Chap 12: Không nỡ để tôi đi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường trở về, trời mưa to.

Tiếng sấm ầm ầm, vang lên bên tai Lâm Vỹ Dạ .

Trong xe, mặt Lâm Vỹ Dạ trắng bệch.

Cô vô thức che tai.

Thứ cô sợ nhất, chính là ngày mưa dông.

Khi còn bé, cũng chính vào buổi tối mưa lớn như vậy, cô bị mẹ của mình cưỡng ép đưa về Lâm gia, cô không muốn, không ngừng gào khóc, chạy theo mẹ trong mưa. 

Sau đó tận mắt thấy mẹ xảy ra tai nạn xe cộ.

Xe tới, là mẹ cố ý không tránh.

Từ đó, chỉ cần là ngày mưa dông,Lâm Vỹ Dạ sẽ nhốt mình lại, hoặc trốn xuống dưới giường, cả đêm không ngủ. 

Trường Giang dùng khóe mắt nhìn cô, đưa tay chỉnh âm nhạc điều lên lớn nhất.

Xe đi vào nơi yên tĩnh, xa xa Lâm Vỹ Dạ trông thấy một điểm ánh sáng.

Dừng ở cửa một trang viên.

Lúc xuống xe, một loạt người đàn ông mặc tây trang và nữ hầu nhanh chóng đón tiếp, hô to: "Thiếu gia, thiếu phu nhân!"

"... Thiếu phu nhân?" Lâm Vỹ Dạ ngây ra, chỉ vào mình: “Tôi sao?"

"Ngoại trừ cô ra còn có ai, cô đã quên bây giờ chúng ta có quan hệ thế nào rồi sao?" Trường Giang liếc qua cô. 

"Thì ra anh đã sớm biết, tôi nhất định sẽ tới tìm anh."

Trường Giang cười cười, không nói thêm gì nữa.

Xuyên qua một hoa viên, hai người vào phòng.

Lâm Vỹ Dạ không thể không cảm thán, nơi này thật to lớn.

Nhưng trang viên lớn như thế này, ngoại trừ cô và Trường Giang, thì chỉ có người hầu và quản gia, không còn ai khác. 

"Người nhà của anh đâu?"

"Ở nước ngoài."

"Ồ, ở nước ngoài!" Lâm Vỹ Dạ kêu to: “Vậy chúng ta diễn cho ai nhìn!"

Trường Giang nhếch môi: "Cô ở đây trước đi, tập thích ứng, miễn cho đến lúc đó luống cuống tay chân."

"... Này!"

Thế mà cô không phản bác được!

Sao cô lại cảm giác, người đàn ông Võ Vũ Trường Giang này có chút đáng sợ vậy?

Lâm Vỹ Dạ bực bội, đi theo Trường Giang lên cầu thang xoắn.

Vào phòng mở đèn, Trường Giang nói: "Cô đi nghỉ ngơi sớm đi."

"Hành lý của tôi, tôi nên lấy tới lúc nào?"

"Bỏ những thứ đó đi." Trường Giang nhìn cô, con ngươi thâm thúy: "Từ giờ trở đi, cô đã khác quá khứ, là thiếu phu nhân Thương gia."

Lâm Vỹ Dạ tự giễu: "Thiếu phu nhân giả nha."

Trường Giang đang định đi, bỗng nhiên, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm.

Tiếng sấm quá lớn như muốn đập vỡ màng nhĩ của người ta.

Sắc mặt Lâm Vỹ Dạ tái nhợt, bắt lấy góc áo Trường Giang!

Trường Giang dừng lại, quay đầu.

"Không nỡ để tôi đi à?"

Giọng người đàn ông trầm thấp, mang theo vẻ gợi cảm mê hoặc lòng người.

"Không phải, tôi..."

Lâm Vỹ Dạ kịp phản ứng mình làm gì, muốn giải thích, bên ngoài lại vang lên một tiếng nữa. 

Cô rất hoảng, cơ thể phát run, Trường Giang thu vào trong mắt, quay người, ôm cô vào trong ngực. 

"Võ, Võ tổng..."

Lâm Vỹ Dạ có chút giật mình, chớp mắt mấy cái.

Anh cúi đầu, nhìn vào mắt cô.

"Lâm Vỹ Dạ, cô còn muốn dụ dỗ tôi lần nữa sao?"

Khuôn mặt Lâm Vỹ Dạ từ trắng trở nên đỏ: "Tôi không có..."

Người đàn ông hôn lên môi cô.

Trong miệng cô còn có vị bò bít tết nhàn nhạt, lại khiến anh cảm thấy rất ngọt, rất say mê.

Trái tim Lâm Vỹ Dạ đập rộn lên, mơ hồ cảm giác toàn thân như bị điện giật.

Hai người cách giường rất gần, chỉ cần lui lại mấy bước, đã dẫn Lâm Vỹ Dạ cùng nhau ngã xuống.

Giường rất mềm mại, nụ hôn của anh rất nóng rực.

Hơi thở mê loạn tỏa ra trong không trung, bàn tay người đàn ông lướt xuống theo da thịt của cô, giây phút đó, Lâm Vỹ Dạ triệt để hoảng hồn. 

Cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, trên người chỉ có nhiệt độ của người đàn ông, không trung chỉ có mùi của người đàn ông. 

Trường Giang, là sự so tồn tại khiến cô sợ hãi hơn cả sét đánh!

"Đừng mà!" Cô đẩy anh ra, kinh hãi: "Chẳng phải đã nói tôi không đồng ý bất kỳ điều kiện kèm theo nào sao!"

Người đàn ông liếm môi, vẫn chưa thỏa mãn: "Tôi cũng đã nói, hợp đồng hết hiệu lực."

"Anh!"

Ma quỷ! Tên ma quỷ này!

Sao cô lại đồng ý giao dịch với anh ta, đưa mình vào hố lửa vạn kiếp bất phục như thế!

"Võ Vũ Trường Giang, anh nói chuyện không tính toán gì hết, anh là đồ lừa gạt!"

Lâm Vỹ Dạ bùng nổ, nắm lấy gối đầu bên cạnh đánh về phía anh ta.

Bỗng nhiên, cô cảm giác dưới người nóng lên.

Người đàn ông bị cô đánh đang nhìn cô chằm chằm.

"Cái đó, Võ tổng..." Cô ngơ ngác nói: “hình như dì cả của tôi tới, chỗ anh có băng vệ sinh không?" 

"..."




(Sao mà bà dì lại đến đúng lúc vậy nhể)


Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro