Chap 9: Thời đại của cô đã qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Lăng Vi cười lạnh một tiếng, không hề xin lỗi, chỉ nói: "Đi giày không phù hợp, rất dễ trẹo chân."

Ý cảnh cáo trong lời nói, Lâm Vỹ Dạ nghe ra.

Sau khi cô đứng lên, vỗ vỗ bụi, chịu đựng đau đớn, đi vào đại sảnh hội trường.

Lần này cô thành công tìm được đạo diễn trước đó cùng quay phim với cô trong đây, cũng vì bộ phim đó, Lâm Vỹ Dạ lướt qua ngôi ảnh hậu, cũng vì bộ phim đó, nữ số hai Bạch Cẩm Nhan tung ra tin tức dối tá cô quyến rũ nam chính. 

Lâm Vỹ Dạ ổn định cảm xúc, ưu nhã đi đến trước mặt đạo diễn, mỉm cười: "Đạo diễn Trương."

Thế nhưng, đạo diễn Trương nhìn cô một cái, lại làm như không thấy, quay người muốn đi.

Lâm Vỹ Dạ gấp gáp, vội vàng nắm lấy cánh tay đạo diễn Trương: "Đạo diễn Trương, ông cũng biết, trong lúc tôi quay phim, căn bản không dụ dỗ Trương Thế Vinh, thế nhưng mọi người không tin tôi, đạo diễn Trương, ông hãy đứng ra nói giúp tôi đi."  

"Lâm Vỹ Dạ, thời của cô đã qua rồi, cô vẫn chưa rõ sao?" Đạo diễn Trương hất tay của cô ra, ngữ khí lạnh như băng: "Đi đi, bầu trời ngành giải trí sắp thay đổi rồi."

Giờ phút này, Lâm Vỹ Dạ hiểu rõ, cô đã mất đi tất cả hi vọng.

Đi ra khoi hội trường, chân Lâm Vỹ Dạ vô cùng đau đớn, cô cởi giày, đi chân trần trên đường. 

Bắt xe taxi, vừa đi lên, bị lái xe nhận ra: "Cô là Lâm Vỹ Dạ à?"

"... A?" Lâm Vỹ Dạ há miệng, không biết nên gật đầu hay là lắc đầu.

"Mau mau cút, cút xuống đi!" Lái xe mắng cô một tràng: "Tôi là fan cuồng của Cẩm Nhan, tuyệt đối sẽ không chở người phụ nữ tổn thương cô ấy như cô đâu!" 

Tài xế đã đi, Lâm Vỹ Dạ lại đứng một mình ở ven đường.

Bụng hơi đói, mở túi xách ra cũng chỉ có mấy đồng tiền.

Đứng lâu, Lâm Vỹ Dạ ngồi xuống, sau đó, bật khóc.

Sao cô lại đi đến tình cảnh như vậy?

Ở Lâm gia, cô không có được chút ấm áp, sản nghiệp Lâm gia xảy ra vấn đề, cha mẹ và chị trốn ra nước ngoài, bốc hơi khỏi nhân gian, cô bị ép đi vào giới giải trí trả nợ, còn tưởng rằng đây là nơi tốt đẹp để kiếm tiền nhanh. 

Cô thích đóng phim, nhưng cô lại không nhìn thấu lòng người.

Bây giờ cô không còn gì nữa, tiền hết, bữa sau ăn gì, cô cũng không biết. 

Lâm Vỹ Dạ lấy điện thoại di động ra, ấn mở, nhìn dãy số trên cùng. 

"Đây là một vụ giao dịch."

"Cô kết hôn với tôi đối phó với người nhà, tôi giúp cô quay về ngành giải trí, thế nào?"

Trường Giang.

Hi vọng anh giữ lời.

Lâm Vỹ Dạ lau lau nước mắt, do dự một chút, như đã hạ quyết tâm to lớn gì, cuối cùng đặt điện thoại ở bên tai. 

Tập đoàn Võ thị.

Văn phòng Tổng giám đốc.

Thư ký để điện thoại xuống, nói với Hạ Lăng Vi đứng ở một bên: "Thật xin lỗi Hạ tiểu thư, tổng giám đốc nói hôm nay ngài ấy không gặp cô." 

Hạ Lăng Vi không vui: "Hôm nay anh ấy không họp vì sao không gặp tôi!"

Thư ký cười cười: "Xin lỗi Hạ tiểu thư, đây là ý của tổng giám đốc."

Hạ Lăng Vi chu môi, khi quay đầu rời đi, lại ngây ngẩn cả người.

Cô gái trước mắt mặc váy liền áo màu trắng đơn giản, tóc dài buộc lên, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ. 

Hạ Lăng Vi nhận ra cô: "Lâm Vỹ Dạ? Sao cô lại ở chỗ này?"

Lâm Vỹ Dạ nói với thư ký: "Làm phiền cô thông báo cho Võ tổng, tôi và anh ta có hẹn trước."

"Cô điên rồi phải không!" Hạ Lăng Vi khó có thể tin, không nhịn được lớn tiếng hô lên: “Võ tổng làm sao có thể gặp cô được! Cô cho rằng cô là ai!"

Lâm Vỹ Dạ không nói gì. 

"Vâng, tiểu thư, cô hãy trước chờ một chút." Thư ký gọi điện thoại.

Hạ Lăng Vi sắp tức đến bật cười.

Trên đời thật sự có người không biết trời cao đất rộng như thế à?

Nhiều người phụ nữ mê luyến Trường Giang đến nổi điên như vậy, muốn bò lên trên giường anh, và bao nhiêu danh viện thục nữ có quan hệ với anh anh cũng không hề nhìn một lần nào, Lâm Vỹ Dạ? Quên đi đi! 

Dù Lâm gia đã từng có chút địa vị, nhưng đã phá sản rồi, ai cũng biết con gái út của Lâm gia không được sủng ái, bây giờ còn mất sạch danh dự, cho dù làm đồ chơi cho Trường Giang, cô ta cũng cảm thấy không xứng!  

Hạ Lăng Vi tới gần Lâm Vỹ Dạ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô: "Lời tôi nói với cô cô không để ở trong lòng thì phải, trên đời này, không phải bất kỳ thứ gì chỉ cần thích là có thể đạt được, quá tham lam, sẽ phải trả giá thật lớn đấy." 

"Tiểu thư, tổng giám đốc nói, để cô đi vào." Lúc này, thư ký cúp điện thoại, ngẩng đầu. 

Lâm Vỹ Dạ mỉm cười với cô ấy, cũng mỉm cười với Hạ Lăng Vi, sau đó đi qua, trong ánh mắt muốn giết người của Hạ Lăng Vi, cô đẩy cửa văn phòng Tổng giám đốc ra. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro