Chương 5: Khương Thái Công câu cá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Khương Thái Công hay còn gọi là Khương Tử Nha, Lã Vọng, hình ảnh Khương Thái Công câu cá là biểu tượng của sự kiên nhẫn, chờ thời cơ để làm nên nghiệp lớn.

Gần tới cuối năm, Tuyết Nguyệt Thành hiếm khi lại trở nên yên tĩnh và vắng vẻ như vậy.

Các đệ tử tiểu bối, đặc biệt là những đệ tử thuộc Ôn Gia, Đường Môn, Lôi Gia Bảo, đều phải trở về bản tông từ sớm. Do đó, lúc này trong Tuyết Nguyệt Thành, ngoài Đường Liên, Lôi Vô Kiệt xử lý nội vụ Tuyết Nguyệt Thành và đám đệ tử dòng chính Lạc Minh Hiên, Tư Không Thiên Lạc.. lo liệu hôn sự với Tiêu Sắt, thì những người khác đều đã rời đi.

Theo ước định, những đệ tử này khi trở về tông môn hoặc nhà của mình đều phải báo bình an cho Tuyết Nguyệt Thành, nhưng đến nay Tuyết Nguyệt Thành chưa nhận được bất kỳ lá thư bình an nào.

Dù là người vô tư như Tư Không Trường Phong, cũng không khỏi trầm ngâm..

Hơn nửa năm qua, giang hồ yên bình hiếm thấy, Lôi Gia Bảo có Lôi Cửu Hạc và Lôi Hồng, Đường Môn có Đường Liên Nguyệt, lão gia tử Ôn Gia còn khỏe mạnh, nghe nói trước cửa Vô Song thành cũng đìu hiu đến mức có thể bắt chim, các tông môn nhỏ khác cũng không có động tĩnh gì, ngay cả Ám Hà rục rịch sóng ngầm cũng không có động tĩnh nào vì đại thương nguyên khí sau trận chiến Thiên Khải thành.

Thế nhưng hơn ngàn đệ tử Tuyết Nguyệt Thành lại như đá chìm đáy biển, không rõ tung tích.

Bồ câu đưa tin từ các môn phái khác trở về đã che đầy bầu trời Tuyết Nguyệt thành, Tư Không Trường Phong trở nên nôn nóng.

Dùng một loại trực giác như dã thú, ông biết rằng một hồi phong ba lớn đang đến gần Tuyết Nguyệt thành.

Tiêu Sắt cũng không thể duy trì sự lười biếng của mình nữa, không biết vì sao, từ ngày Vô Tâm rời đi, y liền cảm thấy bất an trong lòng, tin tức do Vô Tâm mang đến, y đã suy nghĩ rất lâu, nhưng không có bất kỳ kết luận nào, chỉ có nói chuyện với Nam Quyết mới biết, nhưng Nam Quyết là quốc gia, còn Tuyết Nguyệt thành thuộc giang hồ, giang hồ không có ranh giới.

Mãi đến khi tin tức từ Bách Hiểu Đường truyền đến tay y, anh đưa thông tin đó cho Tư Không Trường Phong.

Trên tin tức nói, có một thế lực không rõ danh tính đã lén xâm nhập giang hồ, ở các địa điểm khác nhau, thông qua đủ loại phương pháp bắt cóc đệ tử Tuyết Nguyệt thành, tiếp đó là bản ghi chép giản lược địa danh và quá trình bắt cóc, số lượng chỉ khoảng trăm người. Dù tin tức từ Bách Hiểu Đường rất nhanh nhạy, nhưng truy xét tung tích chỉ dừng lại ở vụ bắt cóc, sau đó không tra được gì nữa. Nhiều đệ tử khác không có bất kỳ tin tức nào, sống chết không rõ.

Tư Không Trường Phong nhìn lướt qua tin tức, nhíu mày cười lạnh: "Bọn tiểu nhân nhát gan chỉ dám lén lút. Nếu đệ tử Tuyết Nguyệt thành bị bất kỳ tổn hại nào, ta nhất định sẽ khiến bọn chúng có mạng làm, không có mạng trở về."

Tiêu Sắt rụt tay vào áo lông cừu, ngáp một cái, "Không có tin tức chính là tin tốt nhất."

Tư Không Thiên Lạc đưa cây thương bạc ngang trước ngực, "Cha chỉ nói thôi, vậy làm sao bắt được đám nhát gan này?"

Tư Không Trường Phong nói: "Tiêu Sắt nói không sai, không có tin tức chính là tin tốt nhất, chúng ta chờ tin tức là được."

Tư Không Thiên Lạc trợn to mắt: "Tại sao phải chờ? Chờ thêm một khắc, những đệ tử đó lại thêm một khắc gặp nguy hiểm. Chúng ta nên chủ động tấn công."

Tiêu Sắt lười biếng liếc nhìn nàng, "Tư Không nữ hiệp uy vũ khí phách, cô nói xem chúng ta nên tấn công ở đâu?"

Tư Không Thiên Lạc sững sờ, "Chúng ta. . . "Nàng nghĩ mãi không ra, vô cùng tức giận: "Tiêu Sắt, ngươi dám nói chuyện với ta như thế, chịu một thương của ta đi."

Tiêu Sắt bước một bước, nhẹ nhàng tránh né, cười cười giải thích: "Cô thử nghĩ xem, những kẻ này bắt nhiều đệ tử như vậy để làm gì? Hơn ngàn đệ tử, cần địa phương lớn cỡ nào, mỗi ngày phải ăn bao nhiêu lương thực, còn phải cử bao nhiêu nhân lực để canh giữ những thanh niên có võ công không tầm thường này? Họ muốn gì? Chẳng lẽ là thiếu nhân lực sao?"

Tư Không Thiên Lạc vỗ tay: "A, đúng rồi, đây chính là khiêu khích trắng trợn, sau đó sẽ gửi chiến thư đến. Chúng ta chỉ cần đợi thôi."

Tiêu Sắt lười biếng ngáp một cái, "Cũng không thể đợi không, thứ để trao đổi hơn ngàn mạng người, Tuyết Nguyệt thành nhất thời thật sự không đưa ra được."

Lôi Vô Kỵ liếc mắt, "Tiêu Sắt, Tiêu lão bản, ngươi không thể nói luôn một lần sao? Gấp chết ta."

Tiêu Sắt nhìn về phía Tư Không Trường Phong, "Ta có một đề nghị táo bạo, không biết có khả thi không."

Tư Không Trường Phong đáp, "Nói thử xem."

Tiêu Sắt nói, "Chẳng phải chúng ta còn có đệ tử chưa hồi tông sao? Nếu đối phương đã quyết định một lưới bắt hết đệ tử Tuyết Nguyệt thành, không lẽ lại để cá lọt lưới?"

Ánh mắt của Tư Không Trường Phong lập tức chuyển sang Đường Liên và Lôi Vô Kiệt, Lôi Vô Kiệt nói, "Chủ ý hay, dù ta không bằng Tiêu Sắt, nhưng trên giang hồ cũng ít có địch thủ. Ta hiện tại chuẩn bị trở về Lôi Gia Bảo. " Dừng một chút, hắn nháy mắt với Tiêu Sắt, "Ta biết, đây gọi là 'Khương Thái Công câu cá, người nguyện cắn câu, ta chính là mồi câu."

Tiêu Sắt liếc hắn một cái, "Chỉ mình ngươi làm mồi, có khi lại bị người ta nuốt trọn. Đại sư huynh sẽ đi cùng ngươi."

Lôi Vô Kiệt nhảy lên, "Hay lắm, ngươi xem thường ta, ta sẽ đấu với ngươi một trận."

Đường Liên vỗ vai hắn, "Thôi nào, đừng nói nữa, ta sẽ đi cùng ngươi. Chúng ta về chuẩn bị."

Tiêu Sắt nói, "Độc dược và ám khí Đường Môn nhớ chuẩn bị đủ, phích lịch đạn cũng mang nhiều một chút, pháo báo tin đừng quên đấy, tùy thời giữ liên hệ."

Lôi Vô Kiệt quay đầu cười với y, "Tiêu lão bản từ khi nào trở nên dong dài thế này? Ta cảm thấy thật vinh dự."

Tiêu Sắt đá hắn một cái, "Đi chuẩn bị đi, trách nhiệm lớn đặt lên vai ngươi, không biết là may mắn hay bất hạnh, may mà còn có đại sư huynh."

Lôi Vô Kiệt kêu la ầm ĩ, bị Đường Liên kéo đi, Tư Không Thiên Lạc tràn đầy kỳ vọng, "Còn ta thì sao?"

Tiêu Sắt cảm thấy vô lực, "Trách nhiệm giữ thành là của cô."

Tư Không Thiên Lạc vui vẻ nhận lệnh, sau đó đột nhiên nhận ra điều gì, nàng nhảy lên nói, "Được lắm Tiêu Sắt, ngươi dám ra lệnh cho ta. Cha, người xem hắn kìa."

Tư Không Trường Phong vuốt râu dài, "Đợi các con đại hôn xong, ta sẽ ra ngoài tiêu dao. Tuyết Nguyệt thành giao cho Tiêu Sắt, ta rất yên tâm."

Tiêu Sắt ngáp thêm cái nữa, định phản bác, nhưng nghĩ lại thôi. Tất cả còn phải chờ tin từ Lôi Vô Kiệt và Đường Liên.

Hai ngày sau, Đường Liên báo bình an, đêm nay tuyết bắt đầu rơi, tuyết rơi dày đặc, chỉ trong một đêm, toàn bộ Tuyết Nguyệt thành đã phủ kín bởi một lớp tuyết dày hơn tấc.

Đến giữa trưa, Chu Võng phản hồi tin tức, có người vào Hạ Quan Thành.

Một hòa thượng mặc bạch bào, mặt mày cong cong, có mấy phần tà khí lại có mấy phần tiên khí, gặp người khác liền lộ ra ba phần tươi cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro