Chương 1: Sắp đại hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Sắp đại hôn

Nửa tháng trước, một tấm thiệp cưới mạ vàng tinh xảo được gửi đến Lang Nguyệt Phúc Địa của Thiên Ngoại Thiên. Tông chủ Thiên Ngoại Thiên, Diệp An Thế, người từng là hòa thượng Vô Tâm của Hàn Thủy Tự, ngón tay thon dài lướt dọc theo mép thiệp cưới hồi lâu không nói gì, trên mặt hiện lên vẻ âm trầm xen lẫn thông suốt quỷ dị.

Trong khoảnh khắc đó, Bạch Phát Tiên như nhìn thấy bóng dáng của lão tông chủ Diệp Đỉnh Chi qua vẻ mặt của hắn. Lúc trước khi Diệp Đỉnh Chi ra lệnh đông tiến Trung Nguyên, ông ấy cũng có vẻ mặt như vậy, tựa hồ lòng đầy tâm sự, đầy phẫn nộ, lại như đầy chế giễu.

Thấy hắn im lặng quá lâu, Bạch Phát Tiên lặng lẽ lui về sau.

Vô Tâm đột nhiên nhếch khóe miệng, nở nụ cười tà mị, "Y sắp đại hôn rồi, đã hỏi qua ta chưa?"

Bạch Phát Tiên mờ mịt giây lát, câu này. . . có nghĩa gì.

Vô Tâm cũng không mong ông ấy trả lời, xoay người lại, đôi mày khẽ nhếch, giơ giơ thiệp cưới trong tay, "Vừa rồi thúc nói thiệp cưới này đồng loạt phát đi từ Tuyết Nguyệt Thành vào ngày 19 tháng 11, hôm nay đã là mùng ba tháng chạp, vậy các môn phái khác hẳn là đã nhận được thiệp cưới rồi?"

Bạch Phát Tiên đáp: "Đồ đệ Tiêu Sắt của Tư Không Trường Phong, Tam Thành Chủ Tuyết Nguyệt Thành và con gái duy nhất của ông ấy là Tư Không Thiên Lạc đại hôn, vào đầu tháng chín đã đặt làm 186 tấm thiệp cưới tại Thụy Phúc Hiên ở Thiên Khải thành, ngày 19 tháng 11 phái ra 186 đệ tử đắc lực đích thân đưa thiệp, phỏng chừng các môn phái đều đã nhận được."

Vô Tâm tiện tay ném thiệp cưới đi, thiệp rơi xuống trên bàn. Hắn bật người nhảy về phía sau, tung mình trên không, vừa vặn đáp xuống tấm da hổ trắng trải dưới đất. Hắn nghiêng người nằm lên đó, một tay đỡ trán, một tay nghịch bộ lông trắng muốt không tì vết trước mặt.

"Y hành động thật nhanh."

Bạch Phát Tiên vẫn chưa hiểu chuyện này có nghĩa gì, chỉ biết hỏi, "Tiêu Sắt là bạn thân của tông chủ, ngày cưới đã gần, ta đi chuẩn bị lễ vật?"

Vô Tâm cười như không cười, "Thúc muốn chuẩn bị lễ vật gì?"

Bạch Phát Tiên nghe giọng điệu này, thầm thở dài một tiếng, "Xin tông chủ chỉ bảo."

Vô Tâm đột nhiên đổi chủ đề, "Sứ giả của Nam Quyết đã đi chưa?"

Bạch Phát Tiên đáp: "Vẫn cố tình nán lại, Tử Y nói nếu họ vẫn mặt dày không đi, sẽ ném họ ra ngoài băng nguyên."

Vô Tâm nói: "Không, bảo Tử Y đến đàm phán với họ, nói chuyện tử tế và hòa nhã."

Bạch Phát Tiên hỏi: "Đàm phán gì. . . "Sắc mặt y bỗng thay đổi, trở nên vi diệu, cẩn trọng hỏi, "Ý của tông chủ là. . ."

Vô Tâm mỉm cười, trong ánh mắt lóe lên một tia yêu dã, cả người toát lên vẻ tà khí nói không rõ, "Thúc đã nói, Tiêu Sắt là bạn thân của ta, bạn thân đại hôn, sao ta có thể không chuẩn bị một phần đại lễ chứ?"

Tại một trạch viện nào đó ở Tuyết Nguyệt Thành, Tiêu Sắt ngậm một cọng cỏ đuôi chó khô, đang. lười biếng phơi nắng.

Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc đã đấu vài trăm hiệp, tuyết nửa tan trên đất bị kiếm khí của hai người làm bay hơi sạch sẽ.

Tư Không Thiên Lạc bỗng thu thương lại, xua tay nói: "Không đánh nữa, đánh với ngươi chẳng có gì thú vị."

Lôi Vô Kiệt thu kiếm tâm, nháy mắt mấy cái như tên trộm, "Tư Không sư tỷ muốn đánh với ai? Người nào đó đã lười đến mức sắp mọc lông, sẽ đánh với ngươi sao?"

Tư Không Thiên Lạc cắm mạnh Ngân Thương xuống đất, giận dữ nói: "Ngươi—— "

Lôi Vô Kiệt nói: "Võ công thiên hạ chia làm cửu phẩm, trên cửu phẩm còn có tứ đại cảnh giới: Kim Cương Phàm Cảnh, Tự Tại Địa Cảnh, Tiêu Dao Thiên Cảnh, Thần Du Huyền Cảnh. Ngươi và ta liều sống liều chết cũng chỉ mới vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, người nào đó đã nửa bước Thần Du, dù ngươi ép người ta đánh, ngươi đánh thắng được không?"

Tư Không Thiên Lạc lén liếc nhìn "người nào đó", cũng không để ý người nào đó đang suy nghĩ bay xa ngàn dặm, trong lòng cảm thấy vui vẻ, cũng không giận nữa, "Cha ta nói, Tiêu Sắt là kỳ tài trăm năm có một, tuổi còn trẻ đã nửa bước Thần Du, nói rằng cả giang hồ cũng không có quá năm người, ta không đánh lại thì có gì mất mặt."

Nói vậy, nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi thẹn thùng, liền nói: "Ta nhờ đại sư huynh ủ bảy ly rượu Tinh Dạ, không biết đã xong chưa, ta đi xem thử."

Lôi Vô Kiệt nhảy lên nóc nhà, đẩy đẩy người đang lười biếng không mảy may động đậy kia, "Này, Tiêu Sắt, ngươi đang nghĩ gì vậy, lời của Tư Không sư tỷ vừa rồi nghe được không?"

Tiêu Sắt liếc hắn một cái, "Ta không phải điếc, tất nhiên nghe được."

Lôi Vô Kiệt chớp chớp mắt, "Đột nhiên thấy dáng vẻ tiểu nữ nhân của Tư Không sư tỷ, cảm thấy không quen."

Tiêu Sắt nói: "Ngươi không cần quen, người thành thân với nàng cũng không phải ngươi."

Nói đến đây, Lôi Vô Kiệt thở dài, "Ta chưa từng thấy tân lang nào lười như ngươi, dù sao ngươi cũng là vương gia, sắp đại hôn rồi, ngươi không có việc gì làm sao?"

Tiêu Sắt liếc hắn một cái, "Ta nên làm gì?"

Lôi Vô Kiệt nói: "Đại hôn của vương gia đương triều và con gái của Thương Tiên, ngươi nên chuẩn bị sính lễ cho tốt chứ."

Tiêu Sắt nói: "Quản gia của Tuyết Lạc Sơn Trang ngươi đã gặp rồi? Có ông ấy lo liệu."

Lôi Vô Kiệt nói: "Danh sách khách mời yến tiệc thì sao. . ."

Tiêu Sắt nói: "Không phải có đại sư huynh sao?"

Lôi Vô Kiệt nói: "Chỉ là. . . ngươi cũng nên thân mật với Tư Không sư tỷ, ta không thấy gì, chỉ thấy ngươi cả ngày lười biếng như không xương."

Đúng lúc Tư Không Thiên Lạc bước vào, giận dữ nói: "Lôi Vô Kiệt ngươi nói gì vậy, thân mật. . . cái gì. . ."

Nhưng có một người khác khẽ cười, "Có vẻ tiểu tăng đến không đúng lúc, tiểu tăng sẽ tránh đi."

Lôi Vô Kiệt lập tức nhảy dựng lên, Tiêu Sắt cũng ngồi thẳng dậy, trên đầu tường không xa, một người đứng đón gió, áo bạch bào phấp phới, đầu trơn bóng như cũ, khóe mắt chân mày hơi cong lên, có bảy phần tà mị, mười phần tiên khí, mười hai phần chọc ghẹo.

Chính là hòa thượng Vô Tâm mà từ lần từ biệt tại Thiên Khải thành chưa từng gặp lại.

Điều kỳ lạ là, không ai biết hắn đứng ở đó từ khi nào.

Càng kỳ lạ hơn, thân thể hắn trong suốt như sữa.

Lôi Vô Kiệt mừng rỡ nói: "Vô Tâm là ngươi, ngươi đến từ khi nào? Với bản lĩnh của ngươi chắc chắn không cần xông vào Đăng Thiên Các, nhưng cũng. . ."

Tư Không Thiên Lạc tiếp lời: "Nhưng không có mạng lưới cảnh báo, không có danh thiếp đưa vào, Diệp tông chủ làm sao vào được Tuyết Nguyệt Thành?"

Vô Tâm chỉ chắp tay trước ngực, mỉm cười không nói, thoạt nhìn, thật sự có vài phần dáng vẻ của Phật Tổ.

Tiêu Sắt lẩm bẩm: "Hay cho hòa thượng ngươi, chẳng lẽ đã bước vào Thần Du Huyền Cảnh?"

Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc ngay lập tức trợn tròn mắt, Thần Du Huyền Cảnh, cảnh giới mà bao nhiêu người cả đời mong muốn mà không thể đạt được.

Vô Tâm cười nói: "Vẫn chưa tính, ngày đó trải qua một hồi địa ngục ở Thiên Khải thành, sau lại luận kiếm ba ngày với Lạc Thanh Dương ở Mộ Lương thành, mơ hồ có chút giác ngộ, tiểu tăng bế quan một thời gian, cảm giác chỉ là bước đầu ngó thấy cánh cửa Thần Du, thật sự muốn bước vào, chắc còn cần một thời gian nữa."

Lôi Vô Kiệt dụi mắt, cảm thấy tình cảnh giống hệt khi quốc sư Tề Thiên Trần xuất hiện tại Bồng Lai Tiên Đảo, không khỏi có chút nản lòng, "Vô Tâm ngươi thật lợi hại, ta tự cảm thấy bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh là không tồi rồi, so với ngươi cảm thấy vẫn còn kém xa."

Vô Tâm cười nói: "So với tiểu tăng làm gì, ngươi nên so với Tiêu huynh đệ mới đúng, người ta sắp thành thân, ngươi thì sao?"

Lôi Vô Kiệt lập tức như con mèo bị dẫm phải đuôi, "Ngươi hòa thượng này, sao cái gì không nói lại nhắc tới chuyện này, ta rõ ràng không thua gì Tiêu Sắt, nhưng người ta không bằng lòng, còn nói. . ."

Vô Tâm nói: "Ồ? Là cô nương họ Diệp không bằng lòng? Lúc ở Thiên Khải thành, nhìn nàng đối với ngươi tình cảm miên man mà."

Lôi Vô Kiệt nói: "Không phải, là cha nàng, vị Diệp đại tướng quân kia, không nói ta trải nghiệm không đủ, chỉ bảo ta công thành danh toại rồi hãy đến cầu hôn, ngươi nói có tức không, ta có thể công thành danh toại thế nào nữa, đi Thiên Khải thành thi trạng nguyên hay sao."

Tiêu Sắt đá qua, liếc hắn một cái, "Tên ngộc này, đừng làm mất mặt trước hòa thượng nữa, không hiểu thì thảo luận với Diệp Nhược Y, còn để hòa thượng nghĩ kế cho ngươi sao."

Vô Tâm nói: "Nói đến chuyện hôn nhân, Tiêu huynh đệ thật không nghĩa khí, ngươi sắp đại hôn, đã hỏi qua ta chưa?"

Tiêu Sắt sững sờ, "Hả?"

Vô Tâm nhìn biểu cảm của y, mặt mày cong cong mỉm cười, "Ta coi ngươi là huynh đệ tốt, ngươi lại không đặt tiểu tăng ở trong lòng, chuyện vui lớn thế này, không nên nói trước với tiểu tăng để tiểu tăng cũng vui vẻ sao?"

Tiêu Sắt đưa tay che mắt, "Ta van ngươi, đừng tự xưng là tiểu tăng nữa được không? Hòa thượng cũng hứng thú với chuyện này sao?"

Vô Tâm nói: "Ta đến đây, thứ nhất là để trách ngươi vô tình làm tiểu tăng đau lòng."

Tiêu Sắt nói: "Ta nói trước với ngươi để ngươi cười nhạo ta sao? Xem ta là tên ngốc à."

Vô Tâm làm vẻ mặt vô tội, "Tiểu tăng tâm địa trong sáng, làm người thành thật, nghe tin vui này chỉ biết vui vẻ chúc phúc, Tiêu huynh đệ sao lại hiểu lầm tiểu tăng như vậy."

Tiêu Sắt nói: "Ngươi từ xa đến đây, còn chuyện gì khác không? Thứ hai là gì?"

Vô Tâm nói: "Thứ hai, ta nghĩ xem nên chuẩn bị đại lễ gì cho đại hôn của ngươi, ngươi muốn gì thì nói ra để ta tham khảo?"

Tiêu Sắt cảm thấy hơi cạn lời, "Hòa thượng, có thể đừng như vậy được không?"

Vô Tâm nói: "Thứ ba, có một nhóm khách năm lần bảy lượt đến Thiên Ngoại Thiên, ta nghĩ nên thông báo cho ngươi biết."

Tiêu Sắt nheo mắt, "Ai?"

Vô Tâm nói: "Nam Quyết."

Bầu không khí xung quanh Tiêu Sắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, một lúc lâu sau y mới nói: "Thái tử Nam Quyết, Ngao Ngọc?"

Vô Tâm chắp tay trước ngực, thi lễ, "Lời đã nói xong, tiểu tăng đợi đến đại hôn sẽ quay lại quấy rầy, cáo từ."

Hắn quay người, đột nhiên lại ngoái đầu nhìn Tư Không Thiên Lạc đang đứng, mỉm cười, nháy mắt, nói: "Tư Không tiểu thư đoan trang xinh đẹp, tư thế hiên ngang, Tiêu huynh đệ thật có phúc."

Bóng dáng của hắn từ từ mơ hồ đến hư vô, Tư Không Thiên Lạc đứng tại chỗ, mặt hơi đỏ, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Tiêu Sắt mắng một tiếng, "Hòa thượng này, trước khi đi còn nháy mắt bán manh, biết là vợ ta còn muốn tán tỉnh."

Lôi Vô Kiệt gãi đầu, "Có sao? Ta chỉ thấy. . . rất đẹp, à, ta là nói hai người các ngươi đều đẹp."

Tiêu Sắt liếc hắn một cái, lại lười biếng nằm trên nóc nhà, "Đồ ngộc."

Lôi Vô Kiệt nói: "Vô Tâm cuối cùng nói gì vậy? Nam Quyết tên kia. . ."

Tiêu Sắt nói: "Ta đã không ở triều đình, liên quan gì đến chúng ta?"

Có liên quan hay không, y tự biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro