Chương 4: Án mạng bất ngờ ​ - Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hừm..." Thanh tra Megure lại chìm vào suy tư.

"Vậy còn tên Tenis gì gì đó thì sao?"

"Tiếp tân nói là hắn chưa tới thì phải, nạn nhân có nói trước với tiếp tân là khi hắn tới thì cứ trực tiếp dẫn lên phòng."

"Vậy cũng có thể hắn không phải thủ phạm."

"Chỉ mười phần trăm mà thôi." Shinichi nói, trong lòng không kiềm được sự mệt mỏi.

Mấy cái án mạng chết tiệt, sao trong kì nghỉ cũng không tha cho anh vậy nè!!!

...

Kazuha ngồi bên giường, cầm chiếc khăn tay đã nhúng nước ấm, cẩn thận lau đi vết máu dính trên tay và áo của Ran. Cô thở dài nhìn Ran, bệnh rồi mà còn gặp mấy vụ này, thiệt tình...

Ran nằm im ngủ, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, sắc mặt khá hơn một tí nhưng vẫn tái nhợt như thường, đôi môi theo đó cũng trắng bệch, mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt trái xoan, thấm ướt cả những sợi tóc lòa xòa bên má.

Lau xong, Kazuha đứng dậy, vào phòng tắm xả lại lần nữa. Sau khi đã yên vị ngồi trên giường, cô mới nhìn kĩ được căn phòng đang ở. Căn phòng cũng được thiết kế như phòng của tụi cô, chỉ có một vài đồ vật đổi vị trí, có lẽ là để không bị trùng.

Và...

Hành lí để lung tung cả lên >o<

Mấy cái tên con trai này...

Ngoài hành lí, ba lô ra, trên bàn đầy cả những vỏ táo, rồi hạt, nước đóng chai uống xong cũng vứt ở đó, khăn giấy xài xong để dài ra, trên ghế còn mắc vài chiếc áo thun...

Kazuha thở dài lần hai, sao mà phòng của con trai lại trái ngược với con gái thế chứ, đúng là kinh, khủng, khiếp >o<

"Cốc...cốc..."

Lại truyền vào giọng nói đầy nhí nhố của các bạn nào đấy.

"Kazuha ơi, bọn tớ này~!!!"

Cô bị tiếng gọi làm giật mình, sau mới đứng dậy, tiến ra mở cửa phòng.

Kaito bay thẳng vào phòng, than thở: "Sao thế này? Mới đi một chút đã có chuyện rồi."

"Ran sao rồi?" Aoko và Sonoko lập tức hỏi thăm, ánh mắt lo lắng hướng về người đang nằm trên giường.

"Không sao. Nhưng cô ấy vẫn chưa tỉnh, chắc phải gọi dậy rồi, cô ấy còn chưa ăn cháo với uống thuốc nữa." Kazuha đáp lời, tiện tay đóng cửa lại.

"Ừ chắc phải vậy rồi."

...

Đến tận trưa, Shinichi và Heiji mới quay về phòng, hai anh chàng vô cùng mệt mỏi, sắc mặt không khá tí nào. Shinichi vò vò đầu, cất tiếng: "Cô ấy sao rồi?"

Kazuha đương nhiên biết 'Cô ấy' là ai, cô đem hai ly nước tới cho hai người, trả lời: "Tốt rồi, cô ấy vừa mới ăn và uống thuốc."

"Các cậu cứ ở tạm đây cũng được, hiện giờ không còn phòng trống nữa." Shinichi quăng đôi giày vừa cởi ra sang một bên, vừa kiếm đồ trong đống hành lí vừa nói.

"Này, có đúng không vậy? Bốn đứa con gái làm thế nào mà ở chung với ba đứa con trai được?" Sonoko tắt tivi, uể oải hỏi.

"Có một phòng bốn người hiện chỉ có ba nữ ở thôi, một trong số các cậu có thể qua đó. Xét theo tình hình hiện tại, nếu các cậu sang phòng khác thì chỉ có thể ở dưới đất, còn nếu ở đây, tụi tớ sẽ nhường giường cho. Xảy ra chuyện này thì chắc trường sẽ rút ngắn bớt ngày đi lại. Đấy là lời của cô chủ nhiệm nói, các cậu quyết định sao thì tùy." Shinichi nói tiếp rồi đi vào nhà tắm, để lại năm khuôn mặt đang há hốc mồm.

Sonoko suy nghĩ một lúc, bèn đứng dậy, bay tới chỗ kia, quơ lấy hành lí của mình, đi ra ngoài cửa: "Kazuha với Aoko ở lại đây chăm sóc Ran đi, tớ sang bên đó cũng được, tạm biệt."

Kazuha và Aoko: "..."

Được rồi, nếu như ở lại đây, thì...

"Kaito, cậu nhặt sạch đống hạt táo đó rồi đem vứt đi, ăn xong mà không làm thì còn ra cái thể thống gì nữa?" Aoko cầm cây chổi chỉ chỉ vào đống hạt trên bàn, lớn tiếng nói.

Kaito đau khổ đem đống hạt do mình để đó bỏ vào bịch ni lông, vừa oán thán: "Chuyện này có mấy cô dọn phòng mà."

"Các cô ấy không có nhiệm vụ dọn hạt táo do cậu ăn xong."

"..."

Kazuha mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương, cô lầm bầm: "Heiji, dọn áo thun của các cậu đi."

"Của tớ chỉ có hai cái mà, còn lại tới năm cái..." Heiji lau mồ hôi, nhỏ giọng than thở.

"Cậu nói cái gì? Tớ nghe không rõ."

"Tớ đang dọn đây này. Đang dọn đây!!!"

Shinichi đang ngồi bên giường Ran, thấy cảnh tượng như vậy thì rất vui vẻ, không ngừng cười. Ánh mắt màu xanh thẳm như có như không nháy nháy với hai anh chàng khổ sở nọ.

Kaito và Heiji đồng loạt vùng dậy, đòi lại công bằng cho giai cấp bị bóc lột sức lao động: "Tại sao Shinichi không làm gì cả, còn bọn tớ phải làm nhiều thế này?"

Shinichi nhún vai, ra vẻ mình vô tội, "Tớ phải chăm sóc Ran chứ, cô ấy bệnh nặng thế này mà."

Aoko và Kazuha cũng bắn một ánh mắt 'Cậu còn dám nói nữa không?' về phía hai anh chàng. Hai người ấy lập tức biết thân biết phận, tiếp tục làm giai cấp bị bóc lột sức lao động mà không dám hó hé một lời nào nữa.

Lại nói đến Shinichi, từ lúc Ran chọn phòng A204 làm nơi dưỡng bệnh, anh chàng bắt đầu lâm vào trạng thái cảnh giác cao độ.

Cái gì gọi là 'cảnh giác cao độ'? Mời các bạn xem một vài đoạn trích dưới đây:

Kaito đang chỉnh chỉnh độ của máy điều hòa, Shinichi cau mày lên tiếng: "Độ lớn một chút, nhỏ quá Ran sẽ bị lạnh đấy."

Kaito lau mồ hôi, "Hai mươi tám độ còn không được sao? Tớ chỉ muốn lên hai mươi bảy độ thôi mà..."

Heiji mở tivi lên xem chương trình ca nhạc, lại nghe tiếng của Shinichi: "Cậu vặn volume nhỏ tí đi, lỡ đánh thức Ran, cô ấy còn chưa ngủ đủ giấc mà đã thức thì phải làm thế nào?"

Heiji gần như nghiến răng nghiến lợi mà trả lời: "Volume số mười đấy, tớ phải dán tai vào nó mới nghe được chút âm thanh nhỏ."

Shinichi gần như đã trở thành người con trai của thế kỉ khi chăm sóc bạn gái mình kĩ như thế...

>o<

Chiều.

Nước biển trở nên trong xanh hơn bao giờ hết. Gió rất mạnh. Đây cũng là thời điểm mà người ta ra biển chơi nhiều nhất. Không khí náo nhiệt vô cùng.

Ran lim dim mở mắt, cảm thấy khỏe hơn một tí, không còn cảm giác mệt mỏi như buổi sáng nữa. Cô chợt nghe tiếng người nói: "Ran tỉnh rồi kìa!". Sau đó, là một chuỗi âm thanh hỗn độn. Cô mở to mắt, thì thấy Shinichi, Kaito, Aoko nhìn chăm chăm mình. Cô xoa xoa đầu, ngồi dậy, cất tiếng: "Các cậu làm gì nhìn tớ ghê vậy?"

Nói rồi mới biết, giọng của mình khàn khàn. Lại còn được nhìn ngắm như thế, cô có cảm giác như mình là một con thú quý hiếm trong vườn bách thú vậy.

"Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi." Aoko ôm chầm lấy Ran, vui vẻ nói: "Bọn tớ lo lắng chết đi được."

"Ừm." Ran ôm lại cô bạn, xong lại đưa mắt qua nhìn Shinichi: "Cái người ở bên kia thế nào rồi?"

Shinichi mỉm cười, "Không sao cả, chưa chết."

Kaito nhún vai, "Cậu biết không, trong lúc cậu ngủ, cậu không biết tụi tớ bị Shinichi đày đọa thế nào đâu."

"..."

Ran vừa định hỏi "Đày đọa gì?" thì cửa phòng chợt bật mở, ba người khác lại đi vào. Họ nhìn thấy Ran đã tỉnh thì rất vui mừng, đặt bịch đồ ăn đã cầm trên tay xuống bàn. Sonoko nói: "Tỉnh là tốt rồi. Lại đây ăn này."

Shinichi tò mò đi tới, anh chọc chọc bịch đồ ăn, nhíu mày, "Ghẹ á?"

"Ừ, ngon lắm đấy."

"Ran bị bệnh sao ăn được mấy thứ này?" Aoko hỏi.

"Biết vậy nên tớ có mua cháo cá nè." Kazuha giơ giơ bịch cháo trên tay.

"Cảm ơn cậu nhé." Ran mỉm cười.

"Ôi dào! Có gì đâu."

Thế là căn phòng lại tràn ngập mùi đồ ăn và tiếng nói chuyện vui vẻ.

Kì nghỉ này, chắc sẽ bị rút ngày lại rồi, nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro