Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua nhanh như chớp cuối cùng cũng đã trôi qua gần 1 tháng. Cả nhà Jungkook hôm nay náo nhiệt như tết. Hai bạn nhỏ vì quá háo hức mà dạy từ sớm để coi lại bản thân có để quên thứ gì ở nhà hay không. Jungkook bình thường tầm 7 giờ mới dậy hôm qua còn tu luyện dị năng nên rất mệt vậy mà hôm nay còn bị hai đứa nhỏ 6 giờ sáng đã kéo dậy làm cậu khóc không ra nước mắt.

'Đây hai đứa mau ăn đi. 10 giờ máy bay mới cất cánh lận hai ông ạ. Vậy mà mới 6 giờ đã gọi papa dậy.' Jungkook vẫn còn ngái ngủ, cố gắng lắm cậu mới nấu đồ ăn sáng cho hai cục cưng.

'Hihi, tại con muốn về Hàn lắm rồi. Nghe nói ở đó có bánh mochi ngon lắm appa. Còn có rất nhiều đồ ăn khác nữa.' Minho hí hửng nói. Chỉ cần nghĩ tới đồ ăn thì bé đã muốn chảy nước miếng rồi cơ.

'Anh hai đúng là đồ con lợn mà. Còn con muốn đi tháp Namsan cơ.' Taeguk vỗ tay nói. Bé cũng đang mong ngóng chuyến đi về Hàn này lắm rồi cơ. Suốt 1 tháng nay bé bị appa hành cho thảm lắm cơ. Không có papa Hoseok bé càng thảm hơn nữa, nghĩ tới những tháng ngày địa ngục đó bé sợ muốn xanh mặt luôn.

'Anh không phải là con nhợn. Anh là bánh gạo cơ mà. Đúng không appa, Minho là em bé dễ thương nhất trên đời này.' Minho đưa đôi mắt lấp lánh nhìn Jungkook. Papa Hoseok bảo bé là đứa trẻ đáng yêu nhất đó nha.

'Đúng vậy. Minho của appa là đứa trẻ đáng yêu và ngoan ngoãn nhất. Cả Taeguk nữa con cũng là đứa trẻ đẹp trai nhất. Mau ăn đi nào.' Jungkook mỉm cười nhìn hai đứa con nhỏ của mình. Nhìn hai bé con luôn cười như vậy là cậu đã cảm thấy đủ rồi.

'Vâng appa.' Hai đứa nhỏ đồng thanh hô lớn rồi cắm cúi ngồi ăn.
.....................
Sân bay Incheon.

Hai đứa nhóc tinh nghịch chạy xung quanh sân bay làm Jungkook chạy theo không kịp. Hai đứa nhỏ dậy sớm chính vì vậy khi lên sân bay đã ngủ rất say cho nên mới có cảnh cậu rượt hai thằng nhóc tại sân bay.
Cuối cùng cũng tóm được hai tiêu nghịch ngợm.

'Appa đuổi theo hai đứa mà mệt muốn xỉu.' Jungkook lau mồ hôi trên trán. Hai đứa nhóc này người thì có một mẩu không những chạy nhanh mà còn lách rất khéo.

'Hihi, tại ở đây có nhiều thứ lạ quá nên con không để ý.' Taeguk lươn lẹo, thật sự là tại bé thấy có một chú rất giống papa Tae lần trước gặp tại trung tâm thương mại nên mới dắt Minho đuổi theo.

'Được rồi. Hai đứa biết xe của papa Hoseok chứ.' Jungkook cũng đành thở dài bỏ qua.

'Dạ biết.'

'Vậy hai con hãy tự ra xe trước. Appa phải quay lại lấy hành lý. Nhớ phải nghe lời papa Hoseok. Đây là biển số xe của appa Hoseok, nhớ nhìn kĩ.' Jungkook rất tự tin cho hai đứa nhỏ tự đi. Bởi vì con cậu rất thông minh, còn cộng thêm là xe của Hoseok là phiên bản giới hạn có 1 không hai trên thế giới nên hai bé cưng sẽ không nhầm xe được.

Hai đứa bé tung tăng dắt tay nhau đi ra khu vực đỗ xe. Hai bé đi tới đâu ai cũng phải ngước nhìn và cảm thán vì độ đáng yêu và xinh trai của hai bé. Chỉ cần một cái mỉm cười của Taeguk và nụ cười híp mắt của Minho là đủ đốn tim bao nhiêu bà mẹ và các chị gái. Hai bé đi dọc đường thấy chiếc xe quen thuộc thì ngay tắp lự leo lên không thèm để ý biển số xe như lời appa dặn.

'Taeguk, sao con lại ở đây.' Một người đàn ông ngạc nhiên nhìn Taeguk nói.

'Là papa đẹp trai. Con nhớ papa lắm.' Taeguk lao vào người đàn ông. Khỏi cần nói thì ai cũng biết người đàn ông đó là ai rồi ha.

'Mày biết đứa nhóc này sao Taehyung?' Người ngồi ở ghế lại khá bất ngờ vì bỗng nhiên có hai đứa bé xuất hiện và gọi thằng bạn mình là appa. Sao y chơi với hắn lâu vậy mà lại không biết Taehyung có con vậy ta.

'Đây là con nuôi của Hoseok hyung. Thằng bé khi mới gặp tao thì đã gọi là papa. Tao có ý định nhận thằng bé làm con nuôi nhưng mà appa của đứa bé không cho phép.' Taehyung vui vẻ sờ đầu Taeguk. Anh bồng Taeguk ngồi vào lòng mình.

'Thì ra là vậy. Bé con này đáng yêu quá. Cậu bé con tên là gì vậy? Chú tên Park Jimin.' Jimin mỉm cười thích thú khi thấy đứa nhỏ còn lại đang ngây ngốc ngồi nhìn mình. Thằng bé này nhìn dễ thương hai sức, nhất là cặp má phúng phính này.

'Con tên Minho, năm nay 2 tuổi. Appa hay gọi con là bánh gạo nhỏ.' Minho vươn tay đòi Jimin bế. Bé thật sự rất thích chú này nha, trông chú đẹp trai quá trời, bé còn rất thích mái tóc hồng của chú nữa.

'Đáng yêu quá đi. Taehyung, mẹ đứa bé là ai vậy. Sinh con gì mà dễ thương hết nấc.' Jimin bế bé con vào lòng cho ngồi lên trên đùi mình. Nhìn đứa bé trong lòng anh cảm thấy thật vui vẻ có lẽ vì đứa nhỏ này rất dễ thương.

'Tao cũng không biết. Chỉ biết thằng bé có appa thôi. Taeguk và Minho sao lại tới đây. Không phải hai đứa đang ở Úc sao?' Taehyung véo nhẹ lên đôi má phúng phính của Taeguk.

'Appa bảo bọn con đi tìm papa Hoseok, nhưng mà không hiểu sao lại leo lên xe của papa Tae nữa.' Taeguk bỗng dưng nhớ ra là mình đã quên mất việc đi kiếm papa Hoseok mất.

'Đúng đó.' Minho cũng sực nhớ ra là bé đã quên mất đi hai người papa yêu dấu của mình đang tìm mình khắp sân bay.

'Vậy để chú đưa hai đứa đến gặp papa Hoseok.' Jimin vừa nói xong thì đã lấy điện thoại ra gọi cho hyung của mình. Tay còn lại xoa đầu Minho. Thằng bé này có gì đó rất thân thuộc đối với y.

Chỉ tầm 5 phút sau thì có người gõ lên của kính xe. Jimin ngừng chơi đùa với Minho, mau chóng hạ cửa kính xe xuống thì đã thấy Hoseok. Hai bé thấy Jung Hoseok thì vội vàng đòi xuống xe. Đang được papa ôm vào lòng thì hai bé cảm thấy tủi thân vì không thấy appa Kook đâu cả.

'Papa ơi. Appa Kook đâu rồi ạ. Appa hết thương con rồi sao.' Minho bắt đầu mếu máo muốn khóc. Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của bé thì Jimin không đành lòng đành phải bồng lên mà dỗ dành.

'Hai đứa còn nhớ đến appa sao. Ta cứ tưởng hai đứa quên luôn người appa này rồi.' Jungkook không biết từ đâu xuất hiện. Hai bé thấy vậy thì khóc lớn chạy tới ôm chân Jungkook.

'Huhu.... Minho hyung và Taeguk yêu appa nhất cơ mà.' Taeguk vội vàng nói. Bé là rất sợ appa bỏ bé lại.

'Hai con có biết ta và papa Hoseok lo nhiều đến chừng nào không. Ta còn cứ nghĩ là sẽ mất hai con. Không được như vậy nữa nghe không.' Jungkook cúi xuống ôm chặt lấy hai bé. Mắt đã đỏ ửng cả lên, khóe mắt còn đọng nước. Lúc nghe Hoseok hyung bảo hai đứa nhỏ không có ở chỗ hyung ấy cậu đã suy sụp rất nhiều, nỗi sợ mất đi hai bé cưng làm cậu không biết phải làm gì trong lúc đó. Nỗi sợ mất con của kiếp trước đã ám ảnh Jeon Jungkook đến tận bây giờ.

'Hic, con xin lỗi. Appa đừng khóc mà.' Minho lấy bàn tay mũm mĩm lau nước mắt cho appa mình. Bé thật sự không muốn làm appa khóc đâu.

'Hic, con hứa sẽ ngoan hơn mà. Appa đừng khóc nữa.' Taeguk lấy tay dụi lên mắt để ngưng khóc. Bé phải thật mạnh mẽ để bảo vệ appa Jungkook.

'Được rồi. Chúng ta mau quay về nhà thôi nào. Cảm ơn hai đứa đã trông hộ hai thằng bé. Hyung đi trước đây. Đi nào Jungkook.' Hoseok nhìn thấy hai nhỏ một lớn ôm nhau khóc thì không đành lòng đành phải đứng ra khuyên ngăn. Anh đỡ Jungkook dậy sau đó anh bồng Minho còn Jungkook lại ẩm Taeguk. Vội nói lời từ biệt cả 4 nhanh chóng rời đi.

'Taehyung, mày thấy người thiếu niên kia hơi quen mắt không?' Sau khi bốn người kia vội rời đi thì y cảm giác rằng appa của hai nhóc con vừa rồi có gì đó rất thân quen.

'Đừng tơ tưởng nữa. Thấy ai đẹp cũng nhận làm người quen. Cậu ta là hôn thê của anh tao đấy. Chớ mà có động vào. Mà mày đừng quên cái cậu người yêu bé bỏng Do Hyun đang chờ mày ở công ty kia kìa.' Kim Taehyung dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn thằng bạn thân của mình. Dù sao cậu ta sao này có khi lại là anh dâu nhỏ của cậu nên tránh để Jimin tiếp xúc gần.

'Mày đừng nhắc đến cái tên Do Hyun đấy nữa. Cậu ta chỉ là vô tình qua đêm với tao một lần mà không những vậy tao còn chưa đụng chạm gì đến cậu ta hết chỉ mới hôn môi thôi vậy mà lại bám tao dai như thế, chỉ muốn tiễn quách đi cho xong. Nếu không phải vì nể mặt ông bà Lee thì có khi tao đã tiễn cậu ta xuống dưới từ lâu rồi. Với cả tao chỉ thích gái không thích trai. Ok?' Jimin cảm thấy thật nhức đầu khi ai đó nhắc đến Lee Do Hyun, một tiểu công tử bột vậy mà lại dám làm càng. Nếu không phải vì gia đình họ Lee kia ngày xưa từng cứu y một mạng thì cái tên Lee Do Hyun đã không còn trên đời này từ lâu.

'Được được. Mày nhớ chuẩn bị thật kĩ đấy. 1 tuần nữa là đám cưới của Mark hyung với Yoonji noona rồi đấy.' Kim Taehyung cũng cảm thấy thật thương thằng bạn của mình. Tự nhiên ở đâu xuất hiện một công tử bột bám dính lấy y. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.

'Tao biết rồi. Đám cưới này có vẻ sẽ rất thú vị đây.' Jimin nhếch mép cười một cái. Linh cảm đã mách bảo y rằng ngày hôm đó sẽ kinh thiên động địa lắm đây.

Kim Taehyung không nói gì cũng chỉ khẽ gật đầu tán thành. Cả hai nhanh chóng chở về bang để giải quyết hết mọi việc. Mỗi người chìm trong 1 thế giới riêng của bản thân nhưng lại suy nghĩ đến Jeon Jungkook.
............
Vì bận học nên mình sẽ không đăng chap thường xuyên được như lịch nữa. Cho nên lịch đăng truyện sẽ không cố định, mình xin lỗi mọi người. Mong mọi người bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro