Mang em về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A..hức đ-đau quá"- em ôm đầu mà nấc lên từng hồi

"Mẹ thằng này là thằng là thằng nào vậy, mày không có mắt à thằng ranh con này"-tên vệ sĩ của hắn thấy thế liền chửi bới um xùm tiến đến túm lấy cổ áo em

Em cảm thấy run sợ trước người này vô cùng, thử nghĩ xem gã to lớn đến vậy. Khi so với em nó hoàn toàn là một trời một vực rõ ràng. Trong lúc hoảng sợ, như một phản xạ em đã gọi Satang đầu tiên

"Kệ nó đi"- Hắn không quan tâm lắm mấy chuyện như này, vốn dĩ nó cũng chỉ là một cái đụng nhẹ không gây thương tích gì lớn, không đáng lo, bỏ qua cho thằng nhóc mít ướt này cũng được.

Satang nghe tiếng khóc của em liền bỏ quầy thu ngân để đến xem cậu chủ của mình, thú thật bình thường Dunk rất nhạy cảm và cũng rất dễ tổn thương. Vậy nên từ bé Satang đã phải bên cậu như một người bạn, luôn săn sóc em, cũng như dỗ dành em.

Lúc bấy giờ Dunk mới ngước mặt lên, quả thật nhan sắc này không thể đùa được. Làn da trắng hồng, đôi mắt đỏ ửng ngập nước, môi hồng mấy máy làm nũng. Vẻ đẹp của em cũng bất giác khiến mọi người phải chú ý đến, hắn cũng không ngoại lệ. Em đã được một vé vip chạm thẳng đến trái tim Joong Archen đây.

"Bắt thằng bé đấy lại "-Joong ra lệnh cho những tên đàn em của mình, hắn có tính chiếm hữu rất cao, nếu đã thích thứ gì thì bắt buộc nó phải là của mình bằng mọi giá, cậu bé lần đầu gặp này cũng chẳng phải ngoại lệ.

"Thằng nhóc vừa mới đụng vào ngài đại ca sao ạ?-tên đàn em Joong ngạc nhiên, rồi cũng đánh liều lên tiếng hỏi

"Không thích hai lời"

Dứt câu thuộc hạ của hắn liền kéo em về phía này khiến cho quản gia của em không kịp phản ứng mà giành người.

"Này! các anh làm gì vậy, buông cậu chủ của tôi ra, anh cũng đâu mất mát gì chứ, nếu anh không thả Dunk ra tôi báo cảnh sát đấy"

"Có chút hứng thứ, muốn thử cảm giác mới lạ"-Joong cười khẩy nhìn Satang, giữa hai ngừoi lúc này như có ngan mẫu thuẫn đang đấu đá với nhau vậy, vô cùng nảy lửa, và cũng chẳng thế rời mắt.

"Đừng, tôi xin anh cậu chủ của tôi có vấn đề đôi chút về đầu óc. Làm ơn tôi xin anh hãy tha cho cậu chủ"- Cậu bất lực quỳ xuống van xin hắn tha cho cậu chủ nhưng tất nhiên đó là điều không thể.

"Đến mơ cũng đừng hòng"-tên này thật sự máu lạnh lắm nhỉ, ngừoi ta đã phải làm đấy mức độ ấy rồi cơ mà.

"Đưa số điện thoại đây, chơi chán thì tôi sẽ trả về thôi, không việc gì phải lo lắng vậy đâu"-hắn nói xong liền bế phốc cậu lên mà dẫn vào xe. Đám thuộc hạ của hắn ở lại đe doạ cậu đủ điều rồi mới tha

"A-anh là ai thế, Dunk chưa gặp bao giờ.."

"Anh sao, chồng Dunk đấy gọi một tiếng xem nào"-hắn tỏ vẻ cợt nhả mà trêu đùa cậu

"Chồng, ra là chồng bé ạ"

"Đúng rồi, từ giờ em chỉ được gọi bằng chồng thôi đấy nhé, giờ thì ngoan, ngồi yên chút giúp tôi đi"

"Vậy, chồng ơi Satang đâu rồi ạ"-em chớp mắt nhìn hắn đầy long lanh

"Từ giờ em sống với tối, Satang sẽ đón em sau"

"Vậy kẹo, Dunk muốn ăn kẹo, chồng có không ạ, bé chưa kịp ăn nữa..."

"Kẹo sao"-hắn nghe đến đó liền nở nụ cười đầy ẩn ý mà rút từ trong túi ra một cây kẹo mút, tất nhiên hắn đâu rảnh mà lại đi ăn thứ kẹo ngọt đến điên người này, kẹo đã được tiêm thuốc kích dục sẵn rồi. Vốn dĩ đây sẽ là trò chơi mới cho bạn tình của hắn, nhưng tình cờ nó lại là bước mở đầu trong cuộc săn mồi này.

"Ăn đi, tôi bóc sẵn rồi"

"Bé cảm ơn chồng ạ"

"Hừ, đáng yêu phết nhỉ"-hắn say mê nhìn em ăn đến mức chẳng để ý đã đến nhà từ bao giờ. Hắn bế em đi thẳng vào trong dịnh thư rộng lớn đầy xa hoa.

"Ngồi yên đây xem tivi đi, tôi đi có việc chút"-vì nghĩ chỉ có chút thuốc ấy thôi, có thể người ta sẽ thèm muốn cảm giác ấy lâu hơn một chút. Nên hắn bình thản để em ở ghế mà đi lấy đồ.

Em bật hoạt hình lên xem đầy thích thú, chẳng cần biết đây là đâu nhưng chỉ cần em cảm thấy vui em sẽ mặc kệ tất cả. 5 phút, 10 phút rồi đến nửa tiếng chưa thấy hắn quay lại, người em nóng ran hết lên, cảm giác khó chịu chưa từng trải qua. Người em có cảm giác lạ lắm..

Dunk quằn quại mà ngửa cổ thở dốc trên chiếc sofa dài thượt. Chân em cũng không tự chủ mà mở rộng ra hơn. Nhịp thở càng ngày càng có chút gấp gáp khiến cho một cậu bé chưa trải sự đời như Dunk chẳng thể thích ứng kịp

Đúng lúc ấy, hắn trở về nhà với một tâm trí vô cùng thoải mái chẳng chút nghĩ ngợi. Vừa mở cửa bước vào, thân hình bé nhỏ kia đã khiến hắn bất ngờ mất vài giây rồi lại mỉm cười nhẹ nhàng đến gần hơn

"Thuốc có tác dụng rồi nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro