Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giản Du để chân trần, đứng ở cửa sổ sát đất hướng ra ban công, cô lấy tay chà lên cửa sổ nhìn qua lớp kính chiếu ra một gương mặt xa lạ, tròng mắt to, tóc dài đến eo, rũ xuống áo ngủ tơ tằm, phác họa ra dáng người lả lướt vô cùng quyến rũ.

Đây là một loạt từ hình dung ở trong đầu Giản Du hiện lên trong thời điểm này, cô kinh ngạc lui ra phía sau vài bước, nội tâm đã không đủ dùng hai chữ chấn động để hình dung.

Đêm qua cô thức nguyên một đêm để đọc tiểu thuyết, thế nhưng không hiểu tại sao lại xuyên qua thành nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết kia! Nhớ lúc ấy cô mở cuốn tiểu thuyết, còn yên lặng phun ra một câu: Nữ phụ thật là xui xẻo, vì cái gì lại trùng tên cùng mình chứ?

Mang làn gió biển ẩm ướt đem mái tóc dài mềm mại của Giản Du thổi ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của cô. Giản Du ngẩng đầu, thấy ban công cách đèo quốc lộ không xa , còn có sóng biển nhộn nhạo cùng với bờ cát trắng lấp lánh ánh vàng.

Nơi này là thành phố A một chỗ lưng chừng núi có phong cảnh biển, giá nhà sớm đã tăng tới sáu chữ số. Giản Du có chút mờ mịt dựa vào cửa sổ sát đất, ngẫm nghĩ lại cốt truyện của cuốn tiểu thuyết.

Cô là nữ xứng Giản Du từ nhỏ được Thẩm gia nhận nuôi, năm 18 tuổi nghe theo ý kiến của Thẩm gia lão gia tử, cô cùng Thẩm gia trưởng tử đích tôn Thẩm Kiêu đăng ký kết hôn.

Giản Du từ nhỏ yêu thầm Thẩm Kiêu, vì sự nghiệp của Thẩm Kiêu, đáp ứng không công bố tin tức kết hôn, hai người từ đây đi lên con đường ẩn hôn. Nhưng nội tâm tự ti lại nhát gan Giản Du sau khi sinh con cùng Thẩm Kiêu, mới biết được Thẩm Kiêu từ trước đến nay đều không có thích cô, chuyện này hết thảy đều là vì để lão gia tử vui vẻ, do đó có thể kế thừa gia nghiệp của Thẩm gia.

Vô cùng đau lòng Giản Du đưa ra yêu cầu ly hôn với Thẩm Kiêu, hơn nữa từ bỏ số tiền dưỡng phí lớn, một mình rời khỏi Thẩm gia. Nhưng mà bi kịch đã xảy ra, cô rời khỏi Thẩm gia kia mới một ngày, một vụ tai nạn thương tâm đã đoạt đi tính mạng của cô.

Làm một nữ phụ có cuộc sống bi kịch nhất trong tiểu thuyết ngôn tình này, Giản Du đêm qua còn trộm rơi một giọt nước mắt, cũng lên án mạnh mẽ tác giả viết ra cuốn tiểu thuyết cẩu huyết như vậy, vì làm bàn đạp cho nữ chủ bạch liên hoa, quả thực đem nữ phụ ngược đến đau lòng!

Nhưng vấn đề là, hiện tại cô là nữ phụ Giản Du trong cuốn tiểu thuyết kia ==

Gió biển nhẹ nhàng đem tấm màn màu trắng ngà của cửa sổ sát đất thổi hơi hơi phập phồng, Giản Du nghe thấy có tiếng bước chân từ thang truyền đến, chậm rãi tới gần, cuối cùng đừng ở của phòng cô.

Cửa gỗ được thiết kế theo phong cách châu Âu được mở ra, một người phụ nữ trung niên khoảng 40-50 tuổi đứng trước cửa, nhìn thấy Giản Du, mỉm cười nói: "Phu nhân, hôm nay là ngày sinh nhật của Bạch tiểu thư, phu nhân nói muốn qua ôn lại chuyện cũ, ta đã kêu Lão Trần chuẩn bị xe, đã ở dưới lầu chờ ngài."

Giản Du thoáng sửng sốt một lát, ngay sau đó máy móc mở miệng nói: "Tốt, bà đi xuống trước, ta một lát nữa theo sau."

Bạch tiểu thư mà người hầu vừa nói, đó là nữ chủ Bạch Đình Đình của cuốn truyện này, bạch liên hoa có vòng hào quang sáng chói.

Giản Du tinh tế hồi tưởng lại một chút cốt truyện, tham gia tiệc sinh nhật của Bạch Đình Đình, đó là tình tiết đầu của cuốn tiểu thuyết, khi đó Giản Du cùng Thẩm Kiêu tuy rằng đã kết hôn nhiều năm, nhưng vẫn luôn không có con, mà lúc này, đúng là sự nghiệp của Thẩm Kiêu đang ở trên đỉnh, cùng lúc đó, thiên kim hào môn Bạc Đình Đình du học ở nước ngoài trở về, hai người đó liền truyền ra tai tiếng.

Mà vị Bạch Đình Đình tiểu thư này, cùng Giản Du là bạn thân tốt nhất ở Anh quốc lúc đi du học. Bất quá, nữ phụ Giản Du cũng không biết cái gì gọi là phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân, cô đem Bạch Đình Đình trở thành người tri kỉ, còn đem chuyện mình cùng Thẩm Kiêu có ẩn hôn cũng nói cho cô ta biết.

Giản Du nghĩ đến đây liền nhịn không được vì cái tiểu thuyết này mà khóc thay cho nguyên chủ, mãi cho đến cuối cùng lúc Bạch Đình Đình cùng Thẩm Kiêu công bố tình yêu, quỳ gối trước mặt cô mong cô thành toàn cho họ, Giản Du vẫn luôn cho rằng hai người chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, trong lúc nhất thời căn bản không có biện pháp tiếp thu sự thật này.

Bạn thân cút đi! Tra nam cút đi!

Giản Du trong lòng mặc niệm một câu, trên người nổi lên một tầng da gà. May mắn nàng xuyên qua tương đối sớm, trong bụng còn không có con của cái tên tra nam kia. Đến nỗi tri kỉ sao...... Càng sớm vạch trần gương mặt thật càng tốt.

Giản Du hạ quyết tâm muốn thay nguyên chủ trả thù, liền bắt đầu xốc lại tinh thần sửa sang lại bản thân.

Cô sinh ra là mỹ nhân, nói thế nào cũng là người nổi tiếng trên mạng. Tuy rằng trên mặt không có động qua dao kéo, nhưng với nhan sắc này, tuyệt đối trên con đường này có thể có 99% tỉ lệ thành công. Còn 1%, không phải người mù thì chính là bị bệnh đục tinh thể.

Nhưng hiện tại, cô đến phòng trang điểm rộng lớn trước bàn trang điểm nhìn trong gương thấy dung mạo của chính mình, lúc sau, cô phát hiện ra mình là anh hùng không có đất dụng võ. Không phải không biết trang điểm, mà là gương mặt của cô gái Giản Du này, tựa hồ hoàn toàn không cần trang điểm thêm cái gì, là có thể đạt tới trình độ đại đa số người mộng tưởng muốn theo đuổi.

Trong gương cô gái có một đôi mắt sắc to, tròng mắt chiếm hầu như là toàn bộ hai phần ba đôi mắt, một đôi thuần châu Âu hai mí tiêu chuẩn tới mức cực điểm, khóe mắt hơi hơi mang theo vài phần thủy sắc, lông mi nồng đậm nhỏ dài, nhìn qua lã chã dục nước mắt. Gương mặt nhỏ bằng bàn tay, cằm nhọn, mảnh khảnh đến làm người khác cảm thấy có chút yếu đuối, nhưng trên người chỗ nên có da có thịt lại không thiếu.

Cả người trừ bỏ nhìn qua có chút suy sút ở ngoài, hoàn toàn tìm không ra khuyết điểm.

Giản Du dùng lược chỗ tóc dài có chút hỗn độn chải thẳng, phân ra một lọn tóc ở phía trước, cầm lấy kéo, cắt vài đường, mới vừa rồi trán có chút rộng liền nhiều thêm vài sợi tóc mái.

Trong ngăn kéo của bàn trang điểm có rất nhiều trang sức đủ màu sắc, cô được mở rộng tầm mắt. Trước khi xuyên vào tiểu thuyết Giản Du chưa bao giờ trang điểm, vẫn luôn để mặt mộc, đây cũng là Thẩm Kiêu có chút coi trọng cô. Hai người tuy rằng không có công bố tin tức kết hôn, nhưng người ngoài luôn xem họ có quan hệ anh em, có như vậy những người này mới không nghi ngờ, Thẩm Kiêu cũng không có cảm thấy có gì.

Sửa sang lại kiểu tóc, tô son lên môi, Giản Du vốn dĩ môi có chút nhạt, tô thêm một chút son, cả người đều như phát sáng vài phần.

Tới thời điểm thay quần áo, Giản Du lại khó khăn. Trước đây Giản Du có chút bảo thủ mẫn cảm, tủ quần áo chỉ có một ít váy dài quá đầu gối, ngay cả áo trên đều là áo nửa tay, một bộ lễ phục đều không có.

Giản Du nghĩ hơn nửa ngày, rốt cuộc ở góc tủ quần áo phát hiện ra một cái bọc, kéo khóa kéo ra, mới phát hiện bên trong có một bộ lễ phục màu tím nhạt tơ tằm chiffon .

Bộ lễ phục này cô thật ra nhớ rõ, là hai người đăng ký kết hôn sau ngày sinh nhật, Thẩm Kiêu đưa cho nguyên chủ quà sinh nhật. Khi đó nguyên chủ còn ở nước ngoài du học, nhận được quần áo tâm tình vui vẻ một thời gian, còn ở chung cư trộm mặc thử qua một chút, nhưng bởi vì cảm thấy quá mức bại lộ, nên không dám ở trước mặt Thẩm Kiêu mặc qua.

Giản Du lúc này cũng không có thời gian đi mua lễ phục khác, liền đành phải đem cái này lấy ra mang tạm. Cũng may mấy năm nay nguyên chủ dáng người bảo trì rất tốt, quần áo mấy năm trước , mặc ở trên người cũng không sao.

Vai ngọc lộ ra, trắng nõn phía sau lưng làm người trước mắt sáng ngời. Cánh tay không có một tí thịt thừa, cũng không qua mức gầy, làm người khác nhìn đã nhỏ xinh lại không đến mức có vẻ quá mức thiếu dinh dưỡng.

Giản Du lộ ra một cái gương mặt tươi cười trước gương, trên má tức khắc xuất hiện một đôi lúm đồng tiền, quả thực làm cô xem đến ngây người. Cô tự nhủ một câu với chính mình chưa thấy mặt ẩn hôn trượng phu Thẩm Kiêu —— như vậy nếu trở thành lão bà đẹp gái, lưu tại trong nhà ngắm ngía, cũng đủ cảnh đẹp ý vui ha?

Khi xong xuôi, Giản Du đang định mang dép lê xuống lầu, bỗng nhiên nhớ tới cô còn chưa tìm túi xách phối với quần áo, cùng với...... Trong chốc lát chưa suy nghĩ ra muốn đưa cho Bạch Đình Đình quà sinh nhật gì.

Ít nhất, trước khi đối phương bại lộ bản tính , Giản Du không nghĩ dễ dàng ra tay, trường hợp hàn huyên vài câu là vẫn phải có.

Ở phòng thay quần áo có tủ âm tường treo mấy cái túi hình vỏ sò, Giản Du tùy tiện nhìn thoáng qua, đều là các túi hàng hiệu, nguyên chủ tuy rằng không điệu đà, nhưng từ nhỏ sinh sống trong một gia đình như vậy, cơ bản mắt nhìn nhãn hiệu chắc cũng không kém.

Giản Du ngẫm nghĩ lúc sau liền tùy tiện tìm một cái quà sinh nhật qua loa lấy lệ , Bạch Đình Đình kia có lẽ cũng không đặt lễ vật vào trong mắt.

Đang lúc Giản Du tính toán tay không mà đi, cô thấy ở tủ đầu giường trong ngăn kéo, tìm được một cái hộp trang sức đóng gói tỉ mỉ, bên trong có một cái vòng cổ Tiffany cỏ 4 lá .

Giản Du nghĩ một chút, cái này hình như là tra nam Thẩm Kiêu đưa cho cô lúc kỷ niệm kết hôn. Giản Du nguyên chủ sau khi được tặng mấy ngày đều ngủ không yên, sau đó lại khăng khăng một mực bị Thẩm tra nam lừa dối nhiều năm.

Cốt truyện thật là làm người ta hộc máu...... Thứ vòng cổ này còn giữ lại làm gì?

Giản Du không chút suy nghĩ, liền đem đồ vật và cả gói hộp cùng nhau bỏ vào trong túi xách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro