Chương 3: Đi biển​

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


~ Yêu và được yêu là một bản nhạc nghe mãi không bao giờ chán~

Madame De Stael

–*–

Trên chiếc xe số 19.

Ran ngồi với Sonoko, Kazuha với Aoko, Shinichi với Heiji, còn Kaito ngồi với một bạn học nam khác.

Kaito về vấn đề này đã nhiều lần oán thán, nhưng mỗi lần đều nhận được những ánh mắt lườm chết người ~ Nên cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi im.

Buổi sáng có món bánh bao nhân thịt.

Anh hướng dẫn viên vui tính đẹp trai đi từng hàng ghế phát cho mỗi bạn, bạn gái nào nhận được cũng đều ríu rít cảm ơn, làm anh chàng đỏ mặt không thôi >o<

Sonoko đẩy đẩy Ran bên cạnh đang ngủ, "Dậy ăn sáng cái đi."

"Ừ." Ran như người không hồn mở mắt, đờ đẫn trả lời, sau đó đờ đẫn nhận lấy bánh bao, rồi đờ đẫn ăn ==

"Nói tớ nghe xem, hôm qua làm gì thức khuya thế?"

"Hả? À." Cô cắn một miếng bánh bao, "Tớ chơi game với Shinichi."

"..." Biết thế nào cũng dính tới tên thám tử ngốc kia mà.

Nào phải lỗi tại Ran, hôm qua rõ ràng Shinichi nói có bài cần cô hướng dẫn. Ngay từ đầu cô đã nghi ngờ rồi, làm gì có bài nào anh không biết làm, nhưng vẫn ngu ngơ chui vào cái bẫy >o< Thế là bị anh dụ dỗ lên mạng, tham gia vào cái trò chơi bắt yêu quái yêu tinh gì gì ấy, cô cũng chỉ miễn cưỡng chơi vài ván, ai dè càng chơi càng hăng say... Cho nên...

Haizzaaa ~ Nói không phải lỗi của Ran, chẳng ai tin đâu... keke~

Vùng biển mà học sinh trường Teitan đến nghỉ là một vùng biển nằm ở ngoại ô. Từ Tokyo đi tới cũng phải mất hơn ba, bốn tiếng đồng hồ. Cho nên khi các bạn học sinh đến nơi là đã mười một giờ mấy trưa.

"Oa, nắng quá đi mất." Kaito bước xuống xe, tay che nắng như Tôn Ngộ Không, ngửa đầu cảm thán.

"Đúng vậy, giờ chỉ có vào phòng ngủ là sướng nhất." Heiji gật gù.

"Các bạn xe số 19 chú ý tập trung lại khu vực này đi nào~!!!" Anh hướng dẫn viên cầm cái loa nói lớn.

Sau khi đã thấy đầy đủ, anh hướng dẫn viên mới nói tiếp: "Trường Teitan của chúng ta sẽ nghỉ lại ở resort này. Xe số 19 được phân ở lầu hai khu A. Các bạn chịu khó xếp hàng ở quầy tiếp tân nhận chìa khóa phòng. Vì số lượng hơi đông nên việc lấy sẽ khó khăn một chút, mong các bạn thông cảm. Cách chia là bốn người một phòng, nam theo nam, nữ theo nữ. Nhưng theo sanh sách tôi có ở đây thì xe 19 lẻ ra ba bạn nam, nên sẽ có một phòng ba người nam. Các bạn đã nghe rõ chưa ạ?"

"Rõ rồi."

"À, các bạn sẽ dùng bữa trưa tại nhà hàng khu B nhé."

***

Ran duỗi thẳng người ngồi trên ghế, ngáp dài, "Lâu quá đi mất, tớ ngồi xe mệt gần chết luôn đây nè~!"

"Được rồi, sắp vào tới phòng rồi mà." Aoko ngồi bên cạnh nói, "Shinichi đi lấy chìa khóa phòng giùm cậu rồi, còn than thở gì."

Thật ra thì người đi lấy chìa khóa cho phòng nữ là Ran, nhưng khi thấy cô than mệt, bộ dạng trông như sắp xỉu tới nơi, người nào đó đã tốt bụng đi lấy giùm >o<

"Hìhì." Ran chớp chớp mắt, "Ai bảo cậu ấy hôm qua không cho tớ ngủ sớm."

"Chứ không phải do cậu à?" Sonoko liếc xéo cô.

"Tại Shinichi trước mà, cậu ấy không dụ dỗ thì tớ có mê đến nỗi không còn buồn ngủ nữa không?"

Bạn học ngồi bên cạnh lập tức ho khan mấy tiếng. Đoạn hội thoại rất dễ gây hiểu lầm nha ~

Shinichi và Kaito lúc này đã lấy chìa khóa xong, tiến tới gần đám Aoko.

"Nè, phòng A201." Shinichi đưa chìa khóa cho Sonoko.

"Cảm ơn cậu nhé." Sonoko gật đầu.

"Còn các cậu?" Kazuha hỏi.

Heiji cầm chìa khóa phòng lắc lắc trên tay, "A204."

"Tớ xin được phòng nam ba người đấy." Kaito cười haha, "Sướng quá, phòng bốn mà ở ba thật hạnh phúc."

"Được rồi, về phòng thôi."

Người balô lớn, balô nhỏ kéo về phòng. Tiếng nói chuyện vang vọng khắp cả hành lang lầu hai.

Đến khoảng mười hai giờ, cả hành lang bắt đầu im ắng, các bạn học sinh đã đi ăn và ngủ cả. Thỉnh thoảng mới có tiếng bước chân, còn lại chỉ là im lặng.

Có một người đàn ông bước lên từ chỗ cầu thang. Gã đeo kính đen, râu ria xồm xoàm, đội mũ lưỡi trai màu da, mặc một chiếc áo bên ngoài kiểu dài tới chân, hai tay đút túi, chậm rãi đi về phía cuối hành lang lầu hai.

Dừng lại trước một căn phòng, gã ta móc chìa khóa ra, tra vào ổ khóa, xoay một cái 'tách', gã mở cửa ra, vội vàng lẩn vào bên trong.

Căn phòng cuối hành lang...

.

.

.

A212...

.

.

.

...

Vùng biển nằm ngoài ngoại ô này là một trong những địa điểm nghỉ mát số một của Nhật Bản. Biển trong veo, xanh thẫm cả một vùng. Những cây dừa ngả mình theo chiều gió phất phơ trên bãi cát, tạo thành một cảnh quan thơ mộng, như một bức tranh mà người người đều muốn chìm đắm trong đó.

Resort các bạn học sinh trường Teitan đang nghỉ chân là resort Yoku.

Yoku nổi tiếng ở nơi đây bởi vị trí đẹp, phong cách phục vụ chuyên nghiệp, nội, ngoại thất tuyệt vời. Resort chia thành ba khu, khu A là khu nằm chính giữa từ cửa vào, khu này dành cho khách du lịch ở, với mười hai tầng lầu, mỗi tầng có mười hai phòng. Tầng trệt là quầy tiếp tân, cách bài trí lấy tông màu trắng, đen làm chủ đạo, sử dụng đèn vàng, khiến người ta có cảm giác vừa sang trọng vừa ấm áp. Khu B là nơi dùng làm nhà hàng. Còn khu C là khu nhân viên ở.

Từ một giờ đến bốn giờ là thời gian sinh hoạt tự do. Đa số nằm trong phòng ngủ nghỉ, số còn lại đi dạo trên biển.

Và bảy bạn trẻ nhà ta nằm trong đa số.

Kaito nằm dưới sàn, hai chân gác lên giường, tay trái cầm một trái táo, tay phải cầm một cái điện thoại, thảnh thơi nằm nghỉ.

"Kaito, một là nằm hết người dưới sàn, hai là nằm hết người trên giường, cớ sao phải nửa trên nửa dưới như vậy?" Heiji phiền muộn lấy cuốn sách đang đọc đập vào đầu Kaito một cái.

"Ta nằm sao là chuyện của ta, ngươi quan tâm làm gì." Kaito lấy cái điện thoại đang chơi đập lại vào Heiji một cái.

"Ta ngứa mắt." Hai mắt Heiji nổi lên một ngọn lửa.

"Kệ tía ngươi."

"!@#$%^&"

"@*%#$!"

Shinichi: "..."

Người ta nói, thói quen đôi khi là một chuyện tốt.

Giống như bây giờ, Shinichi đã quen với việc hai thằng bạn thân của mình cứ gặp là đánh nhau, nên chẳng thấy sao cả.

Nhưng người ta lại nói, đôi khi quá quen thuộc sẽ làm cho bạn bực mình.

Giống như bây giờ, Shinichi đang cầm một cây chổi lông gà của người dọn phòng nào đó bỏ quên, hướng tới hai thằng bạn đang đánh nhau mà ném.

"AAAAA~~~~!!!"

***

"Này, cậu có nghe gì không?" Aoko đang nằm đọc sách, bỗng ngồi dậy hỏi.

"Nghe gì?" Sonoko đang coi tivi, nghe Aoko hỏi liền quay lại.

"Giống như có tiếng ai hét ấy." Aoko nheo mắt nhìn xung quanh.

"Làm gì có. Cậu nghe nhầm ấy." Sonoko lại chuyển sự chú ý về chiếc tivi, tiện tay bấm lớn âm lượng một tí.

Aoko cũng không để ý nhiều, quay lại đọc sách tiếp.

Ran từ nhà tắm đi ra, đang lau khô tóc bằng khăn: "Tớ xong rồi, các cậu ai tắm thì tắm đi."

"Tớ~!!!" Aoko nói, vứt quyển sách ra giường, chộp lấy bộ đồ để sẵn bên cạnh rồi bay vào nhà tắm.

Ran đi tới chỗ chiếc giường đang có Kazuha ngủ, nhẹ nhàng ngồi xuống, lấy lược ra chải lại tóc rối, thuận miệng hỏi Sonoko: "Mấy giờ rồi?"

"Ừm... ba giờ bốn mươi lăm rồi."

"Oh~!!! Sắp tới giờ đi rồi."

"Kazuha~!!! Dậy điiiii~!!!"

"..."

"Kazuha!!!"

Kazuha mở mắt, mơ màng nhìn Ran, sau đó "Ưm" một tiếng, xoay ra bên kia ngủ tiếp.

Ran: "..."

"Dậy, sắp tới giờ đi chơi rồi kìa." Cô lay lay Kazuha.

"Được rồi, tớ dậy rồi~!!!" Kazuha một lần nữa mở mắt, chậm rãi ngồi dậy, quay qua cốc đầu Ran một cái: "Từ từ tớ dậy, kêu gì mà như sắp tận thế đến nơi vậy?"

Ran ôm đầu, nước mắt lưng tròng: "Tại còn mười lăm phút nữa là tới giờ rồi mà."

"Cậu đi thay đồ đi, trễ giờ rồi đó." Sonoko chỉ tay vào phòng tắm – nơi Aoko vừa mới bước ra.

***

"Các cậu bị gì vậy?" Aoko kinh ngạc chỉ tay vào Kaito và Heiji.

À, hai anh chàng thám tử và đạo chích của chúng ta vẫn đẹp trai như thường, tuy nhiên trên mặt mỗi người đều có một vết bầm nhạt nhạt... ~

Heiji và Kaito cùng phóng ánh mắt tia lửa điện qua phía Shinichi.

Sonoko gật gù: "Vậy ra tiếng hét cậu nghe được là có thật đấy."

"..."

Shinichi cười haha, định nói gì đó nhưng đột nhiên thấy là lạ, bèn chuyển hướng vấn đề: "Kazuha đâu rồi?"

Hiện giờ, sáu người bọn họ đang đứng dưới sảnh, chỗ tập trung của xe số 19.

Ran thở dài: "Cậu ấy ngủ đến ba giờ mấy mới dậy, còn chưa chuẩn bị xong, lúc nãy còn xài nhầm sữa tắm thay cho dầu gội đầu nữa."

"..."

Kaito bèn hướng ánh mắt cảm thông về phía Heiji, "Mai mốt cậu nhớ giúp Kazuha phân biệt dầu gội đầu với sữa tắm nhé."

"Haha~!!!" Cả đám cười lăn lộn.

"Chuyện gì vui vậy?" Đương sự chính – Kazuha bây giờ mới tới.

"Cậu phân biệt xong sữa tắm với dầu gội đầu rồi à?" Heiji nãy giờ bận xử lí Kaito, bỗng lên tiếng trêu chọc cô bạn.

"Hahaha~!!!"

...

Bãi cát vàng nằm cách resort họ ở khoảng năm ki-lô-mét. Nơi đây đầy rẫy khách du lịch, gió thổi nhè nhẹ làm người ta cảm thấy rất thoải mái.

Ran sau khi quan sát bãi cát, bèn đưa ra một quyết định to lớn: ""Shinichi, tớ với cậu leo đua đi, ai lên tới đó trước thì thắng."

"Ok." Bạn thám tử lừng danh của chúng ta rất vui vẻ nhận lời.

Thoắt một cái, họ đã chỉ còn là hai chấm nhỏ trên đồi cát.

"Woa~" Sonoko thốt lên đầy hâm mộ.

"Hay tụi mình chơi trượt cát đi." Kazuha chỉ chỉ vào chỗ cho thuê tấm trượt.

"Được, nhưng phải leo lên đó nữa." Kaito thở dài.

"Lười biếng. Đi mau." Aoko chỉ nói vỏn vẹn bốn chữ rồi kéo Kaito đi.

Thế là năm bạn trẻ còn lại của chúng ta, mỗi người đem theo một cái tấm trượt, bắt đầu chinh phục đường lên đỉnh đồi cát.

Nghe cứ như đường lên đỉnh Olympia ấy nhỉ >o<

Càng đi, đường càng hơi dốc, nhưng cuối cùng cũng lên được.

Heiji thử nhìn quanh tìm Shinichi và Ran, thì thấy hai người họ đang ngồi trên bãi cát ăn kem >o<

"Ai thắng vậy?" Sonoko tò mò hỏi.

Lập tức, mặt Ran đen lại, còn Shinichi lại lấp lánh ánh mặt trời.

Ờ, khỏi cần trả lời hen ~

"Vậy sao hai người đều được ăn kem?"

"Tiền của tớ đấy." Ran kêu rên.

"..."

Lúc này, Kaito và Aoko đã yên vị trên hai tấm ván trượt, sau khi hỏi những người dân quanh đấy về cách trượt, hai người bắt đầu xuất phát.

Đẩy người một cái, Kaito và Aoko liền theo dốc bãi cát bay thẳng xuống.

"Aaaaa~~~!!!" Tiếng Kaito vang vọng cả một vùng trời.

Sonoko cùng Heiji và Kazuha cũng trượt xuống, vô cùng thích thú.

Shinichi kiếm được một người cho thuê tấm trượt trên đó, nhưng vô tình (cố ý đấy) chỉ còn một tấm ván trượt đôi, nên đành thuê luôn. Anh và Ran không hề có suy nghĩ phải leo xuống lần nữa, dù chỉ là một chút.

"Được rồi, thế này." Người cho thuê tấm trượt là một cậu bé, cậu hướng dẫn cho hai người cách ngồi vào.

"Cảm ơn em nhé. Em đáng yêu lắm." Ran mỉm cười nhìn cậu.

Sắc mặt cậu bé bỗng chuyển sang màu đỏ ~

Shinichi đen mặt, bèn phải lên tiếng để báo cho hai người kia biết sự tồn tại của mình, "Vậy chút xíu trả ở đâu?"

"Dưới kia có quầy đấy ạ, anh cứ đến đó là được." Cậu bé lãnh đạm trả lời.

Thấy chưa thấy chưa, nói chuyện với Ran của anh thì dịu dàng, còn khi nói chuyện với anh thế đấy >o<

Tác giả: Ai là Ran của anh thế ạ?

Kết cấu của tấm trượt đôi này có hai chỗ ngồi liên tiếp nhau, Shinichi ngồi ở vị trí thứ nhất, còn Ran là vị trí còn lại.

"Cậu nắm chặt cái dây nhé, kẻo lệch là đi toi hai đứa đấy." Shinichi nói.

"Biết rồi." Ran gật đầu, lại quay sang cậu bé, mỉm cười: "Chị đi nhé! Hẹn gặp lại em."

"Chào chị!" Cậu bé mỉm cười tươi rói vẫy tay lại với Ran.

Cậu bé từ đằng sau đẩy một cái lên lưng Shinichi để tấm trượt xuống dốc.

Sau khi về khách sạn, anh mới chợt nhận ra cậu ta không những đẩy mà còn cấu anh nữa, bằng chứng là những vết cào đây này...

Ran thích thú hét lên: "Vui quá~!!!"

Shinichi mỉm cười.

Bỗng nhiên cô bị lệch tay, tấm trượt theo đó cũng lệch sang vị trí khác.

"A~! Chết rồi."

Ô trời ơi, lệch một cái là tiêu, là tiêu đời đấy!~

Đang bối rối thì Shinichi ở trên bỗng chồm tới, hai tay bắt lấy sợi dây điều khiển, giật lại phía trước.

Ran thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà...

Tay cô đang đặt trên dây điều khiển, mà tay anh cũng đặt lên, mà cô chưa kịp rút ra, mà anh sau khi kéo cũng không có ý định buông ra...

Lưng cô dường như dán vào anh luôn rồi nha~

Ran âm thầm đau khổ, cứ như thế này, làm sao cô chịu nổi~

May mắn là cuối cùng cũng đến nơi, Shinichi đứng dậy, thuận tay kéo luôn Ran lên.

Đang phủi phủi quần áo dính cát thì cô chợt nhận thấy cả năm đứa bạn thân yêu đang ngó mình trân trân, "Chuyện gì vậy?"

Không ai đáp lời.

Ran nhìn kĩ lại lần nữa, thì nhận ra tụi nó không nhìn cô, mà đang nhìn tay của cô.

Quái lạ, nhìn tay cô làm gì?

Ran cúi đầu nhìn tay của mình, thì thấy mình đang nắm tay ai đó, cô ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay đó, thì thấy người ta cũng đang nhìn mình.

Người ta ở đây là Shinichi á ~

Ran lúng túng buông tay anh ra, cười hề hề: "Các cậu nhìn gì vậy hả?"

"Hừ, trượt đôi nhé." Kaito bước tới chỉ vào vật chứng.

"Tại hết tấm trượt đơn rồi." Shinichi nhún vai, tỏ vẻ nuối tiếc (nhưng có thật hay không thì...>o<)

"Các bạn tập trung lại đi ạ, đến giờ tới nhà hàng dùng cơm rồi." Anh hướng dẫn viên đẹp trai vui tính của xe số 19 cầm loa nói lớn.

Thế là sau đó, mỗi người lần lượt kéo lên xe, tới nhà hàng để ăn tối.

Ran ngó cảnh vật ngoài đường phố, tuy đây là ở ngoại ô nhưng vẫn có các khu vực rất sầm uất, như là cô đang nhìn đây, đèn buổi tối lấp lánh cả con đường, người xe đi lại tấp nập, còn có các cửa hàng bán thực phẩm nữa.

Đang nhìn say mê, Ran chợt nhận thấy một vị khách cùng khách sạn với mình, là gã đàn ông ở phòng cuối cùng, cô có nhìn thấy một lần khi đi xuống dưới sảnh.

Hừm, gã đàn ông này sao có vẻ bí hiểm ấy nhỉ, khiến Ran có cảm giác bất an~

...

Sau khi dùng bữa tối xong, trường Teitan sẽ mở một đêm gala nhỏ dành cho các bạn học sinh. Chủ yếu là ca, múa, hát, ai biết ảo thuật thì lên biểu diễn.

E hèm, các bạn đoán đúng rồi đó, ảo thuật thì sao có thể thiếu Kaito nhà ta được cơ chứ ~

Kaito xuất hiện với vẻ ngoài lịch lãm hơn thường ngày, cậu cầm micrô, lớn tiếng nói: "Chào các bạn, tôi là Kaito Kuroba, nhà ảo thuật gia đại tài, ưm, cũng có thể gọi là nghiệp dư. Hôm nay, tôi sẽ trình diễn ảo thuật để phục vụ tất cả mọi người nơi đây."

Cả hội trường vỗ tay rất lớn. Thật ra thì Kaito nói vậy thôi, chứ hội nào ở trường anh cũng đều đứng ra biểu diễn, nữ sinh hâm mộ anh hơi nhiều nha ~

Anh đi xuống hàng ghế khán giả, lướt mắt một vòng, anh dừng lại ở một cô gái có mái tóc đuôi gà rất dễ thương, anh bèn ngồi xuống, nâng tay cô lên, hôn vào những ngón tay mảnh khảnh.

"Woaaaa~" Hội trường bắt đầu ồn ào.

Kaito mỉm cười, móc từ trong túi ra một đóa hoa hồng màu đỏ, đưa lên trước mặt cô gái.

"Chúc em có một đêm tuyệt vời!"

Cô gái e thẹn cầm lấy cành bông hồng.

Kaito lại cười một lần nữa, đem tay phủ lên bông hoa hồng, sau khi buông ra, cành hoa hồng đã biến mất, thay vào đó là một con thỏ con trắng xinh, nằm yên vị trong lòng bàn tay cô gái.

"Oh~~~!!! Anh Kaito tuyệt quá đi mất!" Một nữ sinh gào thét.

Theo đó, cả hội trường một lần nữa chìm trong những tiếng vỗ tay lớn.

Sau đêm đó, Kaito có thêm một fan club mới, mang tên KFC (Kaito Fan Club), hại anh bị Heiji chê cười, nói là một con gà =="

"À, có bạn nào muốn vui bằng giọng hát của mình không ạ?" Anh MC, cũng chính là anh hướng dẫn viên của xe số 19 lên tiếng.

Cả hội trường im lặng phăng phắc ~

"Nếu không, tôi sẽ chỉ định đấy."

Cả xe số 19 ngồi ở mấy bàn góc cuối đều im lặng, họ đều đang có dự cảm xấu ~

"Xe số 19 đi nào, lớp 12A."

Quả nhiên >.<

"Số thứ tự trong lớp nhé, số 27."

Cả hội trường lại ồn ào lên hẳn.

"Ran à, số của cậu đó."

Ran... À xin lỗi, đã đơ toàn tập rồi~!!!

"Mời bạn có số thứ tự 27 thuộc lớp 12A – xe số 19 lên sân khấu."

Hả?

Cô thật sự không muốn, không muốn!!!

Nhưng nghe người ta cứ hối thúc thế kia...

Ran chậm rãi đứng dậy, ánh sáng của sân khấu lập tức chiếu vào cô.

"Woaaaa~!!!"

"Ai xa lạ đâu, hot girl khối 12 á, đai đen Karate nữa kìa!"

"Xinh quá nhỉ~"

"..."

Cô sắp bị mấy lời bình luận thiêu cháy rồi a~

Lúc đi ngang qua Shinichi, cô lại nghe giọng anh thì thầm: "Cố lên."

"Bạn lên đây nào, lên đây nào~!!!"

Anh MC vô cùng thân thiết kéo tay Ran, "Xin hãy cho biết tên của bạn."

"À, chào anh, chào các bạn, mình là Ran, Ran Mori."

"Woa!!!" Cả hội trường lại vỗ tay một lần nữa.

"Bạn có sẵn lòng hát một bài hát tặng cả trường được không ạ?"

"À...ờ..." Ran bối rối, cô làm gì biết hát?

Mà thật ra thì có biết chút chút...

"Được ạ." Chẳng lẽ bây giờ lại nói không >o<

"Tốt quá tốt quá." Anh MC cười tươi như hoa, "Bạn hãy giới thiệu và hướng dẫn cho người mở nhạc ở đằng kia giúp tôi nhé."

Ran bước lại gần mấy anh làm nhạc cụ, nói sơ một tí, mấy anh ấy lập tức gật đầu.

Cô cầm micro từ tay anh MC, bước ra giữa sân khấu.

"Mình xin trình bày bài hát Your Best Friend, gửi tới toàn bộ các bạn. Chúc các bạn có một buổi tối vui vẻ."

Lời vừa dứt, nhạc lập tức nổi lên...

Bài hát này có giai điệu nhẹ nhàng, lời bài hát lại vô cùng tình cảm hơn, Ran rất thích, nên cô quyết định chọn.

Cô từ từ cất giọng...

Kimi no koto zenbu wakatteagetai keredo

tsurakutemo gomakasu itsumo egao de

But I know namida wo koraeteirune zutto

sono mune ga koware sounakurai

Tsuyogat te itemo kimi no hitomi wo mireba

wakaruyo sugunine You're my boyfriend

So you can lean on me

Nhưng em vẫn biết anh vẫn luôn chịu đựng từng giọt nước mắt

Lồng ngực đó bao lần tựa hồ sắp vỡ tan

Dù anh có tỏ ra mạnh mẽ đến mấy

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt anh

Em có thể thấu hiểu mọi điều

Anh là bạn trai của em

Vì vậy anh có thể dựa vào em...

Ran nhắm mắt, thả hồn theo ca từ và nhạc. Đôi lông mi cong vút khép lại, chỉ còn lại một tâm hồn...

Sono omoi wa todoiteruyo

mune no oku ni hibiiteruyo

kotoba ni dasa nakutatte

I know your heart soba ni iruyo

Ima wa tooku hanareteitemo

mune no koe wa kikoeteruyo

kotoba ni dasa nakutemo wakaruyo

zutto You're my boyfriend

Và hi vọng vẫn còn trong em

Dù anh không thốt ra

Em hiểu trái tim anh luôn bên em

Dù chúng ta có cách xa nhau

Em vẫn nghe thấy tiếng anh

Anh không nói em vẫn sẽ hiểu

Anh mãi là bạn trai của em.

Your Best Friend – Mai Kuraki

Cả hội trường đều im lặng, ai nấy đều cảm động bởi lời bài hát, giai điệu, và cả giọng hát nhẹ nhàng ấy. Khi ca từ cuối cùng kết thúc, cả hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay và la hét.

Ran thở hắt ra, may mà không quên lời, cô căng thẳng đến sắp phát điên rồi.

"Bạn học, Ran. Em hát rất hay." Anh MC từ trong đi ra, hai mắt đã đỏ ửng.

Cô chỉ mỉm cười gật đầu.

"Anh có một câu hỏi muốn dành cho em, em hát bài này hay như vậy, thế thì Your Best Friend – cũng chính là Your Boyfriend của em..." Anh MC nháy mắt, "...là ai thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro