Chương 4: Án mạng bất ngờ ​

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Tình yêu là sức mạnh duy nhất có thể biến thù thành bạn ~

Martin Luther King.Jr.

–*–​

Hai bạn trẻ của chúng ta đã có một đêm vô cùng, vô cùng lãng mạn ở bờ biển, có gió thổi mạnh, có tiếng sóng biển rì rào, có ánh đèn le lói, có cả hai trái tim đang cùng nhịp đập...

Và kết quả của ngày hôm sau...

"Hắt xì!"

Áo ấm và được người bên cạnh ôm vẫn không ngăn được bi kịch xảy ra...

"Nè!" Sonoko đưa cho Ran bịch khăn giấy thứ tư.

Ran hít hít mũi, khuôn mặt đỏ lừ. Cô nhận lấy bịch khăn giấy từ tay Sonoko, rồi lấy ra một tờ, tiếp tục lau mũi. Cô cảm thấy mình như sắp chết vậy, toàn thân nóng rực, ngay cả hơi thở cũng nhiễm một chút nóng, vô cùng khó khăn. Mãi một lúc sau, cô mới lên tiếng, giọng khàn khàn.

"Cảm ơn cậu!"

Sonoko thở dài: "Sao đang lúc đi chơi này lại bị bệnh chứ?"

"Ờ... Tớ cũng không biết." Ran trầm tư một lúc rồi đưa ra câu trả lời. Có đánh chết cô cũng không khai là hôm qua cô đi dạo biển cùng Shinichi tới mười một giờ đâu >o<

"Xem nào..." Aoko ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ lên trán cô, "Cậu bị sốt luôn rồi."

"Hơ hơ..." Ran cười khổ. Shinichi lúc nào cũng hại cô mà...

"Sắp tới giờ tập trung rồi, làm thế nào đây?" Kazuha nhìn lại đồng hồ đeo tay lần nữa, trong lòng tính toán một chút, rồi nói tiếp: "Để tớ đi kiếm cháo về cho cậu."

"Được rồi, cảm ơn cậu. Tớ muốn ngủ một chút." Ran mỉm cười, giơ tay chào mấy đứa bạn, rồi lập tức chui rúc vào trong chăn.

Kazuha thấy vậy cũng không ngăn cản, cô tiến tới gần, đắp chăn cẩn thận lại cho Ran. Xong xuôi đứng dậy, lấy theo túi đồ dùng cá nhân, chuẩn bị cùng Sonoko và Aoko xuống sảnh.

Sảnh đang là giờ cao điểm nên tập trung rất đông người. Các anh hướng dẫn viên cũng tất bật xung quanh để giúp mọi người ổn định đúng chỗ tập trung, giúp mọi người ra xe dễ dàng hơn.

Sonoko ngó xung quanh một hồi lâu, nhận được chỗ đứng của ba tên bạn, mới kéo Kazuha và Aoko lại gần.

"Hello!" Aoko nói, như một lời chào buổi sáng.

"Xuống sớm quá nhỉ? Xe người ta sắp đi luôn rồi kìa." Người lên tiếng đả kích Aoko, chính là bạn siêu đạo chích có biệt danh con gà ==

"Aiza, mới sáng sớm mà, nhiều việc nhiều việc..."

Heiji không nói gì, đứng bên cạnh nhìn bọn họ, cười thầm trong lòng. Anh đã đứng đây cùng hai đứa bạn rất lâu. Đương nhiên anh biết là vì sao, con gái thì còn gì ngoài điệu cơ chứ >o< Tuy nhiên, đúng là rất lâu nha ~ Nhìn thử xem, Kazuha này, Aoko này, Sonoko này, ai cũng... Ế? Mà Ran đâu?

"Ran đâu rồi?" Heiji nhíu mày, rồi chợt nhớ lại điều thú vị hôm qua, cười nham hiểm lên tiếng: "Hay là cậu ấy đang phân biệt sữa tắm với dầu gội đầu?"

Cả đám bỗng nghệch mặt ra, khi hiểu rồi lại ôm bụng cười lớn.

Kazuha nóng mặt, cốc đầu Heiji một cái.

Sonoko cười một trận đã đời, khó khăn lắm mới dừng lại được, sau mới nói: "Ran bệnh rồi, cô ấy không đi được."

Shinichi nghe vậy thì nhíu mày khó hiểu, Ran trước giờ rất khỏe mà. Tối hôm qua cô ấy còn...

Khoan đã! Tối hôm qua?... Ngoài biển? Lạnh?

Sắc mặt anh liền đổi màu...

Tím >o<

Xanh...

Rồi tái nhợt ==

...

Biểu hiện khuôn mặt phong phú của Shinichi bị Sonoko thu hết vào tầm mắt, cô lại bật cười lần nữa. Cái này mà quay lại được, cô sẽ đăng lên mạng, giật tít: "Biểu hiện của thám tử lừng danh khi nghe tin bạn gái bị bệnh", chắc hot phải biết ~

Sonoko cuối cùng cũng lấy lại lương tâm, lên tiếng an ủi: "Đừng lo lắng quá! Ran bị cảm lạnh thì phải, sau lại sốt luôn."

Không phải, nếu như Ran bệnh, chẳng phải tại anh sao? Shinichi thầm oán trách bản thân, sao anh lại sơ suất thế này, đáng lẽ anh phải đem nhiều áo ấm hơn, ôm cô ấy chặt tí nữa... =='

Nhưng mà...

"Nặng không? Cậu ấy sao rồi? Sao các cậu lại để người bệnh ở một mình?" Shinichi chợt bừng tỉnh, đưa ra cả tràng câu hỏi.

"Tụi tớ cũng phải đi ăn sáng chứ, tớ định ăn xong kiếm chỗ mua cháo trắng cho Ran, cô ấy cũng muốn ngủ một chút." Kazuha đành đứng ra trả lời.

Cái con người này, nhắc tới Ran là lại cuống cả lên >o<

Shinichi suy tư hồi lâu, xét ra cũng không có hại gì, bèn gật đầu: "Ở đây tớ biết có chỗ bán cháo ngon lắm, xíu tớ đi mua cho."

"Sao cậu lại biết?" Heiji kinh ngạc nhìn anh.

"Vì tớ là thám tử mà." Shinichi liếc mắt, lãnh đạm lên tiếng.

"Cậu đang kiêu ngạo đấy à?" Kaito cười khì.

"..."

***

Phòng A012.

Trên chiếc ghế bọc da thú sang trọng, gã đàn ông chậm rãi móc ra một điếu thuốc lá loại nặng, châm lửa rồi đưa lên miệng hút. Làn khói trắng che khuất cả gương mặt gầy gò, che khuất cả đôi mắt lãnh đạm của gã.

Gã đưa tay phẩy phẩy khoảng không trước mặt để xua đi làn khói, dường như gã đang suy nghĩ một điều gì đó quan trọng, động tác tay cũng vô cùng hờ hững, không đủ quan tâm đến bất kì điều gì...

Bỗng từ phía sau, 'Tách' một tiếng, cửa phòng bật mở.

Gã đàn ông hình như đã biết trước điều này, nên cũng chẳng buồn quay đầu lại, lười biếng mở miệng: "Sao cậu tới sớm vậy?"

"..."

Đằng sau vẫn im lặng.

"Một tiếng nữa mới tới giờ hẹn mà." Gã đàn ông chau mày, đặt điếu thuốc xuống gạt tàn màu trắng, từ từ dập tắt ngọn lửa cháy trên đó. "Hàng ở biên giới bị lũ cớm bắt được rồi, tôi không còn cách nào khác. Xin đừng nghĩ là tôi phản bội."

"..."

Một lúc lâu sau...

"Tenis?"

"..."

Gã đàn ông thấy có điểm gì đó kì lạ, bèn quay đầu lại kiếm tra. Nhưng chưa thấy được gì, gã đã bị cơn đau ở vai làm cho kinh hoàng...

Con dao đâm xuyên qua vai gã, rồi lại bị một lực cực kì mạnh rút ngược lại, khiến gã thét lên một tiếng lớn.

Tay gã vội vàng chạm vào vai, thứ chất lỏng nhớp nhúa chảy ra dính đầy tay, nhuốm một màu đỏ.

"Thế nào? Giờ có còn tâm trạng để nói về những thứ dơ bẩn đó sao?" Tên vừa vào phòng cười lớn.

Khi đã nhìn rõ người trước mắt là ai, gã đàn ông lại chấn kinh một lần nữa, gã lắp bắp không thành tiếng.

"Ngươi...ngươi muốn gì?"

"Giết ông."

"Con nhãi thối tha... ngươi..." Gã phẫn nộ, lên tiếng chửi rủa, bỗng trợn mắt, thét lên một lần nữa.

Con dao lại đâm vào vai còn lại của gã. Gã đau đớn trượt khỏi ghế, quỳ xuống sàn, máu chảy ướt đẫm cả áo, lại lan xuống tấm trải sàn. Mùi máu tanh phảng phất trong không khí, khung cảnh vài giây trước còn bình thường, vài giây sau đã đầy mùi chết chóc.

"Tôi... năm đó tôi sai rồi... tha cho tôi..." Gã run run nói từng chữ, chỉ sợ nói sai một tí là đi đời ngay.

"Người chết rồi, còn có thể làm được gì." Tên sát nhân vuốt vuốt con dao đầy máu bằng đôi găng tay trắng, nở nụ cười quỷ dị, hắn ta nói tiếp, "Ông nói thử xem, tha cho ông rồi, cả đời tôi sẽ phải sống trong hối hận và nuối tiếc, chi bằng... ông chết đi, tôi sẽ thoải mái sống phần đời còn lại, coi như ông trả nợ được rồi."

"Tôi...tôi..."

Gã đàn ông cúi đầu, gần như lạy hắn, bất chấp vết thương đang chảy máu ngày càng nhiều, "Tôi cầu xin, hãy tha cho tôi..."

"Năm đó, người bị ông giết cũng như thế này, đúng chứ?" Hắn lại cười, lạnh nhạt nói ra từng chữ, "Chỉ khác là... 'Tha cho tôi, tôi còn vợ và con nhỏ'..."

Mặt mày gã xanh mét, đôi môi trở nên trắng bệch, một chữ cũng không dám nói tiếp.

Tên sát nhân cầm chắc con dao trong tay, giơ cao lên, khóe môi nhếch thành một đường cong lạnh lẽo, "Đi mà cầu xin Chúa!"

Thần Chết cũng vung lưỡi dao lên, chuẩn bị chào đón linh hồn mới...

.

.

.

"Cốc...cốc...cốc"

Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: "Thưa ngài, rượu vang ngài gọi đã có rồi đây ạ."

"Chết tiệt!" Tên sát nhân nhìn về phía cánh cửa phòng, vội buông con dao xuống, tháo găng tay ra. "Tôi không biết là ông còn có sở thích uống rượu vang đấy!"

Hắn mở cửa phòng bước ra, rồi 'Rầm' một tiếng sập cửa lại.

Chỉ nghe thấy tiếng hắn ta nói chuyện cùng cô đưa rượu, rồi tiếng bước chân rời đi, rồi... im bặt.

Gã đàn ông nín thở, có lẽ nào...?

Gã tiến gần lại cánh cửa, dùng hết sức lực đứng dậy, nhìn qua con mắt mèo...

Hành lang trống không!!!

Gã mừng rỡ, mở cửa ra, chạy thật nhanh...

Gã biết hiện giờ cùng tầng với gã là những học sinh của một trường trung học, đang trong thời gian ăn sáng nên đi hết rồi. Gã đi qua phòng nào cũng đều thử xoay nắm cửa, bởi có thể có người quên khóa cửa, gã có thể lẻn vào trốn tạm... Nhưng, khả năng này thật sự quá ít... Ai ra khỏi phòng mà không khóa cửa kĩ càng cơ chứ... Đến căn phòng gần cuối cùng, gã bắt đầu tuyệt vọng, bỗng nghe tiếng bước chân lớn dần từ phía cầu thang...

Tên sát nhân quay lại rồi...!!!

Ôm hi vọng với căn phòng đang đứng, gã xoay nắm cửa trong tâm trạng lo lắng.

Và rồi...

Thế là...

Hừm, tóm lại là, cánh cửa phòng bật mở như một phép màu... Gã đàn ông bèn chạy vào trong thật nhanh, sẵn tay đóng lại.

Cùng lúc đó, gã nghe tiếng bước chân đi qua.

"Phù!"

Gã thở phào một hơi, thân hình cũng dần thả lỏng, dựa sát vào vách tường, ngồi phịch xuống. Hơi thở giờ lại trở nên nặng nề... Gã lướt mắt qua căn phòng, chợt thấy có một người đang ngủ say trên giường...

!!!

Bỗng đầu óc quay cuồng một cái, thoáng chốc tối sầm...

...

..

.

Ran chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trước mắt lại hiện ra khung cảnh quen thuộc ở khách sạn. Cô dụi dụi mắt, hơi thở nặng nhọc nay đã nóng hổi, vô cùng, vô cùng mệt mỏi...

À, còn một điều nữa, cổ họng cô khô khốc rồi~

Ran chớp chớp mắt một tí cho thích nghi với ánh sáng trong phòng rồi gắng gượng ngồi dậy, lấy tay đập đập vào trán với hi vọng giảm bớt cơn nhức đầu, cô chậm rãi rời khỏi giường, tiến về phía cái bàn để nước. Cô cầm chai nước suối lên, tu một hơi, dòng nước mát như rửa sạch được cơn khát, cũng đánh thức được phần nào cảm giác mơ hồ...

Cô xoay người lại, định tiến về cái giường để tiếp tục giấc ngủ thì ánh mắt chợt quét qua góc phòng...

Mắt Ran chợt mở lớn hết cỡ...

Có một người ĐÀN ÔNG đang NẰM ĐÓ!

Ý nghĩ đó lập tức đánh bay cơn buồn ngủ của cô...!

Ăn trộm ư? Hay là yêu râu xanh?

Ba chữ cuối cùng bỗng khiến Ran rùng mình. Cô lắc đầu, không phải đâu, nếu như thế thì gã đã tấn công cô lúc cô đang ngủ rồi! Sao gã lại...?

Ran không nghĩ được ra từ ngữ để diễn tả. Gã đang ngủ sao?

Cô chầm chậm tiến tới gần gã đàn ông, hắn ta đang nửa dựa trên tường, nửa ngồi dưới đất mà nhắm nghiền mắt. Ran nheo mắt, đưa tay lay lay vai gã, "Này, chú gì đó ơi! Sao chú lại..."

Cô đột nhiên im bặt...

Một thứ chất lỏng màu đỏ đang dính đầy tay cô...

Máu?

Ran lảo đảo lùi lại, nhìn hắn ta... giống như xác chết? Phải rồi, sao cô lại không nhận ra cơ chứ?

Cô hét lên hốt hoảng, cơn đau đầu như búa bổ chợt ùa về làm hình ảnh trước mắt nhòe đi thêm một tí. Cô mở cửa, dùng hết sức lực lao ra khỏi phòng. Khẽ nhìn xung quanh, hành lang vắng hoe, một bóng người cũng không có. Cô sợ hãi ngồi phịch xuống dưới đất, nước mắt bỗng trào ra, cảm giác mệt mỏi càng lúc càng rõ hơn...

Cứu tôi với...

...

Kazuha cầm ba cái túi xách tiến về phía quầy tiếp tân, theo sau là Shinichi và Heiji. Cô nói với cô gái đứng ở quầy: "Cho tôi lấy chìa khóa phòng A201 ạ!"

"Vâng, cho em xin chứng minh thư."

"Đây!"

Cô tiếp tân cầm chứng minh thư đối chiếu, rồi lấy chìa khóa ra, mỉm cười đưa cho Kazuha: "Cảm ơn quý khách. Chúc quý khách ngày mới vui vẻ."

Các bạn đang hỏi ba người kia đâu phải không? Haiz, ba người họ ra biển chơi rồi, Kazuha là người quay lại mở cửa phòng, còn Shinichi tay cầm bịch cháo tay cầm bịch thuốc lo cho Ran nên không đi, Heiji cũng chán chường trở lại khách sạn.

Ba người họ trước khi đi luôn lo lắng gửi lời thăm hỏi, bảo chăm sóc Ran cho tốt, chút xíu bọn họ sẽ về ngay, vì không đủ người chơi cho xe 19 nên mới phải bất đắc dĩ đứng ra...

Shinichi đang đứng, bỗng nhiên có cảm giác rất bất an, như là sắp có chuyện gì xảy ra vậy...

Heiji thấy sắc mặt anh hơi biến đổi thì vỗ vỗ vai anh, nói: "Ran không sao đâu, đừng biểu hiện như thể cô ấy sắp chết vậy!"

"Không phải, chỉ là có chút bất an." Shinichi mở miệng, tầm mắt nhìn về phía xa xăm. Linh cảm này càng lúc càng rõ ràng, giống như là... có người sắp chết? Anh rùng mình. Cái linh cảm chết tiệt.

"Sao sảnh vắng quá nhỉ?" Kazuha cầm chìa khóa bước tới, ngó xung quanh một cái rồi lên tiếng. Lúc sáng nhộn nhịp bao nhiêu thì bây giờ vắng vẻ bấy nhiêu.

"Còn phải hỏi, đang có hội thao ngoài biển mà." Heiji nhún vai, "Ai cũng thích cái trò đó."

Anh bỗng nhớ tới lời trêu ghẹo của Kaito...

"Heiji à, cậu đã đen như vậy rồi, lẽ nào còn sợ sau khi tắm biển sẽ đen hơn sao?"

>o<

Heiji chửi thầm trong miệng vài tiếng.

"Thôi đi lên, chắc là Ran đói lắm rồi, phải cho cô ấy uống thuốc nữa." Kazuha khoác tay, hướng về phía cầu thang đi tới.

Shinichi và Heiji cũng bước theo.

Đại sảnh phút chốc lại vắng lặng, thỉnh thoảng chỉ có vài hành khách đi ra vào. Ngay cả tiếp tân cũng khó hiểu lắc đầu, dường như... có một cái gì đó đáng sợ đang diễn ra, không khí nặng nề vô cùng...

"Shinichi này, hình như có một vụ án đang chờ cậu giải quyết ở Tokyo đấy." Heiji đút tay vào túi quần, thong thả bước lên từng bậc thang, cất tiếng nói.

"Tớ đang đau đầu đây, vụ án đó hơi phức tạp một tí." Shinichi rầu rĩ trả lời.

"Còn có vụ án nào trên đời mà thám tử lừng danh không giải quyết được sao?" Heiji bật cười, rồi hài lòng búng tay: "Biết rồi, án tình chứ gì."

"Heiji Hattori!!!"

"Hahaha."

Heiji đang cười đùa vui vẻ thì chợt cảm thấy có một vật nặng, à không, nhiều vật nặng đập vào người cùng một lúc. Anh choáng váng, cả người ngã về phía sau, nhưng nhanh tay chụp được vật vừa 'bay' tới. Đến khi hoàn hồn lại, Heiji mới ngó kĩ vật trên tay, thì ra là ba cái túi xách mà Kazuha đang cầm.

"Kazuha, cậu..." Heiji mới nói được phân nửa thì chợt im bặt.

Shinichi cũng khựng bước chân lại, kinh hoàng nhìn về phía trước.

Kazuha hốt hoảng chạy nhanh về cửa phòng, lay lay người con gái đang mắt nhắm mắt mở ngồi ở đó: "Ran! Ran! Cậu làm sao vậy? Sao lại nằm ở đây?"

Ran đang ngồi trước cửa phòng, hai tay ôm trọn lấy chân, thu vào trong lòng. Sắc mặt nhợt nhạt đến tột đỉnh. Cô vẫn mặc cái đầm ngủ màu trắng có hoa văn đơn giản. Hai tay dính một chất lỏng đỏ đỏ, đây cũng chính là điểm khiến ba người kia kinh hoàng nhất...

Ran bị tiếng gọi liên tiếp của Kazuha đánh thức. Cô ngẩng đầu nhìn Kazuha, đôi mắt bi thương chớp chớp, đến khi nhận rõ người trước mặt, cô mới giật mình. Ran chụp lấy cánh tay Kazuha, đôi môi đã mất hết huyết sắc mấp máy không thành lời: "Kazuha, cứu mình..."

Mấy tiếng của Ran cuối cùng cũng đánh thức Shinichi đang hồn vía lên mây, anh chạy nhanh đến, ngồi xuống một phía trống bên cạnh cô: "Ran, cậu làm sao vậy? Nói từ từ cho tụi tớ nghe nào."

Giọng nói của Shinichi ấm áp lạ thường, khiến Ran bình tĩnh lại đôi chút, cô giơ ngón tay đã dính máu chỉ chỉ về phía phòng A201, "Trong đó...có người...chết. Máu...nhiều lắm..."

Heiji vội chạy tới, mở nhanh cửa phòng ra. Anh chậm rãi bước vào, ngó ngó xung quanh. Dưới sàn nhà có một vài vết máu kéo lê, anh nhìn theo vết máu một chút, nhìn qua nhìn lại một hồi, cuối cùng cũng thấy một người đàn ông nằm phía sau cánh cửa.

Anh giơ tay kiểm tra mạch, rồi thở phào nhẹ nhõm. Còn thở.

Kazuha cũng tò mò bước vào, ngập ngừng hỏi: "Cửa phòng không khóa sao? Sao cậu lại... Á!"

Tiếng cuối cùng phát ra khi cô nhìn thấy...

Heiji nhìn khuôn mặt đang dần chuyển sắc của Kazuha, buồn cười kéo cô sang một bên: "Vào đây làm gì? Gọi điện thoại cho cấp cứu đi, còn cảnh sát nữa."

"Sao tên này... lại ở trong đây? Sao kì vậy?" Kazuha bối rối chỉ chỉ vào người đàn ông đang nằm ở đó, ngu ngơ quay sang hỏi Heiji.

"Cậu hỏi cứ như là tớ ở đây nãy giờ ấy." Heiji cũng khó hiểu, đành nhún vai trả lời, "Chuyện này phải đợi cảnh sát tới."

"..."

"Tớ phụ cậu dọn bớt hành lí ra, phòng này không ở được nữa đâu." Anh chỉ chỉ tay vào mấy cái hành lí để trên ghế.

Shinichi ngồi cạnh cô bạn đã sắp mất đi ý thức, anh giơ tay sờ trán cô, rõ là rất nóng, cô sốt cao rồi, còn gặp phải chuyện này nữa.

Ran xích lại gần anh một tí, cất giọng nhỏ xíu: "Shinichi..."

"Ừ?" Anh đưa tai lại gần mới nghe rõ cô nói gì.

"Trong đó đáng sợ lắm..."

"Tớ biết rồi, Heiji chắc là đang xử lí, cậu không sao chứ? Sao tay lại dính máu nhiều quá vậy? Có bị thương chỗ nào không?"

"Không... Máu của tên đó... Tớ chạm vào hắn ta..."

"Được rồi, đừng sợ nữa, đi với tớ về phòng khác nghỉ ngơi nhé."

"Nhưng mà... sao tên đó lại vào phòng tớ được?"

"Đừng nghĩ ngợi nữa, đi thôi."

Shinichi chốt lời, kéo Ran lên. Anh định đưa cô vào phòng mình nghỉ đỡ, cô còn chưa ăn sáng với uống thuốc nữa. Ran mệt mỏi đứng dậy, có lẽ vì ngồi lâu mà đứng dậy liền nên cô cảm thấy rất choáng váng. Cô nhíu mày căng thẳng, tay còn lại ôm lấy đầu, lảo đảo ngã sang một bên.

"Này, này..." Shinichi nương theo động tác của cô mà giật mình, vội đưa tay đỡ lấy.

"Shinichi..." Cô lại mơ màng gọi tên anh.

"Chuyện gì?"

"Tớ buồn ngủ quá..."

"Về phòng rồi hãy ngủ, bây giờ cậu không ngủ được đâu."

"Không được! Tớ buồn ngủ..."

"Ran, cậu..."

"Tạm biệt, Shinichi..."

Lời vừa nói ra, cô đã mệt mỏi lả đi, khiến Shinichi chỉ biết cười khổ...

Rõ rồi, đây là quả báo cho việc dụ dỗ cô đêm qua mà...

Kazuha và Heiji từ trong phòng bước ra, thấy Shinichi đang ôm Ran bất tỉnh trong lòng thì ngạc nhiên vô cùng, sau lại bật cười đầy châm chọc. Cái tên này, xảy ra chuyện thì chỉ biết Ran thôi, có nạn nhân trong phòng mà hắn cũng không thèm ngó ngàng tới, tình tiết vụ án lại càng không.

>o<

Shinichi suy nghĩ một hồi, bèn đưa tay, bế bổng Ran lên.

"Cậu định đưa cô ấy đi đâu vậy?" Heiji thấy vậy bèn la lên.

"Về phòng tụi mình, chẳng lẽ để cô ấy ở lại đây à?"

"Vậy còn nạn nhân? Cậu..."

"Tự cậu lo đi, cậu không phải thám tử sao?" Shinichi chưa đợi Heiji nói hết câu đã xen vào, quăng lại một câu đầy "trách nhiệm".

Vậy mới nói, chỉ cần hai câu hỏi ngược lại của Shinichi đã khiến bạn Heiji của chúng ta câm nín hoàn toàn ==

Nhìn theo bóng hai bạn nào đó khuất sau cửa phòng vốn chỉ của ba thằng con trai, Heiji thở dài, quay sang nói với Kazuha: "Cậu thử gọi cho ba tên tiểu quỷ kia xem."

"Ừ, tớ biết rồi." Kazuha gật đầu.

...

Hiện trường nơi tìm thấy nạn nhân vô cùng căng thẳng, bác thanh tra Megure đi vòng vòng kiểm tra, thỉnh thoảng nói với anh kiểm sát viên cái gì đó. Một người khác lại đi tới đi lui chụp lại hiện trường cùng vật chứng và vết máu, nơi nạn nhân nằm.

"Nạn nhân tên là Tsukiro Yuhata, ba mươi tuổi, là người Tokyo. Anh ta đặt phòng ở đây hai ngày, hôm nay là hạn chót. Hiện đang nằm ở phòng hồi sức, đã qua cơn nguy kịch." Đó là báo cáo sơ lược của anh Takagi mà Heiji biết được.

Anh đang đứng trao đổi thêm với bác thanh tra thì một anh phụ trách hiện trường chạy nhanh vào, thở hồng hộc báo cáo: "Thanh tra, đã tìm được hiện trường gây án rồi."

Thanh tra Megure và Heiji quay qua nhìn nhau, rồi dường như hiểu ý, hai người tiến nhanh theo anh phụ trách. Sau, cả ba người mới dừng lại ở căn phòng cuối cùng, A212. Lại một người khác từ trong căn phòng đó đi ra, đưa cho thanh tra Megure con dao gây án được bỏ trong bịch bảo vệ.

Heiji đi vào phòng, nhìn quanh, thấy một vũng máu đỏ lớn nằm giữa phòng, còn có một điếu thuốc chưa hút hết rơi xuống dưới sàn nhà. Có thể thấy, nạn nhân bị tấn công khi đang hút thuốc, không phòng bị.

"Đã tìm được nghi phạm chưa?" Heiji hỏi.

"Theo như điều tra, nghi phạm được khoanh vùng trong vòng ba người. Anh em nhà Sasaki – Rika Sasaki và Hatsune Sasaki. Còn một người có biệt danh bí ẩn, Tenis, cũng là người có hẹn gặp nạn nhân trong hôm nay."

Một giọng nói bất thình lình vang lên khiến thanh tra Megure và Heiji sững sờ. Giọng nói trầm thấp, mang theo sự kiên định không ngờ. Chàng trai với nụ cười nửa miệng dựa vào cửa, thong thả lên tiếng.

Heiji cười haha: "Cuối cùng cũng quay lại rồi à? Cứ tưởng là ở với Ran luôn chứ."

"Kudo? Cháu cũng ở đây sao?" Thanh tra Megure nhíu mày, rồi chợt nhớ ra trường Teitan đang trong kì nghỉ.

"Tên Heiji chết bầm." Shinichi lẩm bẩm, liếc xéo tên da đen nào đó.

"Sao cháu lại chắc chắn anh em nhà Sasaki là nghi phạm?"

"Bởi vì còn lại chỉ là học sinh trường Teitan mà thôi, trong thời gian nạn nhân bị đâm thì cả trường đều đi ăn sáng cả rồi. Chỉ có một người ngoại lệ vì bị bệnh thôi." Shinichi nhún vai, tiến vào trong phòng. "Với lại cháu vừa hỏi tiếp tân, cô ấy nói là anh em nhà này có hỏi qua về nạn nhân."

"Hỏi qua?" Heiji thắc mắc.

"Đúng vậy, hỏi có người nào tên Tsukiro Yuhata ở đây không, và cả số phòng." Shinichi trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro