C 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Tố Tố đang chăm chú xem bộ ly tách bằng bạc nằm trước mặt mình, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nó khi mà trong phòng giờ chỉ có cô và mấy người bảo vệ, VươngTuấn Khải và Henry đã đi ra ngoài khi nào.

" Không phải cậu đến cùng cô gái đó sao, sao giờ lại đi trước " Henry đưa VươngTuấn Khải ra đến cửa lớn, vừa đi vừa nói, vẻ mặt không hài lòng khi VươngTuấn Khải bỏ rơi một cô gái xinh đẹp như vậy.

" Tôi chỉ nhận lời xác nhận dùm cô ta, xong việc thì tôi đi thôi " VươngTuấn Khải thản nhiên trả lời.

" Nhưng cũng không nên chạy trốn thế này " Henry vừa lắc đầu vừa nói,hồi nãy khi Từ Tố Tố đang chăm chú đi xem mấy cổ vật trưng bày trong phòng, VươngTuấn Khải đã vỗ vai ra hiệu cho anh đi ra ngoài, anh cứ tưởng có chuyện gì thì ra là cậu ta bỏ về.

VươngTuấn Khải cười một tiếng " Không phải tôi gọi anh ra ngoài là để nhờ anh đưa cô ta về dùm tôi sao", từ khi lên máy bay anh đã hiểu ra mọi chuyện, anh không hiểu cô ta làm vậy để làm gì nhưng anh không có thời gian quan tâm cô ta. Cô ta có thể nói chuyện bằng tiếng Anh bản địa mà dám nói qua đây lạ nước lạ cái, anh không vứt cô ngay tại cổng nhà Henry là may mắn lắm rồi đó, bây giờ anh phải đi. Henry nhìn qua VươngTuấn Khải cười cười, vỗ vai anh thông cảm, Henry đương nhiên hiểu tính tình của VươngTuấn Khải nên hiểu đại khái sự việc.

" Tôi phải đi rồi, lần sau quay lại đây tôi sẽ tới thăm anh " Tới cửa, VươngTuấn Khải liền đứng lại từ biệt, vẻ mặt chNguyên thành.

" Không chỉ tới thăm, tôi vẫn chưa thắng cậu buổi câu cá nào cả, lần sau tới đây phải ở lại nhà tôi cho tôi trả nợ chứ " xong lại vỗ vai VươngTuấn Khải nói tiếp " Đi đi, cho tôi gữi lời tới Mark "

VươngTuấn Khải gật đầu thay cho câu trả lời, rồi quay người đi ngay.

Rời khỏi đường cao tốc, xe taxi rẽ vào một con đường tiến về ngoại ô của London. VươngTuấn Khải ngồi ở ghế sau đang nhìn chằm chằm vào cảnh vật quen thuộc hai bên đường,anh đang trên đường về nhà của Mark.

Xe chạy thêm 20 phút thì đến một khu toàn biệt thự nghĩ dưỡng, sau đó dừng lại tại một ngôi biệt thự nằm gần cuối con đường, từ đây nhìn ra phía sau căn nhà có thể thấy những ngọn núi phủ sương mù xa xa. VươngTuấn Khải xuống xe, nhìn ngôi nhà mà mình từng ở trong những năm ở đây, trong lòng xao động. Nhưng anh không có thời gian đứng ngắm căn nhà vì ngay lập tức, anh thấy một người đàn ông cao lớn, tóc trắng, mang bốt, tay cầm một con gà đã được làm sạch, từ phía sau căn nhà đi tới, người đó không thấy anh đang đứng trước cổng. VươngTuấn Khải mĩm cười, nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang đi, gọi một tiếng " Mark "

Mark giật mình, quay người nhìn sau lưng mình, thấy VươngTuấn Khải thì sững người, sau đó đi vội về phía cổng, một tay kéo cổng, một tay vẫn còn cầm con gà, không để ý mà ôm chầm lấy VươngTuấn Khải, vui vẻ nói " Con trai, đã về rồi sao "

VươngHao cũng giang tay ôm Mark, chỉ mĩm cười im lặng. Chú Mark, cháu đã trở lại.

Một lúc sau, Mark mới buông VươngTuấn Khải ra, muốn dùng hai tay vỗ vai cháu, lại phát hiện mình đang cầm con gà, liền hứng khởi đưa con gà lên trước mặt,cười nói " Ta chuẩn bị làm món cháu thích nhất đây " rồi lại nhíu mày nói " Tại sao không gọi chú ra đón, thằng nhóc này, nếu theo tính toán của ta thì cháu phải tới sớm hơn chứ "

VươngTuấn Khải lười nói với Mark là bị Từ Tố Tố bám theo, liền kéo chú mình vào nhà, vừa đi vừa nói " Máy bay bị trễ giờ bay, không nói chuyện này nữa,cháu đói lắm, làm con gà đó nhanh lên đi "

Mark nghe vậy cũng không truy cứu nữa, lại cười vô cùng vui vẻ mà nói " Được, tối nay hai chú cháu ta phải say mới được"

Uống thì được, nhưng không thể say, vì mai phải qua nhà mẹ, VươngTuấn Khải vừa kéo Mark vào nhà vừa suy nghĩ.

---------------------------------------

Hai đất nước khác nhau, hai múi thời gian khác nhau, bên kia VươngTuấn Khải đang tiếp rượu Mark thì bên này thím Trương đang đút Vươngg Nguyên ăn trưa. Tối hôm qua Vươngg Nguyên ngồi đợi VươngTuấn Khải làm bà cũng phải ngồi theo, ngồi đến hơn 10h đêm thì thím Trương đã nhíu mắt, bà nhìn sang Vươngg Nguyên bên cạnh cũng đã gật gù thì quyết định đỡ cô nằm xuống ghế, hồi nãy cô còn thức, bà cầm tay áo cô muốn dắt vào phòng thì cô không chịu, bây giờ chỉ có thể làm thế này. Vào phòng cô lấy chiếc chăn ra đắp lên, bà vô thức đưa tay vuốt tóc cô, đối với sự bướng bỉnh của cô bà không hề thấy khó chịu mà chỉ thấy thương yêu, dù sao cô cũng chỉ là một đứa trẻ đang cần sự yêu thương mà thôi. Không chỉ là đút buổi trưa, mà buổi sáng bà cũng phải đút. Cô ngồi cả buổi mà không đụng đậy gì thì bà đành phải liều thôi. Thím Trương thở dài, lúc trước cô ngẫn ngẫn ngơ ngơ nhưng vẫn ăn uống sinh hoạt bình thường, còn bây giờ cô hoàn toàn là để tâm hồn biến đi đâu mất, làm cái gì cũng không còn theo trình tự như trước nữa, mà hầu hết chỉ là ngồi ngẫn ra ghế mà thôi.

Thím Trương nhìn muỗng cháo y nguyên trước miệng cô mà đành buông tay xuống, vì bà đưa nãy giờ cũng đã mỏi tay lắm rồi a. Nhìn nhìn chén cháo cũng được 5,6 muỗng, đã đủ chưa nhỉ, bà cũng không thể bạo lực dùng cách bóp miệng cô ra mà đổ cháo vào được, bà không làm được, đối mặt với khuôn mặt đáng yêu chất chưa buồn bã của cô bà càng làm không được. Dù sao thời gian cũng dư thừa, đành canh lúc mà đút cho cô vậy. Thím Trương lắc lắc đầu buồn bã theo Vươngg Nguyên, aiz, lúc trước bà cứ nghĩ cô đơn thuần vô tư như trẻ nhỏ, sẽ không biết suy nghĩ gì, giờ thì rõ ra rồi đấy, Vươngg Nguyên cũng biết buồn, biết nhớ một người rồi. Bà chỉ mong người đó về sớm, 3 ngày, nếu là khi xưa thì không là gì, nhưng bây giờ với Vươngg Nguyên, bà chỉ sợ là quá dài.

-----------------------------------------

VươngTuấn Khải đêm đó uống ít thật, nhưng Mark lại say bí tỉ. Anh không ngăn cản Mark, mỗi lần gần đến ngày giỗ mẹ, ông đều như vậy, vì ông rất yêu mẹ anh.

Năm đó ông bà anh mất, dì anh chỉ mới hơn 20 còn mẹ anh là 16 tuổi. Lúc đó mẹ anh rất yếu đuối, dì đã luôn luôn bảo vệ mẹ. Có một người bạn thNguyên của ông anh đã đứng ra nhận chăm sóc hai chị em mẹ, và người con trai nhà đó đã bắt đầu thích mẹ từ đó, chính là Mark. Nhưng Mark nói, mẹ chỉ coi chú ấy như một người anh trai mẹ yêu quý nhất mà thôi. Dù vậy, cho đến khi mẹ anh rời nước Anh về nước tìm dì, rồi sinh ra anh, rồi mất đi, tình yêu đó không thể phai nhạt, điều đó làm anh tôn trọng và yêu quý Mark vô cùng.

Sáng mai lại, phải gần 9h Mark mới tỉnh, nên về tới ngôi nhà của mẹ anh cũng đã 10h hơn. Lúc hai người đã đến nơii, chỉ kịp vào nhà dọn dẹp đôi chút đã bị cô Mary hàng xóm mẹ anh năm xưa lôi qua nhà ăn thịt dê nướng, trước đó biết anh sắp tới đây, bà đã chuẩn bị sẵn. Dù sao hàng năm về thăm nhà mẹ, chủ yếu vẫn là gặp hàng xóm năm xưa mà.

" Chú Mark, lấy một người vợ đi ", VươngTuấn Khải cầm ly rượu ngồi bên Mark, lúc này mọi người xung quanh đã tụ họp lại, cô Mary, cô Helen, cả cô con gái của cậu ấy cũng có mặt đang nướng thịt, còn Mark, VươngTuấn Khải thì ngồi uống rượu với chồng hai người.

Mark đang nhìn mấy người phụ nữ nướng thịt vẫn không rời mắt, nói với anh " Chú đã già rồi, vả lại chú đã có một đứa con trai là cháu rồi "

VươngTuấn Khải bất lực, anh không muốn Mark vì mẹ mà không muốn lấy ai, chú ấy vẫn còn trẻ, mà dù có già thì người ở đất nước này rất dễ lấy một người vợ phù hợp với lứa tuổi của mình, huống gì với gia thế của chú như vậy. Anh lắc đầu nói " Chú đừng cố chấp nữa, mẹ sẽ rất buồn đấy, cháu cũng không mong chú sống một mình như thế nữa " nói xong nhìn Mark chằm chằm.

Mark liếc qua anh thở dài, uống một hớp rượu, biết VươngTuấn Khải đang lo lắng cho mình, nhưng cũng không thể làm gì hơn, đành đánh trống lãng " Cháu thì sao, cháu đã gần 30 rồi đấy, cháu cũng chưa có vợ sao dám nói ta "

VươngTuấn Khải biết Mark đang tránh né cũng không ép buộc, liền mở miệng nói nhưng không hiểu sao lại nói ra câu " Cháu đã có vợ rồi ",vì nói xong anh liền sững sờ, anh đã có vợ rồi ư. Lâu nay anh sống với Vươngg Nguyên mà quên một điều rằng cô là vợ anh, anh với cô là vợ chồng. Anh đối với cô là có tình cảm, tình cảm đó với anh rất đặc biệt, như cô đối với anh vậy,cũng rất đặc biệt. Cô luôn dễ dàng xuất hiện trong đầu anh, lúc ở bên cô thì sẵn lòng chiều cô, lúc xa cô thì cứ nghĩ về cô, như đêm qua lúc uống xong với Mark, anh đã không ngủ được, anh nghĩ tới cô. NHững ngày còn ở nhà, dù đi làm đến khuya mới về nhưng anh có thể vào phòng nhìn thấy cô đang ngủ, buổi sáng đi sớm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu đó trước lúc rời đi. Nhưng ở đây, anh không thể nhìn thấy cô, có phải vì vậy mà trong thâm tâm anh buộc mình phải nhanh chóng trở về sớm hay không nhỉ, trước khi qua đây anh chẳng đã tính toán sao cho đi ít ngày nhất đó còn gì. VươngTuấn Khải nhắm mắt hít sâu vào, rồi mở mắt nhìn bàn tay mình, bây giờ anh muốn vuốt mái tóc cô, muốn thấy đôi mắt to tròn của cô, muốn nghe giọng nói trẻ con của cô, anh rất muốn gặp cậu bé của anh.

Bên này Mark mím miệng nhìn biểu tình của cháu mình, sau khi nghe anh nói xong câu nói đó, Mark đã cười cợt vỗ vai anh không tin, nhưng thấy VươngTuấn Khải không phản ứng gì, giờ lại đang trầm ngâm suy nghĩ, Mark chợt thấy nghi ngờ, nếu thật sự là cháu mình đã có vợ thì tại sao không ai cho ông biết a. Chợt có tiếng Mary gọi qua ăn thịt nướng, Mark nhìn VươngTuấn Khải vẫn đang bất động, thở dài đứng lên kéo cánh tay anh nói

" Đi ăn thôi, bỏ mọi chuyện qua một bên đi ", tốt nhất là bỏ luôn chuyện bắt ông lấy vợ luôn.

Mark chưa kịp bước đi bước nào thì VươngTuấn Khải đã níu tay ông lại, ngẩng đầu nhìn ông nói " Chú Mark, vợ cháu rất đáng yêu, lần sau cháu sẽ dẫn cậu ấy qua đây gặp chú. Còn bây giờ cháu phải về với cậu ấy rồi "

VươngTuấn Khải ăn uống qua loa rồi xin lỗi mọi người phải đi sớm, những người ở đó làm rùm beng lên vì bất mãn nhưng anh cũng chỉ tươi cười nhận lỗi chứ không nói gì thêm. Cuối cùng VươngTuấn Khải lái xe chở Mark đi thẳng ra sNguyên bay, trước đó Mark đã bảo thư kí của ông tìm cho anh chuyến bay sớm nhất để về nước.

Trên xe, Mark ngồi bên cạnh nghiêm túc nhìn VươngTuấn Khải, với lời nói của anh không tin không được mà tin lại không thể nào tin được. VươngTuấn Khải lại để mặc cho Mark nhìn mình, không một lời nói thêm nào, cuối cùng chính Mark không chịu được mà hỏi

" Cháu thật sự đã có vợ?"

VươngTuấn Khải mĩm cười,đến anh cũng chỉ mới nhận ra cô là vợ anh lúc nãy thôi, anh nói " Chuyện hơi khó nói, nhưng chú an tâm là cháu của chú đã có một cô vợ rất đáng yêu ở nhà rồi, đến lúc cháu nhất định đưa cậu ấy đi gặp mặt chú "

Mark vẫn không tin, nhíu mày nghi ngờ, rồi im lặng luôn cho đến lúc tới sNguyên bay. Lúc nhìn VươngTuấn Khải khuất sau cánh cửa cách ly, Mark mới nhận ra là VươngTuấn Khải mới qua ở với mình được 1 ngày a, nhưng lại nhanh chóng vì chuyện cô vợ của anh mà quên đi chuyện đó, cô cháu dâu của mình là người thế nào nhỉ, Mark suy nghĩ.

VươngTuấn Khải đã muốn gọi điện thoại cho thím Trương hỏi tình hình Vươngg Nguyên, nhưng nhận ra là anh đã sắp về nhà, nên không cần thiết, anh không hề biết thím Trương ở nhà lại mong tin tức của anh vô cùng.

" Bốp " một tiếng vỗ bàn nặng nề vang lên báo hiệu sự giận dữ quá độ. Từ Thiếu Kì, cha của Từ Tố Tố sắc mặt khó coi, nghiến răng hỏi người thư kí đứng bên cạnh

" Nó mua cái gì mà lại xuất nhiều tiền như vậy "

" Tiểu thư mua một bộ đồ cổ bên Anh, lúc ngNguyên hàng báo đã chuyển một số tiền lớn sang Anh, chúng tôi mới đi điều tra ra " Người thư kí khúm núm trả lời, ông chủ của họ đang tức giận, rất tức giận a. Con gái ông ta giấu cha mình xuất ra một món tiền lớn, trong khi công ty đang thiếu hụt nghiêm trọng vốn đầu tư cho một dự án lớn.

" Chết tiệt, mua mấy cái thứ xa xỉ đó về làm gì, chúng ta cũng không phải quý tộc gì mà xài mấy thứ đó, nó nó.... " Từ Thiếu Kì tức giận quá đến nỗi không biết phải nói sao. Đứa con gái này càng ngày càng quá quắt, ông còn 2 ngôi biệt thư lớn nó không thèm ở, đòi xuất tiền mua đất xây nhà, bản thiết kế lúc đầu đã hoàn chỉnh, nó tự ý đổi lại người trang trí khác, nội thất đã đặt trước đó nó cũng không cần, đi mua mới,lại đặt hàng làm thủ công đắt tiền. Nhưng không sao, tất cả ông cũng đã dự liệu được tình hình, thế mà lần này nó còn đi mua bộ đồ cổ gì đó đến nửa triệu bảng Anh. Tiền của ông có nhiều thì đã có dự liệu hết, số tiền đó vốn là để đầu tư thêm vào một dự án quan trọng, giờ số tiền ông vay ngNguyên hàng đã quá nhiều, ông đào đâu ra ngNguyên hàng khác cho ông vay thêm bây giờ.

Người thư kí nhìn Từ Thiếu Kì sắc mặt cau có mà không dám tiết lộ thêm một điều, Từ tiểu thư còn xuất thêm 50 ngàn bảng chỉ để mua lại một ghế ngồi trên máy bay, 50 ngàn bảng không biết có đủ đổ thêm dầu vào lửa không nhưng cũng không nên nói bây giờ a, người thư kí nhẹ nhàng thở dài, chưa thở hết hơi đã nghe tiếng Từ Thiếu Kì nghiến răng nói

" Tìm nó về đây cho ta, ta không thể tha thứ cho nó được nữa, trong một thời gian ngắn mà xuất đủ loại tiền, lại toàn là số tiền lớn, nó không coi người cha này ra gì nữa rồi "

Bên này Từ Thiếu Kì đang tức giận thì bên nước Anh xa xôi, Từ Tố Tố cũng đang lồng lộn. Sau khi được Henry cho người đưa về khách sạn, cô đã cố hỏi tin tức của VươngTuấn Khải nhưng không một ai nói cho cô, cô chỉ có thể ở khách sạn mà trút nỗi bực tức. Đợi cả đêm cho đến sáng mai, lại đợi đến trưa, cô đã biết rằng VươngTuấn Khải sẽ không quay lại khách sạn. Từ Tố Tố muốn ở cũng không được, mà ra về cũng không xong, cô ta điên tiết cầm điện thoại khách sạn gọi về nước xem tình hình, thì ngay lập tức người của cô bên kia mừng đến rơi lệ

" Từ Tiểu thư, Từ tổng đang vô cùng tức giận, cô nhanh chóng về nhà đi "

Từ Tố Tố bực tức quát lên " Mặc kệ ông ấy, giờ tôi ở bên này cũng rất tức giận đây, anh có cách nào tìm ra thông tin về VươngTuấn Khải ở bên này không, à khoan, đi tìm tên Báo cho tôi, bảo là tôi muốn hắn tìm thông tin của VươngTuấn Khải lúc ở bên Anh ", lúc trước nhờ điều tra, đương nhiên chỉ có thông tin lúc ở trong nước, tên Báo có thần thánh đến mấy trong một ngày cũng không thể điều tra đến bên này.

Bên kia điện thoại, người nọ kêu lên " Từ tiểu thư, cô hãy về nhà trước đã, tôi nghe nói cậu VươngTuấn Khải kia chỉ qua bên đó có mấy ngày, đợi đến khi điều tra ra có khi cậu ta đã về nước rồi, nhưng Từ tổng đang vô cùng tức... " người đó chưa nói hết câu đã bị Từ Tố Tố cắt ngang

" Cái gì, anh ta chỉ ở mấy ngày, chết tiệt, tại sao tôi không biết, nhanh chóng tìm người liên hệ với sNguyên bay cho tôi, tôi muốn biết khi nào VươngTuấn Khải đến mua vé máy bay, đến lúc đó tôi về nhà cũng không muộn " nói xong liền cúp máy.

Nhưng chưa đến nữa tiếng sau, bên kia vì nóng lòng mong cô về sớm đã cho người làm theo ý cô, không ai ngờ rằng VươngTuấn Khải đã lên máy bay cách đây mấy tiếng. Từ Tố Tố biết tin, liền gấp rút cho người mua vé về ngay lập tức, cô ta ngồi trên máy bay mà nắm chặt hai bàn tay nghiến răng nói " VươngTuấn Khải, tôi sẽ không tha cho anh, hãy đợi đấy"

----------------------------------------------

" Tiểu Nguyên, đến ghế ngồi nhé, đừng đứng nữa " Thím Trương kéo kéo tay áo Vươngg Nguyên, nhẹ giọng năn nỉ cô, hiện tại cô đang đứng trước cửa ra vào nhìn chăm chú, cả khuôn mặt đờ đẫn, người đứng cũng hơi run run, hơi thở cũng nặng nhọc.

Thím Trương rối tay rối chNguyên, cả người túng quẫn không biết làm sao, từ hôm qua đã thế này rồi. Không chịu ăn uống đã đành, đàng này không ngồi một chỗ ở ghế nữa, mà cứ hết mở cửa phòng VươngTuấn Khải mà nhìn vào đó, lát sau chạy đến trước cửa đứng nhìn, đứng suốt cả ngày, đêm về quá mệt mỏi, thím Trương mới có thể dắt tay cô vào phòng, nhưng chưa tới 5 phút đã thấy cô lại đi ra đứng đó.

Thím Trương vừa thương vừa tức giận đến ứa nước mắt, nhìn cô đờ đẫn đứng đó, cả người lại mệt mỏi mà bà không thể làm gì được. Bà nghe VươngTuấn Khải kêu đi 3 ngày, hôm nay là ngày thứ 3 rồi, bà chẳng biết lúc nào anh về, hồi nãy thử gọi điện thoại xem sao lại không gọi được. Thím Trương rầu rĩ, hay là thử gọi cho Vươnglão gia, nhưng lại sợ Vươnglão gia trách mắng VươngTuấn Khải, dù sao cũng là do Vươngg Nguyên cứ muốn đứng chờ VươngTuấn Khải, bà còn không làm gì được thì Vươnglão gia cũng đành chịu.

Thím Trương chợt a một tiếng, nhanh chNguyên chạy vào phòng VươngTuấn Khải, nhìn trên bàn thấy có mấy con gấu liền cầm lấy một con, vốn chỉ có VươngTuấn Khải mới có quyền cho Vươngg Nguyên mấy con gấu này mà

"Tiểu Nguyên, xem đây là gì nào " thím Trương đưa con gấu trước mặt Vươngg Nguyên, lúc lắc, nín thở chờ biểu hiện của Vươngg Nguyên

Vươngg Nguyên mơ mơ màng màng, cả người đã quá mệt mỏi, cả đêm hôm qua khi không còn chịu nổi nữa mới ngủ được một chút, còn lại đều mở mắt thức trắng chờ đợi, lúc này thấy con gấu trước mắt liền mở to mắt, mừng rỡ nhìn sang thím Trương thều thào nói " Karry...", nhưng khi thấy khuôn mặt thím Trương thì sững sờ, bỗng nhiên chạy nhanh về phía phòng VươngTuấn Khải, bước chạy còn xiêu vẹo khiến thím Trương hoảng hồn chạy theo đỡ cô. Vươngg Nguyên tay chNguyên đã yếu, mở cánh cửa cũng không có lực, nhìn vào bên trong,thấy căn phòng không có VươngTuấn Khải thì cả người khuỵu xuống, mếu miệng khóc nức nở, thím Trương không còn sợ hãi cô gần hay không gần gũi người lạ gì đó nữa, ôm cô vào lòng vuốt nhẹ tóc, nước mắt không ngăn được cũng chảy theo.

Buổi tối, thím Trương đang đứng trong bếp hâm lại nồi cháo, nhìn ra cửa phòng VươngTuấn Khải thấy Vươngg Nguyên đang ngủ yên ổn cũng không dám đụng chạm vào, cô chỉ vừa mới nhắm mắt thôi. Hồi nãy, khi khóc xong, Vươngg Nguyên dù mệt đến bơ phờ, đôi mắt đã lờ đờ không mở ra được vẫn gắng sức không chịu cùng thím Trương đứng dậy đi vào phòng hay qua ghế sô pha ngồi, bà đành để cô ngồi đó, ôm chăn ra trải phía bên cạnh, thử đở cô nằm xuống xem sao, may mắn là cô cũng nằm xuống, bà bỗng chốc thấy an lòng, không dám cử động mạnh, nhẹ nhàng lấy thêm một tấm chăn nữa đắp lên ngươi cô. Có lẽ đã quá mệt mỏi nên Vươngg Nguyên cứ để bà làm gì thì làm, chỉ mở đôi mắt lờ đờ nhìn về phía trước cửa ra vào, cứ nhắm lại mở một lúc lâu sau mới thấy nhắm hoàn toàn.Bây giờ thì chỉ còn cách chờ đợi VươngTuấn Khải về thôi. Bà cũng không đợi lâu

VươngTuấn Khải bước xuống máy bay thì đã 8h, liền đi về bãi giữ xe lấy xe về nhà. Không hiểu tại sao anh rất nóng lòng, suốt chặng đường lái xe về, anh cũng chỉ nghĩ rằng có lẽ do anh muốn gặp Vươngg Nguyên quá nên mới sốt ruột thế này, về giờ này cô chắc đã ngủ, nhưng nhìn cô ngủ cũng đã tốt hơn không thể nhìn thấy cô.

Thím Trương đang ngồi bên cạnh trông nom Vươngg Nguyên nghe thấy tiếng xe bên ngoài thì cả người mừng rỡ như thấy được cả núi vàng, lao nhanh ra mở cửa, lại sợ ồn ào cho Vươngg Nguyên liền chạy tới gần VươngTuấn Khải lúc này đã xuống xe nói nhanh

" Cuối cùng cậu cũng đã về, Tiểu Nguyên, cô Tiểu Nguyên.... " thím Trương nói đến đây thì nghẹn ngào, mắt còn hươm hươm nước, làm cho VươngTuấn Khải chưa kịp mở miệng chào thím, nghe vậy còn chưa đóng cửa xe đã đi vội vào nhà, dù thím Trương chưa nói hết lời nhưng lòng VươngTuấn Khải nói cho anh biết có chuyện gì đó đã xảy ra.

Vào đến nhà, đập vào mắt là một đống chăn trước cửa phòng mình, lại thấy cái đầu nhỏ của Vươngg Nguyên thò ra bên ngoài, VươngTuấn Khải ba bước thành hai, giày cũng không cởi bước nhanh tới, lúc thấy rõ khuôn mặt mệt mỏi của Vươngg Nguyên thì không kìm được đưa tay vuốt tóc cô, đôi lông mày nhíu chặt, miệng mím lại,rồi thì thào, giọng nói vô lực " Đồ ngốc này, em đang làm gì thế này "

Thím Trương đứng ngoài cửa nhìn vào lúc này đã bình tĩnh trở lại, nhanh chóng đi đến bên cạnh VươngTuấn Khải nói " cậu ấy đợi cậu mấy ngày nay rồi, đợi mãi không thấy cậu mới thành ra thế này " trong giọng nói không hề có trách móc, nhưng nghe vẫn là trách anh.

VươngTuấn Khải chỉ im lặng, bàn tay đang vuốt tóc cô dời đến khuôn mặt, vuốt nhẹ vào hai mí mắt sưng đỏ, lại xoa cái má đã nhợt nhạt của cô, anh hít sau một hơi, vòng tay qua cổ cô muốn ôm cô dậy, lại nhớ áo khoác da đang mặc sẽ làm cô lạnh lẽo liền nhanh chóng cởi áo khoác ra vứt một bên, lúc này mới nhẹ nhàng nNguyêng cô lên, đi về phòng cô.

Thím Trương cũng đi nhanh tới trước mở cửa, chờ VươngTuấn Khải vào phòng mới vào sau để bật điện. VươngTuấn Khải nhẹ nhàng đặt cô xuống, lại đưa tay chỉnh sửa tư thế của cô, nhìn trước mặt cô có mấy sợi tóc, cũng nhẹ nhàng kéo ra, Nguyên cần mà lại dịu dàng, xong xuôi mới lấy tấm chăn mà thím Trương mới đi ra ngoài lấy vào đắp lên cho cô. Cuối cùng là ngồi xuống đó nhìn cô chằm chằm. Một lúc lâu sau, anh mới hỏi

" cậu ấy làm sao vậy?"

Lúc này thím Trương mới từ từ nhỏ giọng kể lại chuyện mấy ngày qua, kể chuyện cô không chịu ăn lúc nào lúc nào, kể chuyện cô cứ chạy qua phòng anh rồi đợi anh ở cửa, rồi kể chuyện cô hai ngày nay ngủ rất ít, cuối cùng còn nói nếu anh mà chưa về bây giờ thì đêm nay có lẽ Vươngg Nguyên sẽ không biết sẽ thành bộ dáng gì nữa,càng nói bàn tay VươngTuấn Khải đang nắm tay Vươngg Nguyên càng run, một tay kia để trên đùi cũng nắm lại thật chặt. Thím Trương cũng không kể ít đi điều gì, bà cũng chẳng sợ mang danh không chăm sóc được Vươngg Nguyên, bây giờ bà chỉ muốn VươngTuấn Khải quan tâm đến Vươngg Nguyên mà thôi, chỉ có anh mới khiến cho Vươngg Nguyên vui vẻ được.

VươngTuấn Khải lại im lặng tiếp, nhưng lần này không chậm trể mở miệng nói

" Thím Trương lấy cho cháu một ít cháo, cháu sẽ cho cậu ấy ăn "

Thím Trương đứng sau nhìn lưng của VươngTuấn Khải, không rõ biểu tình của anh nhưng cũng nhanh chóng đi lấy cháo, dù sao đi nữa, anh cũng đã về rồi, chỉ cần anh về, Vươngg Nguyên cũng sẽ bình thường trở lại.

VươngTuấn Khải nhận lấy chén cháo cùng ly nước từ tay thím Trương, không màng thím Trương đã ra ngoài hay chưa, trở người ngồi đầu giường, nhẹ nhàng ôm cô dậy để cô nằm vào lòng anh, lại đưa tay đẩy đầu cô hơi ngửa lên cánh tay trái của mình, tay phải cầm muỗng múc cháo cho vào miệng mình, nhè nhàng mở đôi môi đã mất đi chút sắc hồng của cô ra, mớm cho cô ăn. Lúc môi chạm môi, VươngTuấn Khải nghe thấy trái tim mình thắt lại, lòng cũng tê tái, anh vội vàng nhắm mắt ổn định tinh thần của mình, lúc mở mắt ra mới tiếp tục đẩy từng miếng cháo qua miệng cô, đẩy từ từ cho cô kịp nuốt, đến khi đã đẩy hết cháo, anh bỗng không muốn dời môi đi. Mắt vẫn nhìn cô chằm chằm, nhìn làn mi cô im ắng ngủ yên, bàn tay đang ôm bỗng siết chặt cánh tay cô, anh cảm nhận được lưỡi cô đang chạm vào môi anh.

Vươngg Nguyên chỉ vô thức cử động lưỡi như vậy thôi, vì cô vẫn không tỉnh lại, có lẽ cô đã quá mệt rồi. VươngTuấn Khải vẫn từ từ đút cho cô từng chút cháo, kiên trì chờ đợi cô nuốt hết, rồi kiên trì cho cô ăn hết chén. Ăn xong, vẫn dùng cách đó cho cô uống ít nước, cuối cùng là ôm cô ngồi như vậy mà nhìn.

Thím Trương lúc nãy thấy một màn như vậy liền im lặng rời phòng, cảm thấy thời gian trôi qua đã lâu mới mở cửa nhìn vào thì vẫn thấy VươngTuấn Khải đang ôm Vươngg Nguyên, nhưng lúc này bàn tay anh đang úp mặt cô vào ngực mình, còn chính anh thì hơi ngửa đầu dựa vào tường phía sau mà nhắm mắt. VươngTuấn Khải không ngủ, anh nghe tiếng cửa mở, liền bảo thím Trương

" Thím tắt đèn giùm cháu, đêm nay cháu sẽ ở lại đây với cậu ấy "

Thím Trương đương nhiên không ý kiến nào hay hơn ý kiến này của VươngTuấn Khải, cười cười hướng anh nói

" Cậu cũng không nên ôm như vậy, cô ây sẽ mỏi người lắm đấy " sau đó mới tắt đèn rồi đóng cửa phòng. Aiz, thật ra là bà sợ VươngTuấn Khải mỏi tay a, nhưng nói thế cậu ta mới chịu đặt Vươngg Nguyên nằm xuống.

Trong phòng VươngTuấn Khải nghe thím Trương nói vậy quả nhiên mở mắt ra nhìn xuống khuôn mặt của Vươngg Nguyên, lúc này dù trong phòng chỉ còn ánh đèn ngủ mờ mờ nhưng anh vẫn thấy được thần sắc cô đã an tĩnh hơn lúc trước rất nhiều, vì vậy lại nhẹ nhàng mà đặt Vươngg Nguyên nằm xuống lại, đắp chăn cho cô xong thì vén một bên chui vào. Anh nằm ngiêng sát Vươngg Nguyên, gác đầu lên một tay, một tay muốn đưa qua vuốt má Vươngg Nguyên, nhưng nghĩ lại thấy không thuận lắm liền lấy cánh tay đang gác luồn qua cổ rồi vòng lên ôm đầu cô tựa vào mặt mình, bàn tay kia thì ôm lấy eo cô kéo sát cô vào người.

VươngTuấn Khải khẽ hít mùi hương nhè nhẹ từ mái tóc đang kề sát mặt mình, lại hôn lên khóe môi một chút, cái mũi nhỏ một chút, rồi hôn bên má, sau đó dùng mũi nhè nhè chà xát một lúc nữa mới thì thào " Đồ ngốc, ngay mai tỉnh dậy mới biết tay tôi, dám làm tôi đau lòng đến thế này "

Sáng sớm tinh mơ thím Trương đã thức dậy, len lén mở cửa phòng Vươngg Nguyên ra nhìn thì thấy VươngTuấn Khải đang ôm chặt Vươngg Nguyên vào người mà ngủ, bà nở nụ cười thỏa mãn, cái đầu cứ gật gật gù gù mãi rồi đóng cửa lại. Sau đó đi đánh răng rửa mặt rồi còn ra ngoài mua đồ nấu ăn sáng, mấy hôm nay vì chuyện Vươngg Nguyên mà bà không ra ngoài mua gì được rồi.

Thật ra VươngTuấn Khải đến gần sáng mới ngủ, vì ôm Vươngg Nguyên vào lòng rồi, cảm nhận được cơ thể ấm nóng mềm mại của cô, anh dù cả người thoải mái nhưng cũng không muốn ngủ tí nào. Cứ nương theo ánh đèn ngủ mà nhìn khuôn mặt của cô mãi. Đến gần sáng thì mới an ổn mà chìm vào giấc ngủ. Dù vậy, anh là người ngủ tỉnh, rất dễ thức giấc, lúc thím Trương mở cửa anh đã tỉnh, chỉ là mắt vẫn nhắm đợi thím Trương rời đi. VươngTuấn Khải mở mắt, hơi nNguyêng cao đầu để nhìn rõ thần sắc của Vươngg Nguyên, lại đưa tay lên vuốt khắp mặt cô, thấy chỉ hơi âm ấm nên an tâm, đêm qua anh cũng sợ cô mệt mỏi quá mà ốm mất. Nhìn chằm chằm một lúc, lại dán môi mình lên môi cô, đêm qua đút cháo cho cô xong, cứ nhìn đôi môi mềm này anh lại không nhịn được mà hôn lên, tối qua hôn cũng nhiều, sáng nay thấy vẫn cứ hôn tiếp, chỉ đơn giản là môi dán môi, rồi chà xát qua lại nhưng cũng đã thỏa mãn rồi.

Anh vẫn muốn cô ngủ thêm, nên không làm phiền tới cô nữa, lại nhắm mắt ôm chặt cô vào lòng ngủ tiếp, lần này ngủ đến hơn 9h mới dậy.

Thím Trương đã nấu xong bữa sáng, đang ngồi chuẩn bị cho buổi trưa vì vốn ở đây cũng không có gì làm, đem rau củ ra mà xử lí trước. Nhìn thấy VươngTuấn Khải từ phòng ngủ Vươngg Nguyên đi ra thì khẽ cười hề hề, rồi nói

" Cậu chủ ăn lại đây ăn sáng luôn, tôi dọn cho cậu "

VươngTuấn Khải đang lắc lắc cái cổ do đêm qua nằm nghiêng cả đêm, nghe vậy suy nghĩ chút rồi nói " Thím đừng gọi cháu là cậu chủ nữa, gọi cháu là VươngTuấn Khải đi, cháu đi rửa mặt rồi ăn sau, phiền thím dọn cho cháu " nói xong liền đi qua phòng mình, lúc ở với Vươnglão thì anh cũng có người giúp việc luôn cung kính gọi cậu chủ, nên khi nghe thím Trương gọi vậy cũng không quan tâm làm gì, nhưng bây giờ thấy thím Trương chăm sóc yêu thương Vươngg Nguyên như vậy, anh bỗng thấy gần gũi, nhận thấy một tiếng cậu chủ đó quá xa lạ, vẫn nên gọi tên anh đi.

Thím Trương quả thật bất ngờ, VươngTuấn Khải từ trước đến này đối với bà vốn không mặn không nhạt, nhưng giờ lại thay đổi quá lớn. Bà thầm nghĩ, nếu VươngTuấn Khải mà vẫn xem Vươngg Nguyên như không khí thì trong mắt cậu ấy bà cũng là như thế, vậy có thể xem là nhờ phúc của Vươngg Nguyên không nhỉ, thím Trương cảm thấy rất vui vẻ. Lúc VươngTuấn Khải đi ra lại, thì gọi theo lời anh đã nói

" Cậu VươngTuấn Khải, hôm nay cậu có đi làm không?"

VươngTuấn Khải mĩm cười ngồi xuống bàn thức ăn dọn sẵn, thong thả nếm miếng cháo rồi mới nói " Không cần, ngày mai rồi đi, với lại bây giờ công việc bên đó cũng sắp xong rồi "

Thím Trương gật đầu, tốt quá, bà chỉ sợ VươngTuấn Khải đi làm thì Vươngg Nguyên thức dậy sẽ khóc tiếp mất. Nhưng đúng là thím Trương sợ đúng rồi, lúc này tiếng chuông điện thoại của VươngTuấn Khải vang lên.

VươngTuấn Khải ngừng ăn đi qua bên ghế sô pha, cái áo khoác hôm qua anh vứt một bên được thím Trương xếp gọn để trên ghế, điện thoại nằm trong đó. Lấy điện thoại ra thì thấy số của Trần thúc, VươngTuấn Khải nhíu mày, sao Trần thúc biết anh đã về nước, lúc trước nói với Trần thúc là đi mấy ngày chứ cũng không nói là đi 3 ngày. Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều liền bắt máy, vừa bắt máy đã nghe tiếng Trần thúc reo lên như trút được gánh nặng

" VươngTuấn Khải, cậu đã về nước rồi à, cô ta nói cậu đã về nước nhưng tôi không tin, cậu mau đến đây giúp tôi, có chuyện lớn lắm rồi.... "

VươngTuấn Khải nghe Trần thúc nói hết mới nói " Chuyện gì vậy Trần thúc "

" Cậu đến đây mới hiểu được tình hình, tóm lại cậu mà không đến tôi chết chắc, đến nhanh nhé "

VươngTuấn Khải cầm điện thoại, nhìn qua cửa phòng Vươngg Nguyên rồi trả lời " Được "

Thím Trương nhìn VươngTuấn Khải nghe điện thoại xong liền hướng phòng Vươngg Nguyên đi vào, không biết làm gì một lúc sau lại ra, đi tới ghế sô pha lấy áo khoác rồi mới tới bên cạnh bà vừa mặc áo vừa nói

" Chỗ làm có chuyện gấp, cháu ra ngoài 1 lát sẽ về ngay, cậu ấy vẫn còn ngủ nhưng đã bớt mệt rồi, thím chăm sóc cậu ấy dùm cháu ", thím Trương vội ừ, VươngTuấn Khải nghe thím Trương đồng ý liền quay người đi, đi vài bước lại quay lại nói

" Cháu sẽ cố giải quyết nhanh, có chuyện gì nhớ điện thoại cho cháu ", lần này là đi thật.

-----------------------------------------------

VươngTuấn Khải đến nơi thì thấy mọi người đang đứng trong phòng khách, Từ Tố Tố cũng có mặt, đang ngồi ôm tay vắt chéo chNguyên trên ghế sô pha, còn Trần thúc và mấy nhNguyên viên trong văn phòng anh thì nhìn cô ta với ánh mắt sắc bén, VươngTuấn Khải đưa mắt thấy một nhNguyên viên khác đang cúi đầu, bên cánh tay có vết thương đã được băng bó lại, liền nhíu mày lại, đưa mắt nhìn thẳng vào Từ Tố Tố, Từ Tố Tố thấy anh nhìn mình mới hừ một tiếng khinh thường mà nói với Trần thúc " Ông định thế nào, nếu ông không đền bức tranh đó tôi sẽ kiện các ông, hừ, bức tranh đó là của người bạn Tiểu Băng của tối đấy, các ông làm hư nó thì tôi biết ăn nói sao với bạn tôi đây " câu sau thì liếc VươngTuấn Khải mà nói.

Mấy nhNguyên viên trong văn phòng đều bất mãn đầy mặt, nheo mắt nhìn Từ Tố Tố, Trần thúc đưa tay lên ngăn lại, nhìn VươngTuấn Khải nói " VươngTuấn Khải, cậu đã đến đây thì cũng nên biết mọi việc " Bây giờ ông chỉ có thể nhờ vào VươngTuấn Khải, ông không ngờ người đàn bà này lại chanh chua đến vậy, vậy mà lâu nay ăn nói với ông vẫn có 8 phần tử tế, đúng là một người giả tạo.

Lúc Từ Tố Tố xuống sNguyên bay liền bắt xe đi một mạch về ngôi nhà này, đến nơi lại không thấy VươngTuấn Khải đâu thì cơn tức suốt chặng đường bay càng bốc lên nghi ngút. Cô ta đứng yên một chỗ rất lâu, mọi người trong văn phòng Trần thúc thấy cô ta về cũng rất thắc mắc, muốn tới hỏi về VươngTuấn Khải vì nghe nói VươngTuấn Khải đưa cô ta đi cũng thì phải, nhưng chẳng hiểu sao không ai dám hỏi, thần sắc cô ta lúc đó thâm trầm đáng sợ quá. Sau đó mọi người không quan tâm nữa mà đi làm việc, thì cô ta bỗng nhiên chạy về phía mấy bức tranh của Chu Lê Băng ngày đó đem tới, ngày đó cô ta không nói gì nên mọi người vẫn để y nguyện chỗ cũ không đụng tới, chỗ đó lại bên cạnh lối ra vào phòng bếp, lúc cô ta đi tới thì một nhNguyên viên trong văn phòng vừa lúc xách đồ trong bếp đi ra, thấy cô ta lao đến bất ngờ thì mới tránh, nhưng tránh không kịp va vào, cô ta ngã ra phía sau không hề hấn gì, nhưng người nhNguyên viên đó va vào mấy bức tranh đang để ở đó, tranh được đựng trong khung gương, nên gương vỡ đâm vào tay người nhNguyên viên làm bị thương. Thế mà cô ta đứng lên chỉ phủi bụi ở mông, sau đó chỉ tay vào cậu nhNguyên viên bắt bồi thường mấy bức tranh bị vỡ gương, số tiền bồi thường gấp 5 lần số tiền công lần này cả văn phòng Trần thúc nhận được.

VươngTuấn Khải nghe xong, không nói gì mà đi tới bên cạnh người nhNguyên viên bị thương xem xét vết thương, thấy vết máu thấm cả ra mặt băng gạc liền nhíu mày quay qua Trần thúc hỏi

" Vết thương sâu không?"

Trần thúc trả lời với giọng điệu bực tức " Không sâu nhưng đụng đúng mạch, máu chảy rất nhiều " nói xong, vẫn nhìn Từ Tố Tố chằm chằm.

VươngTuấn Khải kéo tay không bị thương của cậu nhNguyên viên kia, lại gọi một người khác nói

" Đưa cậu ta đến bệnh viên đi, vết thương sâu hay không sâu cũng cần phải sát trùng cho an toàn ", nói xong hướng Trần thúc nhìn, Trần thúc hiểu ý bảo hai người kia đi.

Nhưng Từ Tố Tố vội đứng dậy nói " Không được, không làm rõ ràng chuyện này, không ai có thể đi "

" Có chuyện gì xảy ra tôi sẽ đứng ra lo liệu cho cậu ta, với lại cậu ta là nhNguyên viên của Trần thúc, Trần thúc sẽ chịu trách nhiệm ", Trần thúc đứng ngay dậy muốn mở miệng nói như vậy thì VươngTuấn Khải đã nói thay, liền im lặng ngồi xuống, hừ mũi khinh thường Từ Tố Tố

Từ Tố Tố mĩa mai nhìn anh nói " Anh thì có thể giúp gì nào, đền bù dùm ư, được thôi, 500 triệu, đưa ngay đây thì tôi sẽ bỏ qua tất cả"

VươngTuấn Khải liếc cũng không liếc cô, nhìn về phía mấy bức tranh " Thứ nhất, mấy bức tranh kia không đến 500 triệu, cô mua 500 triệu có quá đắt hay không tôi không biết, chỉ cần người bán kia xác nhận là 500 triệu tôi sẽ trả cô không thiếu 1 xu. Thứ 2, chỉ là bể gương, tôi nhìn qua vẫn có thể thay được, nếu cô đồng ý tôi có thể thay cho cô "

Từ Tố Tố cười ngặt nghẽo, cười rồi vẻ mặt thêm khinh miệt mà nói " Ai chà, không biết Chu Lệ Băng nghe được điều này từ anh có buồn không nhỉ, tôi mua không đến 500 triệu đấy thì sao, tôi cũng không cần làm mới gì cả, tôi chỉ muốn 500 triệu thôi " cô ta cố ý dịu dàng nói những lời sau cùng " nhưng nếu anh cầu xin tôi, thì tôi có thể chấp nhận "

Tất cả mọi người vỡ lỡ, thì ra cô ta là đang cần cái này, ai nấy càng nhìn cô thêm khinh thường hơn nữa, thậm chí ngao ngán mà lắc đầu. VươngTuấn Khải thì đã rõ ngay từ đầu khi cô ta nhìn anh bằng ánh mắt thù hận như vậy, nhưng không ngờ cô ta lại đến nước này, anh quay lại nhìn cô ta, nét mặt thản nhiên, giọng nói cũng bình thản

" Tôi chưa nói cái thứ ba, ai chứng nhận cậu nhNguyên viên kia làm hư tranh của cô nào, tất cả mọi người đều thấy cô xô cậu ta vào đó cơ mà " Trần thúc và mọi người không nói được cô ta vì cô ta có tiền có thế hơn, cô ta có thể biến đen thành trắng, nhưng với anh thì cô ta chẳng là gì cả

Từ Tố Tố đúng là có suy nghĩ dùng thế lực của mình làm khó Trần thúc, thấy VươngTuấn Khải nói vậy, liền nói " Hừ, các người dựa vào đâu nói tôi xô cậu ta vào đó "

" Cô đứng gần cậu ta nhất, cậu ta lại bị thương, cô thì không sao, cô còn chối nữa " VươngTuấn Khải cắt lời cô ta

" Anh... tôi.... cậu ta... " Từ Tố Tố tức đến mức thở dốc, cô ta chưa nghĩ ra nên nói lại thế nào, cứ ấp úng

Trần thúc gật gù hả hê, quả nhiên VươngTuấn Khải có cách đối phó, lúc đó cô ta mở giọng quyền thế ra, ông và mọi người nào nghĩ được tới việc đỗ lỗi lại cho cô ta, cứ mong giải hòa được là tốt lắm rồi.

" Anh có thể kiện được tôi sao " Từ Tố Tố nghiến răng nói lớn với VươngTuấn Khải " Anh nghĩ anh là ai, thứ con hoang nhà họ Vương" cô ta tức quá nói năng lung tung

Vậy mà VươngTuấn Khải cũng chỉ thản nhiên nhìn lại cô ta thách thức, cô ta làm nhiều chuyện như vậy, anh cũng thừa sức đoán ra cô đã điều tra anh, người con gái này, đúng là phải nên tránh xa ra mới được, vừa muốn mở miệng thì chuông điện thoại reo, VươngTuấn Khải lấy máy ra thấy số của thím Trương thì ngay lập tức bắt máy đưa lên tai

" Alo, có chuyện gì với Vươngg Nguyên sao "

Giọng thím Trương nghẹn ngào, vội vã

" Cậu chủ, không thấy Tiểu Nguyên đâu.... "

Mặt VươngTuấn Khải biến sắc, không nói một lời lao ra khỏi phòng khách, để lại một đám người ngạc nhiên nhìn theo anh.

---------------------------------------------

Thím Trương lúc này đang đi dọc theo con đường để tìm Vươngg Nguyên, chỉ mới đây thôi bà còn vào phòng xem cô thì thấy cô vẫn còn ngủ, ai ngờ vừa ra sau nhà phơi áo quần xong đi vào đã thấy cửa phòng cô mở ra, cửa phòng VươngTuấn Khải cũng mở, kế tiếp là cửa nhà, lúc đó bà mới cả kinh, biết cô đã ra ngoài. Bà luống cuống tay chNguyên chạy ra ngoài, chạy ra tới cổng thì nhớ tới lời VươngTuấn Khải liền lấy điện thoại ra gọi anh. Đáng lẽ ra lúc trước Vươnglão có để người ở lại bảo vệ Vươngg Nguyên cả ngày đêm. nhưng sau lần gọi điện thoại cho thím Trương lúc trước, ông chỉ để họ theo dõi lúc chiều tối. Nên bây giờ Vươngg Nguyên đi hướng nào không một ai biết được, cả con đường lại chỉ toàn nhà ở,không có quán xá nên càng không thể hỏi thăm ai.

VươngTuấn Khải chỉ cảm thấy con đường về nhà bây giờ sao dài đằng đẵng, 2 bàn tay cầm vô lăng cũng run run, anh tự bắt buộc chính mình phải bình tĩnh mới có thể tìm được cô, nhưng nghĩ đến cô sẽ sợ hãi người lạ, nghĩ đến cô lạc đường, lại nghĩ đến cô bị người ta bắt mất, đủ mọi tình huống, khiến anh không thể nào mà bình tĩnh được, con đường về nhà vốn cần 30 phút, hôm nay anh đi chưa tới 10 phút, xe dừng trước cổng nhà mở toang, lại nhìn vào thấy cửa nhà cũng mở, anh vứt xe ngoài cổng chạy nhanh vào với niềm hy vọng, nhưng không có một ai, nhìn căn nhà trống rỗng, anh chợt sợ hãi, cả người run lên, lại nhanh chóng lao ra xe chạy thẳng tìm kiếm, trên đường về nhà anh không thấy cô, vậy thì phải chạy thẳng mà tìm thôi.

Chạy thẳng nữa thì sẽ tới một ngã rẽ, chạy hết ngã rẽ đó là ra đường chính, xe cộ đông đúc, anh bất giác đạp mạnh chNguyên ga hơn nữa, anh sợ cô gặp nguy hiểm, vừa đi hết ngã rẽ quả nhiên thấy một đám đông, VươngTuấn Khải thấy mình dường như chết lặng, nơi đó là nơi giao nhau với con đướng chính, cô ra sao rồi.

Thím Trương đi đến cuối ngã rẽ này thì thấy Vươngg Nguyên đang ngồi tựa vào bồn hoa bên vỉa hè, cả người co lại ôm lấy chNguyên, cúi đầu không dám nhìn ai, xung quanh đã có mấy người vây lại, có người còn tới kéo tay cô hỏi han, nhưng chỉ thấy cô run rẩy sợ hãi, càng lui sát vào bồn hoa, Thím Trương chảy nước mắt chạy tới, gạt tay người kia ra, ôm lấy Vươngg Nguyên vào lòng, không kiềm chế được mà khóc nức nở, cô đã an toàn, cô đã không sao.

Nhưng VươngTuấn Khải thì vẫn chưa thấy Vươngg Nguyên, tay run run mở cảnh cửa xe, anh thấy hai chNguyên mình vô lực, anh nhìn vào đám đông đang đứng chắn đó mà như thấy khoảng không tối tăm mù mịt, cố nén sự sợ hãi trong lòng, anh phải nhìn thấy cô, anh đi nhanh về phía trước, đẩy mấy người đang đứng chắn ra nhìn vào trong, thấy thím Trương đang ôm Vươngg Nguyên thì không còn suy nghĩ gì trong đầu nữa, anh chậm rãi quỳ xuống, đưa tay nhận lấy Vươngg Nguyên từ thím Trương, ôm cô thật chặt, gục mặt lên đỉnh đầu cô, cắn răng nhắm mắt không cho hốc mắt đã nóng bừng của mình tràn lệ. Nhưng khi nghe thấy người mà mình đang ôm thì thào, giọng nói nhẹ lại rè rè " Karry... sợ...." thì rốt cuộc cũng không ngăn được giọt nước mắt mà mình cố giữ.

------------------------------

VươngTuấn Khải ôm cô một lúc thì mới đứng dậy bế cô lên xe ngồi với thím Trương ở ghế sau, còn chính mình thì nhanh chóng lái xe về nhà. Đám đông cũng chỉ muốn giúp cô gái nhỏ mà thôi, khi thấy cô đã có người đưa đi liền tản ra.

Về đến nhà, VươngTuấn Khải vòng ra phía sau ôm lấy Vươngg Nguyên đi vào, thím Trương hình như cũng Nguyên hận nên lủi thủi đi theo phía sau. VươngTuấn Khải đưa Vươngg Nguyên vào phòng, vẫn duy trì im lặng như vậy, đặt cô lên giường, đi vào phòng tắm của cô lấy khắn mặt thấm nước ra ngoài thì thấy thím Trương đã đứng trong phòng nhìn nhìn Vươngg Nguyên, lúc này anh mới lên tiếng

" Thím cứ ra ngoài trước đi,cháu sẽ lo cho cậu ấy " ngồi xuống giường lại nói " Lỗi là do cháu, cháu không nên để cậu ấy một mình như vậy" Nói xong thì không nói thêm gì nữa, cẩn thận lau mặt cho Vươngg Nguyên bây giờ vì mệt mỏi quá mà đã ngủ lại.

Thím Trương nghe anh nói vậy cảm thấy thật an lòng, anh không muốn bà tự trách mình đây mà, nhìn lại lần nữa xác định Vươngg Nguyên đã không sao, bà mới ra khỏi phòng.

Thím trương vừa đóng cửa phòng thì VươngTuấn Khải cũng không nhịn nữa cúi xuống ôm cô thật chặt, trán gác lên trán cô, mặt sát mặt mà ôm như vậy, chỉ ôm như vậy, không muốn buông ra, anh bây giờ mới biết được rằng, cô đối với anh quan trọng đến nhường nào. VươngTuấn Khải ôm hơi mạnh, anh như muốn hòa tan cô vào mình, vì vậy nên Vươngg Nguyên vì đau mà tỉnh lại.

Cô vừa mới trải qua khoảnh khắc đáng sợ, lúc đó thật nhiều người cứ vậy quanh cô, cô sợ bọn họ. Cô chỉ muốn ra ngoài tìm Karry về mà thôi, mấy ngày rồi cô cứ đợi hoài mà không thấy anh, vốn đã muốn đi ra ngoài nhưng thật sự rất sợ hãi, nên cứ chần chờ trước cửa, cuối cùng là mệt quá mà ngủ, sáng nay tỉnh lại thì không thể chịu đựng được nữa, cô muốn gặp Karry, muốn nói với Karry rằng, cô không phải không thích anh, mà là thích anh, thích anh lắm.

Vươngg Nguyên mơ màng thấy người mình hơi đau, lại có hơi thở đang phả vào mặt mình, nhưng nghĩ tới VươngTuấn Khải đã mấy ngày không gặp, lại thêm chuyện hồi nãy liền mếu máo

" Karry.... sợ.... về..... về..... " cô không nhìn rõ người đang ôm mình

VươngTuấn Khải bừng tĩnh, vôi thả cô ra, nNguyêng người nhìn cô mừng rỡ

" Nguyên Nguyên, anh đây, đừng sợ", lại đưa tay ôm cả hai má cô lại, hôn lên chóp mũi cô thì thầm

" Nguyên Nguyên, anh về với em đây"

Vươngg Nguyên nghe anh nói, cố mở mắt ra, mở mắt được rồi thì nhìn sững trước mắt, mí mắt không nhúc nhích, lát sau, bàn tay nhỏ bé đưa lên sờ má VươngTuấn Khải, cảm giác từ bàn tay truyền đến, Vươngg Nguyên thở ra một hơi, nói như thì thầm

" Karry...."

" Ừ "

" Karry...."

" Ừ...."

" Nguyên...nhớ..."

......

VươngTuấn Khải nhắm mắt, im lặng không trả lời, lát sau mới để đôi môi của mình trả lời dùm bằng một nụ hôn lên môi cô.

Anh nói " Anh sẽ không bao giờ để em phải một mình nữa "

Vươngg Nguyên mê man nhắm mắt, vốn lúc tối đã có khỏe rồi nhưng sáng nay đi bộ một quãng đường dài với thêm bị hoảng sợ nên bây giờ cô đương nhiên mệt mỏi mà ngủ lại. Dù vậy, chỉ cần Vươngg Nguyên có tỉnh lại một lúc cũng đủ để VươngTuấn Khải thấy an lòng hơn.

VươngTuấn Khải nhẹ nhàng lau xong khuôn mặt cho cô, nhìn khắp người cô một lượt, không biết đầu óc nghĩ gì mà quyết định lau cả người cho cô luôn. VươngTuấn Khải đứng lên vào phòng tắm vắt lại khăn, lại đi đến tủ quần áo lấy áo quần cho cô. Lúc giở tủ quần áo ra, VươngTuấn Khải thật sự không tin được mà phải bật cười một tiếng, cả tủ quần áo chỉ có 2 loại, một là đồ ngủ pijama đủ màu sắc, hai là đồ bộ thể thao cũng đủ màu sắc. Thì ra bấy lâu nay, cô chỉ mặc một loại đồ ngủ này ở nhà, đến bây giờ anh mới biết. Đó là do lúc trước bà Vươngg dạy Vươngg Nguyên mặc áo quần, cảm thấy chỉ có hai loại đó mới an toàn, tiện lợi, đặc biệt là dễ dàng mặc đối với người ngẩn ngơ như Vươngg Nguyên nhà bà nên quyết định chỉ cho cô mặc hai loại đó, còn mua luôn đủ màu sắc cho phong phú.

VươngTuấn Khải ngồi lên giường, nhẹ nhàng đỡ cô dậy ngồi tựa vào người mình, rồi vòng hai tay tới trước cởi từng hạt cúc áo một, lúc cởi xong chiếc áo ra khỏi người cô thì ý nghĩ đầu tiên của VươngTuấn Khải là " da trắng mịn quá", Lau xong mặc áo vào đàng hoàng mới lau tiếp dưới thNguyên, anh cứ chăm chú mà lau như vậy,không hề có một chút gì lỗ mãng, khuôn mặt bình thản như lau cơ thể mình nhưng quả thật trong lòng anh đang có muôn vàn cảm xúc đang gào thét, thNguyên hình nhỏ bé, làn da trắng mịn tuyệt đẹp không một tì vết,anh cảm thấy cả người rạo rực, bàn tay không cầm khăn lau đang cố định thNguyên thể cô lâu lâu lại phải vuốt ve nhẹ một chút. Nhưng anh cố nén lại, cố chịu đựng, đợi cô dưỡng sức bình thường trở lại rồi, anh sẽ tính với cô từ từ, dù sao ngày tháng còn dài, mà cô đã là của anh.

VươngTuấn Khải còn đang ở trong phòng với Vươngg Nguyên thì ngoài này Vươnglão tới. Lúc xảy ra chuyện, người của ông không có mặt nên không biết gì, hồi nãy vừa tới nơi thì nhanh nhạy ngửi được mùi tin tức liền điều tra báo cáo về cho ông, ngay lập tức ông cũng chạy đến đây. Thím Trương mở cửa thấy Vươnglão thì cả người cứng lại, bà vốn cũng hơi sợ nên không dám báo với Vươnglão,vậy tại sao bây giờ Vươnglão lại ở đây. Vươnglão chỉ nhàn nhạt gật đầu với thím Trương rồi hỏi " Vươngg Nguyên sao rồi? VươngTuấn Khải đâu? "

Thím Trương nuốt nước miếng một cái mới trả lời

" Cậu ấy ở trong phòng chăm sóc cô Vươngg Nguyên, còn cô Vươngg Nguyên cũng không sao, chỉ là mệt mỏi mà thôi ", bà chỉ biết nói ngang đó, còn chuyện của Vươngg Nguyên thì dài dòng lắm a.

Vươnglão nghe vậy nhíu mày đi vào nhà, tới trước cửa phòng Vươngg Nguyên thì đứng lại nhìn cảnh cửa chằm chằm, một lúc lâu sau mới quay đầu nhìn thím Trương ra hiệu. Thím Trương hiểu ý ông liền đi tới gõ cửa kêu VươngTuấn Khải.

Nghe thấy VươngTuấn Khải gọi " Thím vào đi ", mới mở cửa đứng một bên nhường đường cho Vươnglão.

VươngTuấn Khải không biết Vươnglão đến, lúc này anh đang từ từ lau từng ngón tay một cho Vươngg Nguyên, lúc nãy phải lau toàn thNguyên trước xong mặc áo quần vào cho khỏi bị cảm lạnh,bây giờ mới lau tay chNguyên sau.

Vươnglão nhìn một màn như vậy không nói gì, hừ khẽ một tiếng

Lúc này VươngTuấn Khải mới để ý mà quay đầu, thấy Vươnglão đứng đó từ bao giờ mới đứng dậy nói

" Ông nội "

Vươnglão đến nhìn cũng không nhìn VươngTuấn Khải một cái, đi tới vòng qua anh đến sát giường Vươngg Nguyên, nhìn khắp người cô một lượt rồi lấy tay vỗ nhẹ đỉnh đầu cô vài cái. Xong đâu đó mới quay qua nhìn VươngTuấn Khải nói nhỏ giọng

" Ra ngoài " chỉ nói như vậy rồi đi ra

VươngTuấn Khải nhìn Vươnglão đã ra ngoài, đưa mắt nhìn Vươngg Nguyên một cái mới ra theo

" Ta đã suy nghĩ kĩ rồi " Vươnglão vừa ngồi xuống ghế đã lên tiếng, nhìn nhìn vẻ mặt thắc mắc của VươngTuấn Khải mới nói tiếp " Ta đã sai rồi, ngay từ đầu ta không nên ép cháu cưới Vươngg Nguyên, lúc đó ta vốn chỉ muốn thay thể bạn mình tìm cho thằng bémột người chăm sóc sau này, cũng là để chúng ta an tâm mà ra đi lúc tuổi già... "

Dừng dừng lại nói tiếp " Mấy ngày trước ta đã nói lại với lão Vươngg chuyện này, dù sao cháu cũng không thích Vươngg Nguyên nên chúng ta dự định sẽ đưa nó sang Pháp..."

VươngTuấn Khải càng nghe càng mù mịt, vẻ mặt không hiểu gì nhưng giọng nói đã đanh lại, cắt lời Vươnglão

" Sang Pháp?"

Vươnglão thở dài " Đúng, bên đó vốn có người đỡ đầu của Vươngg Nguyên, người đó ngày xưa vốn là quản gia của bà nội cậu bé, nay nói rằng con trai ông ta nguyện ý chăm sóc Vươngg Nguyên suốt đời...."

VươngTuấn Khải nghe đến đây thì sắc mặt đã trắng bệch, không kiêng dè Vươnglão mà lớn tiếng nói

" Không ai được mang cậu ấy đi đâu hết. cậu ấy là vợ cháu, mãi mãi cũng chỉ có thể là vợ của cháu, người chăm sóc cậu ấy là cháu.. "

Vươnglão cũng không nhịn được, cũng lớn tiếng nói lại

" Vợ cháu? Cháu để thằng bé thành ra như thế mà còn dám nói là vợ cháu, không cần nhiều lời, vài ngày nữa ta và lão Vươngg sẽ đưa thằng bé đi "

Mặt VươngTuấn Khải bây giờ là tái nhợt, đôi mắt sững sờ mà nhìn Vươnglão, chỉ nghĩ tại sao ông nội anh lại vô lí đến như vậy, muốn đem Vươngg Nguyên đi là đem đi thôi sao, anh thì sao đây. Vương Tuấn Khải cứng họng đứng suy nghĩ, mất đi phong độ ngày thường, anh không hề nhận ra một điều, vẻ mặt Vươnglão tuy tức giận, nhưng đôi mắt nhìn cháu lại chứa đầy hả hê.

Phải một lúc lâu sau, Vương Tuấn Khải mới từ từ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Lúc mở mắt ra thì đã hoàn toàn bình tĩnh, lời nói với Vươnglão cũng đã bình thản, từ tốn

" Cháu biết rồi, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Vươngg Nguyên cả đời này, ông nội và ông bà Vươngg đừng lo lắng nữa" Vương Tuấn Khải đã hiểu ra Vương lão đang cố ý, ông muốn anh nhận ra được Vươngg Nguyên chính là một nửa cuộc đời anh, Vương Tuấn Khải mĩm cười lắc đầu, ông nội không biết sao, anh vốn đã nhận ra từ hôm qua rồi.

Vương lão nhìn cháu mình bằng ánh mắt tán thưởng, khá lắm, biết chừng mực mà kìm hãm bản thân, có thể nhanh chóng trấn định lại như vậy quả không hổ là đứa cháu thông minh của ông, nhưng ngẫm lại, người có thể khiến Vương Tuấn Khải mất bình tĩnh mà phản ứng không suy nghĩ như vậy cũng chỉ có Vươngg Nguyên, nghĩ đến điều đó thật làm lòng ông vui mừng vô cùng, lắc đầu thở dài một hơi nhẹ nhõm, rồi mới hướng Vương Tuấn Khải đe dọa,

" Ta không nói chơi, chỉ cần Vươngg Nguyên chịu một chút khổ sở thì ta sẽ đưa nó đi", nói xong lắc đầu cảm thán mình càng ngày càng già rồi, bày ra đủ trò thế này, cuối cùng không đành lòng với Vương Tuấn Khải mà chốt một câu " Nó là một thằng bé đáng yêu, tuy không có gì hơn mấy chàng trai khác nhưng ta tin sự đơn thuần lương thiện của nó sẽ thích hợp với con, cố gắng mà chăm sóc nó "

Vương Tuấn Khải thản nhiên " Vâng " một tiếng, nhưng với tính cách của anh, tiếng " Vâng" đó có giá trị to lớn vô cùng

Vương lão ở lại thêm một lúc nói chuyện phiếm với VươngTuấn Khải, cũng chỉ là kể chuyện ngày xưa của ông với ông Vươngg, vốn ông cũng định đợi Vươngg Nguyên tỉnh lại, ông muốn nghe cậu nói, lại muốn thấy cậu tươi cười vui vẻ như lời thím Trương, nhưng không đợi nổi, đành đứng lên dặn dò Vương Tuấn Khải nhớ mang cậu về nhà chính cho ông gặp mặt rồi mới ra về.

Thím Trương tiễn Vương lão mà trong lòng cứ trách cứ ông, cũng chẳng có gì, bà nhìn Vương Tuấn Khải đã nhịn đói hơn một ngày, còn phải chăm sóc Vươngg Nguyên từ tối đến sáng, nay lại bị ông giữ lại nói chuyện lâu như vậy, aiz, cậu Vương Tuấn Khải chắc đói chết đi rồi, bà đóng cửa lại nhanh chóng đi dọn cơm cho Vương Tuấn Khải ăn.

Vương Tuấn Khải đúng là đói thật, nhưng khi thím Trương dọn cơm ra mới biết là mình đã nhịn đói lâu như vậy, từ khi lên máy bay bên Anh cho đến bây giờ là đã hơn một ngày, anh chỉ mới bỏ bụng được muỗng cháo, vậy là ăn rất tích cực, ăn xong tắm rửa qua loa lại qua phòng Vươngg Nguyên.

------------------------------

Vương Tuấn Khải lại như lúc tối qua, vén chăn chui vào, lại ôm Vươngg Nguyên vào lòng, tay sờ nhẹ mí mắt của cậu thầm nghĩ, ngủ gì mà ngủ lắm thế, rồi đưa tay lên áp vào trán, hơi ấm, chắc cũng không bị sốt, cuối cùng kéo kéo chăn chu đáo cho cả hai mới ngủ.

Mơ hồ, Vương Tuấn Khải thấy người trong lòng cựa quậy, anh mở mắt ra nhìn thì thấy Vươngg Nguyên vẫn nhắm mắt, nhưng bàn tay lại đang níu chặt áo anh, đầu nhỏ cũng dụi dụi,Vương Tuấn Khải buông lỏng hai cánh tay đang ôm, ngôi dậy nhìn cậu.

Lúc mới đem về nhà, Vươngg Nguyên có tỉnh lại nhưng thật ra không nhận ra người trước mắt là Vương Tuấn Khải, chỉ là anh ôm cậu khiến cậu yên tâm ngủ mà thôi, nhưng bây giờ câun mới thực sự thanh tỉnh. Vươngg Nguyên cảm nhận được người ôm mình, vòng tay rất ấm áp, nhưng đôi mắt nặng trĩu không chịu mở ra cho cậu nhìn, nên hai bàn tay mới níu lấy áo anh mà kháng cự, Vươngg Nguyên biết người này chính là Karry, cậu nhất định phải mở mắt.

Sau đó, bên tai vang lên tiếng nói trầm ấm

" Nguyên Nguyên, tỉnh rồi sao?"

Vươngg Nguyên thực sự mở mắt ra, mở ra rồi thì chỉ nhìn duy nhất một điểm, Karry đang ở trước mặt mình, Vươngg Nguyên nghĩ. Lần này không cần phải đưa bàn tay xác nhận, Vươngg Nguyên òa lên một tiếng mà khóc, tiếng khóc không lớn, chỉ nhỏ nhỏ thều thào, VươngTuấn Khải thấy Vươngg Nguyên khóc chỉ lẳng lặng ôm cậu ngồi dậy, cho cậu ôm chặt cổ anh, gục mặt lên vai anh khóc, khóc ngồi sẽ tốt hơn là khóc nằm. Cũng chẳng thể trách lúc nào Vươngg Nguyên cũng chỉ biết khóc, một người chỉ biết chìm trong thế giới của riêng mình suốt 18 năm như cậu, phương thức biểu hiện cảm xúc rất đơn thuần, cậu cũng chẳng biết những thứ tình cảm trong lòng mình là gì nữa, vui vẻ thì nở nụ cười, buồn phiền quá thì sẽ đau lòng mà khóc, tất cả đều dựa vào bản năng mà tự có thôi.

" Còn mệt không?" Đợi cậu khóc hết, Vương6Tuấn Khải mới gỡ tay cậu đang ôm chặt cổ mình, ôm lấy khuôn mặt nhỏ rồi nhìn vào mắt cậu hỏi.

Vươngg Nguyên quên mất mấy hôm nay mình đã muốn làm gì khi gặp lại Vương Tuấn Khải, niềm vui được gặp lại khiến cho cậu ngẫn ngơ nhìn, ngẫn ngơ gật đầu. Vương Tuấn Khải lại như lúc trước đó,lại đối xử rất tốt với cậu, Vươngg Nguyên ngẫm nghĩ mà cảm thấy vui mừng, rồi vì mừng quá mà muốn khóc, nhưng cũng không bù lu bù loa nữa, chỉ đơn giản là chảy thêm một giọt nước mắt nữa.

Vương Tuấn Khải thấy cậu gật đầu, cảm thấy như trở lại những ngày bình yên bên cậu, không có cảnh cậu nằm đợi anh, không có cảnh cậu đi lạc, anh mím môi tự nhủ phải bảo về cậu cho tốt, tránh cho kẻ ngốc này lại thương tâm.

" Đi nổi không, anh bế em " VươngTuấn Khải nở nụ cười vỗ nhẹ khuôn mặt đã thấm ướt nước mắt của cậu.

Vươngg Nguyên nhìn nhìn. Anh lại hỏi " Nói anh nghe xem, có cần anh bế hay không ", từ nay trở đi, việc đầu tiên phải làm là bắt cậu nói thật nhiều, có như vậy có chuyện gì cậu mới nói với anh và thím Trương biết.

Vươngg Nguyên há miệng, nghe lời anh mà nói:" Bế... bế..." giọng nhẹ cứ như muỗi kêu, nhưng đủ để Vương Tuấn Khải phấn khích, lại hỏi tiếp

" Đói bụng không? "

" Nguyên Nguyên, nói xem, đói bụng không? " Anh tự dưng có thừa kiên nhẫn

" Đói.... "

" Nguyên Nguyên ăn gì, anh sẽ nói thím Trương làm "

" Ăn gì, hửm...?... Nguyên Nguyên, đừng nhìn nữa, phải nói ra "

" Cơm.... "

Anh bật cười, cậu chỉ biết mỗi cơm mà thôi

" Nguyên Nguyên biết bánh kem không, anh mua cho em ăn " Anh dù hơi lạc hậu trong chuyện tình yêu nhưng ít nhất anh biết chàng trai dễ thương thích ăn đồ ngọt

" Bánh.... " Vươngg Nguyên giờ đã tỉnh hơn lúc mới thức dậy rồi, tựa đầu vào anh mà nói

"Ừm, em có muốn ăn không?"

" Ăn..."

...

" Nguyên Nguyên, có nhớ anh không ", anh lặng lẽ hỏi, lúc sáng, cậu bảo rằng cậu nhớ anh

...

" Nguyên Nguyên..." cậu không chịu nói sao, anh cúi đầu nhìn cậu thấy cậu cũng đang ngước nhìn lại mình, đôi mắt đỏ hoe vốn đã khô giờ lại chứa đầy nước, Vươngg Nguyên hít mũi, mếu máo mà nói, nói thật dài

" Híc... đi mất... híc... không thấy nữa... híc... nhớ... không ghét... không.... híc.... không cho đi... oa " cuối cùng chỉ còn tiếng khóc tủi hờn chất chứa, cậu vốn chỉ chờ đợi giây phút này, giây phút gặp anh, nói với anh cậu không ghét anh, nói với anh đừng đi nữa.

VươngTuấn Khải lặng người, anh cũng nghĩ như thím Trương, cậu lúc nào cũng không quan tâm mọi thứ xung quanh, lúc anh vô tình hay cố ý làm cho cậu cười nói thì đó cũng chỉ đơn giản là chỉ dạy một đứa trẻ nhỏ hay đang chữa bệnh cho cậu mà thôi. Ai đã không nhận ra, dù cho cậu là một changf trai  18 tuổi bị bệnh hay là một đứa con nít, thì vô hình, anh đã mang đến cho cậu một cuộc sống khác, một cuộc sống mà cậu đã biết nhiều hơn những thứ đã có trong quá khứ rất nhiều,một cuộc sống mà cậu đã biết lo nghĩ cho những gì xảy ra trong cuộc sống đó. Cậu
đã thay đổi, anh không hề để ý đến. Anh có tình cảm với cậu, anh cũng thật lâu mới nhận ra được. Anh đúng là phải cố gắng sữa chữa sai lầm thôi.

" Nguyên Nguyên, anh xin lỗi " VươngTuấn Khải nhắm mắt lại rồi ôm Vươngg Nguyên vào lòng, rồi nói với cậu ngắn gọn như vậy, còn những chuyện khác, anh sẽ dùng hành động để nói với cậu.

-------------------------------------

Thím Trương thấy Vươngg Nguyên được VươngTuấn Khải ôm ra thì vui mừng chạy đến bên cạnh nhìn cậu, bà cũng muốn hỏi han nhưng biết cậu không trả lời nên thôi. Nào ngờ, hồi nãy ở trong phòng không biết VươngTuấn Khải có làm gì hay không, mà bây giờ cậu lại nhìn thím Trương nói

" Chào... thím ", không đợi thím Trương kịp há miệng ngạc nhiên, còn chu môi cố gắng bổ sung thêm "... Trươ... Trương..."

Thím Trương hết nhìn Vươngg Nguyên, lại quay sang nhìn VươngTuấn Khải, lúc này đây VươngTuấn Khải đang gật đầu hài lòng mà khen ngợi Vươngg Nguyên:" Giỏi lắm, lần sau cứ như vậy mà làm, gặp thím Trương phải chào hỏi, nhớ chưa "

Vươngg Nguyên gật gật, lại bị VươngTuấn Khải nhíu mày nhìn,nhớ ra điều gì đó liền nhanh chóng nói " Nhớ.. nhớ...."

" Không sai, người ta nói với mình thì phải nói lại" VươngTuấn Khải không tiếc lời khen ngợi cỗ vũ Vươngg Nguyên, còn Vươngg Nguyên cứ lúc lắc đầu nhỏ mà hi răng cười.

Lúc ở trong phòng, anh đã dày công mà huấn luyện một khóa cơ bản cho Vươngg Nguyên, ít nhất phải biết chào hỏi, quan trọng nhất là bắt cậu phải nói nhiều. Vì vậy Vươngg Nguyên mới như thế này. VươngTuấn Khải nhận ra rằng, cậu rất thông minh, chỉ cần chú tâm nghe anh nói là có thể học rất nhanh. Anh nhìn chăm chú chàng trai sinh động trước mắt, đã quen thói đưa tay lên vuốt tóc cậu, cười hài lòng.

Đến tôi, thím Trương dọn thức ăn ra bàn, rồi gọi hai người đang ngồi ngoài ghế sô pha nói chuyện vào ăn, nãy giờ nghe Vươngg Nguyên líu ríu lặp lại lời VươngTuấn Khải, bà cứ nghĩ trong nhà đang có thêm một con vẹt nhỏ mà tức cười.

" Trong bàn có người lớn thì phải mời ", VươngTuấn Khải nhắc nhở cậu, cậu ngồi vào bàn là theo thói quen đã có trước đây, để tay lên hai chân ngồi đợi người mang cơm tới.

Vươngg Nguyên ngay lập tức " A " lên, miệng nhỏ há to ra, rồi ngậm lại, sau đó mới nhín sang thím Trương lúc này đã ngồi bên cạnh nói

" Mời... "

" Gì nữa, nói phải nói cho hết câu... " VươngTuấn Khải nhàn nhã vòng tay giáo huấn cậu trên bàn ăn

" Mời... mời thím...." Vươngg Nguyên nói ngang này thì nhíu mày khó chịu, cậu muốn nói hết câu mà cổ họng cứ không điều khiển được a, rồi ngẩng khuôn mặt bất lực lên nhìn VươngTuấn Khải.

Thím Trương vội nói " Không sao, không sao, cứ ăn đi, cậu VươngTuấn Khải để cậu ấy ăn đã, cậu ấy còn mệt "

VươngTuấn Khải mĩm cười lắc đầu, không rèn từ bây giờ thì biết lúc nào mới rèn được nữa, từ chối lời khuyên của thím Trương, đưa tay vuốt tóc Vươngg Nguyên cỗ vũ:" Ngoan, nói từ từ thôi, em nói được mà, nói theo anh... Mời "

Vươngg Nguyên hôm nay vô cùng nghe lời VươngTuấn Khải nói, không từ chối bất cứ điều gì Vương Tuấn Khải nói, nghe vậy nói theo

" Mời..."

" Thím Trương..." Anh nhìn cô cỗ vũ tiếp

" Thím Trương... "

" Ăn cơm..."

" Ăn cơm..."

" Nói hết câu.. "

" Mời... mời... thím Trương... ăn cơm " Vươngg Nguyên mở miệng gắng sức nói xong, không giấu được mừng rỡ khi đã làm được lời VươngTuấn Khải nói, đưa mắt sang nhìn anh, miệng nhoẻn ra cười tươi

" Giỏi lắm, bây giờ thì ăn cơm thôi " VươngTuấn Khải khen ngợi, liếc một người đang cười vì sung sướng, lại nhìn một người đang cười vì vui mừng, hối thúc cả hai ăn tối. Anh thấy rõ ràng Thím Trương thật sự rất thỏa mãn, cũng có chút tự hào về Vươngg Nguyên của anh đã tiến bộ, đang chuẩn bị ăn cơm thì Vươngg Nguyên níu tay anh lên tiếng:

" Mời Karry ăn cơm " không ngắt quãng, không chậm rãi, mà liền mạch và rõ ràng, dứt khoát. VươngTuấn Khải nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ ngồi bên cạnh mình mà không chuyển mắt, anh đang nghĩ, anh hiểu vì sao thím Trương lại thỏa mãn rồi, vì chính anh bây giờ cũng đang như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kyth312