận, hỏi ngược lại : “Cô ấy mang thai?”
 “ Phải, thai đã hai tháng.” Y tá hiện tại thật sự rất khinh thường người đàn ông soái khí này.
 Người cao ráo đẹp trai được ích lợi gì, vợ con lại chẳng để tâm.
 “Người nhà rốt cuộc ký hay không ký? Còn chờ nữa, khả năng mất mạng của cô ấy sẽ càng tăng”
 “Ký, tôi ký.” Tần Chiêm tay nắm bút không tự chủ mà run rẩy, dù hắn có cố gắng kiềm chế.
 Không thể run , mệnh là của hắn !
 Y tá cầm tờ đơn đã ký xoay người vào phòng phẫu thuật, Tần Chiêm trượt thân theo tường ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo.
 Thì ra, Ngạn Ngạn là bởi vì không muốn muốn đứa nhỏ này, mới chủ động làm tất cả……
 Căn bản không phải như ảo tưởng sống tốt cùng nhau của hắn……
 Tần Chiêm vuốt ve miệng vết thương trên tay phải, tự giễu cười chính bản thân trong chua xót.
 Có lẽ, đều là báo ứng.
 Phẫu thuật thành công, không có lưu lại bất cứ di chứng gì.
 Trong phòng bệnh, thuốc tê hết tác dụng, Chu Ngạn chậm rãi mở to mắt. Bên cạnh giường, Tần Chiêm đang ngủ say gắt gao nắm tay cô. Bất chợt trên gương mặt nhợt nhạt lộ ra một nét tươi cười, trong một khoảnh khoắc nào đó tạm quên mất ký ức giam cầm trước kia.
 Tần Chiêm nhanh chóng tỉnh lại, hai tròng mắt đỏ bừng phản chiếu hình ảnh Chu Ngạn : “Ngạn Ngạn, em có không thoải mái chỗ nào không?”
 Ngữ khí ôn nhu hiếm thấy, cái này làm cho Chu Ngạn hoảng hốt, tưởng rằng bọn họ vẫn như trước kia.
 Chỉ là, chuyện đã xảy ra không thể thay đổi.
 Chu Ngạn nhếch mép cười châm chọc , khiêu khích trực tiếp Tần Chiêm: “Tần Chiêm, hiện tại giữa chúng ta có nhiều hơn hai mạng người.”
 “Quả nhiên em biết.” Tần Chiêm chăm sóc Chu Ngạn suốt một đêm, chưa uống một giọt nước, giọng nói khô khốc, thậm chí còn bị vỡ giọng.
 Chu Ngạn hất bàn tay đang giơ lên đỡ của Tần Chiêm, chầm chậm dịch vào bên khác: “Tần Chiêm, đây là anh nợ tôi. Nếu chúng ta đều không muốn đối phương tốt hơn, vậy dứt khoát hoàn toàn một lần, rồi cùng nhau xuống địa ngục đi.”
 Tần Chiêm nhìn chăm chú vào Chu Ngạn, Chu Ngạn chịu không nổi né tránh.
 Không lâu sau, nghe được Tần Chiêm kiên định trả lời: “Được.”
 Chu Ngạn quay đầu lại, Tần Chiêm trong mắt tràn đầy thâm tình cùng lưu luyến, khiến cô khiếp sợ đến trừng lớn hai tròng mắt, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Đồ điên!”
 Tần Chiêm không để ý, Chu Ngạn không có nói sai, hắn vốn dĩ chính là kẻ điên.
 Điên đến chính mình cũng bị thù hận cùng áy náy giày vò.
 Điên đến mức không chịu buông tha, lôi kéo Chu Ngạn cùng nhau gặp tử thần.
 Thực tế, có một từ phù hợp với hắn hơn…
 Biến thái……
 Đúng không.
 Tần Chiêm nghe điện thoại, đi ra cửa lấy bữa sáng dì giúp việc đưa tới.
 Hắn biết, Chu Ngạn ăn không quen cơm bên ngoài.
 Ở nhà không ăn, chỉ để lấy bản thân kháng cự.
 Tần Chiêm thật cẩn thận vặn nắp bình giữ nhiệt, múc một muỗng nhỏ cháo tôm, đưa lên miệng thổi cẩn thận: “Há miệng’’.
 Chu Ngạn nghiêng mình tránh né, gắt gao cắn môi, không chịu mở miệng.
 Tần Chiêm trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, trên tay vẫn là không nhanh không chậm quấy chén cháo tôm, sau khi nhiêt độ chén cháo trong tay dần hạ, hắn mạnh bạo bóp cằm Chu Ngạn, dùng sức cạy miệng Chu Ngạn ra, nâng chén đổ vào miệng Chu Ngạn.
 Động tác thô lỗ, hoàn toàn không coi Chu Ngạn là bệnh nhân. Cô giống như một con búp bê giẻ rách bị vứt sang một bên, tâm trạng tồi tệ.
 Chu Ngạn tuy rằng bị ép mở miệng, nhưng lại dùng hết sức lực toàn thân nghiến chặt hàm răng, cho nên Tần Chiêm ép cháo cũng không thuận lợi gì.
 Phần thịt tôm hồng hào và cháo trắng như tuyết chảy xuống khóe miệng Chu Ngạn, Tần Chiêm cầm lấy khăn giấy trên bàn, dùng sức trên miệng Chu Ngạn lau qua hai lần.
 Khăn giấy ma sát với da thịt nhạy cảm, Chu Ngạn sinh đau, cô nhẫn nhịn không rên một tiếng. Tần Chiêm ném khăn giấy xuống, nhìn cánh môi sưng đỏ của Chu Ngạn , trong cơ thể sinh ra loại cảm giác không thể khống chế. Thậm chí không có thu dọn đồ đạc, lập tức ra khỏi phòng bệnh.
  Dì giúp việc vẫn ngồi đợi trên băng ghế bên ngoài phòng bệnh, nhìn tiên sinh nhà mình ra tới, mà có chút sợ hãi.
 “Chăm sóc tốt cho cô ấy.”
 “Chuyện này, đương nhiên ạ.” Dì giúp việc đáp lại, liên tục muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi.
 “Còn có gì nữa mau nói ra ?”
 Dì giúp việc hầu hạ ở biệt thự lâu như vậy, cũng đoán ra được Tần Chiêm tính tình như thế nào.
 Tuy rằng Tần Chiêm với Chu Ngạn luôn là cãi nhau ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, nhưng trong lòng dì giúp việc cũng sáng tỏ đôi điều. Tần Chiêm thật sự quan tâm Chu Ngạn, bằng không cũng sẽ không dấu diếm Chu Ngạn dặn dò chuẩn bị thức ăn cô thích.
 Giống như lúc này, nếu Tần Chiêm thật sự không thèm để ý Chu Ngạn, tuyệt đối sẽ không nhẫn nại mà chăm sóc tốt Chu Ngạn trong phòng bệnh như thế.
 Có sự hiểu lầm quá sâu sắc giữa hai vợ chồng, nếu không, làm sao bọn họ lại đi đến thời điểm này?
 Cuối cùng, bà vẫn không kìm lòng được, lại nói thêm hai câu: “Thiếu gia, cậu cũng đừng nói chê tôi nói nhiều, phu nhân bị mất đi thai nhi chắc chắn rất đau lòng. Cậu nên quan tâm đến phu nhân nhiều một chút. Phụ nữ ấy mà, cần dỗ dành thật tốt. "
 Tần Chiêm liếc dì giúp việc một cái, muốn phát tiết nhưng lại nhịn xuống.
 Chu Ngạn đau lòng? Có quỷ mới tin?
 Đứa trẻ mất còn không phải tự cô ấy muốn thế?
 Hắn lại đi dỗ cô, không giết cô mới là chuyện tốt!
 “Được rồi, làm cho tốt công việc của mình là được!” Tần Chiêm quăng ra một câu như vậy, mặc kệ sắc mặt dì giúp việc phía sau , nhanh chóng xoay người rời đi.
 Dì giúp việc thở dài đang chuẩn bị đẩy của phòng bệnh, nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói nhợt nhạt, bà im lặng gióng tai nghe, nếu là phu nhân có thể nói gì đó làm tiên sinh hài lòng, xem chừng có thể đứng giữa hòa giải hai người.
 “Bảo bảo à, không phải mẹ không nghĩ muốn con.”
 “Thật sự mẹ không còn cách nào khác, ba con ghét mẹ như vậy, nếu con ra đời, mẹ không đành để con chịu khổ cùng.”
 Dì giúp việc ở bên ngoài nhíu mày nghi hoặc, tiên sinh đối xử tốt với phu nhân như vậy, sao có thể ghét phu nhân?
 Xem ra vẫn nên tìm thời gian thích hợp hỏi tiên sinh một chút, phu nhân và tiên sinh tình cảm tốt đẹp lại, mình làm cũng dễ hơn chăng?
 “Phu nhân.”
 Chu Ngạn nâng lên mu bàn tay lau nước mắt mình, tươi cười lại: “Làm sao vậy, dì Ngô ?”
“Tiên sinh dặn tôi phải chăm sóc cho phu nhân thật tốt trước khi đi. Phu nhân xem, trong người có chỗ nào khó chịu không? Có cần dì gọi bác sĩ không?”
 “Dì Ngô không có gì đâu, con không sao, dì có thể giúp con làm thủ tục xuất viện, con muốn về nhà.”
 Khi dì giúp việc đồng ý đi ra ngoài làm thủ tục, Chu Ngạn nhấc chăn, chân trần chậm rãi đi ra phòng bệnh, dọc theo đường đi, cô liên tục trốn tránh những vệ sĩ mà Tần Chiêm thuê để trông coi cô.
 Cửa ngoài bệnh viện gần trong gang tấc, Tần Chiêm lại từ bên ngoài đi vào, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, đột ngột phía sau có người đem cô kéo vào một cánh cửa.
 Cô đang định kêu lên thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Tiểu Ngạn, là tôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro