C 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày này, Từ Tố Tố đích thân đi chọn nội thất với VươngTuấn Khải. VươngTuấn Khải đã có ý tưởng trong đầu, việc mua cũng là do anh chọn, nhưng giá cả là do Từ Tố Tố quyết định, buộc lòng anh phải đi với cô. Công việc trang trí vẫn còn vài công đoạn nữa, căn phòng khách anh đang trang trí có sử dụng bươm bướm nhựa, mẫu bươm bươm, kích cỡ, chất liệu... đều do anh tự nghĩ ra, lại phải làm thủ công chi tiết nên hiện tại văn phòng đang huy động toàn nhNguyên lực ngồi cắt bươm bướm cho anh. Cả ngày bị Từ Tố Tố quấn lấy, lúc ăn trưa phải lấy lí do về xem tiến trình công việc để cách xa một tí cũng bị cô đòi theo, lúc trước không biết cô là em họ Từ Gia Huy, nay biết rồi thì anh nể mặt một chút, coi cô như không khí, không một lời nói đánh bay cô như mọi lần, nhưng thật sự anh thấy rất phiền phức. Đến khi đã cắt xong bươm bướm đủ Từ Tố Tố vẫn còn chưa chọn nội thất xong, vì vậy gần một tuần rồi anh chưa một lần về nhà sớm được.

VươngTuấn Khải không thể về nhà sớm, Vươngg Nguyên bắt đầu biết chờ đợi anh. Bình thường những ngày VươngTuấn Khải về ăn cơm, thím Trương sẽ chuồn về sớm, Vươngg Nguyên ở với anh đến 9h sẽ bị bắt đi ngủ để anh làm việc. Những ngày VươngTuấn Khải về khuya, cô lại trở lại như mọi khi về phòng rất sớm, nhưng không ngắm sao nữa mà là ngồi chơi với gấu cho đến khi mệt thì đi ngủ. Thím Trương ở lại đến 8h thì về. Nhưng mấy hôm nay, đã 8h mà Vươngg Nguyên vẫn ngồi ở phòng khách đợi VươngTuấn Khải, Thím Trương nhìn thấy rất vui mừng, bà cũng không bận tâm là sẽ về nhà trễ, dù sao lúc chọn người làm, Vươnglão đã cố ý chọn người ở gần nhà VươngTuấn Khải, nhà thím Trương thật ra chỉ đi bộ có 15 phút là tới. Nhưng Vươngg Nguyên không thể đợi lâu được, chỉ cần thêm 10 phút là gục gặc liền đứng dậy bỏ về phòng, dù vậy thím Trương vẫn quyết định một sáng nào đó đến thật sớm để gặp VươngTuấn Khải thông báo tin vui. VươngTuấn Khải biết chuyện liền mĩm cười, như mọi khi mở cửa phòng cô đi vào xem, tới giường nhìn cô đang ngủ một lát liền đi làm, anh quyết định hôm nay về sớm ăn cơm với cô ngốc, nội thất hôm nay phải mua cho xong.

Thế là hôm đó Từ Tố Tố thấy anh khác mọi ngày, không nhàn nhã tùy cô thích hay không thích nữa, mọi khi cô cứ chê cửa hàng này không có đồ đẹp, cửa hàng kia không có đồ quý, cửa hàng khác lại không có đồ sang trọng,anh sẽ thong dong im lặng mà đổi chỗ, hôm nay mua ghế sa lông phòng ngủ cho cô, anh lái xe chở cô đến một cửa hàng rồi phán " Tôi thấy cái này là đắt nhất, đẹp nhất, sang trọng nhất, màu sắc phù hợp nhất, cô không mua thì sẽ không có cái nào phù hợp hơn nữa ", nói xong liền gọi nhNguyên viên cửa hàng đó đi tính toán rồi bàn bạc cách thức vận chuyển, anh xong việc nhìn qua vẫn thấy cô đang ngẩn ra đứng đó.Anh vốn đã có chủ ý sẵn, chỉ tại cô ta cứ chê không hợp đi tìm cái khác tương tự mới lâu như thế, anh hừ một tiếng đi mua tiếp, vậy là,công việc đáng nhẽ sẽ dông dài thêm ít ngày được anh cứng rắn hoàn thành trong một ngày.

-----------------------------------------------------------

Thím Trương cười hài lòng, sáng nay thông báo một cái là chiều anh đã về nhà sớm rồi, đang xắt thịt nấu ăn mà bàn tay cứ như thêm dẻo dai, con dao múa liên tục rất đẹp mắt. Ngoài phòng khách Vươngg Nguyên đang bám lấy VươngTuấn Khải nói chuyện. Gần đây thím Trương đã có thể đụng chạm vào tóc của Vươngg Nguyên rồi, một lần VươngTuấn Khải đang sấy tóc cho cô thì bận nghe điện thoại, tiện tay chuyển cho bà, Vươngg Nguyên cũng không ý kiến, im ắng hưởng thụ, vậy là từ đó lúc VươngTuấn Khải vắng ngà bà được quyền buộc tóc và sấy tóc cho cô. Lúc VươngTuấn Khải có ở nhà, thì những chuyện đó anh sẽ làm, hôm nay cũng vậy. Bàn tay VươngTuấn Khải rất tài hoa, thím Trương qua thời gian ở đây đã chứng kiến nhiều, giờ nhìn mái tóc Vươngg Nguyên bà lại cảm thán, đó là một người chồng hoàn hảo a. Vươngg Nguyên lúc này đã tắm xong ngồi trên ghế sát bên VươngTuấn Khải, tóc được quấn tròn buộc cao trên đỉnh đầu, VươngTuấn Khải chỉ buộc nhè nhẹ để không làm đau cô nên cuộn tóc xoáy khi buộc xong thả tay liền bị phồng ở chỗ buộc, phần trên lại nhỏ dần, thành hình một con ốc nằm ngược, đẹp mắt vô cùng, vài sợi tóc con sau gáy rũ xuống, tóc mái phía trước đen mượt phồng ra bao lấy cái trán, mắt rũ xuống, miệng chúm chím liên tục, tập trung công việc trên tay, khiến thím Trương nhìn mà xuýt xao mãi không nói, còn khiến VươngTuấn Khải ngồi bên lâu lâu nhịn không được lại lấy tay véo nhẹ má cô mới vừa lòng.

VươngTuấn Khải hôm nay không may gấu, mà may váy cho gấu. Hôm đó chỉ mới có một con gấu có áo mặc, nên Vươngg Nguyên ôm đống gấu đã nhận được từ trước tới nay ra cho VươngTuấn Khải may váy, ngay cả con gấu trắng mà cô có cũng đem ra luôn. May váy thì đơn giản và nhanh hơn nhiều, nhưng VươngTuấn Khải lại làm chậm rãi, vừa làm vừa hỏi cô, nghe cô nói chuyện. Dạo này Vươngg Nguyên đã có thể nghe anh nói mà không cần anh nhìn vào mắt mình nữa.

" Nguyên Nguyên thích ăn gì nhất?"

"..Cơm.." Vươngg Nguyên cầm váy anh may mặc cho gấu, nhưng công việc hình như hơi khó khăn, cứ loay hoay tìm cách.

" Thích ăn gì nữa?"

"... Thích.... Thích.... " cô đang cố kéo cái váy xuống

" Thích gì?"

" A... Không..... " cô kéo đằng trước xuống thì đằng sau lại bị kéo lên, Vươngg Nguyên nhíu mày cố gắng mặc lại từ đầu

" Không thích gì sao? " VươngTuấn Khải nhìn kĩ đường kim, không chú ý bên này Vươngg Nguyên đang túng quẫn đến rối tay rối chNguyên.

"... Ư... Không... vừa... nhé..." Cuối cùng Vươngg Nguyên làm không được, chu môi tức giận đưa con gấu và cái váy cho anh, mặc không được thì đổ lỗi cho anh may không vừa.

Lúc này VươngTuấn Khải mới ngừng tay, nhìn qua cô thấy vậy liền bật cười, cầm lấy con gấu trên tay cô vừa mặc váy vào vừa nói " Đồ ngốc, mặc như thế này, em phải ôm hai tay gấu lại, xòe cái chNguyên váy ra, mặc vào, thấy chưa nào?", anh cầm chú gấu nhỏ đập nhẹ hều vào trán cô, cười mắng " Chỉ biết đổ lỗi cho người khác "

Vươngg Nguyên ôm lấy gấu từ tay anh, mĩm cười hài lòng, liếc anh chớp chớp mắt, bị anh lấy tay véo má mới quay đầu sang chỗ khác nhoẻn miệng cười tươi. Lại cầm váy khác lên chuẩn bị mặc tiếp, không mặc được lại cằn nhằn anh, đợi anh dừng tay mặc dùm, VươngTuấn Khải cũng nhàn nhã, chiều cô tất cả, lúc đang may thì hỏi chuyện nhảm với cô, lúc cô cau có vứt việc cho anh thì thản nhiên nhận, khung cảnh hài hòa đến tận lúc ăn cơm.

Lúc ăn cơm Vươngg Nguyên cũng biết làm nũng, thấy hôm nay làm nũng được nhiều lần như vậy,tối nay liền to gan, mới ăn nửa chén cơm đã buông muỗng ngồi vậy. VươngTuấn Khải liếc nhìn thím Trương, thấy thím Trương mĩm cười lắc đầu ý là không biết chuyện gì. Vươngg Nguyên ăn cơm đủ mới được nhận gấu, những lúc đó có thím Trương chứng nhận đã ăn đủ anh mới đưa cho, nên anh biết cô không bỏ bữa nào, chứng tỏ chỉ mới hôm nay mới có chuyện này, lại nhìn khuôn mặt đang cúi xuống, mắt nhìn vào bàn tay đang nghịch mép bàn, thần sắc cố ý giả vờ hiện rõ, anh nhịn không được nén cười hỏi " Em sao thế?".

Vươngg Nguyên thấy anh quan tâm, mím môi không nói, lại lén liếc xem anh có biểu hiện gì.

" No rồi sao, không muốn nhận gấu sao?" VươngTuấn Khải vừa ăn vừa hỏi

" No... " Vươngg Nguyên nghe tới gấu liền nói " Không... ăn.... ", nói xong nhìn lên anh, rồi nói tiếp " Vẫn..có... gấu... nhé " cuối cùng là biểu tình đang hỏi ý kiến.

Thím Trương thật sự không nhịn được cười, suýt thì nghẹn cơm. VươngTuấn Khải nén cười, quyết định không để một ai đó được nước lấn tới " Thím Trương, từ hôm nay trở đi, hôm nào không ăn đủ cơm liền lấy lại một con gấu ", nói xong nhìn Vươngg Nguyên nhàn nhạt nói " Ăn cơm anh sẽ cho em gấu, nên không ăn sẽ phải lấy lại gấu, đúng không nào " anh hếch mặt hỏi cô, vui vẻ nhìn biểu tình trên mặt cô, miệng chu ra thật dài, mắt trừng trừng nhìn anh bất mãn.

" Nhanh ăn đi, không thôi anh sẽ lấy 2 con luôn đấy " VươngTuấn Khải giả vờ nhíu mày nhìn cô nói, dù thấy cô nhõng nhẻo đáng yêu, nhưng ăn uống là quan trọng không thể chiều cô được.

Vươngg Nguyên dường như thất vọng vì không giở trò được, từ đầu cũng biết anh là người khó đối phó được rồi, buồn bã cúi đầu, chỉ lát sau liền ngẩng đầu dọa anh "..Không... thích...Karry... nữa " Nói xong buồn bực xúc cơm ăn.

VươngTuấn Khải nghe vậy chợt ngẩng đầu nhìn cô đầy bất ngờ, không phải vì cô nói không thích anh, nói như cô thì có thích anh rồi mới nói là không thích chứ, nhưng quan trọng nhất là cái chữ thích, cô thích anh sao. VươngTuấn Khải thấy trái tim mình nhẹ hẫng, nhìn cô như vậy phải mấy phút. Nhưng Vươngg Nguyên thấy anh nhìn cô sững sờ lại không hề hiểu anh đang nghĩ gì. Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại của VươngTuấn Khải vang lên, VươngTuấn Khải mò trong túi quần lấy ra cái điện thoại, nhìn vào dãy số liền đứng lên đi nhận điện thoại, anh không hế biết rằng Vươngg Nguyên đang nhìn theo anh với đôi mắt lo âu.

VươngTuấn Khải vào phòng nghe máy, vừa mở máy thì bên kia đã vang lên một giọng tiếng anh vui vẻ ( đoạn này cho phép kẻ ngu tiếng anh này type tiếng việt nhé ^^)

" Hi, Karry, đang làm gì đó, sao lâu nay không điện thoại cho chú, cháu thật quá đáng..."

Đợi người đàn ông kia xong một tràng dài trách mắng, VươngTuấn Khải mới cười lên tiếng, giọng nói thNguyên thiết " Chú Mark, đang say sao? Hôm nay có chuyện gì vui vẻ vậy "

" Ha ha, chú chỉ mới uống có ít thôi, không say không say... " giọng người đàn ông sôi nổi, lặp đi lặp lại, chứng tỏ đã quá say rồi, VươngTuấn Khải im lặng lắng nghe, rồi mĩm cười

" Karry, sao không nói gì, thằng nhóc này mày không nhớ chú sao..."

VươngTuấn Khải bật cười, anh nhớ nhưng anh sao nói được chữ nhớ đó đây, hai người đàn ông có cần thể hiện như vậy không, chưa kịp lên tiếng thì bên kia lại lè nhè

" Karry, chú nhớ mẹ cháu, chú rất nhớ, sắp tới ngày giỗ của mẹ cháu rồi, cháu sang đây với ta.... Karry.... ta rất.... nhớ....." tiếng nhớ cuối cùng vang vẳng bên tai VươngTuấn Khải, anh sững người, cầm máy để bên tai hồi lâu, người bên kia chắc có lẽ say quá mà ngủ rồi, vô tư không biết nỗi buồn của mình đã truyền sang cho một người khác.

" Karry, Karry, Karry,về ăn cơm, mẹ nấu món con thích nhất rồi này ", " Karry,Karry, Karry, đừng chạy quá xa, mẹ không thể nhìn thấy con ", " Karry, Karry,Karry....... ". Từng tiếng Karry như văng vẳng bên tai anh rõ ràng, ngày đó mẹ gọi tên anh lúc nào cũng phải gọi 3 tiếng Karry, giọng mẹ dịu dàng vô tận, mỗi lần gọi anh nghe thánh thót vô cùng, anh luôn thích mẹ gọi anh như vậy. VươngTuấn Khải ngồi trên giường, mặt không chút biểu tình, dập tắt điếu thuốc, lại rút điếu khác đưa lên châm, hít vào một hơi, nhả khói,sau đó với lấy chai rượu rót nửa ly đưa lên miệng uống cạn. Lại sắp tới ngày giỗ của mẹ, lúc ở đây năm nào anh cũng đến nghĩa trang, lúc đi du học thì lại theo chú Mark đến ngôi nhà mẹ từng ở, chưa một năm nào anh không đi thăm mẹ, nhưng cũng không thể bằng được lúc mẹ còn sống, chưa một ngày nào hai mẹ con xa nhau. VươngTuấn Khải nhắm mắt lại, từ nhỏ anh ít thể hiện tình cảm ra ngoài, mẹ anh biết điều đó nên lúc nào cũng nhào tới ôm anh, chọc anh đến đỏ mặt, anh cũng chỉ hừ mũi rồi nghiêm túc nói lại mẹ, thế mà bây giờ, anh nhớ đến những cái ôm đó, nhớ vô cùng. 8 năm sống với anh là 8 năm chỉ có hai mẹ con, không còn một ai khác, rồi chỉ có một ngày tang thương, mẹ để lại cho anh 18 năm đau đớn. Anh nhắm mắt nằm xuống giường, nặng nề trong kí ức.

Vươngg Nguyên đang sững người, từ lúc VươngTuấn Khải đi nghe điện thoại, Vươngg Nguyên đã quấn tay vào nhau mà vò, đó là biểu hiện lo lắng, cơm cũng không ăn tiếp cứ ngồi vậy. Thím Trương nhìn Vươngg Nguyên khó hiểu, nhưng cứ nghĩ là cô đang tức giận chuyện VươngTuấn Khải nói lấy lại gấu, bà thử nói chuyện bảo cô ăn cơm nhưng Vươngg Nguyên không nghe, mắt không hề nhìn bà. Cuối cùng khi thím Trương quyết định dọn dẹp trên bàn đã là 30 phút trôi qua, VươngTuấn Khải cũng chưa ra. Vươngg Nguyên vẫn cứ ngồi tại chỗ mà xoắn tay như vậy, nhưng đôi mắt đã trở về như lúc đầu bà thấy cô, đôi mắt vô hồn. Thím Trương chưa kịp phải làm gì thì VươngTuấn Khải mở cửa, Vươngg Nguyên bỗng nhiên đứng lên chạy tới bên anh nhoẻn miệng cười nói " Karry..."

VươngTuấn Khải lúc này xuất hiện với đôi mắt mệt mỏi, cả người nhàn nhạt mùi thuốc lá và rượu, nhưng anh chỉ mệt, anh vẫn tỉnh. VươngTuấn Khải nhìn Vươngg Nguyên ở trước mắt, trong lòng đang trống rỗng anh chỉ muốn ở một mình, liền cười nhạt " Em đi ngủ đi ",xong vỗ đầu cô vài cái rồi đi lên lầu không hề nhìn lại.

Thím Trương nhìn sau lưng VươngTuấn Khải thấy lạnh lẽo khác thường, bỗng thấy lo lắng, rồi nhìn sang Vươngg Nguyên lúc này đang nhìn theo anh sững người, bà càng lo lắng hơn, thím Trương rối bời, chuyện gi đây, mới còn vui vẻ mà.

Trên lầu nhà VươngTuấn Khải có 2 căn phòng ngủ trống và một căn phòng để chứa đồ. VươngTuấn Khải bước vào căn phòng chứa đồ, bật điện, đập vào mắt là rất nhiều tranh đã bám một lớp bụi mỏng, toàn bộ căn phòng là tranh. Anh đi đến bên một bức tranh khẽ phủi đi lớp bụi bám trên bề mặt bức tranh, đang che mờ đi khuôn mặt một người, lớp bụi được phủi đi, hiện lên ở đó là khuôn mặt một người phụ nữ, rất đẹp, kiêu sa, có nét mạnh mẽ, khuôn mặt rất giống mẹ anh, nhưng không phải mẹ anh, đó là chị của mẹ. Tất cả những bức tranh ở đây đều của mẹ anh vẽ, đương nhiên sẽ không có bức nào vẽ về mẹ anh, nhưng có rất nhiều bức tranh vẽ về dì của anh. Những năm tháng sống cùng mẹ của anh, anh đã quá quen thuộc với những bức tranh này. Đứng đó lẳng lặng nhìn một lúc, anh đi đến bên một chiếc bàn gỗ, giở hộc bàn, lấy ra một chiếc hộp, dùng một tay bật nắp hộp, anh đứng đó nhìn chằm chằm vào bên trong, trong chiếc hộp đó chính là kỉ vật của mẹ anh để lại cùng các bức tranh này.

-----------------------------------------------

Sang hôm sau thím Trương đến sớm, vì hôm qua bà thấy Vươngg Nguyên khác thường. Từ lúc VươngTuấn Khải lên lầu liền không thấy xuống, Vươngg Nguyên tuy đã về phòng nhưng bà vẫn thấy có điều gì không ổn, trước lúc ra về bà có mở cửa phòng Vươngg Nguyên nhìn qua cô nhưng chỉ thấy cô đã đắp chăn nằm đưa lưng về phía bà. Bà nghĩ cô cũng đã ngủ rồi, cô vô tư đơn thuần sẽ không biết suy nghĩ lo lắng gì đâu, bà an tâm về. Nhưng ngạc nhiên là bà đến sớm như vậy nhưng đã không còn thấy xe của VươngTuấn Khải nữa, anh đã đi làm. Thím Trương đến sớm có chút buồn bã, liền đứng dậy dọn dẹp nhà cửa, đang dọn dẹp thì cửa phòng Vươngg Nguyên bật ra, Vươngg Nguyên mới ngủ dậy nhào ra chạy về phía phòng VươngTuấn Khải mở cửa, thím Trương cũng đứng ngây ra đó vì bât ngờ, nhưng lát sau thấy Vươngg Nguyên cứ đứng ngây ra đó nhìn chằm chằm căn phòng trống không liền đến nhẹ nhàng nói " Tiểu Nguyên, cạu chủ đi làm rồi, cháu sao thế?"

Bà cứ nghĩ Vươngg Nguyên vẫn không nghe được lời bà nói, nhưng bất ngờ Vươngg Nguyên quay khuôn mặt ngơ ngác nhìn về phía bà, đôi mắt chớp 2 cái xong lại quay về nhìn lại trong phòng, lát sau lững thững đi về phòng mình. Thím Trương càng lúc càng thấy lo lắng.

---------------------------------

VươngTuấn Khải rời nhà rất sớm, lúc anh đến nhà Từ Tố Tố vẫn chưa có một ai đến, VươngTuấn Khải lẳng lặng đi đến số bươm bướm đã hoàn thành, đồ đạc khác đã được Trần thúc chuẩn bị đầy đủ, để anh đến là có thể bắt đầu làm việc. VươngTuấn Khải ngồi xổm xuống nền nhìn lên trần căn phòng khách, rồi nhìn hai bức tường nằm hai bên trái phải, xong lại nhìn bức tường có bông mẫu đơn đỏ đã hoàn thành, nhìn đến hơn 20 phút, xác định kĩ càng liền lấy từng con bươm bướm nhựa màu vàng kim ra, bật lửa châm một cây nến, bắt đầu hơ lên làm cong đôi cánh bằng nhựa của con bướm, đến độ cong cần thiết, lại bắt đầu con khác, khoảng hơn một chục con cùng một độ cong như thế thì dừng lại, bắt đầu gắn lên tường.

Trần thúc cùng anh em trong văn phòng đến nơi thì VươngTuấn Khải bắt đầu gắn được một ít lên trần nhà rồi, từ ngoài mọi người đã thấy anh kéo chiếc ghế cao, đeo bên hông một chiếc túi nhỏ chứa bươm bướm, leo lên ghế để gắn. Trần thúc dặn anh em chuẩn bị công việc, tất cả đều ngấm ngầm tự hiểu không nên chào VươngTuấn Khải lúc này, công việc trang trí phức tạp này phải tập trung tinh thần cao độ mới có thể đem lại một tác phẩm nghệ thuật thành công. Nhưng có lúc Trần thúc nhìn vào trong để xem tiến trình công việc thì bắt gặp khuôn mặt VươngTuấn Khải đúng lúc anh quay mặt ra ngoài, Trần thúc chớp mắt nhìn nhìn tưởng mình lóa mắt, sao ông thấy ánh mắt VươngTuấn Khải lạnh lẽo đáng sợ quá trời.

Đến trưa thì Từ Tố Tố ghé qua, VươngTuấn Khải vẫn còn làm việc, Từ Tố Tố nhìn thấy VươngTuấn Khải liền muốn đi vào thì Trần thúc đã gọi lại

" Từ Tiểu Thư xin dừng bước "

" Sao thế Trần thúc? " Từ Tố Tố dừng lại tao nhã hỏi, thái độ lễ phép

" Nếu Từ Tiểu Thư vào đế gặp VươngTuấn Khải thì không nên, từ sáng tới giờ chúng tôi không ai dám làm phiền cậu ấy hết, cậu ấy đang tập trung ghê lắm, chúng tôi muốn gọi đi ăn cơm cũng không dám đây này "

Từ Tố Tố nhíu mày suy tư nhưng không nghi ngờ lời Trần thúc nói, đoạn bước vài bước vào sâu hơn trong căn phòng khách thì bất chợt hoa mắt, cảm thấy không thể tin được mà há miệng ngạc nhiên. Dù mới chỉ hơn một nữa nhưng khung cảnh bên trong căn phòng phải dùng 2 chữ " tuyệt vời " để nói ra. Bướm được gắn từ gần bông hoa mẫu đơn ở bức tường đối diện cửa chạy dần lan ra hai bức tường hai bên và trần nhà nhưng điều đặc biệt là cách dán bướm khi đi qua những góc vuông gia nhau của hai bức tường, nhìn thấy đơn giản nhưng khi nhìn hòa vào toàn cục thì chỉ thấy đó là một đàn bướm đang bay giữa không trung xung quanh bông hoa đỏ rực rỡ, cả một căn phòng màu hồng phấn nhạt lập lòa cánh bướm màu vàng kim chói sáng. Lúc đầu VươngTuấn Khải muốn làm bố cục trắng đen, nhưng chính Từ Tố Tố yêu cầu màu khác, sau cùng cô nói cô chọn cánh bướm là màu vàng, còn lại màu sắc khác tùy anh phối. Cuối cùng, đây chính là tác phẩm đó.

Trần thúc vốn đã ngạc nhiên từ sớm nên cũng chỉ cười cười hãnh diện với Từ Tố Tố đang kinh ngạc, nhắc nhở " Vậy nhé, Từ Tiểu Thư, cô cứ việc làm gì thì làm, khoan làm phiền VươngTuấn Khải", đang muốn quay đi thì nghe Từ Tố Tố hỏi

" Trần thúc có biết khi nào anh ấy xong việc không?"

" Theo tiến độ như thế này thì khoảng chừng 3,4 h chiều là xong rồi " Trần thúc trả lời.

" Được, cám ơn Trần thúc, lúc đó tôi sẽ quay lại " Từ Tố Tố nói xong liền đeo kính mát đi ra xe.

------------------------------------------

VươngTuấn Khải vứt chiếc túi bên hông xuống nền, cả người mỏi mệt, đôi mắt rũ xuống, anh đứng tại chố,từ từ lôi chiếc găng tay đặc biệt trên tay ra, dán nhựa vào tường cần sử dụng keo đặc chế, anh phải đeo găng tay. VươngTuấn Khải cũng chưa nhìn kĩ lại tác phẩm mình mới hoàn thành, đứng một chỗ trâm ngâm suy nghĩ.

Trần thúc thấy VươngTuấn Khải đã hoàn thành công việc, vừa muốn vào hỏi thăm vừa muốn không, aiz, ai bảo bộ dạng cậu ta hiện tại khó gần như thế. Đang vừa thu don mấy thùng sơn vừa nhìn nhìn phía VươngTuấn Khải thì nghe thấy tiếng xe ngoài sNguyên, phải đến 3,4 chiếc xe thì phải. Chỉ trong chốc lát ngoài kia liền vang lên tiếng cười nói của rất nhiều cô gái, Trần thúc nheo mắt, Từ Tố Tố dẫn bạn tới.

Từ Tố Tố hãnh diện ôm tay một cô bạn gái, mấy người còn lại vừa bước xuống xe đã nhìn chằm chằm vào ngôi nhà mới xây mà trầm trồ. Từ Tố Tố nhã nhặn vuốt tóc sang một bên, cười tươi nói " Thế này không là gì cả, vào đây mình cho các cậu xem cái này, đảm bảo vô cùng thú vị, đặc biệt hơn nữa là người làm ra cái đó ", Từ Tố Tố liếc mấy cô bạn của mình chậm rãi thần bí làm mấy người đó nhao nhao cả lên đòi vào nhanh.

Chu Lệ Băng được Từ Tố Tố ôm tay luôn mĩm cười dịu dàng im lặng đứng đó, sau đó mặc kệ Từ Tố Tố kéo mình đi vào nhà, nhưng chợt khuôn mặt xinh đẹp tái đi, cô nhìn thấy những người làm trong văn phòng Trần thúc có ở đây, lẽ nào....

Cả văn phòng Trần thúc đều biết Chu Lệ Băng nhưng không biết tường tận, họ chỉ biết là có một ngày nọ, một cô gái xinh đẹp đến văn phòng tìm VươngTuấn Khải, VươngTuấn Khải máu lạnh của bọn họ liền đi ra tiếp đón, ngay sau đó xin phép Trần thúc nghĩ việc rồi đưa cô gái kia đi mất, mấy ngày sau Trần thúc xung phong dò la đôi chút thì biết chỉ biết VươngTuấn Khải khi được hỏi mĩm cười chứ không trả lời, tuy vậy cũng đủ gây sóng gió cho văn phòng Trần thúc, VươngTuấn Khải mới vào làm có mấy tháng nhưng tiếng tăm lạnh lùng của anh ai cũng biết, cũng biết anh có ngoại hình như vậy nhưng chưa từng có cô gái nào bên cạnh, nay đột nhiên có một Chu Lệ Băng làm cả văn phòng xôn xao.

Chu Lệ Băng tần ngần nhưng bước chNguyên vẫn theo Từ Tố Tố vào bên trong, đứng ở của ra vào, cả một đoàn người liền sững sờ khi thấy hình ảnh VươngTuấn Khải đứng suy tư giữa rừng bướm và hoa. Mấy cô gái có mặt ngay cả Từ Tố Tố đã chứng kiến khi trưa lẫn Chu Lệ Băng đều đứng ngây ra đó, không hẹn mà gặp cùng nhau im lặng đứng nhìn. Cuối cùng Trần thúc từ trên lầu bước xuống lên tiếng đánh tan không khí im lặng

" Từ tiểu thư đã đến " ông đương nhiên phải chào chủ nhà trước.

Lúc này VươngTuấn Khải mới bừng tính, liền quay người nhìn sau lưng mình thì đôi mắt mỏi mệt bổng nhìn về một điểm, Chu Lệ Băng cúi gằm mặt không dám ngẩng lên.

" Anh VươngTuấn Khải, đây là tác phẩm tuyệt vời nhất mà em đã từng thấy, cám ơn anh đã bỏ công sức giúp em " Từ Tố Tố mĩm cười quyến rũ nhìn VươngTuấn Khải nói, cô thấy anh đang nhìn mình càng cố gắng cười tươi hơn.

VươngTuấn Khải nghe Từ Tố Tố nói liền di chuyển ánh mắt, quay người thu dọn đồ, chỉ để lại tiếng nói nhàn nhạt " Tôi chỉ làm đúng phận sự của mình", nói xong không quan tâm xung quanh chỉ chú tâm dọn dẹp, vẫn còn sớm, anh nên lên coi phòng ngủ của Từ Tố Tố để xem đã sơn xong chưa, anh chỉ cần trang trí thêm căn phòng đó nữa là coi như sắp hoàn thành công việc lần này.

Từ Tố Tố thấy anh vẫn lạnh nhạt liền hơi xấu hổ, nhưng xung quanh mấy cô bạn của mình đang nhao nhao đủ chuyện về căn phòng và người làm ra nó cũng không chú ý gì bên này, cô liền thấy an tâm, nhưng thông minh không tìm tới anh nữa, bắt đầu dẫn bạn đi tham quan nhà.

Chu Lệ Băng bị Từ Tố Tố kéo lên lầu, giữa chừng quay lại nhìn bóng lưng VươngTuấn Khải một cái, chỉ thấy một mảnh âm trầm liền quay mặt đi theo Từ Tố Tố. Nhưng một lúc sau, cô đã đứng sau lưng anh, lúc này cả đoàn người đang ở trên lầu, VươngTuấn Khải đang pha chế nước sơn trong một góc phòng bếp, căn phòng chứa dụng cụ tạm thời.

" Anh... " Chu Lệ Băng nhẹ nhàng lên tiếng.

Cô thấy lưng VươngTuấn Khải cứng lại, lòng bỗng trào dNguyêng chua xót, lời nói thốt ra càng nghẹn ngào da diết

" Anh có khỏe không " nói xong chỉ biết đứng đó nhìn VươngTuấn Khải,

VươngTuấn Khải mới nghe cô gọi đã dừng tay, nay tự nhiên cúi xuống không quan tâm tiếp tục làm, anh lựa chọn im lặng.

Chu Lệ Băng đứng sững đó, không biết phải nói như thế nào nữa, đôi mắt chợt nóng lên, vừa mở miệng định gọi lần nữa thì đã nghe tiếng gọi sau lưng lanh lảnh

" Tiểu Băng, đi đâu thế, làm tớ tìm mãi " Từ Tố Tố đang đi tới hỏi

Chu Lệ Băng hít một cái thật sâu, mím chặt môi một cái liền quay lại tươi cười dịu dàng " Tớ đi coi xung quanh vậy thôi, cậu cứ dẫn mọi người đi xem đi, mặc kệ tớ"

Từ Tố Tố miệng mĩm cười nhưng thấy hình ảnh Chu Lệ Băng và VươngTuấn Khải ở đây một mình liền thấy khó chịu trong lòng, liền nói " Tớ dẫn các cậu ra sau hồ bơi, đi với bọ tớ đi, khi nào ngôi nhà hoàn thành toàn bộ thì cậu muốn xem ngóc ngách nào cũng được, bây giờ thì có gì mà xem " bước tới kéo tay Chu Lệ Băng vừa đi vừa nói " Ở đây lại bụi bặm, có gì đáng coi cơ chứ "

Chu Lệ Băng luyến tiếc liếc nhìn bóng lưng VươngTuấn Khải, không đành quay mặt, nhưng vừa bước ra khỏi phòng liền la lên một tiếng " Aaaaaa.... "

Tiếp đó là tiếng Từ Tố Tố thất thanh " Tiểu Băng, cậu có sao không, ối, máu máu, mau lấy bông băng lại đây...." rồi sau đó mọi người cũng chạy tới.

VươngTuấn Khải cũng liền đứng dậy bước nhanh ra ngoài xem tình hình, thì thấy Chu Lệ Băng đang ngồi dưới đất, cổ chNguyên có chảy máu, anh liền bứoc nhanh qua đó, gạt những người đang đứng xung quanh qua, cúi xuống cầm cổ chNguyên cô xem xét, thấy chỉ là vết thương dài chừng 3cm nhưng không sâu, máu cũng không nhiều, nhìn bên cạnh thấy cây keó to dùng để cắt nhựa đang đưa lưỡi dao nằm kẹt trong một tấm ván sát tường, có lẽ lúc đi ra cô đã vô ý va vào.

" Ai có khăn tay " VươngTuấn Khải ngẩng đầu nhìn mấy cô gái đang lo lắng, hỏi

" Em có.. ", " Em có đây "... mấy cô gái cùng nói rồi nhanh chóng lục lọi trong túi xách tìm đồ, VươngTuấn Khải đưa tay lấy chiếc khăn gần nhất, hơi tung lên để xòe khăn ra nhìn xác định là khăn sạch liền băng bó lại cho Chu Lệ Băng, Xong xuôi ngẩng đầu nhìn Từ Tố Tố nói

" Không có gì nghiêm trọng, cô đưa cậu ấy đến bệnh việc sát trùng là ổn " nói xong đưa tay đỡ Chu Lệ Băng dậy, Chu Lệ Băng im lặng nãy giờ chỉ cúi đầu, một tay cầm lấy cánh tay anh đang đỡ mình, mượn sức đứng lên, bàn tay đang nắm đó bỗng dùng lực. VươngTuấn Khải đang đỡ Chu Lệ Băng dậy cũng cảm nhận được nơi cánh tay mình có cảm giác, hơi sững một chút nhưng ngay lập tức giao Chu Lệ Băng cho một cô gái bên cạnh, mọi người tụ tập cũng tản ra, chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng mấy cô gái thì về luôn để đưa Chu Lệ Băng đi sát trùng, mọi người dần dần đi. VươngTuấn Khải đứng nhìn bóng lưng hơi khập khiễng của Chu Lê Băng một tí, cũng quay người đi về chỗ cũ. Không một ai nhận ra ánh mắt tăm tối của Từ Tố Tố đi bên cạnh Chu Lệ Băng, vừa này không ai thấy nhưng cô thấy được Chu Lệ Băng lúc được đỡ đứng lên, hốc mắt đỏ, thần sắc khác thường, quan trọng hơn, hành động của VươngTuấn Khải, anh chưa từng 1 lần nhìn cô nhưng mới nghe Chu Lệ Băng la 1 tiếng đã có mặt, cô âm thầm nghiến răng bực tức, thầm nghĩ, nhất định là đã có cái gì đó.

----------------------------------------

Thím Trương nhìn Vươngg Nguyên đang ngồi bên cạnh mình liền mĩm cười, lúc sáng cô như vậy cư tưởng có chuyện gì, nhưng cả ngày hôm nay cô vẫn bình thường, vẫn im lặng ngồi như vậy nhưng những lúc khồng có VươngTuấn Khải bên cạnh thì chính là ngồi im như thế. Bà đang ngồi trên sa lông gấp áo quần cho Vươngg Nguyên, vừa gấp vừa xem phim trên tivi, Vươngg Nguyên cũng đang nhìn chằm chằm vào đó. Lúc trước đây thấy Vươngg Nguyên nhìn tivi bà cứ nghĩ Vươngg Nguyên đang xem, nhưng lúc bà thử tắt xem thử liền thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình đã tắt thì biết cô không hề đế ý đến nó. Nhưng hôm nay thím Trương không thể ngờ được, Vươngg Nguyên đang xem phim. Trong tivi đang chiếu bộ phim truyền hình nhiều tập mà thím Trương rất mê, ngày nào giờ này cũng ngồi xem. Phim truyền hình mà nhiều tập thì lúc nào cũng có nhiều chi tiết đời thường, lúc này đang đến cảnh một người con gái chạy theo một người con trai, người con trai bực mình quay lại hét lên " Cô đừng theo tôi nữa, thật phiền phức", người con gái tỏ ra tủi thNguyên, đứng lại, nhưng thấy người con trai đi lại chạy theo, cuối cùng anh chàng đó chán nản ngồi xuống nói " Sao cô cứ bám lấy tôi thế, tôi đã nói là tôi không thể thích cô, cô càng bám tôi sẽ càng ghét cô hiểu không ", cô gái bật khóc nói " Anh thật đáng ghét, em ghét anh "........

Đôi mắt đang rũ xuống của Vươngg Nguyên liền mở to, nhìn chằm chằm vào cô gái đang khóc và chàng trai chán nản ngồi dưới đất, bỗng nhiên lâm vào trâm tư. Thím Trương ngồi bên cạnh cứ xuýt xoa than ôi cũng không để ý Vươngg Nguyên bên này,

------------------------------

VươngTuấn Khải dọn dẹp hết đồ đạc thì hơn 8h tối, như mọi khi mọi người đã về. Nhìn khắp căn phòng ngủ của Từ Tố Tố lần cuối, xác định lượng công việc, xong xuôi đi xuống lầu ra về. Khi bước lên xe thì điện thoại có tin nhắn, anh lười biếng mở tin nhắn nến khởi động xe chạy. Thật lâu sau lúc anh đang ở trên con đường về nhà mình thì chuông điện thoại vang lên, lúc này anh mới nghe máy, bên kia là Chu Lệ Băng, giọng nói có chút khàn khàn " Anh đến đi, em vẫn đang đợi anh "

VươngTuấn Khải cau mày, xác định là Chu Lệ Băng đang gọi mới hỏi " Có chuyện gì sao?"

" Em chỉ muốn gặp anh một lát mà thôi..." Chu Lệ Băng nghẹn ngào lên tiếng

" Tôi đã về nhà, có chuyện gì khi khác gặp.... " VươngTuấn Khải chưa nói xong đã bị cô chen ngang, giọng nức nở

" Xin anh...... "

----------------------------------------------------------

Lúc VươngTuấn Khải đến nơi thì Chu Lệ Băng đã uống nữa chai rượu, cô đã hơi ngà, nhưng đó là loại rượu rất nhẹ, không thể làm người ta mù mờ được. Anh bước đến quầy bar ngồi bên cạnh cô, đưa tay với lấy ly rượu trên tay cô " Để tôi đưa em về nhà "

Chu Lệ Băng lúc này mới ngẩng đầu lên quay qua nhìn anh, nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói dịu dàng " Anh đã đến, em cứ nghĩ là anh sẽ không đến... ". " lại cúi đầu nói tiếp " anh sẽ không bao giờ đến nữa... "

VươngTuấn Khải nhìn cô một lúc, lát sau ngẩng đầu nhìn phục vụ ngoắc tay tính tiền, rồi quay qua đỡ lấy tay cô nói " Em đã say rồi, tôi đưa em về... "

Cô gạt tay anh " Không được, mẹ em thấy sẽ trách em...,anh không biết sao, mẹ em vẫn không hề biết anh là Nhị thiếu gia nhà họ Vươngđấy... " cô dừng lại, tay xoa xoa trán, ngẩng lên nhìn anh thì thào " tại sao, tại sao anh lại là anh trai của anh ấy cơ chứ, tại sao anh không nói cho em biết anh chính là anh trai của VươngBảo... tại sao "

Cô hỏi một tràng dài tại sao, giọng nói càng lúc càng nức nở hơn nữa, VươngTuấn Khải chỉ im lặng nghe cô nói mà không giải thích gì, có gì để giải thích. Tại sao ư, tại vì anh nói với cô cái gì, nói với cô anh là đứa con hoang của VươngThiên Minh ư, nói với cô thì để làm gì, anh cúi đầu trầm ngâm một lúc mới ngẩng đầu nói với cô " Em giờ sắp là vợ của VươngBảo rồi, đừng suy nghĩ chuyện cũ nữa, đứng lên đi, tôi đưa em về, gần khuya rồi "

Nói xong không đợi cô trả lời, nắm cánh tay cô đứng lên, với lấy túi xách của cô định đi, chợt nghe cô " A " một tiếng liền quay lại nhìn, mới nhận ra mình quên mất vết thương ở chNguyên cô. giờ đã nằm trong ông quần tây đen. Anh đứng lại, đợi cô đứng vững mới nói " Bước từ từ thôi ", rồi đưa cô ra ngoài. Nhưng vừa ra khỏi cửa quán bar đã thấy một người phụ nữ trung niên bước nhanh tới đỡ lấy Chu Lệ Băng, mẹ của Chu Lệ Băng, vợ hai của Chu lão gia, bà nhanh chóng giành Chu Lệ Băng từ tay VươngTuấn Khải, quay lại trừng mắt với anh, nói giận dữ " Cậu Diệp, xin cậu đừng làm phiền con gái tôi nữa, nó là con gái sắp lấy chồng, cậu đừng làm hỏng thanh danh của nó ", nói xong ôm lấy Chu Lệ Băng đã gục gặc goi "Mẹ, mẹ... " đi ra một chiếc xe hơi sang trọng chờ sẵn.

VươngTuấn Khải đứng đó lãnh đạm rũ mắt xuống, lát sau anh khẽ nhắm mắt một chút rồi mới mở mắt ra rời khỏi quán bar về nhà.

----------------------------------------

Vươngg Nguyên đứng lẳng lặng trước căn phòng trống của VươngTuấn Khải đã lâu lắm rồi, lúc đóng cửa phòng đó lại để quay về phòng mình thì kim đồng hồ đã điểm 10h hơn. Vươngg Nguyên lên giường, nhìn một bàn đầy gấu chỉ có mấy con mặc váy liền đưa tay vuốt ve, đầu nghiêng nghiêng, miệng chúm lại, trong đầu đang nói chuyện với mấy con gấu.

Ngày đó cô đã nói không thích anh nữa, nhìn anh sững người cô đã rất lo sợ. Vươngg Nguyên biết từ thích nhé, giống như Vươngg Nguyên thích con gấu trắng của mình, lúc không thấy nó nữa thì lòng lo lắng và sợ mất nó vô cùng, Vươngg Nguyên lại nghĩ, lúc không thấy VươngTuấn Khải, Vươngg Nguyên cũng như thế,vậy đó chính là thích VươngTuấn Khải rồi, vậy mà hôm đó cô lại nói không thích nữa. Cô sợ VươngTuấn Khải vì thế lại ghét cô. Đầu óc Vươngg Nguyên quay cuồng suy nghĩ, đúng rồi, như trong phim nữa, Vươngg Nguyên thích ở bên cạnh VươngTuấn Khải, thích được ngồi cạnh anh, thích được anh sấy tóc rồi buộc tóc cho, thích, rất thích có anh ở nhà. Nhưng như vậy không phải bám anh hay sao, làm sao bây giờ, bám theo anh sẽ bị anh ghét, cô gái trong phim như thế mà, cô ta còn nói ghét người con trai kia như Vươngg Nguyên đã từng nói nữa, Vươngg Nguyên mếu máo, cậu ấy rất bị ghét, bị chàng trai kia mắng thế mà.

Cái đầu non nớt suy nghĩ chuyện nọ xuyên chuyện kia. càng suy nghĩ càng suy sụp, lúc nãy đi qua phòng xem thử lại thấy được căn phòng trống, càng làm cho Vươngg Nguyên thêm buồn bã, cuối cùng mệt mỏi quá nằm xuống bên mép giường mà ngủ

Thời gian dần trôi qua, cánh cửa phòng hé mở, một bóng người cao lớn tiến vào, nhẹ nhàng nNguyêng người Vươngg Nguyên nằm lại ngay ngắn, kéo lấy chăn đắp cẩn thận, bàn tay đưa lên vuốt nhẹ trán cô rồi mới đi ra ngoài

Đêm đã về khuya, trong một căn phòng rộng lớn vẫn còn sáng đèn, Từ Tố Tố cầm điện thoại bấm một dãy số được ghi trên một tờ giấy, hôm nay cô mới hỏi thăm được. Bên kia bắt điện thoại, một giọng đàn ông ồm ồm vang lên, bên tai còn nghe nhiều tiếng nói, tiếng chữi tục, tiếng sát phạt bài bạc

" Alo, anh là anh Báo " Từ Tố Tố lạnh giọng hỏi, đối với những dNguyên anh chị này không thể tỏ ra yếu thế

" Đúng, tôi là Báo, cô là ai?", tên Báo vừa ngậm điếu thuốc vừa nói, tay vẫn đang cầm mấy lá bài

" Tôi là ai không quan trọng, tôi có việc muốn nhờ các anh làm "

" Việc gì?"

" Tìm cho tôi toàn bộ tin tức của một người, tôi muốn toàn bộ, không thiếu một tin nào cả, nhưng với điều kiện là ngày mai giao cho tôi, các anh có làm được không?"

Tên Báo trầm ngâm đưa bài cho đứa đàn em ngồi bên cạnh, quay người sang chỗ khác nói chuyện nghiêm túc " Tôi muốn biết đó là nhNguyên vật như thế nào ", băng nhóm của hắn được coi là nơi cũng cấp thông tin nhanh nhất và chính xác nhất, nhưng trong một ngày để có thông tin thì phải xem lại.

Từ Tố Tố cười cười " Một kiến trúc sư thôi, không phải là nhNguyên vật gì cao siêu đâu, hiện tại anh ta đang làm trong một văn phòng trang trí quảng cáo nhỏ nhoi nữa "

Tên Báo nhíu mày, chỉ là một tên bình thường, liền tươi cười nói " Được, tôi sẽ huy động toàn bộ anh em đi tìm giúp cô, trong một ngày, nhưng...." Hắn cố ý nhấn mạnh "trong một ngày "

Từ Tố Tố khẽ hừ mũi mĩa mai, nhưng khi nói với tên Báo liền tươi cười đàng hoàng " Tiền bạc không thành vấn đề, nhưng ngày mai,tôi muốn có những thông tin đó càng sớm càng tốt"

Bên kia tên Báo nhếch mép hả hê " Được, xin hết lòng vì tiểu thư "

--------------------------------------------------

Vươngg Nguyên ngồi yên trên ghế, trầm ngầm từ từ ăn từng muỗng cháo. Sáng nay cô chạy qua phòng VươngTuấn Khải nhìn vẫn không thấy anh, Vươngg Nguyên rất buồn rầu, tại sao mấy ngày này không nhìn thấy anh đâu. Vươngg Nguyên không hề biết thật ra từ trước VươngTuấn Khải cũng đã đi sớm về muộn, vài ngày cô mới gặp một lần, đầu óc cô chỉ mới chú ý đến 2 ngày gần đây, kể từ cái đêm cô nói không thích anh đó. Chỉ mới hai ngày, Vươngg Nguyên đã bồn chồn, mong nhớ rất nhiều rồi, tối cứ nằm đợi anh về nhưng không biết sao lại ngủ mất, sáng chạy qua phòng cũng không thấy anh đâu, Vươngg Nguyên buông muỗng ngồi thẫn thờ, Vươngg Nguyên rất muốn thấy Karry.

VươngTuấn Khải sáng nay vẫn đến sớm như hôm qua, dường như anh muốn nhanh chóng kết thúc công viêc, nên vừa tới nơi liền thực hiện chiến lược làm việc không nghĩ ngơi. Hôm nay trang trí căn phòng cho Từ Tố Tố, đó là một bức tranh kết hợp giữa sơn vẽ, gỗ và mảnh sứ đủ màu. Hôm qua anh đã xem xét kí cấu trúc căn phòng, kết hợp với nội thất cần trang trí để đề ra chủ đề bức tranh, hôm nay chỉ có thực hiện nữa mà thôi. Anh nhất định mai phải xong,vì anh đã quyết định sẽ đi Anh thăm Mark.

Trần thúc đã đến, đi lên lầu nhìn VươngTuấn Khải, thấy anh đang chăm chú làm việc, định đi xuống nhưng chợt nghe tiếng VươngTuấn Khải " Chú đã đến rồi "

Trần thúc giật mình quay lại, thấy thần sắc VươngTuấn Khải đã không như ngày hôm qua nữa, hoàn toàn trở lại bình thường như bao ngày, liền tươi cười " Thấy cậu làm việc nên tôi không làm phiền, cậu cứ làm việc của cậu đi "

VươngTuấn Khải gật đầu, lại nói " Tôi có việc muốn nói với chú,, chiều mai trở đi tôi muốn nghỉ mấy ngày đi Anh có công việc, trước khi công việc ở đây hoàn thành tôi sẽ trở về "

Trần thúc nhíu mày nói " Vậy là ngày mai cậu sẽ hoàn thành căn phòng này "

" Hôm nay sẽ xong, sáng mai tôi sẽ bày trí nội thất căn phòng này, phần còn lại thì anh em trong văn phòng sẽ làm "

Trần thúc gật đầu nói " Cậu đã có chủ ý thì chắc chắn đã lo liệu tươm tất, cậu cứ đi " Trần thúc ngừng lại cười cười, lại đùa giỡn với VươngTuấn Khải " Tôi chỉ sợ cậu bỏ chạy thì chủ nhà quỵt nợ tôi thôi ", ai chẳng biết Từ Tố Tố vì VươngTuấn Khải mà thuê văn phòng của ông, không có VươngTuấn Khải sao coi được đây.

VươngTuấn Khải rất có tinh thần cười một tiếng nói " Tôi chỉ đi có mấy ngày, nhất định sẽ trở về tổng kết cho cô ta " nói xong quay lại tiếp tục công việc. Trần thúc cũng cười ha hả thoải mái đi xuống lầu chỉ đạo công việc, ông đã định hỏi vì sao không đợi xong việc rồi hẵng đi, chợt nhớ lại ngôi nhà này còn đợi một số bộ phận được đặt làm thủ công nên vài ngày nữa mới có, có lẽ VươngTuấn Khải tranh thủ đi. Cũng được thôi, ông dù chỉ mở văn phòng nhỏ nhưng cũng là người có kinh nghiệm lâu năm, mấy việc nhỏ nhặt khác ông có thể chỉ bảo anh em làm, không cần tới VươngTuấn Khải.

Bức tường rộng lớn, phải dùng sơn làm nền trước rồi mới bắt đầu gắn đồ vật vào, VươngTuấn Khải cúi mắt, cầm dụng cụ vẽ đặc biệt bắt đầu vẽ tiếp. Tối qua Mark lại gọi cho anh lúc khuya, ông muốn quay về đây giỗ mẹ anh, anh suy nghĩ liền nói anh sẽ qua đó, nhưng chỉ qua vài ngày rồi trở về trước ngày giỗ mẹ anh. Đã hơn một năm anh chưa quay về Anh rồi, anh muốn đến thăm ngôi nhà của mẹ, thăm những người bạn hàng xóm cũ của mẹ. Nghĩ đến những người đó, VươngTuấn Khải liền dừng tay nở nụ cười, anh thật sự nhớ những con người vui vẻ đó. Sau đó anh sẽ về nước sớm để ra nghĩa trang với mẹ, anh muốn đưa một người nữa tới đó, VươngTuấn Khải nhớ tới Vươngg Nguyên liền bật cười một tiếng, không biết cô có chịu ra ngoài không, lại nói, đã mấy ngày nay anh không nói chuyện với cô, anh thấy nhớ khuôn mặt đáng yêu của cô rồi.

-----------------------------

Từ Tố Tố cầm trên tay một xấp giấy, mắt nhìn chằm chằm vào đó, bàn tay lật lật, đến một tờ giấy, cô dừng lại nhìn rất lâu, bỗng mắt nheo lại giận dữ, nghiến răng vứt tung mấy tờ giấy. Anh Báo đứng một bên thảnh thơi hút thuốc, mĩm cười nói " Từ Tiểu Thư, mọi thông tin đều ở đó, tôi đảm bảo không thiếu một điều gì cả, thật không ngờ đó lại là Vươngthiếu gia a " anh Báo lắc đầu cảm thán, hắn trước đó nghe Từ Tố Tố nói rằng người hắn cần tìm thông tin chỉ là một kiến trúc sư đi du học về, cô ta cũng không biết rõ thNguyên thế của anh ta, nhưng khi hắn điều tra ra, thật là một bất ngờ lớn.

" Anh nói, rất ít người biết VươngTuấn Khải là con trai của VươngThiên Minh" Từ Tố Tố hỏi anh Báo

" Nghe nói vợ của VươngThiên Minh rất ghét đứa con hoang này, năm đó lão Vươngkia đưa hắn ta về người trong nhà mới biết hắn là con cháu Vươnggia, bà ta yêu cầu lão Vươngkia không được cho hắn ta thừa kế tài sản mới được nhận vào nhà,người trong nhà không nói ra thì ai mà biết được đúng không a " Nhưng mà hắn có cách để moi ra, trên đời này không có sự thật nào là mãi mãi.Tên Báo nói xong hít một hơi rồi phả thuốc, khuôn mặt hếch lên trời nói tiếp " Tất cả mọi thông tin chúng tôi đã có cho tiểu thư, vậy... " hắn ngừng lại cúi mắt nhìn Từ Tố Tố.

Từ Tố Tố phất tay, " Anh an tâm, tôi sẽ cho người chuyển nửa số tiền còn lại vào tài khoản cho anh ngay " Xong rồi vẫn không quan tâm người đối diện, nhíu mày suy nghĩ chuyện khác.

Tên Báo cười hài lòng, cũng không dây dưa nữa, đứng dậy lấy áo khoác đen khoác lên vai, rồi đeo kính đen lên, nhìn Từ Tố Tố nói " Xin đa tạ Từ Tiểu Thư, lần sau có chuyện gì cứ đến tìm chúng tôi, nhất định chúng tội sẽ hết lòng phục vụ tiểu thư, tôi đi trước ", hắn dừng lại vừa muốn xoay người chợt như nhớ ra điều gì liền lại tiếp tục nói " À, khuyến mãi cho Từ tiểu thư một tin hấp dẫn, chiều mai VươngTuấn Khải sẽ đi Anh " lần này, hắn xoay người bước ra khỏi phòng.

Từ Tố Tố vẫn ngồi thừ đó, chuyện cô đang quan tâm hiện giờ không chuyện VươngTuấn Khải là con trai VươngThiên Minh nữa, dù sao thì có biết cũng chẳng để làm gì, VươngTuấn Khải cũng đâu cần cái danh vị đó. Chuyện mà cô suy nghĩ chính là chuyện Chu Lệ Băng từng là người yêu của VươngTuấn Khải, dù chỉ là mấy tháng ngắn ngủn, nhưng trong điều tra nói rõ trước đó Vươngg Tuấn Khải chưa từng có người con gái nào bên cạnh cả, như vậy mấy tháng đó đã đủ để khiến cô ghen tị. Cuối cùng Chu Lệ Băng cũng chọn VươngBảo, nghĩ đến đây Từ Tố Tố hừ 1 tiếng khinh thường, cô ta biết VươngTuấn Khải không có khả năng thừa kế tài sản liền đeo bám em trai người ta, rồi lại suy nghĩ, hiện tại VươngTuấn Khải có cảm nhận thế nào với Chu Lệ Băng, cho dù Chu Lệ Băng cưới người khác nhưng VươngTuấn Khải vẫn cứ yêu cô ta thì cũng không thể được, Từ Tố Tố nghiến răng thở dốc vì tức giận, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc méo mó đến đáng sợ, chợt nhớ tới lời tên Báo nói lúc rời đi, VươngTuấn Khải đi Anh, chiều mai đi ư, cô ta sững sờ, sao cô không biết gì, lại chợt nghĩ, anh làm công cho cô nhưng cô cũng không thể quản lý anh những chuyện đó, Trần thúc mới là chủ của anh. Từ Tố Tố cúi đầu suy nghĩ đến cả tiếng đồng hồ, cuối cũng nNguyêng mặt, đôi mắt đầy tính toán, cầm lấy điện thoại nhấn một phím tắt

" Anh lập tức làm cho tôi 2 việc..... đúng..... dù có khó khăn đến mấy cũng phải làm được cho tôi, cứ xuất tiền mà làm... không cần lo, tôi sẽ đối phó với cha tôi "

-----------------------------------------------------

Buôi tối, thím Trương nhìn Vươngg Nguyên an ổn trên giường liền đóng cửa phòng lại rồi đi ra ngoài ghế ngồi. Bà đang đợi VươngTuấn Khải, lúc chiều anh có điện thoại bảo bà đợi anh về, bà nhìn đồng hồ, hình như VươngTuấn Khải cũng sắp về. Quả nhiên, 5 phút sau đã nghe thấy tiếng xe ngoài sNguyên, bà đứng lên đi mở của cho anh. VươngTuấn Khải mới bước chNguyên vào nhà đã nhìn về phía cửa phòng Vươngg Nguyên nói " Đã ngủ rồi sao, cũng không sao"

Thím Trương thắc mắc vì câu nói của anh, thấy anh đi vào nhà cũng vào theo.

" Thím Trương có thể ở lại đây vài ngày được không?" Đợi thím Trương ngồi xuống, VươngTuấn Khải liền hỏi.

" Cậu sẽ đi đâu sao?"

" Tôi có việc đi Anh ba ngày, tôi không an tâm cậu ấy, muốn nhờ thím ở cùng cậu ấy ba ngày đó" VươngTuấn Khải vừa nói vừa nhìn về phòng Vươngg Nguyên.

" Được mà, không sao không sao, cậu chủ đi nước ngoài à, mà sao chỉ đi có ba ngày a " Thím Trương cũng chưa đi Anh bao giờ nhưng bà cũng biết qua đó phải đi rất xa.

VươngTuấn Khải mĩm cười " Biết làm sao được ", anh chỉ nói như vậy làm thím Trương không hiểu cứ nhìn anh chằm chằm, VươngTuấn Khải thấy thím Trương nhìn mình thì chỉ nói " Chiều mai tôi làm xong sẽ đi luôn " anh còn muốn nói, đi sớm để về sớm, đúng, anh đi chỉ 3 ngày vì muốn về sớm với Vươngg Nguyên, anh đã tính kĩ, đi đi về về mất gần 2 ngày, anh chỉ cần một ngày để đến nhà mẹ với chú Mark là đủ, lần đi này chỉ để thăm chú Mark và mọi người là chính nên không cần ở lâu, sau này anh sẽ qua đó ở một thời gian dài để bù lại, và lúc đó anh sẽ dẫn Vươngg Nguyên theo,hiện tại cậu ấy chắc chắn không thể đi xa cùng anh được. VươngTuấn Khải im lặng suy nghĩ, không nhận ra trong tư tưởng của mình có sự thay đổi lớn, anh đã bắt đầu để Vươngg Nguyên vào cuộc đời của mình.

" Vậy nhé, bây giờ để tôi đưa thím về nhà " VươngTuấn Khải ngừng suy nghĩ nhìn thím Trương nói.

Thím Trương liền xua tay " Ôi dào, không cần đâu, nhà tôi gần lắm, tôi muốn đi bộ cho khỏe người, với lại bây giờ còn sớm, đi xe có khi tắt đường ấy chứ "

VươngTuấn Khải nghe thím Trương nói vậy bật cười " Được, vậy cám ơn thím Trương trước "

VươngTuấn Khải không hề biết thím Trương đi trên đường đang cảm thán về anh, lâu nay anh cũng đi sớm về muộn cả ngày Vươngg Nguyên có thấy mặt đâu mà, lần này đi có 3 ngày thì coi như đi làm thôi, vậy mà nhờ bà này nọ, bà cười cười lắc đầu, dường như VươngTuấn Khải đã để Vươngg Nguyên vào lòng rồi mới quan tâm như vậy chứ nhỉ. VươngTuấn Khải, Vươngg Nguyên, thím mong hai người được hạnh phúc.

Ở nhà, VươngTuấn Khải tiễn thím Trương xong thì vào phòng Vươngg Nguyên, thấy cô nằm quay lưng về phía anh. Anh đến bên giường, ngồi xuống, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đang ngã ra gối. Anh chỉ ngồi im lặng như vậy mà vuốt tóc, không nói gì cũng không đánh thức cô. Cuối cùng kéo tấm chăn đang nằm trên vai cô lên thêm 1 tí, liền đứng lên rời giường, ánh đèn từ phòng khách truyền vào từ từ khép lại theo cánh cửa.

Thật lâu sau đó, người trên giường mở mắt, môi dưới có dấu răng mờ mờ, Vươngg Nguyên không hề ngủ. Cô chưa từng ngủ, cô đang nằm đợi anh, đợi đên lúc hơi muốn nhắm mắt thì nghe tiếng nói của anh, cô muốn chạy ào ra ngoài nhưng chợt nhớ tới mấy ngày nay anh không ở nhà có phải vì cô bám anh quá hay không, Vươngg Nguyên buồn bã suy tư, chần chừ nằm trên giường suy nghĩ, đến lúc nghe tiếng cửa phòng mở ra thì lại nhanh chóng nhắm mắt lại, đột nhiên không muốn anh thấy mình giờ này. Nhưng lúc anh rời đi, trong lòng bỗng chốc ủy khuất tủi hờn, anh không hề đánh thức cô dậy, Vươngg Nguyên mếu miệng, lại cắn môi, hay tay nắm chặt tấm chăn, cô ghét anh a, mấy ngày không chịu gặp cô rồi, cô cũng không thèm gặp anh đâu, cô sẽ bắt anh chạy tới gặp cô. Vươngg Nguyên lại nhắm mắt, khóe mắt có giọt nước mắt trào ra.

--------------------------------------

Lúc ở nước ngoài, VươngTuấn Khải bay đi bay lại khắp thế giới như cơm bữa để tìm vật liệu này nọ nên với anh đi máy bay sang Anh lần này cũng chỉ như lái xe đi làm mà thôi. Anh chỉ đem theo giấy tờ cần thiết, đến sNguyên bay sẽ có người đưa vé cho rồi, qua bên đó áo quần của anh còn ở nhà Mark, anh chỉ cần tay không mà đi. Nên sáng sớm,thấy thím Trương đã đến sớm theo lời dặn tối qua, anh liền lái xe đến chỗ làm.

Hôm qua anh đã hoàn thành trang trí căn phòng,bây giờ chỉ cần chuyển nội thất vào đặt đúng vị trí cho hài hòa màu sắc nữa là đủ. Đang cũng mọi người căn chỉnh vị trí chiếc giường lớn, anh nghe tiếng nói chuyện ồn ào dưới lầu, lát sau Từ Tố Tố đi lên, vừa nhìn thấy anh đã nói " Anh VươngTuấn Khải, em có mua mấy bức tranh, anh xem chỗ nào có thể treo được "

VươngTuấn Khải nghe tiếng cô không xoay người, chỉ nói " Cô có thể treo phòng bếp " lời VươngTuấn Khải nói không có ý mĩa mai hay đùa giỡn, vì hai nơi quan trọng nhất trong căn nhà này là phòng khách và phòng ngủ của cô đều được trang trí khắp 4 bức tường, cô treo lên sẽ làm hỏng hết, nên chỉ có thể treo mấy căn phòng còn lại, bao gồm luôn nhà bếp.

Từ Tố Tố nhếch mép đắc ý, nhưng vẫn giả vờ nhăn mặt nói " Ai da, em quên mất là căn nhà này không có chỗ nào treo tranh, nhưng tranh của Tiểu Băng thật sự rất đẹp, đợt triển lãm lần trước em đã thấy thích, khó khăn lắm mới mua được a " Hôm qua cô đã đến nhà Chu Lệ Băng ngỏ lời muốn mua mấy tác phẩm, đúng là phải năn nỉ rất mệt Chu Lệ Băng mới đống ý bán cho cô, nhưng tranh của cô ta thật ra chỉ đáng treo trong bếp mà thôi, ha ha, cô nói tiếp " Làm sao bây giờ nhỉ ", rồi nhìn VươngTuấn Khải mĩm cười, hừ, cô mua chúng là có mục đích khác, cô muốn thử VươngTuấn Khải

VươngTuấn Khải nghe vậy liền xoay người nhìn cô, nhíu mày muốn nói gì đó, nhưng chỉ im lặng, cuối cùng giãn lông mày ra, nói " Từ Tiểu thư đã thích mấy bức tranh đó như vậy thì có thể đem về nhà Từ tổng để treo cũng được "

Từ Tố Tố hơi nheo mắt nhìn thần sắc của anh rồi nói " Anh VươngTuấn Khải cũng biết nhiều về hội họa nhỉ, anh có muốn xem những bức tranh này không, ai cũng nói bạn em là họa sĩ có tài đấy ", nói xong mắt càng nheo lại,không bỏ qua bất cứ biểu tình nào của anh.

" Tôi hiện tại đang bận, Từ tiểu thư cứ làm theo ý mình đi, cô muốn treo lên ở đâu chúng tôi sẽ giúp, còn không thì thôi" VươngTuấn Khải vừa nói vừa đi đến bên cạnh chiếc giưởng ngủ xem xét có đúng vị trí chưa.

Từ Tố Tố nghe anh nói vậy liền biết anh không muốn xem, trong lòng chợt an ủi, cô sợ thấy cảnh anh ngay lập tức đến nhìn mấy bức tranh kia, lại còn nhìn với đôi mắt thâm trầm chắc cô đập bể mấy bức tranh kia mất. Mấy bức tranh tạm để đó đã, cô còn thêm một chuyện để làm

" Anh VươngTuấn Khải, bộ ly tách bằng bạc của Hoàng gia Anh thế kỉ 17 anh có biết không nhỉ, hôm qua em mới được một người bạn cho em thấy ảnh của nó " Từ Tố Tố đến bên cạnh anh dò hỏi

VươngTuấn Khải bây giờ đang chỉnh sửa tủ, nghe vậy không dừng tay, hỏi " Từ Tiểu Thư muốn mua?" anh đương nhiên biết, anh còn biết người sỡ hữu nó là ai nữa kìa

Từ Tố Tố tươi cười " Đó là bộ đồ cổ rất sang trọng a, em muốn để trong phòng khách có được không "

VươngTuấn Khải nghe hỏi vậy liền dừng tay, nhíu mày chút gì thì nói " Cũng được..."

Chỉ mới nghe vậy, Từ Tố Tố đã nhanh chóng cướp lời " Thật ra em đac mua nó rồi,hôm nay em sẽ đi Anh xác nhận, nhưng em không biết gì về đô cổ, em nghe nói anh có kinh nghiệm, ai, em muốn nhờ anh đi cùng em quá đi " nói xong thở dài một hơi, lắc đầu buồn bã.

VươngTuấn Khải ngay lập tức ngước nhìn cô, thần sắc kì lạ, nhưng không nói gì, anh chẳng biết nói sao nữa, đi cùng cô ta ư, chiều nay anh vốn là sang đó mà, qua bên đó anh có thể giúp cô ta xác nhận bộ ly tách đó một chút cũng không sao, anh vẫn đang suy nghĩ thì Từ Tố Tố đã nói " Anh đừng lo vé máy bay, em đã lo đầy đủ rồi, chỉ cần anh đồng ý, mọi thứ em đã chuẩn bị hết, anh VươngTuấn Khải, em rất thích bộ đồ này, dù sao anh cũng đã mua tất cả nội thất cho em, bây giờ giúp em lần cuối nhé "

VươngTuấn Khải thở dài nói " Không cần, chiều nay tôi cũng sang đó, sang đó tôi sẽ đi cùng cô "

Nhưng đến lúc lên máy bay anh mới phát hiện ra rằng, anh đúng là đi cùng Từ Tố Tố, khi người ngồi bên cạnh đang nháy mắt cười với anh chính là cô ta, anh chỉ im lặng ngồi xuống, không nói năng gì, trong lòng bỗng thấy khó chịu, cô ta đang đùa giỡn anh sao, cô ta rõ ràng cố ý.

-----------------------------------------------------

Chuyến bay kéo dài 18 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng hạ cánh ở London, VươngTuấn Khải bắt một chiếc taxi đưa Từ Tố Tố đi đến khách sạn của cô, lúc ở trên máy bay cô nói người của cô đã đặt khách sạn cho cô và anh, nhưng cô qua đây không mang theo ai ngoài anh, cô lại lạ nước lạ cái... cuối cùng VươngTuấn Khải đưa cô đi, anh cũng không nói sẽ ở lại khách sạn, lúc vừa tới nơi, chờ cô thu xếp hành lí liền đưa cô đi xem bộ ly tách kia, anh không có thời gian cho cô nhiều.

Trong xe, Từ Tố Tố mặc áo pull cổ bẻ, quần jean đen ôm chNguyên, mang đôi giày thể thao, đội mũ lưỡi trai ngồi bên cạnh VươngTuấn Khải tươi cười nói chuyện, VươngTuấn Khải cao lớn anh tú, lại mặc áo khoác gió màu đen tuy ngồi im lặng không hợp cảnh, nhưng dù sao trong mắt bác tài xế taxi cũng là một đôi vợ chồng mới cưới đi du lịch, dọc đường cứ quay lưng ngồi nói chuyện với Từ Tố Tố, Từ Tố Tố với vốn tiếng anh lưu loát giả vờ thẹn thùng đỏ mặt rồi lí nhí từ chối sự ngộ nhận của bác tài xế. VươngTuấn Khải mặt không hề biểu tình ngồi im suốt chặng đường.

( Đoạn này người ta nói tiếng anh hết nha các bạn, còn dNguyên việt type tiếng việt hê hê)

Tới một căn biệt thự to lớn cổ kính, VươngTuấn Khải dẫn Từ Tố Tố vào, trước đó cô đã cung cấp địa chỉ cho anh nhưng cô thấy bảo vệ ngôi biệt thự quen biết anh, liền bất ngờ.

" Hi, Karry, cậu đã trở về sao... " một người đàn ông mặc comple sang trọng bước ra ôm lấy VươngTuấn Khải, VươngTuấn Khải tươi cười ôm lại thNguyên thiểt

" Henry, đã lâu không gặp, tôi chỉ sang có việc thôi "

" Cái gì, thế bao giờ cậu trở về đây, sao không trở về bây giờ, cậu làm cái quái gi bên đấy cơ chứ..." Henry nói liên tục làm VươngTuấn Khải cứ đứng cười, đợi cậu ta nói hết anh mới vỗ vai Henry rồi nói

" Lần này chỉ qua để thăm nhà mẹ tôi 1 chút rồi về, lần sau sẽ là chuyến đi thực sự, nhưng tạm thời khoan nói chuyện này, tôi đưa một người đến gặp cậu, cậu ấy là người mua bộ ly tách thế kỷ 17 đó "

Lúc này Henry mới nhìn đến Từ Tố Tố nãy giờ đứng sau lưng VươngTuấn Khải, chào hỏi " Thì ra cô chính là Từ Tiểu Thư đây sao, hNguyên hạnh được gặp mặt "

Từ Tố Tố niềm nở bắt tay với Henry, vẫn còn bất ngờ vì VươngTuấn Khải quen biết người nay, Henry là một trong những ông trùm buôn bán đồ cổ ở Anh hiện nay, VươngTuấn Khải có thể biết đến người đàn ông này sao, cô thực sự nghi ngờ, để mua được bộ ly tách bạc kia, cô phải bỏ ra đến nửa triệu bảng anh mới có được, hơn nữa người này buôn bán chưa bao giờ cầu người, chỉ có người ta cần đến anh ta, anh ta mới bán.

VươngTuấn Khải đứng bên nói " Bộ này năm ngoái có người hỏi mua sao cậu không bán, bây giờ lại bán "

Henry cười vui vẻ đáp lời " Tôi để cho cậu mà cậu không thèm lấy mà, mấy tháng trước vào kho thấy chật thì đem bán thôi, ha ha "

VươngTuấn Khải lắc đầu cười, người này thật là, rồi nghiêm túc nói " Tôi chỉ sang đây 1 ngày, trưa mai tôi sẽ quay về, bây giờ cậu đưa chúng tôi đi xem hàng đi "

Henry nghe VươngTuấn Khải sang đây để về thăm ngôi nhà của mẹ, anh biết chuyện mẹ VươngTuấn Khải nên liền cười tươi hướng Từ Tố Tố nói " Mời Từ tiểu thư đi theo tôi ", nói xong cùng VươngTuấn Khải đi trước

------------------------------------------------------------

" Tiểu Nguyên, cháu về giường đi nào ", thím Trương ngồi bên cạnh Vươngg Nguyên trên ghế sô pha, mở miệng nói câu đó lần thứ mấy bà không nhớ nữa. Vươngg Nguyên vẫn không chiu nhúc nhích,chNguyên như mọc rễ ở đó. Thím Trương nhìn đồng hồ đã hơn 8h, tối nay bà sẽ ở lại đây, bên góc phòng khách có chiếc giường xếp do VươngTuấn Khải lấy từ trên lầu xuống, nhìn không còn mới nhưng rất chắc và bền, lại có chăn gối đầy đủ, nằm xuống còn rất êm lưng nữa,bà im lặng ngồi cùng Vươngg Nguyên, cô ngồi đến bao giờ đây, bà biết cô đang chờ VươngTuấn Khải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kyth312