Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Biệt thự Thẩm gia này là lễ vật kết hôn Thẩm lão gia tử đưa cho cô cùng Thẩm Kiêu , tựa vào núi Bàng Hải, biệt thự cao cấp nhất ở thành phố S, cùng ở nơi này có rất nhiều ông chủ lớn, có mấy người thân phận đến nay vẫn là bí ẩn.

Đối với đời trước ở thành phố S dốc sức làm mười năm sau Giản Du cũng không có được, quả thật là tiền tự bay tới, bất quá suy nghĩ một chút thì tương lai nguyên chủ phải chết nếu không muốn đối mặt với bi thảm, Giản Du cảm thấy, cuộc sống này vẫn là phải kiềm chế lại.

Giản Du một bên nhìn ngắm cảnh biển ngoài cửa sổ, một bên đeo túi xuống lầu.

Mới vừa rồi lên lầu kêu Giản Du là thím Chu đang ở dưới phòng khách quét vệ sinh, thấy Giản Du xuống lầu, hai con mắt nhìn chằm chằm vào cô, các động tác đều ngừng lại.

"Quá...... phu nhân......" thím Chu từ trên mặt đất đứng lên, cúi đầu còn nhịn không được lại trộm nhìn Giản Du liếc mắt một cái, tuy rằng cảm thấy hôm nay Giản Du thoạt nhìn vô cùng bình thường nhưng có chỗ không giống trước đây, ngược lại có một loại cảm giác làm người khác yên tâm hơn.

"Lão Trần lái xe đã ở cửa chờ, phu nhân tôi đưa cô ra ngoài." thím Chu đi lên nói.

Giản Du gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới mình đang mang dép lê, liền ngồi xuống sofa bọc da ở trong phòng, ngẩng đầu nói: "Thím Chu, tôi không nhớ rõ mình đặt giày ở chỗ nào rồi, thím đi lấy một đôi giày cao gót đến đây đi."

Trước kia Giản Du rất ít khi ra cửa, có thể nói là một trạch nữ* không hơn không kém, bởi vậy Giản Du căn bản không biết giày đặt ở chỗ nào.

*Trạch nữ là những cô nàng chỉ thích ở nhà, lười ra ngoài, ...

Thím Chu nghe xong lời này cười cười: "Phu nhân trước kia rất ít đi giày cao gót, nhưng thật ra năm trước tham gia tiệc gia đình cố ý mua một đôi, mới mặc một lần, tôi giúp phu nhân lấy lại đây."

Giản Du gật gật đầu, bắt đầu đánh giá cách trang trí trong phòng. Phòng khách tuy rằng là mới trang trí, nhưng lại lộ ra phong cách của những lâu đài cổ châu Âu, trừ cái sofa bọc da cô đang ngồi, tất cả đều là đồ gỗ. Đèn pha lê thủy tinh treo ở chính giữa phòng, có một cây đàn dương cầm, lau chùi không nhiễm một hạt bụi.

Không bao lâu thím Chu liền mang giày cao gót tới, màu trắng kiểu dáng miệng cá, gót giày đại khái chỉ cao có 5 centimet (ảnh bên dưới) ......Lúc này, thật sự cũng không có thời gian suy nghĩ vấn đề hợp hay không hợp.

Giản Du đang muốn xoay người lại mang giày, thấy thím Chu đã quỳ một gối xuống đất, hạ lưng, giúp cô mặc giày. Chân cô rất nhỏ, hình như là cỡ 35, móng chân rất đẹp và chỉnh tề màu hồng nhạt, tuy rằng không có sơn móng, nhưng nhìn qua trắng tinh lấp lánh, tựa như được đánh bóng. 

Thím Chu một bên giúp Giản Du mang giày, một bên nói: "Phu nhân nếu sớm trang điểm đẹp một chút, tiên sinh cũng sẽ không luôn không trở về nhà."

Giản Du nghe xong lời này hơi chột dạ, muốn tên tra nam kia trở về làm cái gì...... Hắn mà trở về, cô tránh còn không kịp?

Thím Chu thấy Giản Du đỏ mặt, cho rằng Giản Du xấu hổ, nhíu mày cười nói: "Phu nhân đừng ghét bỏ tôi lắm miệng, kỳ thật tiên sinh rất thích phu nhân, khi còn nhỏ hai người cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã......"

Giản Du thấy giày đã được mặc xong, sợ thím Chu lại bật loa tiếp, vội vàng đứng lên nói: "Thím Chu à, tôi đã biết."

Thím Chu thở dài một tiếng, Giản Du đi ra đại sảnh, đi ra cửa ở cách đó không xa  có một chiếc Rolls-Royce .

Lão Trần lái xe cũng là người hầu của Thẩm lão gia , đều nhìn Giản Du cùng Thẩm Kiêu lớn lên. Thẩm lão gia tử có bạn già mất sớm, chỉ còn một cô con gái, còn một gia nghiệp không có người kế thừa, liền đi tìm con rể, hai người chỉ sinh ra một người con trai là Thẩm Kiêu .

Còn Giản Du, đó là Thẩm lão gia tử nhận nuôi, đứa nhỏ này lớn lên rất xinh đẹp, rất được Thẩm lão gia yêu thích, nhưng tính tình quá mức nội hướng. Thẩm lão gia cũng là nuôi dưỡng cô trong nhung lụa, từ nhỏ liền đi du học ở Anh, thẳng đến khi 18 tuổi, bởi vì lão gia tử bị bệnh tim, lúc này mới đem hai người trở về, đăng ký kết hôn.

Sau khi bệnh của lão gia tử khỏi, hai người cũng không ly hôn. Thật ra...... Hắn là một người lái xe, cũng có thể nhìn ra Thẩm Kiêu cũng không thích Giản Du.

Làm một người đàn ông, ai thích người phụ nữ của mình giống một khúc gỗ không?

Nhưng Giản Du không chỉ là một khúc gỗ, cô còn có bệnh!

"Phu nhân,phu nhân đừng quên uống thuốc."

Lúc này thím Chu đã vội vội vàng vàng từ đại sảnh đi ra, trong tay cầm một chén nước cùng một cái bình thuốc màu trắng nhỏ cùng cái nắp, trong nắp có mấy viên viên thuốc.

Giản Du lúc này mới nghĩ tới, nguyên chủ đúng là có bệnh. Bởi vì từ nhỏ ăn nhờ ở đậu tạo thành rất tự ti cùng với yêu thầm Thẩm Kiêu không biết giải quyết ra sao, nên Giản Du có bệnh trầm cảm nghiêm trọng, tuy rằng còn chưa đạt tới nông nỗi chán đời hoặc là tự sát, nhưng mỗi ngày đều phải dựa thuốc khống chế bệnh, phòng khi xuất hiện ảo giác hoặc cảm xúc bi quan.

Nhưng hiện tại Giản Du hoàn toàn không có cái loại cảm xúc này, nếu uống thuốc mới bị bệnh?

Thật ra, vì không để cho thím Chu nghi ngờ, Giản Du vẫn nhận ly nước cùng cái nắp, làm giả là đang uống thuốc, nhưng là vứt xuống mặt cỏ.

"Phu nhân đi thôi, Lão Trần sẽ ở Bạch gia chờ cô."

Giản Du cười cười, đem ly đưa cho thím Chu, nhỏ giọng nói: "Không sao, tôi có thể trở về trước, gọi điện thoại cho Lão Trần đón."

Giản Du lên xe, thùng xe rộng rãi, ghế dựa làm bằng da thật, làm cho cô chậm rãi thả lỏng đầu óc.

Trong tiểu thuyết Giản Du bị bệnh trầm cảm, không dám đối mặt với sự yêu thương của Thẩm lão gia, vẫn luôn sống trong cảm xúc tự ti, mà Thẩm Kiêu tuy rằng không yêu cô, nhưng khi biết Giản Du bị bệnh, cũng không có nói ra, mà là giúp cô che giấu bệnh tình, hơn nữa hắn còn đi tìm bác sĩ, bí mật giúp cô điều trị. Vì điều này Giản Du càng ngày càng yêu hắn.

May thay, tất cả những chuyện này đều là quá khứ.

Giản Du từ từ thở dài một hơi, mở to mắt, tầm mắt ngẫu nhiên chạm với Lão Trần. Lão Trần hơn 50 tuổi, đủ khả năng bằng tuổi chú của Giản Du, bị hắn như vậy nhìn, Giản Du đương nhiên là có chút nghi ngờ. Nhưng mà người nọ lại vội vàng cúi đầu, nghiêm túc nhìn phía trước mắt.

Lão Trần có lẽ cũng không phải người kì quái, bởi vì Giản Du hôm nay trang điểm thật sự là quá xinh đẹp. Hắn ở Thẩm gia làm tài xế nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy Giản Du trang điểm. Thật là đúng với câu, người dựa y trang mã dựa an*, phu nhân nếu mỗi ngày đều xinh đẹp như vậy, liền tính là căn đầu gỗ, kia nhìn cũng đẹp mắt a!

*câu này mình không hiểu lắm chắc là giống câu ' Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân' =.=

Lão Trần suy nghĩ có chút xa xăm, xe lái ra khỏi bờ biển, đi tới khu náo nhiệt.

Giản Du bởi vì tối hôm qua thức đêm đọc sách, cho nên cảm thấy có chút mệt mỏi, liền dựa vào ghế ngồi nghỉ trong chốc lát. Khi cô mở mắt ra, xe đang đợi đèn đỏ. Nơi này cùng nơi cô sống có chút khác nhau, có thể là do không gian song song, ngay cả minh tinh cũng có những người cô không biết.

Đúng lúc này, màn hình quảng cáo rộng phía trên tòa nhà cao tầng, xuất hiện một người rất đẹp trai, cô có chút không kiềm chế được mà cảm thán góc nghiêng của người này. Người này tuy rằng đang quảng cáo đồng hồ, nhưng Giản Du hoàn toàn bị giá trị nhan sắc của người kia hấp dẫn, nhịn không được duỗi dài cổ, đây là lần đầu tiên cô gặp người đẹp trai như vậy.

"Người này......cũng quá đẹp đi......" Giản Du lúc này mới ý thức được chính mình, liếm liếm cánh môi nhỏ giọng nói. Cô cố gắng kiềm chế động tác của mình, lại bị Lão Trần tài xế thấy được.

"Phu nhân, cô...... Đây là làm sao vậy? Là bị đói bụng sao?" Lão Trần cũng không có nghe rõ Giản Du nói, tùy ý hỏi.

Giản Du có chút xấu hổ cười cười, chống cằm nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, tầm mắt vẫn dán chặt ở trên mặt của người nọ. Lúc này đèn đỏ chuyển, xe khởi động.

"Không, không có, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy, người trên quảng cáo kia có chút quen mắt."Đối với giống Giản Du ai sở hữu nhan sắc đẹp trai thì đều là người quen.=.=

"Phu nhân không nhìn ra là thiếu gia sao ạ? Đó là thiếu gia tháng trước mới tiếp quảng cáo." Lão Trần lẩm bẩm: "Thật ra, thiếu gia so với trên TV thoạt nhìn còn đẹp trai hơn rất nhiều."

Lão Trần nói xong liền tiếp tục lái xe, còn Giản Du quay đầu đi với vẻ mặt không thể tin tưởng, đối với người trên màn hình lớn càng ngày càng nhỏ há to miệng ngạc nhiên.

Không thể nào...... Người kia là Thẩm Kiêu? Thiếu chút nữa bị nhan sắc giá trị của hắn câu dẫn......

Xe rất mau liền đến Bạch gia, nơi này là một khu biệt thự kiểu cũ ở thành phố S. Rất nhiều người giàu mua biệt thự ở đây, nơi này, có thể có thân phận không đơn giản.

Bạch gia mấy năm nay ở thành phố S sự nghiệp cũng khá phát triển, tự nhiên là sẽ không từ bỏ nơi tốt như vậy. Nhưng Giản Du lại cảm thấy nơi này cũng bình thường, bởi vì trong quá khứ nơi này được dùng để trồng cây ngô đồng, mỗi khi đến mùa, trong không khí nơi đây đều là sợi ngô lông vũ, đối với Giản Du mỗi ngày đều phải như sống ngoài đồng, thì quả thực chính là tai họa.

Ô tô ngừng ở ngoài cửa lớn của Bạch gia, Giản Du liếc mắt một cái liền thấy ngoài cửa có hai con sư tử oai phong . Lão Trần mở cửa xe, mời cô từ trong xe bước ra.

Bởi vì nơi này tấc đất tấc vàng, cho nên căn biệt thư này của Bạch gia cũng không quá lớn, từ cửa đi vào chỉ có một con đường trải đầy cây xanh mấy chục mét, bên cạnh chính là mặt cỏ cùng bể bơi, mặt trên có một cái đình dùng để ngồi hóng gió nhỏ, tốp năm tốp ba khách khứa đang ở nơi đó uống rượu nói chuyện phiếm.

Họ ăn mặc thời thượng, các cô gái khách mời bỗng bị siêu xe hấp dẫn ánh nhìn, mang theo vài phần tò mò nhìn lại theo hướng cửa.

"Đây không phải là xe của Thẩm gia sao? Chẳng lẽ Thẩm Kiêu cũng tới?"

Nghe thấy tên Thẩm Kiêu, Bạch Đình Đình kinh ngạc ngẩng đầu lên, trên mặt thậm chí còn mang theo một ít vui mừng, theo tầm mắt của những người đó nhìn qua. Chẳng qua nhìn thoáng qua, sắc mặt cô liền dần dần thay đổi.

Người đứng ở bên cạnh chiếc xe Rolls-Royce kia, ưu nhã cao quý, so với nữ thần Venus còn lóa mắt hơn là ai chứ? Lần gần đây nhất cũng không cùng Thẩm Kiêu truyền ra tai tiếng, người này là trà xanh ở đâu tới đây?

Mà lúc này Giản Du đã lẳng lặng đem tòa nhà Bạch gia đánh giá một lần, cô có con mắt rất tốt, tuy rằng không biết mặt mũi của Bạch Đình Đình, nhưng căn cứ theo cuốn tiểu thuyết miêu tả, Giản Du liếc mắt một cái liền nhận ra người nhìn mình đến phát ngốc "Bạn thân tốt nhất".

Giản Du dẫm lên giày cao gót, bước hai bước về phía trước, đi tới chỗ của Bạch Đình Đình ưu nhã vẫy vẫy tay, miễn cưỡng cười, "Đình Đình, là tớ, tớ là Giản Du, cậu quên tớ rồi sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro