Chương 2: Tâm sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Tâm sự

Khi Tử Y Hầu bước vào Lang Nguyệt Phúc Địa đã cố tình ẩn đi toàn bộ khí tức của mình, tông chủ Diệp An Thế nói muốn bế quan, nếu không vào Thần Du Huyền Cảnh sẽ không xuất quan. Đã ba tháng trôi qua, y và Bạch Phát Tiên suy đoán mãi, cũng không biết tiến độ cụ thể của Diệp An Thế.

Có người khẽ cười một tiếng, " Vũ Tịch thúc thúc đang làm gì vậy, sợ quấy rầy giấc ngủ của ta thì buổi tối hãy đến."

Tử Y Hầu nhìn lại, thấy Diệp An Thế đang nằm nghiêng nhàn nhã trên da hổ trắng, trông rất uể oải, còn ngáp một cái, rõ ràng là vừa tỉnh ngủ. Tư thái tùy ý lười biếng trời sinh như vậy tuyệt đối xứng với bốn chữ phong hoa tuyệt đại. Y thầm thở dài, nếu Diệp An Thế có tâm, với tư chất thế này, bao nhiêu nữ nhân sẽ đổ rạp không ngừng. Có một tông chủ như vậy, không biết là may mắn hay bất hạnh.

Y khẽ lắc đầu, xua đuổi những tạp niệm kia, khom người nói: "Ta cũng không muốn làm phiền tông chủ thanh tu, chỉ là ý của tông chủ để Bạch Phát truyền đạt, ta không hiểu rõ, đành phải đến thỉnh giáo tông chủ."

Diệp An Thế, hoặc có thể nói là Vô Tâm vẫn giữ tư thế nằm nghiêng, mắt mơ hồ nhìn y một cái, "À, ngươi đã gặp người kia chưa? Nói đại khái tình hình cho ta nghe."

Tử Y Hầu nói: "Người đến tự xưng là sứ giả hoàng thất Nam Quyết, thực ra thân phận là tùy tùng thân cận của thái tử Nam Quyết Ngao Ngọc, tên là Trác Bất Quần. Trác Bất Quần còn có một thân phận khác là đệ tử quan môn của Đao Tiên Bá Đao, Đạm Đài Phá. Trác Bất Quần kiên trì muốn gặp tông chủ nói chuyện, theo thông tin chúng ta nắm được, Nam Quyết liên hợp với một số nhân vật giang hồ của Bắc Ly, dường như có động thái khác. Ta đoán mạnh dạn, mục tiêu của Ngao Ngọc chỉ sợ là vị từng là Vĩnh An Vương điện hạ kia, tri kỷ của tông chủ, Tiêu Sắt."

Vô Tâm cười một tiếng, "Cũng đúng, Tiêu Sắt mấy năm trước đã thắng được một tòa thành trong tay người ta, năm nay người ta dốc sáu mươi vạn đại quân hùng mạnh áp sát, bị đội quân do Tiêu Sắt lâm thời tập hợp đánh cho tơi bời, không có sức chống cự, không trả thù chút thì hình như không được."

Tử Y Hầu nói: "Vĩnh An Vương đã công khai rút khỏi triều đình, Ngao Ngọc là thái tử một nước, sự chú ý của hắn nên tập trung vào vị ngồi bên trong Bắc Ly kia chứ."

Vô Tâm cười nói: "Vũ Tịch thúc thúc, thứ lỗi ta nói thẳng, thúc già rồi, không hiểu được lòng tranh cường háo thắng của người trẻ, chính vì Ngao Ngọc kia ở Nam Quyết không có đối thủ, Tiêu Sắt liên tiếp chèn ép hắn, mới kích thích hắn phản ứng kịch liệt như vậy, hắn đã đưa tới cửa, cơ hội như vậy ta không dùng chẳng phải là ngu ngốc sao?"

Tử Y Hầu cũng không để ý sự giễu cợt trong lời nói của hắn, trong lòng không khỏi dấy lên hy vọng mơ hồ, cẩn thận nói: "Tông chủ định sử dụng cơ hội này thế nào?"

Vô Tâm ngồi dậy, nâng tay nhấc lên ấm trà đặt trên bàn, trà đã nguội. Hắn khẽ chạm ngón tay vào thành ấm, miệng ấm lập tức bốc hơi nóng. Vô Tâm rót hai chén trà, đưa một chén cho Tử Y Hầu, cười nói: "Vũ Tịch thúc thúc tới đây ngồi, nói chuyện cùng ta một lát."

Tử Y Hầu nhận chén trà, hơi ngạc nhiên nói: "Tông chủ chiêu này- "

Nhiều người có nội lực cao thâm, dùng nội lực làm nóng nước trà gì đó đều có thể làm được, thường là để khoe khoang, nhưng dù thế nào cũng phải dùng lòng bàn tay chạm vào thành ấm, Vô Tâm chỉ khẽ chạm đầu ngón tay đã đạt được, nhìn không ra là công phu gì, thực sự lợi hại.

Vô Tâm nhấp một ngụm trà, cười nói: "Chút tài mọn mà thôi, vốn là để khi làm biếng dùng, chê cười rồi."

Tử Y Hầu nói: "Tông chủ đã vào Thần Du Huyền Cảnh ?"

Vô Tâm nghiêng đầu, khẽ nhíu mày, "Nói đến cái này, ta dường như gặp phải bình cảnh, đã lâu chưa tiến triển. "Hắn dừng lại một lúc, rồi hỏi: "Vũ Tịch thúc thúc, ta hỏi thúc một việc, thúc và Mạc thúc thúc đã hợp tác gần hai mươi năm, nghe nói khi hai người còn trẻ đã kết bạn hành tẩu giang hồ, quan hệ rất tốt?"

Tử Y Hầu im lặng oán thầm, hai câu này có liên quan đến nhau sao?

"Tuy danh tiếng của ta và Bạch Phát năm đó không sánh được với của tông chủ bây giờ, nhưng tình nghĩa không hề thua hoa kém gì so với tông chủ, Vĩnh An Vương và tiểu tử Lôi gia."

Vô Tâm nói: "Cháu nhớ Mặc thúc thúc lấy vợ sớm hơn thúc vài năm, khi đó đột nhiên nghe tin Mặc thúc thúc lấy vợ, thúc cảm giác thế nào?"

Tử Y Hầu cố gắng nhớ lại, "Cảm giác à? Cảm giác là cuối cùng tiểu tử thúi này cũng không bám lấy ta cả ngày nữa, cảm giác thở phào nhẹ nhõm."

Vô Tâm im lặng một lúc, tiếp tục hỏi, "Không có cảm giác luyến tiếc kiểu như món đồ chơi yêu thích bị người khác cướp mất, hoặc là cảm giác bị mạo phạm?"

Tử Y Hầu giật mình, đột nhiên nhảy về sau, "Tông chủ đừng nói mấy lời này, để Bạch Phát biết được, hắn sẽ nghĩ rằng ta có ý đồ xấu với hắn, sẽ đuổi theo chém ta."

Vô Tâm thở dài, lẩm bẩm, "Ta biết ngay mà. . . có gì đó không đúng. . ."

Tử Y Hầu hỏi: "Cái gì không đúng?"

Vô Tâm lắc đầu, khi nghe tin vui của Lôi Vô Kiệt, suy nghĩ đầu tiên của hắn là tiểu tử ngốc này rốt cuộc có người muốn, đây là một chuyện rất tốt. Nhưng khi nghe tin vui của Tiêu Sắc, suy nghĩ đầu tiên là trong mắt y có người khác, không cùng hắn chơi nữa, hoặc nói cách khác, là cảm giác bị bỏ rơi, bị phản bội. Ở Tuyết Nguyệt Thành, khi nghe tin Tiêu Sắc và Tư Không Thiên Lạc thân thiết ra sao, trong lòng hắn lập tức dâng lên cảm giác khó chịu.

Điều này thật là vi diệu, phải làm thế nào mới tốt đây?

"Vũ Tịch thúc thúc, giúp ta nghĩ cách được không? Người mà ta quan tâm sắp thành thân rồi, trong lòng ta không xác định cảm giác với đối phương là gì, nhưng ta phản cảm chuyện người đó thành thân. Ta phải làm sao đây?"

Tử Y Hầu suy nghĩ phút chốc, ngay lập tức nhíu mày, "Chẳng lẽ tông chủ đang nói đến con gái của Thương Tiên? Tuy Thương Tiên cả ngày không nghiêm chỉnh, nhưng đối với cô con gái này thì. . ."

Vô Tâm ngắt lời, "Thúc đừng hỏi là ai, chỉ cần nói phải làm thế nào. Nếu thúc gặp tình huống này, thúc sẽ làm gì?"

Tử Y Hầu mở cây quạt gấp trong tay, "Cái này còn phải nói sao, trước tiên là cướp về rồi tính tiếp. "Dừng lại một chút, không nhịn được nói, "Tông chủ đừng lo, tuy Tư Không Trường Phong lợi hại, nhưng ta và Bạch Phát hai người hợp lực dễ dàng áp chế được ông ta, tông chủ chỉ cần chuyên tâm cướp phu nhân là được."

Vô Tâm cười cười, mặt mày cong cong, trông rất đẹp, "Đúng ý ta, ta cũng nghĩ như vậy."

Tử Y Hầu "A "một tiếng, giúp tông chủ cướp người là việc không thể chối từ, nhưng chẳng phải là rất mất mặt sao? Nếu thật sự cùng với Bạch Phát đi chế ngự Tư Không Trường Phong, cảnh tượng đó chẳng phải sẽ giống như thổ phỉ cướp áp trại phu nhân sao?

Vô Tâm đứng dậy, "Vị Trác gì đó không phải muốn gặp ta sao? Ta sẽ đi gặp gã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro