Chương 1: Shinichi Kudo vs. Ran Mori ​

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Cuộc sống không tình yêu như đàn không dây ~
Khuyết danh

–*–​

Tương truyền rằng từ ngày xưa, có một cặp vợ chồng son chơi thân với một cặp vợ chồng son khác.

Cặp vợ chồng thứ nhất thường được người ta gọi là ông bà Kudo – Yusaku Kudo và Yukiko Kudo.

Cặp vợ chồng thứ hai thường được người ta gọi là ông bà Mori – Kogoro Mori và Eri Mori.

Hai người cưới nhau, đương nhiên việc gì cần làm đều phải làm, cho nên ít lâu sau, cả hai nhà đều hạ sinh một cục cưng.

Bạn nhỏ nhà Kudo là con trai, bạn nhỏ nhà Mori lại là con gái.

Sau cuộc tranh cãi lay trời chuyển đất, quý tử nhà Kudo cuối cùng cũng có được cái tên, Shinichi – Shinichi Kudo. 'Shin' nghĩa là sự thật, còn 'ichi' là một. Tức 'sự thật chỉ có một'.

Và theo hai đấng sinh thành của bạn Shinichi nhà ta, có hai ý nghĩa khác nhau.

Yukiko cho rằng: Chỉ có một sự thật duy nhất, Shin baby nhà ta là đẹp trai nhất. >o<

Yusaku lại cho rằng: Chỉ có một sự thật duy nhất trong mọi chuyện, và Shinichi sẽ là người tìm ra.

Xét về mặt đúng của câu nói, Yusaku và Yukiko đều thắng.

Nhưng xét về tư duy, Yusaku là tư duy bình thường, Yukiko lại là bất thường >o<

Còn bên phía nhà Mori, hai vợ chồng đặt tên cho bé gái là Ran – Ran Mori.

Nhờ mối quan hệ dây tơ rễ má của thế hệ đi trước, nên thế hệ đi sau cũng thế.

***

Shinichi hôm nay đã biết bò, cậu tham quan hết cả căn biệt thự, nhìn thấy đồ vật nào lạ lạ, cậu đều cầm lên quan sát tỉ mỉ, như một ông cụ nhỏ xíu.

Yusaku rất hài lòng nói với Yukiko bên cạnh: "Shinichi rất có khả năng là một thiên tài trong tương lai."

Yukiko cũng chăm chú quan sát con mình, mỉm cười đáp: "Anh nói đúng."

Thế nhưng, chỉ vài giây sau, bạn Shin nhà ta vung tay, vứt vật vừa cầm đi mất >o<

Yusaku và Yukiko: "..."

'Kính...koong'

Yukiko đột nhiên hai mắt sáng rực, "A, chắc là nhà Mori tới chơi, em ra mở cửa đây." Nói xong, liền chạy đi mất.

Một lúc sau, có một cặp vợ chồng bước vào. Người đàn ông cao lớn, diện áo sơ mi thoải mái, tay áo xắn lên đến tận khuỷu, toát lên vẻ thành đạt của một người có gia đình. Người phụ nữ đi bên cạnh cười ngọt ngào, mái tóc cột gọn, nhuộm màu hạt dẻ, bước đi bên cạnh.

Yusaku bước tới bắt tay với người đàn ông, cười hỏi: "Khỏe chứ?"

"Ừ, cậu cũng thế chứ?"

"Đương nhiên."

Hai người nói vài câu phiếm rồi ngồi xuống ghế uống trà, Yusaku nhìn quanh, hỏi Eri: "Bé Ran đâu rồi?"

Eri chỉ chỉ tay ra ngoài cửa: "Vợ anh cướp rồi."

Lời vừa dứt, Yukiko cười tít mắt từ cửa đi vào, trên tay là một bé gái xinh xắn, gò má phúng phính hồng, mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh.

"Ran thật là đáng yêu, sao mình lại không sinh được con gái cơ chứ?"

"Có thằng tiểu quỷ rồi em còn chưa chịu sao?" Yusaku méo mặt, hỏi.

Yukiko nghe lời của chồng chỉ bĩu môi, bèn chuyển hướng, bế Ran đến gần Shinichi đang nằm lăn qua lăn lại dưới sàn với món đồ chơi mới.

Nghe tiếng bước chân tới gần, Shinichi ngẩng mặt lên, sau đó dừng động tác, nhìn chăm chú sinh vật lạ trên tay mẹ mình.

Cho đến khi cô bé được đặt ngang tầm mắt, cậu không nhịn được đưa tay chạm vào mặt của Ran.

Ran ở đây cũng quyết không chịu thiệt, bèn đưa tay sờ sờ lại cái mặt đẹp trai của người đối diện.

Cả bốn người lớn đều bật cười.

Yukiko hôn nhẹ vào mặt Ran rồi để cô xuống với Shinichi, "Con ở đây chơi với bé Shin nhé, cô vào bếp làm đồ với mẹ con đây."

Hai người đàn ông cũng rủ nhau đi chơi cờ.

Chỉ còn lại hai đứa trẻ mắt to tròn nhìn nhau.

Có lẽ là lần đầu tiên gặp chính diện như thế này, nhỉ?

Năm đó, bọn họ tròn hai tuổi.

***

"Mami, hôm nay con phải vào đó sao?" Một bé gái nhỏ hỏi.

"Ừ." Eri mỉm cười với con gái cưng.

"Con muốn ở nhà với mami cơ." Giọng Ran sụt sùi.

"Con ngoan, chiều mami đón về nha." Eri ngồi xổm xuống để ngang tầm nhìn với Ran: "Ở đây còn có Shinichi mà."

"Hix, nhưng mà..."

"Eri!" Từ xa, Yukiko gọi vọng đến, bên cạnh còn có một Shinichi cực-kì-điềm-tĩnh.

Yukiko hôm nay diện quần jeans, áo phông màu nhạt, đeo kính đen dưới ánh mặt trời chói lóa. Shinichi chỉ mặc đồng phục trường mẫu giáo đơn giản, nhưng có thể nhìn ra là mĩ nam trong tương lai nha >o<

"Con yêu, vào nhé." Eri đứng dậy, dịu dàng nói với Ran, giơ tay ra với cô.

"Vâng." Ran cuối cùng cũng ngoan ngoãn, nắm lấy tay mẹ.

Nhìn hai mẹ Ran đi tới, Yukiko lại cúi xuống thầm thì với Shinichi: "Con vào nhớ chơi với Ran nhé, hình như con bé hơi sợ."

Shinichi với vẻ mặt không-cảm-xúc nhìn mẹ mình một cái, sau đó phun ra mấy chữ: "Con gái thật phiền phức."

"..."

"A! Sao lại đánh con?" Shinichi giơ tay ôm đầu nhìn mami "thân yêu" của mình.

Có những lúc, cậu thật sự hoài nghi, không biết cậu có phải con ruột của nhà Kudo này không nữa, à, đúng hơn là có phải con ruột của người phụ nữ Yukiko Kudo này không >o<

"Con cứ như ông cụ non ấy." Yukiko liếc nhìn Shinichi. Tính cách của cậu thật giống Yusaku – ông chồng suốt ngày cứ vùi đầu vào truyện trinh thám.

"Không phải thế." Shinichi khoanh tay, bộ dáng nghiêm túc làm Yukiko sắp phát khóc, lại phun ra mấy chữ có sức uy hiếp lớn hơn nữa: "Đó gọi là trưởng thành trước tuổi."

Yukiko: "..."

Còn bảo không phải =="

Trong khi hai mẹ con nhà Kudo đang nhăn nhó chiến đấu với nhau bằng ánh mắt thì hai mẹ con nhà Mori đã tới gần.

"Yukiko, về thôi!" Eri nhẹ nhàng cắt ngang cuộc chiến đấu 'ngầm' của hai con người họ Kudo này.

"Mẹ về đấy." Yukiko nói với Shinichi.

Shinichi liếc mắt, thờ ơ đáp: "Con không tiễn."

Yukiko một lần nữa im lặng. >o<

Sau khi hai người lớn đã đi hết, Shinichi mới quay sang Ran: "Vào thôi."

"Tớ hơi sợ." Ran đáp nhỏ.

Shinichi nhíu mày: "Sợ gì cơ chứ?"

Sau một phút, cậu đưa ra một quyết định dũng cảm.

Shinichi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo vào lớp. "Đi thôi."

Âm lượng của hai từ kia, thật sự rất nhỏ >o<

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất. Cậu con trai nhẹ nhàng kéo cô bé vào lớp, khuôn mặt cả hai đều thoáng vài vệt hồng...

Gió rít lên trong từng kẽ lá, không ai biết được nó tiếp tục đi đến một nơi thật xa hay là biến mất trong phút chốc...

Và đằng sau cánh cửa trường, có hai người phụ nữ đang che miệng cười thầm...

E hèm. Biết rồi nha... ~ Khụ khụ ~

Năm đó, bọn họ tròn bốn tuổi.

***

"Ran ah~~~"

"Gì vậy Sonoko?" Ran sờ sờ cánh tay, "Nghe cậu kêu da gà tớ nổi lên hết rồi này."

"Không có gì to tát." Sonoko cười gian, "Chỉ là Shinichi của cậu đang chơi bóng bên dưới kìa."

"Cái gì mà của tớ?" Ran vung tay, "Tránh ra cho tớ đọc sách."

Sonoko cười gian lần hai: "Thật mà, nhiều bạn gái đứng quanh xem lắm à nha."

Ran liếc mắt, thuận theo hướng Sonoko đang nhìn. Đó là một sân trống lớn phía sau trường. Ở đây thường dùng để chơi bóng đá, hoặc là bóng rổ.

Bây giờ đang có rất nhiều người đang đứng xem, nói đúng hơn là nhiều bạn gái.

Nhưng Ran cũng rất nhanh chóng nhìn ra bóng hình quen thuộc đang lẩn trong đám người ấy.

Mái tóc đen bù xù trong gió, đôi mắt xanh dương đang chăm chú vào trái banh trước mắt, mồ hôi ướt đẫm cả người.

Shinichi.

Hôm nay cậu ấy chơi bóng.

Tuy chỉ mới học lớp Sáu, nhưng cậu đã được coi là hot boy trong trường. Về cả vẻ điển trai lẫn thành tích học tập đều phải khiến người ta ngưỡng mộ.

Mỗi cú ghi bàn đều đổi lấy tiếng hò hét của đám con gái.

Năm đó, bọn họ tròn mười một tuổi.

***

"Mori?"

Ran đang định về lớp thì chợt nghe có tiếng gọi phía sau.

Cô quay đầu nhìn.

Một cậu con trai đang đứng ở đó. Làn da tuy trắng nhưng không hề ẻo lả. Đồng phục tươm tất, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.

Cô tuy biết nhưng cũng không ấn tượng lắm, hình như là bạn học lớp kế bên.

Đang gọi mình sao nhỉ?

"Bạn gọi mình à?" Ran hỏi.

"Đúng vậy." Cậu con trai lại mỉm cười. "Mình học cạnh lớp bạn, có lẽ bạn không ấn tượng lắm đâu."

Ờ, đúng vậy nha. "Có chuyện gì không?"

"Cái này..." Cậu con trai không biết từ đâu lấy ra một hộp quà gói tinh xảo. "Tặng cậu. Valentine vui vẻ nhé."

...

Lớp 10A.

Khoảng ba, bốn người đang tụ lại ở một chỗ kính trong suốt. Nơi có thể nhìn thấy Ran và cậu bạn lớp kế bên.

"Nhìn kìa nhìn kìa, hot boy lớp 10B đang tặng quà cho Mori lớp mình kìa!"

Lời vừa nói ra, thành công kéo thêm một đám người nữa chụm đầu vào...

Phản ứng thu nhận được như sau:

Đám con trai.

"Không thể nào! Tớ còn chưa kịp nói gì với Mori mà..."

"Khỉ thật. Hot boy với hot girl sao?"

"Mori ah~ Tớ cũng thích cậu lâu rồi."

"..."

Đám con gái.

"Không được, chẳng phải Mori đã có Kudo rồi sao?"

"Đúng vậy đúng vậy. Mori, không được nhận quà. Cậu ấy là của chúng tớ."

"..."

Thoáng chốc, cả lớp 10A đã biến thành một cái chợ đúng nghĩa.

Vâng, tôi muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện nhỏ.

Shinichi hôm ấy đang tập bóng, không biết vì sao mà ném thẳng trái bóng vào cửa sổ phòng Giám thị của trường. >o<

Đừng hỏi lý do, tôi tin rằng ai cũng biết >o< ~

Năm đó, bọn họ tròn mười lăm tuổi.

***

Ran xông thẳng vào căn biệt thự. Phòng khách vẫn yên tĩnh, phòng bếp cũng vậy. Chứng tỏ cái con người thông minh, đẹp trai, học giỏi nhưng lười biếng, ham ăn, mê ngủ sống ở đây vẫn chưa dậy. (Chú ý cách miêu tả Shinichi của bạn Ran xinh đẹp nhà ta...)

Men theo cầu thang, cô lên đến lầu hai, nơi có phòng của Shinichi.

'Cốc...cốc...cốc'

'Cốc...cốc...cốcccccc'

'Cốcccccc....cốcccccc.'

À, tiếng gõ cửa của cô đấy mà >o<

Một lúc sau, cũng chưa hề có động tĩnh gì. Ran bặm môi, xoay nắm cửa bước vào.

Trên giường là một chàng thanh niên đang ngủ, mắt nhắm nghiền, đôi lông mi cong vút, sống mũi cao thẳng...

Aizzz~ Là một mĩ nam nha >o< Mĩ nam Shinichi á ~

Đương nhiên, chàng mĩ nam ấy vẫn không biết phòng mình đã xuất hiện thêm một người.

Sở dĩ, Ran đứng ở ngoài kêu lâu như vậy mà không vào luôn mặc dù có chìa khóa, là có nguyên nhân.

Này, các bạn đừng nghĩ là Ran muốn luyện thanh nhé.

Chuyện rất dài, mà cũng rất ngắn >o<

Vào một ngày đẹp trời như bao ngày khác, cô đứng dưới nhà Shinichi, kêu mãi mà cũng không thấy anh đâu, cô mới ngập ngừng lấy chìa khóa dự phòng trong cặp ra. Cái này là do cô chôm được >o<

Và chuyện gì tới thì nó cũng tới.

Sau khi mở cửa, Ran ngó nghiêng vào nhà Shinichi, thấy trên giường trống không. Cô mới nhẹ nhàng bước vào, nhìn qua nhìn lại, chưa kịp 'Shinichi ah~' lần nữa thì cửa phòng tắm bỗng bật mở...

Một thân hình nam tính bước vào...

Shinichi vừa tắm xong, nửa thân trên để trần, phía dưới quấn một cái khăn tắm, tay đang vò vò cái đầu ướt...

Anh vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp Ran đang đứng hình... ~

Shinichi hơi ngây ra, rồi chợt nở nụ cười đen tối: "Sao cậu lại ở đây?"

"À...T-" Ran lắp bắp, khuôn mặt đỏ hồng, "Tại tớ kêu hoài mà không thấy ai ra nên mới đi vào..."

Anh khoái chí nhìn khuôn mặt ngại ngùng của cô, rồi bật cười, "Ngại à? Có phải lần đầu tiên cậu thấy tớ thế này đâu."

"Ừ...ờ..." Cô lại lắp bắp "Ngày xưa khác, bây giờ khác chứ."

"Ran." Shinichi gọi tên cô, sáp lại gần hơn, giọng nói mê hoặc lòng người: "Hay là, giúp tớ thay đồ đi..."

"Hả?"

Kết cục của Shinichi, ai cũng biết. Hahaha...

Hôm đó, Ran ôm mặt chạy đến trường trước, để lại một Shinichi thương tích đầy người...

Thoát khỏi hồi tưởng, cô bước lại gần giường, lay lay anh dậy: "Shinichi! Dậy mau lên! Trễ giờ rồi."

Shinichi mơ màng nhìn người con gái trước mắt, vung tay: "Năm phút nữa thôi mà..."

"Dậy mau! Không thì tớ đến trường trước đấy."

Cô toan đứng dậy bỏ đi thì có một lực mạnh giật ngược cô trở lại, nhào vào lòng người nào đó...

Shinichi hài lòng ôm lấy cái 'gối ôm' vừa lấy được, nhét chặt vào ngực mình.

Một phút im lặng trôi qua.

Mặt Ran đỏ hồng. Vì nghẹt thở khi bị người ta ôm, mà người ôm mình lại là con trai, mà người con trai đó lại là Shinichi.

Haiz, một lời khó nói hết >o<

Cô bắt đầu vùng vẫy, đấm đá túi bụi vào người anh: "Shinichiiiii! Buông raaaa!"

"Được rồi." Shinichi mở mắt, buông lỏng vòng tay.

Cô lập tức đứng dậy với tốc độ ánh sáng. "Nhanh đi nha, tớ chờ ở dưới."

Nói xong, cũng với tốc độ ánh sáng, bay thẳng xuống dưới nhà.

Anh mỉm cười nhìn theo bóng cô, rồi lò mò đứng dậy đi vào phòng tắm.

Trên đường đi.

"Hôm qua thức khuya lắm à?" Nhìn sắc mặt hơi nhợt nhạt của anh, cô hỏi.

"Ừ. Có vụ án quan trọng lắm." Shinichi ngáp một cái, trả lời.

Ran lườm anh, rồi lấy từ trong túi ra một cái sandwich: "Ăn đi. Suốt ngày cứ cắm đầu vào mấy cái vụ án đó thì có khỏe được không hả?"

Shinichi cười haha: "Cảm ơn cậu nhé. Ran là nhất."

Cô phì cười: "Nịnh tớ à?"

Hai cái bóng song song đổ dài trên đường đi, nhìn vào có cảm giác thật hòa hợp.

Bóng dáng đôi nam nữ trưởng thành đã thay thế cho hai đứa trẻ ngày xưa.

Nữ thanh tú, mái tóc đen dài xuôi theo gió, mỉm cười ngọt ngào nhìn chàng trai bên cạnh.

Nam cao ráo, điển trai, tay cầm sandwich, ánh mắt thâm tình nhìn cô gái.

Năm nay, bọn họ tròn mười bảy tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro