Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Thuần Khanh 11 tuổi khi, mẹ hắn Vô Song mang về cho hắn một nữ hài tử. Nàng vô cùng xinh đẹp . Nho nhỏ thân thể cao tới hắn vai. Thực dài tử sắc mái tóc buông thõng. Ngập nước đôi mắt tựa như vô hồn cuốn hút người ta trầm luân. Cả người bấm tím toàn vết đánh. Chằng chịt chi chít hiện rõ lên làn da trắng nõn. Khiến người ta sợ hãi. Vô Song nói đây là của hắn người hầu. Năm nay 7 tuổi. Không ai nói cho hắn biết nàng đến từ đâu tên là gì? Nữ hài tử lặng lẽ đứng bên cạnh mẫu thân. Nhìn chằm chằm chính mình mũi chân.

" Từ nay đây sẽ là của ngươi thiếu gia! "

Màu tím đôi mắt ngước lên nhìn hắn. Không có sự tò mò tìm tòi hay sợ hãi. Mà chỉ có im lặng một đôi mắt không gợn sóng. Nhượng hắn có chút sợ hãi.

Nàng không trả lời ngây ngốc nhìn hắn lại nhìn sang mẫu thân. Thấy mẫu thân gật đầu liền thả bàn tay đang nắm vạt áo tiến về phía hắn. Ngọt ngào giọng nói một câu:

" Thiếu gia"

Mang trên danh nghĩa Thuần Khanh người hầu liền cùng hắn trở về phòng.

" Ngươi tên gì?"

" Ta không có tên"

Nhìn nàng một thân chật vật nên không có gì gì ngạc nhiên khi nàng không danh không phận.

" từ nay liền gọi Vân Du đi!"

" Cảm ơn thiếu gia ban danh!"

+++++++++++++++++++++++++++++

Ở Đông Nữ bộ tộc của Vân Du thương ngày càng tốt lên. Nhưng Thuần Khanh chính là vẫn có thể nhận ra được . Dưới vạt áo kia vết thương lại ngày một nhiều. Vân Du cũng không nói hắn liền cho là ngây ngốc nữ hài tử ngã là chuyện bình thường. Ngã cũng không phải ngày nào cũng ngã làm sao thân thể của nàng lại không tốt lên. Là một đứa trẻ 11 tuổi dù thông minh đến đâu suy nghĩ cũng có hạn.

Nhưng bất chợt một ngày, Thuần Khanh trong hoa viên tản bộ. Hoa thi nhau khoe sắc dưới nắng xuân, ấm áp không khí lan tràn. Hương tiêu ngọc bích xinh đẹp yêu kiều.

Văng vẳng tiếng chanh chua bỗng vang lên . Thuần Khanh không tiếng động nhíu mày. Có chút sinh khí hướng tiếng động đi tới.

" Đồ quái vật..."

" Nghịch chủng..."

Giữa hai ba thiếu nữ bóng lưng cao ngất đang thi nhau sỉ nhục người khác. Nho nhỏ thân ảnh quen thuộc lọt vào hồng mâu.

Là nàng...Vân Du...

Thuần Khanh lúc này thực sự sinh khí . Tuy không quá để ý đến này nọ nữ hài nhưng không có nghĩa là có thể tuỳ tiện động vào. Bước nhanh tới thét lên giọng nói mang theo chút uy nghiêm:

" CÁC NGƯƠI ĐANG LÀM GÌ?"

Đang hăng say các nữ nhân cũng không dám quay đầu. Bước qua nữ hài tử liền biến mất.

Nho nhỏ thân ảnh co quắp một góc. Tán loạn tử sắc mái tóc dính trên nhợt nhạt khuôn mặt. Đôi mắt vẫn như cũ không gợn sóng như không có gì có thể lọt vào đôi mắt ấy. Theo bản năng ôm đầu đáng thương nhìn Thuần Khanh. Nàng lúc này tựa như con thú nhỏ gắng gượng liếm láp bản thân vết thương.

Thục nam nam hài Thuần Khanh đem Vân Du kéo dậy có trách cứ nói:

" Ngươi như thế nào để bị đánh? Nói cho ta ai đã đánh ngươi? Ta giúp ngươi đòi công đạo!"

Vân Du lắc lắc đầu hơi nghiêng vô tội nói:

" ta....không....thấy đau!"

Nhíu nhíu đôi thanh tú mày . Thuần Khanh nghi hoặc hỏi:

" Nhiều như vậy vết thương! Còn nói không đau! "

" Thiếu gia...ta căn bản ...không cảm thấy gì cả...!"

Nhìn vô tội đôi mắt không có một chút nào là nói dối. Thờ ơ tựa như bị đánh không phải nàng mà là người khác vậy. Thuần Khanh nghe xong không khỏi giật mình:

" Thật sao...?"

" Đúng vậy,thiếu gia! Ta không nghĩ nhạ cho ngươi phiền toái nên thiếu gia không cần lo lắng!"

Lưu loát nói một câu Vân Du khoát tay tự nhiên bước về phía trước. Để lại một mình đứng lại Thuần Khanh nhìn kiên cường bóng dáng khuất đi trong tầm mắt.

' Không cảm thấy đau sao...?"

Tràn ngập nghi vấn cùng không rõ khó chịu Thuần Khanh ngây ngốc bước về chính mình phòng.

P/s: Gửi bạn conan1111 nhé! Mong nhận được sự ủng hộ của mọi người! Mình chưa đọc nhiều Thiên giáng hiền thục nam lắm nên cốt truyện có chút sai lệch không giống nguyên bản nhé!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro