Chương 6: Tặng người Phật châu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Tặng người Phật châu

Tiêu Sắt nhảy lên, sử dụng Đạp Vân Bộ, trực tiếp nhảy khỏi Tuyết Nguyệt Thành, hòa thượng ngồi tĩnh tọa trên mái hiên tửu quán, nhìn thoáng qua như một vị Phật đà trang nghiêm trong chùa miếu.

Sự trang nghiêm chỉ duy trì trong chốc lát, hòa thượng đột nhiên mở mắt, nở nụ cười đầy tà khí với Tiêu Sắt, "Tiêu lão bản vội vã đạp tuyết đến đây, tiểu tăng thật là vinh hạnh, rất cao hứng, nên sẽ không tính toán chuyện ngươi thành thân nữa."

Tiêu Sắt lại khôi phục dáng vẻ lười biếng, hai tay thụt vào trong tay áo, ngáp một cái, "Không phải hòa thượng ngươi nói gặp lại sẽ đưa ta đại lễ sao? Ta háo hức đến đây, nếu lễ không đủ lớn, ta sẽ trở mặt đấy."

Vô Tâm dùng sức ở chân, từ tư thế ngồi khoanh chân nhảy đến trước mặt Tiêu Sắt, mày mắt cong cong, đẹp không nói nên lời, "Đã sớm chuẩn bị, chỉ không biết ngươi có dám nhận hay không."

Tiêu Sắt ngạc nhiên, "Chẳng lẽ ngươi muốn đóng gói Thiên Ngoại Thiên tặng ta?"

Vô Tâm lấy từ trong tay áo ra một vật đã chuẩn bị từ trước, "Đây là lễ vật lão hòa thượng đưa ta khi mười tuổi, lão hòa thượng cả đời khai quang rất ít thánh vật, thứ này có thể bảo vệ bình an, lão hòa thượng nói chuỗi Phật châu này có thể vào thời điểm nguy cấp cứu người một mạng. Ta không biết điều đó thật hay giả, nhưng lão hòa thượng chắc sẽ không lừa ta."

Tiêu Sắt nhìn chằm chằm vào chuỗi Phật châu, đó là chuỗi Phật châu mà lần đầu tiên gặp Vô Tâm bên ngoài Mỹ Nhân Trang, thành Tam Cố, y đã thấy nó được đeo trên cổ hắn.

Vô Tâm đưa chuỗi Phật châu về phía y, "Ngươi dám nhận không?"

Tiêu Sắt nhìn khóe mắt cong cong của Vô Tâm, trông vô cùng tà khí lại như vô cùng trong sáng, trong đôi mắt kia chứa đựng tình cảm khó lường, là thiện ý hay ác ý đây?

Y lười biếng đổi chân đứng, cũng không nhìn chuỗi Phật châu, "Hòa thượng, ngươi thật đáng ghét, ta sắp đại hôn, ngươi lại tặng ta một chuỗi Phật châu, có phải muốn nguyền rủa ta làm hòa thượng không? Ý đồ xấu xa."

Vô Tâm nói, "Tiêu thí chủ nói vậy là sai rồi, Phật châu đại biểu thiện niệm, tay cầm Phật châu, tâm niệm từ bi. Tiểu tăng tặng ngươi chính là bình an, đây là tâm ý của tiểu tăng, ngươi nói tâm ý này có đủ không?"

Tiêu Sắt lại cảm thấy là lạ, lời này của Vô Tâm có ý nghĩa gì đây, sao luôn cảm giác như đang dụ dỗ mình vậy. Y xoa xoa mũi, hơi bất đắc dĩ, "Lời này của ngươi làm ta nhớ đến Cẩn Tiên công công."

Vô Tâm nói, "Phật châu của Cẩn Tiên chỉ là bịt tai trộm chuông, tự lừa dối mình, sao có thể so với Phật châu của tiểu tăng?"

Tiêu Sắt nói, "Nếu ta không nhận, ngươi có thể tặng thứ khác không?"

Vô Tâm nói, "Một câu chúc phúc cũng có thể."

Tiêu Sắt lập tức vươn tay ra khỏi ống tay áo, nhận lấy chuỗi Phật châu, cười híp mắt nói, "Vẫn là Phật châu thực tế hơn, đa tạ."

Vô Tâm nhìn vào tay y, chắp tay trước ngực hành lễ, "Lễ vật đã đưa, tiểu tăng cáo từ."

Tiêu Sắt có chút ngạc nhiên, ngày đại hôn là ngày mồng 9 tháng 2, kỳ thực còn một thời gian dài, Vô Tâm đến lúc này, nói là đến tặng đại lễ cũng không phải, nhưng nhìn dáng vẻ của Vô Tâm, có vẻ như thật sự muốn đi, nên y không khỏi nói, "Khoan đã."

Vô Tâm quay đầu lại nhìn y.

Tiêu Sắt nói, "Dù sao cũng đã đến thành Tuyết Nguyệt, ta phải làm tròn lễ nghĩa chủ nhà, mời ngươi uống một ly, đừng nói là ngươi không uống rượu, ta không tin đâu."

Vô Tâm cười tinh quái, "Chưa thành thân đã tự nhận mình là người thành Tuyết Nguyệt, xem ra ly rượu này tiểu tăng nhất định phải uống rồi."

Tiêu Sắt liếc mắt nhìn hắn một cái, "Ta là đồ đệ của Tam Thành Chủ, là tổng chấp sự của thành Tuyết Nguyệt, nói làm tròn lễ nghĩa chủ nhà cũng không quá đáng, xin mời."

Tửu quán này là do Tửu Tiên Bách Lý Đông Quân mở, chính là nơi ngày xưa Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt uống rượu trước khi Lôi Vô Kiệt xông vào Đăng Thiên Các, ở đây Bách Lý Đông Quân đã mời Tiêu Sắt uống một ly rượu Phong Hoa Tuyết Nguyệt, còn mời Lôi Vô Kiệt uống là bảy ly rượu Tinh Dạ.

Rượu đã được bày sẵn trên bàn, tiểu nhị chủ động giới thiệu, "Tang Lạc, Tân Phong, Thù Du, Tùng Lao, Trường An, Đồ Tô, Nguyên Chính, Quế Hoa, Đỗ Khang, Tùng Hoa, Thanh Văn, Bát Nhã, mỗi loại một ly, mời đại sư thưởng thức."

Vô Tâm tò mò, "Rượu này có gì cần chú ý?"

Tiểu nhị đáp: "Tiêu sư huynh mỗi lần đến quán uống rượu nhất định sẽ gọi mười hai loại này, sư huynh nói trong rượu có đủ mùi vị của đời người."

Mười hai ly rượu được bày ra theo thứ tự, Vô Tâm cầm lên ly đầu tiên, "Nếu đã vậy, tiểu tăng cũng muốn thử mùi vị của đời người."

Hắn uống lần lượt từng ly, đến ly thứ sáu thì đột nhiên ho khan một tiếng, trên mặt lóe lên một tia đỏ nhạt. Mặc dù hắn che giấu rất kỹ, nhưng không qua được mắt Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt kinh ngạc, tia đỏ nhạt đó rõ ràng là Vô Tâm vừa cưỡng ép nuốt xuống một ngụm huyết ứ. Y nhanh chóng giơ tay lên, bắt lấy cổ tay Vô Tâm, ngón tay vừa chạm vào đã cảm nhận được kinh mạch hỗn loạn, xao động không ổn định, rõ ràng là bị nội thương rất nặng.

Y tức giận nói: "Hòa thượng, ngươi bị thương mà còn ra vẻ mạnh mẽ làm gì, uống rượu gì chứ, theo ta về thành Tuyết Nguyệt."

Vô Tâm ghé sát vào y một chút, nhếch miệng cười, "Về thành Tuyết Nguyệt với ngươi làm gì? Lão bà tương lai của ngươi còn ở đó mà."

Tiêu Sắt không ép buộc, chỉ nhíu mày nhìn hắn, "Ngươi từ đâu bị thương đến mức này, hiện tại còn ai có thể làm ngươi bị thương như vậy?"

Vô Tâm xoay cổ tay, thoát khỏi sự kìm kẹp của y, dáng vẻ thuận theo, cười, "Ngươi rất nhanh sẽ biết thôi, không quá một hai ngày nữa, tin tức sẽ truyền đến thành Tuyết Nguyệt, ta khuyên ngươi vẫn nên tránh xa ta thì hơn."

Tiêu Sắt nhíu mày chặt hơn, "Ngươi có ý gì?"

Vô Tâm đứng lên, phủi nhẹ trường bào, cười nói, "Hơn nữa, với tình trạng thân mình còn lo chưa xong của thành Tuyết Nguyệt, tốt hơn là đừng xen vào chuyện của người khác, cáo từ, Tiêu lão bản."

Tiêu Sắt đứng đó sững sờ, như thể bị trúng thuật định thân, cho đến khi Vô Tâm cách tửu quán hơn bốn mươi bước, y mới khẽ thở dài, thân hình loáng một cái, đã đứng trước mặt Vô Tâm, ngữ khí kiên định, không cho phép bác bỏ, "Ngươi ở đây chờ ta."

Vô Tâm vẫn giữ nụ cười híp mắt thuần lương vô hại, "Chờ bao lâu?"

Tiêu Sắt đáp, "Chờ ta xuống núi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro