Chương 7: Sinh tử gắn bó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức liên tiếp ập tới, khiến Tiêu Sắt nhất thời có chút choáng váng.

Tin đầu tiên đến từ Thiên Ngoại Thiên, tiền tông chủ Diệp An Thế phản bội bản tông chạy trốn ra ngoài, kể từ nay, giang hồ cùng truy giết hắn, người tự ý chứa chấp sẽ trở thành kẻ địch của Thiên Ngoại Thiên, Thiên Ngoại Thiên không tiếc dốc toàn lực giết chết kẻ đó.

Tin thứ hai đến từ Bách Hiểu Đường, đệ tử Bách Hiểu Đường tại phía nam sông Hoài Thủy phát hiện tung tích đệ tử thành Tuyết Nguyệt, nhìn dấu vết ở hiện trường, giống như là ma giáo làm.

Tin thứ ba là không có tin tức, không có tin tức gì chính là tin xấu, thư báo bình an của Đường Liên vẫn chưa đến.

Tiêu Sắt đến tìm Tư Không Trườn Phong, câu đầu tiên chính là, "Ta muốn đưa Vô Tâm rời đi."

Tư Không Trường Phong nói: "Ta nghe nói hắn bị thương? Tuyết Nguyệt Thành chúng ta khi nào sợ ma giáo? Đưa hắn vào thành đi."

Tiêu Sắt đáp: "Để cho những kẻ đứng phía sau có lý do chính đáng tấn công Tuyết Nguyệt Thành? Điều này không sáng suốt."

Tư Không Trường Phong nói: "Có tin cho rằng thế lực phía sau chính là ma giáo."

Tiêu Sắt đáp: "Ngộ nhỡ không phải thì sao? Chúng ta không thể mạo hiểm."

Tư Không Trường Phong đáp: "Ta không thể để ngươi mạo hiểm, Thiên Lạc sẽ hận ta."

Tiêu Sắt nói: "Ta sẽ nói chuyện với Thiên Lạc, đại sư huynh và Lôi Vô Kiệt không gửi tin tức về, ta rất lo lắng"

Tư Không Trường Phong khẽ thở dài, "Ngươi muốn tự mình làm mồi nhử."

Tiêu Sắt nói: "Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con."

Tư Không Trường Phong vẫy tay, "Đi đi, ta tin vào bản lĩnh của ngươi."

Khi Tiêu Sắt ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Tư Không Thiên Lạc nước mắt lương tròng. Tiêu Sắt không nhiều lời, chỉ đưa tay vuốt ve gương mặt bị gió tuyết làm đỏ của nàng, "Bảo vệ tốt Tuyết Nguyệt thành, đợi ta trở về."

Tư Không Thiên Lạc mở miệng vài lần, nếu theo tính cách của nàng, sớm đã la hét đòi đi cùng. Nhưng sự dịu dàng và chân thành trong ánh mắt Tiêu Sắt khiến nàng xúc động không thể thốt nên lời, do dự vài lần, mới nhỏ giọng nói: "Ta muốn đi cùng huynh."

Tiêu Sắt nói: "Tình huống bên trong Tuyết Nguyệt Thành, muội quen thuộc hơn ta, đệ tử đã đi hết tám chín phần, đại thành chủ chưa trở về, nhị thành chủ đang bế quan, ta và muội đều rời đi, Tuyết Nguyệt Thành sẽ ra sao?"

Tư Không Thiên Lạc trong lòng vô cùng bất an. Nàng vốn không phải người nghe lời, nhưng đối diện với ánh mắt của Tiêu Sắt, cảm thấy không thể để y thất vọng, một lúc lâu sau, nàng nhắm chặt mắt, "Ta. . . đợi huynh."

Khi Tiêu Sắt xuống núi thì trời đã tối, gió tuyết đầy trời, mây đen che phủ bầu trời, khung cảnh đất trời u ám nói không nên lời.

Hòa thượng kia vẫn như cũ bạch y trắng hơn tuyết, ngồi xếp bằng trên nóc tửu quán, dáng vẻ an tường như thể đã trở thành tiên nhập thánh.

Tiêu Sắt im lặng nhìn hắn hồi lâu, Vô Tâm lần này trở về, y cảm thấy có gì đó khác biệt, nhưng không thể nói rõ khác biệt đó là gì.

Vô Tâm đột nhiên mở mắt, "Tiêu lão bản đang nhìn gì vậy, nhìn đến hòa thượng ta cũng đỏ mặt rồi."

Tiêu Sắt đáp: "Nhìn cái đầu trọc phong hoa tuyệt đại xưa nay chưa từng có của ngươi, thật sự rất mê người."

Vô Tâm chớp mắt, "Mê người thế nào?"

Tiêu Sắt sờ sờ Vô Cực Côn ở thắt lưng, "Mê người đến mức muốn gõ mạnh một côn lên đó."

Vô Tâm cười haha, phi thân đến trước mặt y, "Ngươi là tới từ biệt ta?"

Tiêu Sắt quay người bỏ đi, đi về phía cổng thành, "Ta đến để đưa ngươi rời đi."

Vô Tâm đứng yên tại chỗ, "Đưa ta rời khỏi Tuyết Nguyệt Thành?"

Tiêu Sắt nói: "Đưa ngươi rời khỏi nguy hiểm, bảo hộ ngươi chu toàn, hòa thượng, hiếm khi ta có lòng tốt, còn không đuổi theo?"

Vô Tâm vẫn bất động, nhưng giọng điệu đã trở nên phức tạp, "Ngươi. . . đã nghĩ kỹ chưa?"

Tiêu Sắt không kiên nhẫn quay lại, "Ngươi lại bắt đầu dong dài, có đi hay không?"

Vô Tâm phất tay áo, như thể vứt bỏ mọi phiền não, bước lớn theo sau y, "Đi."

Hai người ra khỏi thành Hạ Quan, Tiêu Sắt không nhịn được nói: "Ngươi không hỏi chúng ta đi đâu?"

Vô Tâm lắc đầu, "Không quan trọng."

Tiêu Sắt phì cười, "Ngươi lại bắt đầu vô dục vô cầu. "Dừng một chút, y trở nên nghiêm túc, "Chúng ta đi Bách Hoa Cốc trước, Đại sư huynh và Lôi Vô Kiệt mất tin tức từ chỗ đó."

Vô Tâm gật đầu, "Được."

Tiêu Sắt nói: "Trước khi đến đó, phải tìm chỗ để ta xem xét vết thương của ngươi."

Tất nhiên, trên giang hồ, không phải chuyện gì họ nói cũng được.

Vừa xuống núi, đã có người ngang nhiên chặn đường.

Tiêu Sắt nhìn qua đám người, tổng cộng có mười bốn người, ăn mặc rách rưới, mỗi người đều là vẻ mặt sương gió, rõ ràng đã lặn lội đường xa, mỗi người đều lộ ra vẻ thù hận, ánh mắt như lửa, vũ khí trong tay tùy thời hành động, những người này, không phải dân lưu vong, nhưng còn hơn cả dân lưu vong.

Người đứng đầu là một trung niên hơn ba mươi tuổi, mặt mũi thanh tú, từ cách ăn mặc có thể nhìn ra được người này từng sang quý, vũ khí là Cửu Tiết Tiên (roi chín khúc), trên mỗi khúc roi đều phản chiếu hàn quang, nhìn vào thật là độc ác.

Người trung niên cười lạnh nói, "Diệp An Thế, ta đã nói rồi, hiện tại còn ai dám chứa chấp ngươi, Tuyết Nguyệt thành cũng không dám, ta canh chừng lối ra vào, sớm muộn gì cũng đợi được ngươi."

Vô Tâm chắp tay trước ngực, cười hiền từ, "Để Hứa thí chủ đợi lâu, thật là tội lỗi."

Tiêu Sắt liếc nhìn y, "Ai đấy?"

Vô Tâm nói: "Thiên Ngoại Thiên có mười trưởng lão, trong đó có một vị họ Hứa, vị Hứa thí chủ này phạm thượng làm loạn, bị Hứa trưởng lão đuổi khỏi tông môn, trở thành kẻ sa cơ thất thế nơi nơi chạy loạn, không biết từ đâu nghe tin ta bị trục xuất, vội vàng đến báo thù."

Tiêu Sắt hỏi: "Phạm thượng ngươi?"

Vô Tâm nói: "A Di Đà Phật, khi đó không chỉ mình gã phạm thượng làm loạn, tiểu tăng không nỡ giết gã, nên mới có tai họa hôm nay."

Tiêu Sắt chậm rãi nắm chặt Vô Cực Côn, bắt đầu đánh giá những người này, "Vết thương của ngươi là do bọn họ gây ra?"

Vô Tâm nhìn y một cái, "Một phần thôi, ngươi muốn thay ta báo thù sao?"

Tiêu Sắt hơi ngẩng đầu, bệ nghễ nhìn đám người, "Ta chỉ muốn cho họ biết, có những người dù rơi xuống bùn, cũng không phải người mà đám sâu bọ lăn lộn trong bùn có thể đụng đến."

Y vốn không định đánh, những người này, chỉ có gã cầm roi chín khúc là tu vi cao hơn một chút, có lẽ đã đạt đến Kim Cương Phàm Cảnh, còn lại cao lắm cũng chỉ là Nhị phẩm, những người này nếu xông xáo giang hồ thì có thể, nhưng với Tiêu Sắt, người từng đối chiến với thiên hạ đệ nhất nhân Cô Kiếm Tiên Lạc Thanh Dương mà vẫn toàn thân rút lui, thì quá kém cỏi.

Hứa Thiếu Đô tức giận, roi chín khúc vung lên không trung, "Khẩu khí thật lớn, không biết thân thủ có cứng rắn như vậy không."

Tiêu Sắt nghiêng đầu nói: "Hòa thượng, ngươi lui về sau một chút, ta đã lâu không xuất thủ, không nhịn được có chút ngứa tay, chê cười rồi."

Vô Cực Côn trong tay quay tít một vòng, chỉ thẳng vào đầu mũi Hứa Thiếu Đô, "Cùng lên đi, đừng nói ta bắt nạt các ngươi."

Hứa Thiếu Đô nâng tay lên, mười bốn người đồng thời ra tay, có ba thanh trường đao, hai thanh song đao, sáu thanh trường kiếm, hai cây trường thương, còn có roi chín khúc của của Hứa Thiếu Đô, mười bốn người phối hợp ăn ý, mười bốn kiện binh khí lập tức dệt thành một tấm lưới kín kẽ, Tiêu Sắt như bị dính vào mạng nhện không thể động đậy.

Khi tấm lưới vừa thành, Tiêu Sắt đột nhiên động đậy, y xoay cổ tay, Vô Cực Côn lập tức kéo ra ngàn vạn hoa, một chiêu Thần Long Vẫy Đuôi, mười bốn kiện binh khí ngay lập tức có tám kiện rơi ra.

Tiêu Sắt lạnh lùng nói: "Dưới Tuyết Nguyệt Thành, ta dùng thương pháp đối phó trận pháp của các ngươi, đây là cảnh cáo."

Hứa Thiếu Đô cố nén tê dại ở cổ tay, nghi ngờ hỏi: "Thương pháp gì?"

Tiêu Sắt nói: "Thương pháp của Thương Tiên Tư Không Trường Phong."

Hứa Thiếu Đô kinh hãi lui lại một bước, "Ngươi. . . ngươi là ai?"

Tiêu Sắt nói: "Đệ tử của Thương Tiên Tư Không Trường Phong, tổng chấp sự Tuyết Nguyệt Thành, Tiêu Sắt. "Dừng một chút, y cố ý cao giọng, dùng nội lực phát ra thật xa, "Từ hôm nay trở đi, tất cả hành động của Tiêu Sắt ta không liên quan gì đến Tuyết Nguyệt Thành, Tông chủ Diệp An Thế của Thiên Ngoại Thiên, Vô Tâm của Hàn Thủy Tự, cùng ta đồng hành, sinh tử gắn bó, không rời không bỏ."

Xung quanh gió thổi vù vù, thổi bay cẩm bào của Tiêu Sắt, y hiên ngang giữa trời, bệ nghễ chúng sinh, trong khoảnh khắc đó, y là vương giả trời sinh.

Vô Tâm si mê nhìn chằm chằm y, lẩm bẩm, "Sinh tử gắn bó, không rời không bỏ?"

Trong đầu hắn bỗng dưng dậy sóng, từ khi thấy thiệp cưới của Tiêu Sắt, hắn đã cảm thấy không vui, từ Thiên Ngoại Thiên một đường đến Tuyết Nguyệt thành, trong lòng luôn cảm thấy rầu rĩ, cho đến khi nghe được câu nói giống như vô ý của Tiêu Sắt, tâm trạng của hắn bỗng nhiên khai thông, thứ hắn cầu, chẳng phải là sinh tử gắn bó, không rời không bỏ sao?

Nhất thời mây đen trong lòng tan đi, hắn không nhịn được muốn hát vang.

Tiêu Sắt không để ý đến biểu cảm của hắn, chỉ lạnh lùng nhìn Hứa Thiếu Đô, ánh mắt lạnh lẽo khiến Hứa Thiếu Đô phải lui lại hai bước, Hứa Thiếu Đô nghiến răng, vung tay lên, mười bốn người nháy mắt biến mất trong màn đêm.

Tiêu Sắt nhìn Vô Tâm, Vô Tâm nhếch khóe miệng, mặt mày phơi phới, giơ bàn tay về phía Tiêu Sắt, "Sinh tử gắn bó, không rời không bỏ?"

Tiêu Sắt không vui, hất tay hắn ra "Hòa thượng, đi thôi, hù dọa một chút mà thôi, ngươi lại tưởng thật à."

Vô Tâm cúi đầu, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên như cũ, "Hòa thượng không đi nổi, vết thương đau quá."

Tiêu Sắt đã đi được một bước, quay đầu liếc nhìn hắn, "Được voi đòi tiên đúng không? Ngươi coi ta là tên ngốc à."

Vô Tâm chắp hai tay lại, "A Di Đà Phật."

Tiêu Sắt lại bước thêm một bước, thở dài, quay người lại, giơ tay nhẹ nhàng đặt lên vai Vô Tâm, nội lực từ lòng bàn tay truyền dần vào cơ thể hắn.

Trên tay y hơi dùng lực, "Thật hết cách với ngươi, đi thôi."

Vô Tâm dựa vào Đạp Vân chi lực của Tiêu Sắt, cũng không dùng đến Như Ý Thông, quay đầu liếc nhìn Tiêu Sắt, "Ngươi đoán xem trong phạm vi ba dặm quanh đây có bao nhiêu nhóm người đang dòm ngó?"

Tiêu Sắt không vui nói: "Bốn hoặc năm nhóm, có ba người không biết có cùng một phe không."

Vô Tâm cười, "Chuyến này cũng không dễ đi a, Tiêu lão bản, ta trịnh trọng hỏi ngươi lần cuối, thật sự muốn đi với ta?"

Tiêu Sắt hừ lạnh một tiếng, "Nói nhảm, ta đã mạnh miệng nói vậy rồi, ngươi còn muốn gì nữa?"

Vô Tâm nói: "Được, sinh tử gắn bó, không rời không bỏ."

Tiêu Sắt nói: "Cút!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro