Chương 2: Trường học - Bạn bè ​

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


~ Tình yêu là loài hoa duy nhất mọc và nở bất cứ mùa nào ~

Kahlil Gibran​

Trường Teitan.

Buổi sáng vô cùng nhộn nhịp.

Lớp 12A.

Ran đặt cặp xuống chỗ ngồi, thở dài ra một hơi, xong lại gục mặt xuống bàn.

Shinichi ngồi ở chỗ phía dưới, giờ thì đang xem lại bài.

"Ran."

"Hả?" Cô đang vùi mặt xuống bàn nên giọng nói phát ra có hơi vang vang.

"Ngày hôm qua tớ mới đi shopping, mua được cái móc khóa đáng yêu lắm." Sonoko giơ cao cái móc hình trái tim, "Tặng cậu này."

Ran lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy món quà liền cười tươi, đưa tay nhận lấy.

"Woa, cảm ơn cậu nhé."

Shinichi tò mò nên cũng len lén nhìn lên, lại bắt gặp ánh mắt nham hiểm của Sonoko.

"Tớ cũng có quà tặng cho cậu này."

"Quà gì?" Anh nheo mắt.

Sonoko lại lấy ra một cái móc khóa giống như vậy, đưa cho anh: "Vợ chồng đồng đều, khỏi cãi nhau nhá."

Không hẹn mà cùng lúc, Shinichi và Ran đều phóng ánh mắt hình viên đạn về phía Sonoko.

'Renggg...rengggg...rengggg'

Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ học đã đến. Các bạn học sinh đều quay trở về chỗ ngồi, nghiêm chỉnh lấy bài vở ra chuẩn bị cho tiết đầu tiên.

Cô Jodie mỉm cười bước vào lớp, như thường lệ, giảng bài tiếp theo.

Môn này tương đối dễ, chỉ cần học bài, nên đa số mọi người trong lớp đều ngó quanh ngó quất ngoài cửa sổ, tưởng tượng viễn cảnh tươi đẹp của tương lai,...(*)

(*) Đừng hỏi tớ là môn gì, tớ chưa học lớp 12 và cũng không chắc là có môn nào như vậy đâu haha >o<

Giảng bài xong, còn đúng mười lăm phút là hết tiết. Cô Jodie nhìn đồng hồ một cái, rồi gõ gõ bàn giáo viên, ý có lời muốn nói.

Ngay lập tức, mấy chục bạn học sinh trong lớp 12A ngồi thẳng lưng, lỗ tai sẵn sàng tiếp nhận âm thanh.

Sở dĩ như thế, là vì mỗi năm, cứ đến dịp này là trường Teitan lại tình yêu dạt dào, tổ chức đi chơi cho toàn bộ học sinh trong trường, đương nhiên là tiền ai nấy trả ~

Quả nhiên.

"Tuần sau, khi kì thi học kì kết thúc, trường sẽ tổ chức cho chúng ta đến chơi ở biển, bốn ngày ba đêm. Mọi chi tiết và thành tiền đều được in trong giấy..." Nói tới đây, cô Jodie đưa cho một bạn xấp giấy trong tay, ý bảo phát ra, "Thông tin và tiền, các em cứ nộp cho lớp trưởng, tiết tới cô sẽ tổng kết lại."

Cả lớp im re.

Rồi bỗng "yeah" một tiếng >o< Không khí trở nên ồn ào hẳn.

"Trật tự." Cô Jodie lại gõ gõ vài cái xuống bàn.

Ran cầm tờ giấy trong tay, đọc sơ qua, rồi nhét vào cặp.

"Sao? Đi không?" Sonoko quay xuống hỏi.

"Đương nhiên là có."

Cô đây, chưa bao giờ bỏ qua cuộc chơi nào ~

Còn Shinichi, không cần phải bận tâm, cô thế nào cũng phải lôi kéo anh đi cho bằng được.

***

Lớp 12B.

"Katoooo~"

"..."

"Kaitooooo!!!"

"..."

"..."

"Á!"

Anh chàng tên Kaito nào đó giật bắn người khỏi giấc ngủ sau khi hưởng được cú nhéo tai đau đớn của cô bạn.

Chết tiệt, anh đang mơ mình đang đi 'hành nghề', sắp lấy được viên ngọc bảo bối rồi...!!!

"Hôm qua làm cái quái gì mà không ngủ?" Aoko nhíu mày.

"À...ờ..."

Đang lúng túng gãi đầu, thì ánh mắt Kaito chợt bắt gặp một tên nào đó đang ôm bụng cười ha hả...

Heiji Hattori. Ta biết ngươi chán sống rồi.

"Thế nào? Các cậu có tính đi không?" Kazuha nhịn cười hỏi một đám ba người đang trừng trừng sát khí nhìn nhau.

Cả ba đồng thanh: "Có chứ." Xong, lại quay qua lườm nhau tiếp.

Kazuha: "..."

***

Nhà ăn bữa trưa đông đúc vô cùng. Hôm nay có món sườn xào chua ngọt, hầu như mọi người đều yêu thích. Tuy thời tiết buổi trưa có hơi nóng bức nhưng ai nấy cũng đều hăng hái xếp hàng lấy đồ ăn.

Bảy cô cậu học sinh đang ngồi ở một góc khuất vừa ăn vừa trò chuyện. Một bên bốn người con gái, một bên ba người con trai.

Heiji đang ăn, bỗng nhiên nhảy dựng lên, bay đến chỗ khác uống nước liên hồi.

Cả đám thấy lạ liền chụm đầu nghiên cứu mâm thức ăn của anh, thì thấy cả đống ớt đỏ, được giấu vô cùng, vô cùng tỉ mỉ.

"Hahaha!" Một tên nào đó bỗng bật cười liên hồi.

Năm người còn lại, tổng cộng mười con mắt, năm đôi mắt liền liếc xéo cậu ta.

Vâng, còn ai khác ngoài ngài siêu đạo chích vô lại của chúng ta >o<

Chính hắn là người đi lấy thức ăn cho cả đám mà.

"Cậu ngày càng không đứng đắn." Shinichi ăn một miếng sườn xào chua ngọt, rồi đưa ra kết luận.

"Ngày càng hư hỏng." Ran đưa ra kết luân thứ hai.

"Ngày càng đáng ghét."

"Ngày càng táo tợn."

"Ngày càng-"

"Thôi đủ rồi." Kaito bật dậy, run run chỉ tay vào từng người: "Ta chẳng qua luyện tập tính ăn cay cho tên cột nhà cháy đó thôi mà."

"..."

"Đừng tưởng ta không biết mưu đồ của các cậu." Kaito khoanh tay. "Chẳng qua..."

"Shinichi kết luận như thế về tớ, rồi Ran cũng vậy, là vì vợ chồng đồng lòng thôi. Ta biết." Anh hừ mũi. "Ta khinh."

Shinichi và Ran: "..."

"Còn Kazuha, là bất bình giùm chồng cô ấy thôi. Ta cũng khinh nốt."

Kazuha: "..."

"Còn Sonoko, tên da đen kia chỉ làm giúp cậu bài toán hôm nọ thôi. Nếu đưa, tớ cũng có thể giải được." Anh vỗ vỗ ngực, "Ta cũng khinh."

Sonoko: "..."

"Còn Aoko..." Kaito đang định kể tội ai kia thì đột nhiên im bặt.

Không nên đắc tội với bà chằn nha >o< ~

...

..

.

"Kaitooooo!!!~ Ngươi dám nói ngươi không đáng khinh à? Nhắc tới vợ liền im ru. Sợ tối về ngủ ở phòng khách chứ gì?" Bạn da đen nào đó đã quay trở lại, một tay đập bàn, tức giận lên tiếng.

Chính xác, bốn bạn nào đó gật gù.

"Đúng là 'trọng sắc khinh bạn'"

Bốn người nào đó lại gật gù tiếp.

"Đủ rồi nha." Aoko giờ mới lên tiếng, "Gì mà vợ với chồng ở đây hả?"

"Thấy sao nói vậy, ta đây ngay thẳng." Heiji làm ra bộ dáng nghiêm túc.

"Kazuha, bạn nên giải quyết chồng bạn lại đi." Aoko phiền muộn đẩy đẩy Kazuha bên cạnh.

"Này này. Các cậu toàn là có đôi có cặp mà cãi nhau." Sonoko cầm cãi muỗng đưa qua đưa lại, "Làm cho tớ đây cô đơn sắp phát khóc đây nè." Nói xong, liền ôm mặt kín mít.

"..."

Một bạn học nào đó ngồi ở cái bàn bên cạnh, không nhịn được ôm đầu, đúng là một đám hết thuốc chữa!

"Kaito." Heiji một lần nữa lên tiếng. "Khi ra tới biển, tớ nhất định sẽ bỏ cá vào quần bơi của cậu."

"Cậu dám?" Kaito nhướng mày, "Nếu vậy, tớ sẽ ăn cắp toàn bộ quần của cậu, bất cứ loại quần gì cậu có, quăng ra biển."

"Thế à? Thế thì tớ sẽ bỏ đầy cá vào toàn bộ vali của cậu, để hôm đó báo có tin, nhà ảo thuật gia tương lai hóa khùng, nude toàn bộ chạy vòng vòng ngoài biển."

"Khốn khiếp, lúc đó cậu cũng chẳng hơn tớ đâu, đường đường là thám tử nổi tiếng mà không mặc quần á?"

Đang cãi nhau hăng say về vấn đề vô cùng "trong sáng", Kaito và Heiji chợt cảm thấy có gì đó là lạ, bèn quay đầu ngó xung quanh, thì đã thấy toàn bộ nhà ăn đang nhìn về phía này rồi.

Không màng đến hình tượng, một giây sau, Kaito và Heiji lập tức đạp cửa trốn khỏi nhà ăn.

Chỉ là, chuyện đó chừng một ngày sau, cả trường đều biết >o<

Hai con người ấy khi đi ra đường đều phải cúi gầm mặt, đến nỗi mũi chạm tới giày luôn ~

Năm người còn lại chỉ phun ra hai chữ: "Đáng đời!"

Bây giờ thì Kaito và Heiji về cùng một phe, ra mặt chống lại năm người nào đó ~

***

Rất nhanh, kì thi học kì đã tới gần, ai nấy cũng đều tối mày tối mặt học bài điên cuồng, chẳng còn thời gian tán gẫu.

Cho nên bây giờ, bạn chỉ cần đi vài vòng trường Teitan, đều sẽ bắt gặp bất kì một bạn học sinh nào cũng cầm mấy quyển sách, tài liệu trên tay, nghiêm túc học hành. Xét về mặt nghiêm túc cộng cố gắng, đến cả thầy cô còn phải công nhận, nếu quay về thời chiến tranh, học sinh trường Teitan chắc đều thắng trận hết.

Kì thi này cũng như bao kì thi khác, các bạn học sinh vượt qua dễ dàng, ai chăm chỉ học bài đều nhận được kết quả tốt.

~ Shinichi cầm phiếu điểm liếc sơ, khỏi phải nói, điểm luôn cao >o<

~ Ran hài lòng nhìn phiếu điểm, vẫn tốt, tốt, tốt.

~ Sonoko tiếc nuối nhìn phiếu điểm, môn Toán có thấp hơn một chút.

~ Kaito cầm phiếu điểm gào thét: "Tạ ơn ông Trờiiii!! Hú hú!!"

~ Aoko bên cạnh nhìn phiếu điểm gật gù, vẫn ổn định.

~ Heiji phất phất phiếu điểm trước mặt Kaito: "Điểm ta lại cao hơn ngươi."

~ Kazuha mỉm cười khi so sánh với phiếu điểm của học kì trước.

Bảy bạn trẻ vô cùng sung sướng. Tổ chức đi ăn mừng một trận ở căn tin.

Không riêng gì bảy người, cả trường cũng chung tâm trạng, vì ngày mai... ngày mai... được đi chơiiiii!!!

***

Năm giờ rưỡi sáng.

Bầu trời vẫn còn sắc tối, không khí hơi lành lạnh.

Trước trường Teitan, một dãy xe du lịch xếp dài theo hàng dọc.

Các bạn học sinh lần lượt đi vào cổng trường, đa số chọn cho mình bộ đồ thể thao đơn giản trong ngày đầu tiên.

Sonoko đứng nhìn qua nhìn lại một hồi, vẫn không kìm được lên tiếng: "Shinichi với Ran đâu rồi nhỉ? Hai cậu ấy có bao giờ đến muộn đâu."

"Sao cậu lại lo cho cặp vợ chồng son ấy? Hai người họ thì có thể có chuyện gì chứ?" Heiji ngáp dài một cái rồi trả lời. Đùa sao? Đai đen Karate và thám tử lừng danh cơ mà.

Aoko cầm chai nước suối uống một hơi, rồi nhét lại vào balô. "Ừ. Heiji nói đúng đấy, cậu đừng lo quá."

Chừng năm phút sau, từ cổng trường lại xuất hiện thêm hai người. Nữ đeo ba lô đen, tóc búi lên cao, mặc một bộ đồ thể dục màu trắng, áo có mũ. Nam thì đeo ba lô một bên vai, cũng diện một bộ đồ thể dục trắng.

Còn ai vào đây nữa, chính là cặp thanh mai trúc mã của chúng ta đấy ~

"Chào các cậu." Ran giơ tay, giọng có chút mệt mỏi.

"Chào." Shinichi ở cạnh bên cũng lên tiếng.

Kaito nhìn nhìn hai con người trước mặt, mặt ai cũng phờ phạc, rõ ràng là buồn ngủ.

"Sao hai người có vẻ mệt mỏi vậy? Hay là tối qua..."

Lời chưa dứt đã bị cú một cái lên đầu. >o<

"Gì nữa vậy Aoko?" Anh ngậm ngùi nhìn cô bạn lại lần nữa ra tay với mình.

"Ăn nói bậy bạ." Ai đó ăn nói vô tình, phủi tay làm lơ ~

"Shinichi, đồ cậu đem cho tớ đâu?" Heiji đành phải chen vào hòa giải.

"Đồ gì vậy?" Kazuha tò mò hỏi.

"Bà chằn, đồ của con trai người ta bà biết làm gì." Heiji liếc xéo cô, phũ phàng nói.

"..."

Shinichi đặt ba lô xuống, "Để tớ lấy cho."

Đồ anh đem cho Heiji là một bộ trò chơi điện tử cao cấp thế hệ mới, do tiến sĩ kiêm người chuyên phá hoại Agasa – hàng xóm thân quen của anh chế tạo ra.

Tên Heiji mấy bữa ghé nhà bác tiến sĩ chơi đã mê tít. Nhưng vì lúc đó chưa hoàn thiện nên chưa cho Heiji mượn được. Nên hôm nay phải nhờ Shinichi đưa giúp.

Shinichi mở balô ra, bắt đầu lục đồ.

Một lúc sau...

"Cái quái gì thế này?" Giọng của Heiji bỗng nhiên cao chót vót.

Mọi người thấy lạ, bèn chụm lại, "Chuyện gì?"

Shinichi mù mờ móc đồ trong ba lô của mình ra, nào là khăn giấy thơm, lược chải tóc màu hồng, gương soi, lại có cả nước hoa nữa >o<

"..."

"Shinichi à, đừng nói cậu là..." Kaito nuốt nước bọt, lấp lửng câu nói giữa chừng, "Ặc, xém chút nữa là đã quá thân cận với tên này rồi..."

"..."

Sonoko chợt nhận ra điều gì đó, nói chen vào: "Đây là ba lô của Ran mà."

"Hả?"

Shinichi ngẩng đầu nhìn Sonoko.

"Ran đâu rồi?" Bây giờ mọi người mới nhận ra nãy giờ thiếu mất nhân vật chính.

Quay sang gốc cây, mới thấy cô đang ngồi trên ghế đá, tay chống cằm, ngủ gục.

Mọi người: "..."

"Ran!!!~"

Nghe tiếng kêu, Ran bỗng giật mình, nhìn lên thì thấy cả đám đang tụ lại ở một chỗ, đang bảo mình tới gần.

Cô đi đến chỗ mọi người, "Chuyện gì vậy?"

"Đây có phải ba lô bạn không?"

Ran bước tới nhìn nhìn ba lô kế chỗ Shinichi, gật đầu, "Ừ đúng rồi. Của tớ đây mà."

"Ủa vậy còn cái này?" Cô sờ sờ ba lô trên vai mình.

"Trời ơi!" Kazuha ôm trán, "Hai cậu lấy nhầm ba lô của nhau rồi."

Shinichi và Ran: "..."

"Shinichi, đầu óc cậu để đâu vậy hả? Tớ nói là cậu đi ra trước chờ tớ cơ mà, sao lại lấy nhầm ba lô rồi."

"Ờ thì... Tại hai cái nó giống nhau quá, tớ lại đang buồn ngủ..."

"..."

Heiji thở dài, nhận lấy bộ đồ chơi từ tay Shinichi rồi nhét vào ba lô của mình.

"Thôi sắp đến giờ rồi, tập trung lại trước sảnh đi." Sonoko nói.

Cả đám đồng ý, đang định đi thì lại có hai tiếng chuông điện thoại vang lên.

Shinichi và Ran đồng thời móc ra hai cái điện thoại giống nhau, có nhạc chuông giống nhau, cùng cầm lên và nói: "Mẹ!"

Kaito một lần nữa suy tư: "Sao hai người này cái gì cũng giống nhau vậy nhỉ?"

...

Cuộc điện thoại của Shinichi.

"Mẹ!"

"Ủa? Shinichi hả con? Ran đâu rồi?"

Eri ở đầu dây bên này đang rối rắm, gì mà Shinichi bắt máy, rồi lại gọi mình là mẹ?

"Hả?"

Cuộc điện thoại của Ran.

"Mẹ!"

"Ran? Shinichi đâu rồi con?"

Yukiko bên đây cũng y hệt Eri.

"Dạ? Dì... Yukiko?"

Sau khi kết thúc hai câu hội thoại đã nêu trên, Shinichi và Ran đồng thời nhìn lại cái điện thoại, rồi lại nhìn nhau.

Ngay lập tức, hai người ném trả điện thoại lại cho nhau.

"À mẹ, Shinichi lấy nhầm điện thoại của con. Con Ran đây."

"Mẹ. Con Shinichi này. Ran lấy nhầm điện thoại của con. Không có gì đâu mẹ."

Mọi người: "..."

...

"Ran, tớ nói cậu lấy giùm cái điện thoại ở trên phòng, làm thế nào mà cậu lại lấy nhầm của tớ?" Shinichi cất điện thoại vào, tra hỏi cô bạn.

"À...ờ... Tại hai cái điện thoại nó giống nhau quá, với lại tớ đang buồn ngủ..."

Heiji xoa xoa cằm: "Cảnh này hơi quen quen nha, có điều đổi lời thoại cho nhau thôi."

Mọi người cùng ôm bụng cười bò.

...

Cả trường tập trung trước đại sảnh, nghe hiệu trưởng trường nói vài câu để làm lễ khai mạc.

Sau đó, hướng dẫn viên chỉ dẫn cho từng lớp đi lên xe nào, sắp xếp chỗ ngồi, làm vài việc linh tinh khác.

Khi chuẩn bị đi đã là gần sáu giờ. Từng chiếc xe một rời khỏi chỗ đậu.

Ánh mặt trời sắp lên cao, báo hiệu ngày mới bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro